Vương Kiều Chi Viên cười nhẹ, bà đối diện mình trước đôi mắt long lanh to tròn đầy thu hút của Hạ Vy, ấn tượng của bà là nét mặt Hạ Vy hài hòa lại thoát tục, cô luôn mang một cảm giác dịu dàng cho đối phương khác hẳn cảm giác mãnh liệt kiê định đầy mạnh mẽ mà Thiên Ý mang lại.
- " Con là Nguyệt Hạ Vy"
- " Vâng ạ"
- "...."
- " Bà ơi, Bà chở con đến bệnh viện được không? Con muốn gặp Mạc Cao Kì"
- " Được chứ, tài xé chuyển hướng đến bệnh viện đi"
- " con cảm ơn người"
- " Hạ Vy, ta tuổi đã cao, thân ta nuôi Cao Kì, Minh Triết, Tĩnh Như lớn khôn, chúng đều đã có thể làm chủ tài chính của mình, cái ta mong muốn là gia đình chúng hạnh phúc. Nhất là Mạc Cao Kì, nó lớn lên trong cảnh đời cũng không mấy may mắn, thử nghĩ bị cả một gia tộc phỉ báng trục xuất, đối diện với nỗi đau quá lớn từ bé, đó là lý do vì sao, Mạc Cao Kì trưởng thành nhất trong anh em, nhìn nó thế thôi, ngày hôm nay nó gây dựng hoàn toàn Vương Gia không can thiệp. Hôm nay ta lấy danh mình đưa con về là toàn tâm toàn ý muốn con trở thành cháu dâu nhà Vương gia"
- " Nhưng không phải là con..."
- " Con không phải lo, mọi hoàn cảnh của con ta đều đã nắm rõ, Vương gia tuyệt nhiên sẽ không có định kiến về con, hơn nữa ngày Mạc Cao Kì muốn đưa con ra mắt gia đình nó đã mong muốn kịch liệt, thử hỏi tiền bối như ta sao có thể không tác thành cho hai đứa. Ta tuổi đã cao, Hạ Vy chỉ mong trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể trông thấy ba đứa nó có cuộc sống hạnh phúc"
- " Bà ơi..."
- " Sao ý kiến của con thế nào?" - Chi Viên hết sức nóng vội, bà hoàn toàn lấn át lời nói của Hạ Vy, bà đã mai mối thành công cho Vương Thiên Minh Triết và Kim Thiên Ý, Lâm Tĩnh Như cũng đã có chồng, bà không thể nào không giúp Mạc Cao Kì được.
- " Con không biết nữa, mọi thứ như một giấc mơ hồ vậy" - Hạ Vy nói nhỏ, cô biết sao được, thật sự trong lòng cô không yên một chút nào, cô luôn cảm thấy việc này như quyết định của cuộc đời vậy.
Còn kẻ gọi uy hiếp cô nữa. Mặc dù hắn không có gọi đến nhưng xem xem sau lúc đó sóng dập, sự việc cứ theo chiều xấu mà đi xuống.
- " Hạ Vy, nhìn ta này, ta không ép buộc con, nếu con đã là con của Vương Gia, chúng ta chỉ buông tay con khi con là người rời đi, hay cho ta biết đáp án khi con sẵn sàng nhé"
Chi Viên vừa dứt lời cũng là lúc chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện, ngay khi bà và cô vừa xuống xe, đám phóng viên đã giơ máy ảnh máy quay lên, Hạ Vy chợt sợ sệt, cô vừa lùi một bước, bà liền đặt tay ở thắt lưng cô đẩy lên, nói nhỏ như cho một mình cô nghe thấy.
- " Không được sợ sệt"
Hạ Vy mở to mắt, phải rồi, cô không có làm gì sai tại sao phải trốn tránh. Chi Viên vẫn giữ nguyên khí chất của một nhà nữ quân nhân hồi trẻ. Bà châm dọc tẩu hút một hơi, lát sau bà nhìn những tên phóng viên với con mắt đầy khinh khỉnh, dõng dạc cất giọng lên.
- " Hạ Vy, ta hỏi con, con có đầu độc Mạc Cao Kì không?
Ngay khi vừa hỏi xong, bà khẽ nhìn cô, Hạ Vy hiểu ánh mắt đó, như có một sức mạnh, cô lấy sức nói lớn.
- " Tôi không phải là người đầu độc Mạc Cao Kì"
Ồ ạt tất cả phóng viên, cảnh tượng nhốn nháo càng mất trật tự, vệ sĩ của Chi Viên định xông lên bà liền ra hiệu dừng lại, hút thêm mội hơi thuốc.
