Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

chương 142: tra khảo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một bên giường nén xuống, Hạ Vy vẫn co người mình lại, cô không ngủ, mắt đã nhắm nhưng chẳng thể nào say giấc nồng, có lẽ là cô đã ngất lâu hoặc có thể là cô sợ một giấc mơ nào đó sẽ hiện lên tâm trí mình. Hạ Vy cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ như sắt thép vòng qua eo cô, một lực nhẹ, hắn đã có thể kéo cô nằm gọn vào trong lòng, Cao Kì rúc bên cổ cô, tiếng thở nhẹ của hắn truyền đến tai cô khiến da thịt mẫn cảm càng trở nên ửng đỏ, Hạ Vy cố nhắm mắt, cô biết mình không giỏi giả vờ nhưng giờ đây cô sợ hãi khi phải nhìn vào ánh mắt hắn, đáng lẽ ra thời gian bây giờ cô nên an ủi, chuyện công ty ngày càng tệ, cánh báo chí liên tục đưa tin rằng hắn muốn giết Chư Mộc để bịt đầu mối.

Hắn một tay ôm cô, có khi di chuyển lên ngực, mớn trớn nơi đẫy đà của phụ nữ, chân hắn len giữa chân cô. Hạ Vy giật mình co cứng lại.

- " Em chưa ngủ?"

Giọng hắn khản đặc, thì thầm bên tai cô, chỉ một chút, mùi hương nam tính của hắn đã tỏa ra bao trùm lấy cô. Thật thoải mái, cô thực sự thích mùi hương tự nhiên của hắn.

- " Nếu em chưa ngủ thì anh định làm gì?"

Hạ Vy quay người, đúng lúc hắn nhổm người lên, bàn tay đã yên vị trong chiếc áo phủ lên đôi gò hồng bảo. Hắn cúi đẩu xuống, theo quán xuyến môi hắn phủ lên môi cô, thỏa mãn nhấm nháp đôi môi như viên kẹo ngọt. Lưỡi chạm lưỡi, xúc tác ấm nồng trong khoang miệng cộng với hơi thở nóng hổi, khiến người đã muốn càng thêm muốn hơn nữa. Mạc Cao Kì cảm tưởng bản thân như muốn hoà tan vào cơ thể cô, trách có trách người con gái dưới thân quá đỗi mềm mại. Hắn lướt môi trên gò má cô, hắn gợi tình cắn vành tai cô.

- " kể cả em không ngủ anh vẫn sẽ làm"

- " Biến thái"

- " Anh chỉ biến thái với em"

Vừa dứt câu, hắn liền hôn lên cổ cô.

- " Em mệt "

- " Vậy em ngủ đi để anh làm"

- " hiệp thôi đấy"

- " Nhất chí"

- "..."

- " Đồ ren là tuyệt nhất"

Hạ Vy đỏ ửng, cô thật sự bất mãn với độ mặy dày của Cao Kì, thậm chí nhiều lúc cô không hiểu tại sao hắn có thể nói như vậy?

Việc nối tiếp việc, hình ảnh trước mắt mờ dần, đầu óc cô choáng váng vì ốm nay còn lao đao hơn, hôm nay Hạ Vy rất mệt, nhưng cô chiều hắn, để hắn sung mãn ban đêm thỏa sức làm điều hắn thích, được đà lấn tới đương nhiên với hắn sẽ không bao giờ có chuyện một hiệp.

Mạc Cao Kì hoạt động cật lực, hắn bỗng nâng eo cô lên hắn cúi xuống miết eo cô rồi đặt nụ hôn trên bụng, ánh mắt Mạc Cao Kì nhìn chăm chăm nó, rồi khẽ mỉm cười lát sau, hắn chỉ nhẹ giọng nói.

- " Chưa kết hôn thì vẫn có cách nhưng tuyệt đối không được tháo nhẫn"

.....

