Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

chương 151: điều chưa từng hé lộ2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếp tục series dài trên chữa a~~

Thời gian dần trôi qua, Hạ Vy ở nhà Cổ Lão, cô rất vui vì mình gần như đã có thể nói chuyện bình thường với cả hai đứa trẻ, mấy tháng nay Cổ Lão đã đi ra nước ngoài, đặc biệt là cô nhận thấy tâm tình Thanh Di tốt lên rất nhiều, con bé nói chuyện nhiều với cô hơn, mặc dù vẫn là những câu hỏi kì quái nhưng cô bé thật sự đã cởi mở hơn. Còn về phía Trạch Dương, cậu bé liên tục giành những tấm huy chương về học tập, hơn nữa, Trạch Dương đã hạn chế được nhiều căn phát bệnh như lên cơn cưỡng chế, đập đồ đạc, hay là gào thét.

- Trạch Dương, bản nhạc hôm nay em đánh thật sự rất tuyệt đó.

- Đây là bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven

Quả là khâm phục, dù còn trẻ nhưng Trạch Dương đã có thể đánh nhuần nhuyễn bản nhạc của nghệ sĩ piano nổi tiếng. Hạ Vy ngồi dưới hoan hỉ vỗ tay nhỏ đến to dần.

- Hạ Vy, có bản nhạc Fidelio, em muốn chơi thử...

- ....

- Nhưng em không có bạn chơi cùng. Chị có muốn chơi cùng em không?

- Trạch Dương chị tưởng là em..

- Em không thích người khác chơi đàn cùng mình nhưng mà nếu là chị thì được.

Có lẽ là lúc ấy Hạ Vy vẫn còn có những suy nghĩ đơn thuần cho nên cô không dễ dàng hiểu tra ẩn ý trong câu nói của Trạch Dương. Ngược lại còn vui vẻ tự nhiên tiến đến ngồi bên cạnh cậu, tâm tình đã trong trang thái sẵn sàng.

- Được, được chứ.

- ....

- Trạch Dương chị đồng ý chơi đàn cùng em.

- Về sau vẫn thế...

- Đương nhiên rồi, nếu muốn chơi đàn em chỉ cần nói chị một tiếng là được.

- Hạ Vy, tại sao chị lại thích chơi đàn?

- Nói sao nhỉ, có lẽ là yêu tiếng đàn, piano có rất nhiều giai điệu từ vui đến buồn, đau đớn cũng có, từ bé chị chơi đàn như muốn lấy tiếng nhạc thay mình nói lên cảm xúc của bản thân.

- Ra là vậy.

- Còn em thì sao?

- Em sao? Em chơi nó trong vô thức, cha em nói em chơi đàn nhất định em sẽ chơi đàn, nhưng bây giờ có lẽ em chơi nó vì chị. Hạ Vy...

Mân mê vài đường vẽ trên quyển sách, Hạ Vy vẫn chẳng tài nào hiểu đươc lời nói của Trạch Dương. Em ấy chơi đàn là vì cô. Thở ngắn thở dài, vốn dĩ những lời của đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì có thể hiểu được mà. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Hạ Vy bất chợt nghe thấy tiếng vỡ trong nhà tắm, nó phát ra từ phòng Thanh Di, cô nhanh chóng chạy vào những có lẽ Hạ Vy đã quên mất một điều rằng, từ trước tới nay Thanh Di chưa từng cho phép ai vào phòng tắm của cô bé.

- Thanh Di Thanh Di...

- Hạ Vy, chị mau mau đi ra ngoài.

- Em làm sao vậy?

Hạ Vy khẽ giật mình, cô mở to mắt nhìn cảnh trước mặt, những vết đó cô không nhìn lầm, Hạ Vy dần dần tiến tới, cô nhìn Thanh Di ôm cả người thân thể đang run lên bần bật, chôn mình vào trong bồn nước nóng.

- Thanh Di ngoan, em mau ra đi, nước nóng lắm.

- Không, không em không muốn.

Thấy tay cô bé mon men lên van nước nóng Hạ Vy cả kinh chẳng một phút suy nghĩ, cô chạy đến kéo cả người Thanh Di, mặc cho nước nóng đang xối xả lên tay. Cả hai cùng ngã ra sàn, vết thủy tinh vỡ của chai nước hoa cứa vào đùi Hạ Vy khiến máu chảy không ngừng, cô mặc kệ, dùng hết sức ôm lấy Thanh Di đang không ngừng giãy giụa.