- " Các người đâu phải lũ điếc, nếu kẻ nào dám bịa đặt tin tức về chuyện này, Nhĩ Lâm, ngươi đã nhớ mặt từng tên chưa, nếu chúng tái phạm hãy để cả đời chúng ân hận vì một giây ngày hôm nay đã không nghe lời Vương Kiều Chi Viên này"
Nhĩ Lâm là một trợ của của Chi Viên, ông có dáng người to lớn chuẩn người phương Tây, một bên mắt ông đeo nịt đen che vì sự việc không may đã khiến ông mất đi đôi mắt này, thế nhưng tài quan sát nghiêm ngặt trong quân đội vẫn không mai một trong ông, thời niên thiếu Nhĩ Lâm chính là một trong những học trò của nữ đội trưởng Chi Viên.
- " Vâng thưa bà"
Chẳng cần danh Vương gia, chỉ cần nghe tên Vương Kiều Chi Viên, nếu nói ai là người không nên đụng vào thì Chi Viên chính là một trong những người đó. Không một máy ảnh nào hoạt động nữa, Phóng giả lần lượt kéo nhau ra về, và khóc thầm trước nhưng tấm ảnh đều bị bắt xóa.
- " Đúng là Vương lão gia vẫn giữ được khí chất của ngày nào"
- " Nhóc con"
Chị Viên vẻ mặt tươi cười khi nhìn thấy Cố Từ Niên, bà ôm anh vào lòng đầy tình thương của một người bà.
- " Thằng bé ngày nào còn trần truồng như nhộng đòi ta tắm giờ đây đã lớn rồi"
- " Kìa bà cháu sắp lấy vợ đến nơi rồi"
- " Lấy vợ thì làm sao, lấy vợ thì mày vẫn luôn là cháu bà thôi. Mau mau đẻ cháu đi ta còn bế, Minh Triết nó yếu quá"
- " Đâu anh cả là mạnh nhất đấy ạ"
Từ Niên cười đùa, anh thật không hiểu nếu như Minh Triết nghe được điều này anh sẽ phản ứng thế nào, là thằng đàn ông ai cũng ghét khi bị chê là nhỏ và yếu thôi. Cố Từ Niên nhìn sang Hạ Vy, anh thở dài rồi vỗ vãi cô một cái.
- " Em vào thăm Mạc Cao Kì đi"
Hạ Vy nhanh chóng chào bà bà rồi đi vào trong, ánh mắt rối ren của Từ Niên hướng theo bóng lưng Hạ Vy nhỏ bé, tiều tụy, xem ra cô đã rất mạnh mẽ rồi.
- " Tình hình thằng bé thế nào rồi?"
- " Đã qua cơn nguy kịch nhưng không biết bao giờ sẽ tỉnh lại"
- " Được rồi, trong thời gian này việc công ty ta và Minh Triết sẽ giúp nó cai quản, còn về truyền thông, chúng ta không thể nhúng tay được, chuyện của con bé Hạ Vy, ngay lúc này nó cần mạnh mẽ mà vượt qua thôi. Nó cần phải hiểu, Cao Kì không thể lúc nào cũng một tay che trời cho nó, chỉ như vậy nó mới có thể làm ra những chuyện tương lai, bằng không việc hai đứa bên nhau sẽ trở thành áp lực của chính chúng mà thôi"
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, Hạ Vy mở cửa vào, không một ánh nắng cũng chẳng làm lấy hương gió trời chỉ có mùi thuốc sộc lên.
Hạ Vy đến bên Mạc Cao Kì, cô mệt mỏi ngồi bên cạnh hắn, ôn như đưa tay lên vuốt gương mặt trắng bệch, cô cười nhẹ giọng nói thì thào.
- " Bây giờ không có anh em mới thực sự thấy mình vô dụng đến nhường nào"
- "..."
- " chẳng có một hướng đi nhất định, mọi thứ cứ liên tục dồn đến quanh quẩn bên em, Cao Kì rốt cuộc anh đã chịu gấp bao nhiêu lần em? em biết nên làm thế nào bây giờ? Em thật sự rất mệt mỏi..."
Hạ Vy cười đồng thời nước mắt cô rơi xuống, tiếng cười nhẹ của cô thật bi thương, gượng gạo ép bản thân tiến lên nhưng đường đi cứ một trùng xuống cô sợ mình không đứng vững. Hạ Vy mau chóng gạt nước mắt, cô không cho phép mình kém cỏi như vậy, cô mau chóng cởi chiếc vòng ngọc thạch tím của mình đeo lên cho Mạc Cao Kì.