Như thường ngày, vẫn là nụ hôn như cánh bướm đậu trên trán đánh thức Hạ Vy dậy, cơ thể cô đau nhức, toàn cơ thể như vỡ vụn, hai thân thể không một mảnh vải che thân cứ thế áp sát lấy nhau, đôi mắt lim dim, mờ nhạt hình ảnh vòm ngực rắn chắc của hắn, bàn tay áp lên má cô rồi đến trán cô. Mạc Cao Kì khẽ cười trước bộ dạng lười nhác của cô, hắn lén vén vài lọn tóc rơi trên gò má cô, càng ở gần Hạ Vy, hắn phát hiện, mình càng muốn cưng chiều cô hơn, luôn muốn biết cô đang làm gì và ra sao.

- " Anh không đi làm sao?"

- " Em muốn anh đi làm ư"

- " Không, em không muốn"

Đối với giọng nói nhõng nhẽo của cô hắn biết mình chẳng tài nào kìm nổi, cánh tay kiềm cô kéo sát mình hơn, người Mạc Cao Kì to lắm, thân mình lại săn chắc vạm vỡ như vậy là do thói quen yêu thích tập thể hình và bơi lội của hắn. Hắn nằm quay lưng về phía ánh sáng, che đi ánh nắng muốn chiếu lên cô cũng khó.

Hạ Vy bỗng đưa tay lên, cô vẽ lên từng đường nét trên khuôn mặt hắn, từ đôi mắt hổ phách đến, đến sống mũi thẳng tắp, rồi đôi môi bạc mỏng, tại sao hắn lại có thể đẹp như vậy? Cao Kì cự nhiên cầm tay cô đặt nụ hôn lên lòng bàn tay, hắn xoa chiếc nhẫn mà hắn trao tặng cô, ánh mắt mờ đục đến nỗi cô chẳng thể hiểu hắn đang suy nghĩ gì.

- " Hạ Vy, anh muốn..."

Chưa kịp nói hết câu, tiếng điện thoại bên giường vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của cả hai. Hạ Vy giật mình, ánh mắt cô mở to, theo phản ứng cô liền cầm điện thoại mình.

Không phải.

- " Alo" - Mạc Cao Kì tiếp lời, từ điện thoại hắn truyền ra những lời nói khiến cho hai mày hắn nhíu lại. Chỉ đáo gỏn gọn hai từ.

- " Được rồi"

Vừa dập máy, hắn quay người lại đã thấy Hạ Vy bàng hoàng nhìn mình, khuôn mặt trắng bệch của cô khiến hắn lo lắng, vụng về hỏi..

- " Em sao vậy?"

- " Không... không sao, em ổn"

- " Mệt chỗ nào sao?"

- " Ai vừa gọi anh vậy?"

- " Là thanh tra cảnh sát"

- " Cảnh sát?"

- " Ừ"

- " Mạc Cao Kì nói thật cho em đi, mọi việc tệ như thế nào rồi? Tại sai anh không chịu nói với em."

- " Hạ Vy, anh muốn em an toàn,tin anh, anh tự mình giải quyết được với cả đây không phải là khó khăn đầu tiên của anh, anh hoàn toàn có thể làm chủ"

- "... "

Dù hắn nói vậy, nhưng giờ đây, đầu óc cô chỉ toàn khuôn mặt mệt nhọc của hắn. Hắn không nói, cô cũng biết, sức ép đâu chỉ từ những cảnh sát, mà còn có các nhà cổ đông của công ty, hơn nữa là ánh nghi hoặc của nhân viên, khiến nại, tố cáo của tất cả người nạn nhân của vụ cháy. Mọi vấn đề như một mũi tên cứ thế bắn vào hắn. Lồng ngực Hạ Vy đau nhói, mọi chuyện như một nấc thang tăng dần, không phải theo lẽ tự nhiên mà có, tin không nhất định có kẻ đằng sau giật dây, trong đầu cô liền hiện ra tên uy hiếp cô.

- " Hạ Vy, em đừng lo lắng quá"

- " Mạc Cao Kì em mong anh không từ chối sự giúp đỡ nào của em, em cảm thấy mình thật vô dụng"

- " Đừng nói vậy, em nghĩ động lực của anh từ đâu mà có"

- "..."

- " Chỉ cần là em vẫn còn ở đây, anh nhất định không lùi"

- " Mạc Cao Kì"

Sự nghẹn ngào dâng lên, Hạ Vy vòng tay ôm chặt lấy hắn, cô ôm rất chặt. Cô rất sợ xa hắn, thật lòng mà nói cô không thể tỏ ra ung dung an nhàn trong khí hắn một mình chịu đựng giông bão như vậy được.