- Thả, thả tôi ra.

- Thanh Di, Thanh Di

- Hức, tôi nói thả tôi ra... các người, cút xuống địa ngục, cút mau.

- ....

Hạ Vy cắn môi, cô cứ ôm chặt lấy Thanh Di trong lúc cô bé lên cơn bệnh như vậy. Thấm đẫm giọt nước mắt làm ướt một vùng áo trên người cô, cả cơ thể Thanh Di lịm dần, lúc này Hạ Vy mới kinh hãi nhìn những vết thương trên người cô bé. Cô vừa định đưa Thanh Di ra ngoài thì thấy Trạch Dương bàng hoàng đứng nhìn ngoài cửa, cậu bé mở to mắt nhìn, đến hơi thở của Thanh Di cũng dần trở nên dồn dập rồi đứt quãng nhìn đứa em của mình với một ánh mắt quái đản.

- Trạch Dương, em, em đỡ Thanh Di dậy với.

- Em, không... không

- Trạch Dương, Trạch Dương..

Tiếng gọi vọng canh cả hành lang pha lẫn với tiếng chạy của Trạch Dương, Hạ Vy không sao hiểu được tâm trạng của cả hai đứa trẻ ngay lúc này.

- Thanh Di chúng ta ra ngoài.

Cô cầm khăn tắm quấn lấy thân Thanh Di kéo cô bé ra ngoài, đóng chặt tất cả các cửa, chặn mọi lối không cho cô bé có cơ hội chạy đi. Sau đó Hạ Vy mới dần dần tiến đến giường nơi Thanh Di đang ngồi, cô bé rũ mặt xuống cố lấy mái tóc dài che đi mặt mình. Cô nén nước mắt, sơ cứu những vết bỏng trên làn da chi chít vết thương của Thanh Di.

- Chắc chị muốn hỏi em rất nhiều về vết thương này.

- Thanh Di, chị...

- Hạ Vy, hãy chạy ngay đi khi chị có thể, nơi này không như chị nghĩ đâu, không ai thật sự sống ở đây cả.

- ....

- Em nghe Trạch Dương với chị nói rồi, Hạ Vy Trạch Dương ghét đàn, nhưng chị lại có thể khiến nó yêu tiếng đàn, em cảm ơn chị rất nhiều.

- Thanh Di, em đang nói gì vậy?

- Chị hiểu mà, ngay từ lúc đến chị đã thấy căn nhà này quái đản đến nhường nào.

Giờ đây, giọng của Thanh Di rất nhẹ cơ thể cô bé xơ xác gầy gò đến đáng thương, cả người cô bé cứ lả dần lả dần về phía thành giường, đôi mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Vy như chất vấn, Thanh Di lẳng lặng đi đến phía tủ quần áo, lấy ra một quyển album ảnh, cô bé giơ một chiếc ảnh lên để cạnh mình.

- Chị thấy giống em không?

- Giống, giống lắm.

- Đó là mẹ em, khi bà ấy mười tám tuổi, rất xinh đẹp, nụ cười bà ấy sẽ mãi như vậy nếu như không gặp kẻ điên của đời mình.

Hạ Vg dừng mọi hoạt động, khi đến đây đối diện với hai đứa trẻ cùng căn nhà này hơn hết là di ảnh người mẹ được dựng như một đám tang khiến cô có biết bao nhiêu câu hỏi muốn được giải đáp, có lẽ ngay lúc này Thanh Di sẽ là người trả lời nhưng tại sao cô lại sợ khi phải nghe những câu trả lời ấy.

- Hạ Vy, em là kết quả sự bồng bột của cha mẹ, Cổ Lão...

- ....

- Ông ta là một con quỷ, ông ta trọng nam khinh nữ, khi sinh em ra, ông ta đã vô cùng tức giận vì em không phải con trai, việc không sinh được con trai khiến ông ta gặp bất lợi trong việc phân chia tài sản, và em trai ông ta nhận được phần nhỉnh hơn vì vợ ông ấy hạ sinh được một cặp nam sinh đôi. Tiền chính là thước đo của mọi thứ, Cổ Lão dần tha hóa vì sự ghen tỵ và tiền, bộ mặt tươi cười của ông ta, lời nói quan tâm của ông ta chỉ là một lớp mặt nạ kinh tởm. Hạ Vy, em không bị rối loạn, em hoàn toàn tỉnh táo...