- " Đây không chỉ đơn thuần là chiếc vòng cha mẹ em để lại, nó chính là bùa hộ mệnh của em, mong sao nó thể giúp anh mau chóng bình phục..."
Hạ Vy cúi xuống hôn lên trán hắn, bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay hăn cự nhiên có chuyển động, Hạ Vy nhìn xuống tay hắn nắm chặt tay mình, để ý đầu ngón tay hắn trở nên tím ngắt.
- " Cao Kì, Mạc Cao Kì..."
- "..."
- " Bác sĩ, bác sĩ đâu?"
Hạ Vy gào thét cô vừa quay lưng ra nhưng một tiếng nói phát ra từ điện thoại khiến cô khựng lại.
- " phút nữa hắn sẽ chết, thuốc giải ở trong ngăn tủ thứ hai, tiêm hay không là tùy cô"
Đây là đoạn ghi âm, có kẻ đã canh thời gian để phát đoạn ghi âm này, chẳng một giây chần chừ, Hạ Vy mở tủ, đúng là có một kim tiêm trong tủ, cô giơ lên. Tin hay không tin là tùy cô, tay hắn nắm tay cô càng chặt, thậm chí móng tay đã găm vào da thịt.
- " Mạc Cao Kì, anh nhất định phải sống"
Vừa dứt cô, cô liền tiêm liều thuốc vào đường dây truyền nước của hắn. Chẳng mấy chốc thuốc đã tiêm hết, nghe thấy tiếng y tá cô liền chạy ra ngoài.
- " Y tá"
Bốp...
- " Bác sĩ Từ Niên, bệnh nhân Mạc Cao Kì có dấu hiệu co giật, thâm tím"
Y tá chạy vào phòng làm việc của Từ Niên, anh cũng đoàn nhanh chóng đến phòng hắn, Từ Niên mở đèn chuyên dụng soi mắt hắn, anh sờ cổ hắn.
- " Mạnh đập không đều, có vết thâm tím, máu bị đông rồi, mau lấy thuốc"
Tinh một tiếng, Từ Niên cúi xuống nhặt kim tiêm phía dưới chân mình, chỉ ngửi mùi vả mặt anh liền căng cứng lại.
- " Ai, kim tiêm này là ai tiêm?"
- " Tôi... không phải tôi"
- " Ai là người cuối cùng ở phòng này?"
- " Là..."
- " Ai?"
- " Là Cô Hạ Vy ạ"
- " Hạ Vy sao?"
- " Vâng ạ"
Ánh mắt Từ Niên hẹp lại, anh mau chóng nhận thuốc từ tay y tá nhưng ngay khi đó, anh nhận ra hắn đã trở nên bình thường.
- " Bác sĩ, bệnh nhân đang dần trở nên ổn định rồi ạ"
- " dừng tiêm"
- " Vâng"
- " Lấy máu của Mạc Cao Kì đi, tôi cần giấy xét nghiệm"
Đã mấy tiếng trôi qua, Cố Từ Niên trằn trọc nhìn tấm giấy xét nghiệm máu, anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cùng với máy chiếu camera trên máy tính. Truyện Bách Hợp
- " Từ Niên"
- " Lucy, em đến rồi"
- " Sao vậy? Cao Kì ổn chứ"
- " Em xem đi"
.....
- " Cái gì anh nghi rằng Hạ Vy đã tiêm thuốc độc vào trong nước truyền sao"
- " Dựa trên mọi bằng chứng anh có thì nó là như vậy, em xem đi người cuối cùng ở phòng Mạc Cao Kì là Hạ Vy, hơn nữa cô ấy còn có hành động tiêm chất gì đó vào trong dây truyền nước, đây chính là cái kim tiêm anh nhặt được"
- "..."
- " Lucy, em gọi Hạ Vy đến được không?"
- " Được thôi"
Lucy thở dài, mọi thứ đều rất rối loạn, dựa vào những bằng chứng hiện có, Hạ Vy chính là người đã tiêm thuốc độc vào dây truyền nước của Mạc Cao Kì, bất cứ ai bây giờ cũng không thể làm chứng cho cô ấy.
- " Vậy ạ? Vâng, Vâng con cảm ơn người"
- "..."
- " Sao vậy?"
Từ Niên lên tiếng hỏi khi thấy vẻ mặt Lucy đanh lại.
- " Từ Niên, Hạ Vy không có về nhà, bà nói cô ấy vẫn ở bệnh viện"
- " Không thể nào, anh đã cho người tìm, không có cô ấy ở đây"
- " Vậy cô ấy ở đâu?"
Oopsss
- VOTE và FOLLOW mình nha