Tưởng chừng là gió sẽ ngừng thổi, sóng sẽ ngừng cuộn, nhưng không, mọi chuyện nay đã chuyển theo hướng tệ hơn.

Chứng cứ bị mất.

Sáng hôm sau, cả Mạc Thị náo loạn lên vì thư phòng của Mạc Cao Kì có dấu hiệu có kẻ đột nhập, két sắt của hắn bị bật mở một cách vô cớ, toàn bộ tài liệu quan trọng, thông tin cá nhân Chư Mộc cũng như một phần chứng cứ vụ án trong đó bị lấy mất hoàn toàn.

Hạ Vy đứng trong thư phòng cô khẽ đanh người lại, hơn thở nén xuống, ánh mắt cô lướt trên cuốn sách rồi đến khung tranh, mọi thứ đã trở lại vị trí vốn có của nó, chắc chắn có kẻ đã trở vào đây thu xếp, rốt cuộc là kẻ nào, xét về người hầu, quản gia là người duy nhất được vào đây nhưng hiện tại bà đang về quê nhà thăm người thân, là ai.. là ai. Hạ Vy thật không tài nào có thể nghĩ ra người trở thành nghi phạm nhất, khi cô vừa quay người đi ra người, một tiếng tinh như tiếng chuông nhỏ lướt qua, khi Hạ Vy quay đầu lại chỉ thấy tiếng gió rít bên ngoài vọng vào, là cô ảo tưởng hay quá nhạy cảm.

Ngay giữa căn phòng khách, khuôn mặt Mạc Cao Kì tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt trên từng khuôn mặt hoang mang của dàn đầy tớ, hắn bóp chặt ly rượu, người hầu của Mạc Thị không nhiều, nên có thể dễ dàng tìm ra kẻ nghi phạm.

Rắc...

Tiếng nứt thủy tinh của ly cho thấy Cao Kì cực kì tức giận, hắn cực kì ghét kẻ động vào nhưng nơi hắn không cho phép, giọng nói của hắn không to cũng không nhỏ, nhẫn nại cất lên một lần nữa.

- " Ai là người ra khỏi phòng cuối cùng?"

Thời gian chỉ diễn ra từ sáng hôm qua từ lúc hắn đi làm cho đến sáng hôm nay, ai ạ cũng sợ sệt nhìn nhau, Bảo Trân khẽ bặm môi, cô lúng túng cầm chặt váy như vừa nghĩ ra điều không nên nghĩ. Nhưng hành động đó nào có thể qua mắt Mạc Cao Kì, hắn nhìn chằm chằm cô như mãnh thú trước con mồi.

- " Bảo Trân nói...."

- " Tôi..."

- " Hạ Vy, cô chủ là người cuối cùng ra khỏi thư phòng" - Tiếng một cô hầu gái vang lên, đó là Điệp Điệp một trong nhưng người hầu của Mạc thị. Ngay khi cô ta vừa nói ra đã đón nhận cái nhíu mày của hắn, ánh mắt trân trân lạnh lẽo, hắng giọng hỏi.

- " Bảo Trân nói..."

- " Đúng là như vậy"

- " Đó là lúc nào?"

- " Sáng hôm qua khi cậu vừa đi làm, cô chủ sau đó đã đi xuống thư phòng. Nhưng tuyệt đối không phải cô..."

Càng về sau giọng Bảo Trân càng nhỏ dần, một phần là cô quá sợ hãi ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống mình. Một phần là tất cả ánh mắt đều dồn về hướng cầu thang nơi Hạ Vy đang đứng. Mạc Cao Kì cũng vậy, đối diện với ánh mắt của hắn, cô biết hiện tại mình chính là kẻ bị tình nghi đầu tiên.

- " lục soát phòng Hạ Vy"

Hạ Vy nhíu mày, cô là người bất ngờ nhất cho đến tất cả người hầu quanh đấy, nửa canh giờ trôi qua, Hạ Vy như người bị đâm trúng tim đen, cô lúng túng, dù rằng cô không phải người lấy nhưng một cảm giác nào đó liên tục dâng lên trong lòng.