- Tại sao em...?

- Em thật sự rất quý chị, chị khiến em nhớ về mẹ, sau khi sinh em ra bà ấy liên tục chịu sự thịnh nộ đánh dập của người chồng, bị dồn ép không lâu sau bà ấy mang thai, đó là một cặp sinh đôi nam, thật vui đúng không, nhưng cái ngày hai đứa trẻ ra đời, Cổ Lão vì tiếc tiền nên không đẻ mổ, dẫn đến bà ấy chết vì mất quá nhiều máu ngay lúc đứa thứ hai vẫn còn thoi thóp.

- Vậy đứa trẻ thứ hai...

- Em không biết, chắc là chết rồi. Em cũng chỉ mới biết đến sự tồn tại của nó ngày hôm qua, Hạ Vy tiếng đàn của Trạch Dương không tuyệt đẹp như chị nghĩ đâu. Cổ Lão sau khi mất vợ ông ta mới biết mình yêu bà ấy thế nào. Thế nên ông ta vẫn một mực để di ảnh của bà ấy giữa đám hoa cúc trắng ấy. Một tên bệnh hoạn, ông ta ép Trạch Dương chơi đàn vì ngày trước vợ ông ta chơi rất giỏi. Còn em, Hạ Vy, em chết rồi...

- Thanh...

- Nếu như hàng đêm em không nghe lời ông ra, ông ra sẽ đánh em, ông ta còn dọa đánh cả Trạch Dương, mặc cho em gào thét, những chiếc roi da cứ liên tục giáng xuống da thịt như từng vết dao cứa vào thịt, ông ta đánh em vì nghĩ em là vợ ông ấy. Tại sao cơ chứ? Em cũng chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường thôi...

- Thanh Di, để chị xem..

- Chị đừng lo, ông ta không có cưỡng hiếp em... mỗi khi ông ta có ý định em đều chạy đi và chị thấy sự trừng phạt ông ta để lại trên người em. Dù có hàng trăm vết đánh em không muốn ông ta chạm vào mình. Thật kinh tởm, tại sao một người cha có thể làm vậy, dù không phải là con trai nhưng ít nhất em cũng là con gái của ông ta.

- Thanh Di

Hạ Vy ôm chặt lấy Thanh Di người cô bé lạnh toát, lời Thanh Di nói như vẽ lên một ác mộng kinh hoàng rõ rệt ám bủa lấy cô bé, nhưng Thanh Di quá đỗi điềm tĩnh chứng tỏ vết thương như một thói quen cứ ngày một hằn sâu trong cô, tạo nên sự thờ ơ vô cảm với những cái đau cho là đáng chịu, chẳng thể nào có thể vùng vẫy thoát ra. Giờ đây, Hạ Vy muốn nhìn thấy một Thanh Di gào khóc kể về nỗi đau của mình hơn là một Thanh Di tĩnh lặng kể về sự bi đát của mình như bao chuyện bình thường khác. Giống như cô bé tâm sự với Hạ Vy về cuộc sống hàng ngày trước kia, một cuộc sống nhuốm màu đen đục. Thanh Di cứ như một bông hoa trà trắng phát sáng trong không gian tối tăm ấy.

- Hạ Vy, đừng ở đây nữa, chỉ vẻn vẹn mấy ngày nữa là em tròn mười tám tuổi, Trạch Dương sẽ được sang nước ngoài, thằng bé có cơ hội vùng vẫy bay đi, lúc ấy em sẽ khồn cần bảo vệ nó nữa, nó sẽ không biết được mình có một người cha độc ác đến nhường nào, nó sẽ chỉ biết đến một người cha kì vọng vào nó, một người cha yêu thương con trai của mình, nó vẫn sẽ chơi đàn, nhưng sẽ không phải chơi vì yêu cầu của ông ta, nó sẽ không phải chơi những bài đàn quen thuộc của mẹ em. Hạ Vy, em đã lấy được tờ giấy kí kết của ông ta, chỉ cần hủy nó đi chị sẽ được an toàn.

- Tại sao em...?

- Hạ Vy, em quý chị, chị không phải là người đầu tiên phải chăm sóc bọn em, nhưng cách chị nhìn bọn em,nhẫn nại trong từng việc khiến chúng em thấy mình được tôn trọng, em yêu cái cách chị dịu dàng, bao dung những lần chúng em quá đáng. Người như chị và đứa trẻ đáng thương như Trạch Dương không đáng chịu cuộc sống này.... chắc nghe em nói chị cũng hiểu em đã lên kế hoạch như thế này lâu lắm rồi..

- Vậy còn Trạch Dương? Em rất yêu em trạ của mình, em định bỏ nó một mình.

- Hạ Vy, em đã bảo vệ nó gần mười tám năm rồi, lúc nãy nó nhìn thấy em, chắc là sẽ sợ lắm nên mới chạy đi như vậy, Trạch Dương bị tự kỉ là thật, nhiều lúc chứng kiến thằng bé phát điên em còn đau gấp nghìn lần, Hạ Vy chị có thể tiếp xúc với nó, nếu được chị có chấp nhận thay em chăm sóc nó không?

- ...

- Cổ Lão đang trên bờ vực phá sản, ông ta sẽ lại điên cuồng lần nữa, trước lúc đó em phải đưa được Trạch Dương ra ngoài, ông ta sẽ không để em đi đâu. Hạ Vy, chị làm gì vậy?

- Đi, chúng ta đi, chị sẽ đưa em đi, chúng ta phải trốn thôi Thanh Di, em không thể hi sinh mình như vậy được, chị xin em, đi...

- Im lặng đi.

- Thanh Di.

- Hạ Vy, chị có nghe thấy tiếng gì không?

Hạ Vy bỗng thấy ánh mắt Thanh Di lưng tròng cô bé bỗng ôm thân mình ngước lên trên trần nhà, vừa cười lại vừa khóc.

- Thanh...

- Chạy đi Hạ Vy.

- Chị không...

Chưa dứt hết câu, Hạ Vy đã nghe thấy tiếng gậy sắt di xuống mặt đất, lát sau là tiếng nhạc piano quen thuộc của Trạch Dương vang lên. Thanh Di đẩy Hạ Vy vào trong tủ quần áo, cô bé khóa trái tủ, vừa đóng vừa lẩm nhẩm.

- Làm ơn, em xin chị đừng phát ra tiếng động nào.

Rầm một tiếng, cánh cửa bật mở, qua hốc tủ Hạ Vy cắn chặt tay mình, hai mắt phủ một lớp nước kinh hãi nhìn người đàn ông vừa mở cửa, đó là cha của Thanh Di, Cổ Lão.

- Con gái!

- Cha!

Hạ Vy thấy Thanh Di đứng ngay phía bên giường, cô bé rất điềm tĩnh đứng đối diện cha mình, ông ta đóng cửa bước vào làm điệu ngửi ngửi quanh người cô bé.

- Ồ, thật vui vì con vẫn dùng dầu gội đầu của mẹ mình.

- Vâng...

- Thanh Vân...

Hạ Vy mở to mắt, nhìn người cha biến thái đang ôm lấy con gái của mình, nâng tóc cô bé lên hít lấy hít để. Ông ta ngân nga điệu nhạc ngẫu hứng, miết tay lên đôi vai gầy của Thanh Di. Bất chợt ông ra nắm lấy tóc Thanh Di kéo mạnh.

- Aaa

- Hôm nay ta phát hiện mình đã mất một món đồ rất quan trọng, nói đi, để đâu?

- Cha con xin cha, con hoàn toàn không biết?

- Ồ, thật sao

- Con thật sự không biết.

- Thanh Di ngoan ngoãn, con là một đứa trẻ hiểu chuyện, ta tin con không hồ đồ.

Nói rồi, ông ta thả tay ra cả người Thanh Di gục xuống, không thể giấu được sự đau đớn lộ rõ trên khuôn mặt tái mét.

- Cổ Trạch Dương, đứa trẻ này không biết hiện đang ở đâu?

- cha, cha định làm gì?

- Ồ, con gái ta chỉ muốn hàn thuyên với con trai của mình, những bài đàn của nó càng ngày càng tốt hơn.

Cổ Lão dù trong câu nói nội dung tưởng như không có gì nhưng từ hình ảnh đôi vai gầy của Thanh Di, Hạ Vy kinh hãi nhận ra ý đồ của ông ta đối với những người con của mình. Số phận của hai đứa trẻ này còn nghiệt ngã hơn bất kì đứa trẻ nào trong trại mồ côi, ít nhất chúng được nếm sự tự do. Nhưng điều Hạ Vy nhận ra rằng, căn này chính là một cái lồng, Hạ Vy hay hai đứa trẻ ấy cũng chỉ như những chú chim an phận ở trong đó.

- Khốn nạn, khốn nạn...

- ....

Thanh Di đấm mạnh xuống đất, cô bé đay nghiến nhìn người cha của mình, cô gằn từng chữ.

- Cổ Lão, ông là cha mà, giết chết thân xác đứa con gái, tinh thần đứa con trai, ông vui lắm à.

- ha...

Cô Lão phì phèo điếu thuốc lá, ông ta tiến tới đập điếu thuốc vào tay Thanh Di.

- Nhìn mày kìa, chẳng khác gì con ả đó, nếu như ả không phản bội tao có lẽ tao đã yêu thương ả rất nhiều.

- Ông, ông nói sao?

- Thanh Di, mày chưa từng thắc mắc vì sao mày lại có mái tóc vàng khác biệt so với cái gia đình này ạ.

- Tôi...

- Từng tiếng gọi cha của mày làm tao phát điên, tao nói đến đây mày hiểu chứ...

- Nghĩa là... tôi không phải con gái ông sao

- Biết sao giờ, tao đã nuôi mày mười mấy năm, gọi một tiếng cha có quá đáng gì, Than Di mày biết tao rất ghét phản bội, từ kết cục của mẹ mày, mày vẫn không hiểu à.

Dù Cổ Lão đang đối thoại với Thanh Di nhưng Hạ Vy lại cảm thấy ánh mắt ông ta như nhìn thẳng vào đây vậy, Thanh Di không khóc, cô bé im lặng hơn bao giờ hết. Rõ ràng là ông ta đã biết Hạ Vy ở đây, điều ông ta muốn...

- Nếu mày đã quá chán cuộc sống này, tao sẽ cho mày toại nguyện nhưng là một cách từ từ, mười tám tuổi rồi, có những chuyện mày nên nếm trải nhỉ?

Điều ông ta muốn...

- Không được

Quá muộn rồi, ngay khi Thanh Di vừa thét lên, Hạ Vy đã mở tủ lao ra, cô bé kinh hãi nhìn Hạ Vy đứng đối diện Cổ Lão, tiếng cười man rợn cùng đắc thắng của ông ta, Hạ Vy biết mình đã rơi vào bẫy rồi, ngày đó Hạ Vy không hiểu tại sao ông ta lại muốn lằm vậy, nhưng bây giờ thì Hạ Vy đã hiểu rồi.

- Hạ Vy, Chị điên rồi, sao chị lại ra đây

- Thanh Di

Hạ Vy ôm mặt Thanh Di, mái tóc rũ rượi cung với thân xác gầy gò, trông thật đáng thương, Hạ Vy không kìm nổi nước mắt mà ông Thanh Di vào lòng, muốn khóc cũng không thể, ngay lúc này Hạ Vy không thể nghĩ gì cả, cả chỉ biết rằng bản thân mình cần bảo vệ hai đứa trẻ này, cô cần bảo vệ chúng, Hạ Vy đưa Thanh Di ra sau.

- Cổ Lão, cái gì có thể đổi lấy tự do của hai đứa trẻ này. Điều ông muốn không phải là tôi sao, ông biết thừa những điều cô bé làm.

Tôi đã nghĩ tại sao Thanh Di có thể dễ dàng lấy bản hợp đồng đó là vì ông cố tình làm bản thân sơ xuất, để cô bé dễ dàng lấy được bản hợp đồng đó, chỉ cần cá cắn câu ông liền hành động.

- Hạ Vy, suy luận hay lắm, quả rất đúng, tất cả cũng chỉ như một nước cờ trong lòng bàn tay.

- Từ nay về sao, tôi lấy sự tự do của bản thân đổi lấy sự tự do của hai đứa trẻ này.

.......

Truyện Chữ Hay