Khi người hầu vừa đi ra, tất cả mọi người đều im lặng để chăm chú nghe, đến nỗi Bảo Trân còn nắm chặt tay của Hạ Vy. Bên kia Tử Cách ôm chặt cánh tay Hạ Vy.

- " Thưa cậu chủ, chứng cứ không có trong phòng cô chủ ạ"

Một tiếng thở dài vang lên, khuôn mặt Mạc Cao Kì vẫn không thay đổi hắn gật đầu rồi ra hiệu mọi người giải tán, an nhiên quay ra nhíu chặt mày nhìn Tử Cách, Bảo Trân nói.

- " Còn không mau trả người đây?"

Trong phòng, Hạ Vy ngồi lặng lẽ bên hiên, cô xinh đẹp đến động lòng người, Cao Kì tiến tới,một tay hắn xoa đầu cô, ngồi bên cạnh.

- " giận anh sao?"

- " Em không nhỏ nhen đến thế đâu"

- " Mặt em in đậm chữ giận kia."

- " Em nói là không mà"

Hạ Vy hiểu tại sao hắn lại như vậy, nếu hắn cho qua vì cô là người bị tình nghi, mọi việc không được sáng rõ lúc đó ánh mắt người giúp việc Mạc Thị cũng sẽ nhìn cô bằng con mắt không tốt đẹp.

- " Anh nghĩ là em lấy chúng sao?"

Tại sao cô luôn cảm thấy có gì không đúng? Cô cúi đầu lơ đãng nhìn tay mình, nỗi lo sợ khiến cô không đủ dũng cảm để nhìn hắn. Chỉ nghe thấy tiêng cười nhỏ của người bên cạnh.

- " Em có lấy không?"

Theo phản ứng, ánh mắt cô to tròn nhìn hắn lắc đầu lia lịa.

Cô không lấy.

Không hề lấy chúng.

- " chỉ cần em nói không lấy thì nhất định đó không phải là em, đừng lo lắng nữa được không?"

- " Được"

- " gần đây Bảo Trân nói em rất thích socola, nhìn này"

Vừa dứt câu, từ đâu hắn đã lôi ra những thanh socola rất to, không giấu được niềm vui sướng, Hạ Vy liền cười tươi nhổm người lên đặt nụ hôn vào má hắn. Quả thực, dạo này cô rất thèm và thích ăn socola, không ngờ Cao Kì lại tâm lý mà mua nhiều như vậy.

- " Cảm ơn anh yêu"

- " Em gọi anh là gì cơ?"

- " Anh yêu"

- " ăn nhiều socola nên mồm miệng ngọt xớt vậy sao?"

- " Còn không phải là học từ anh ư"

- " Anh chỉ nói với riêng em..."

- " Còn em sẽ chỉ nói cho riêng anh. Huề nhau đúng không"

- " ngoắc tay nhau đi"

- " trời ơi, em bé Cao Kì, được rồi ngoắc tay"

Hạ Vy phá lên cười, cô chủ động ngồi trong lòng hắn, đè Cao Kì ra mà chiếm lấy đôi môi bạc mỏng. Cô vòng tay qua cổ làm y như những gì hắn đã làm, nụ hôn ngày một sâu đậm hơn,dần dần xuất hiện nhưng hành động ái muội.

Cao Kì cúi xuống hôn lên trá Hạ Vy rồi đến đôi mắt lim dim ngủ của cô, hắn mỉm cười hạnh phúc nhìn người con gái yên bình chìm vào giấc ngủ sau vận động thân thể của cả hai. Hắn mặc tạm áo tắm rời sang phòng bên cạnh, đóng chặt cửa, lúc này khuôn mặt hắn thay đổi hoàn toàn, nhìn người hầu Mạc thị, không ai khác chính là người vừa lục soát phòng Hạ Vy.

- " Bằng chứng đâu?"

- " Đây thưa ngài"

Cầm tập tài liệu bị cho là mất trong tay, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ rối bồi rồi thận trọng căn dặn.

- " Khôn ngoan biết quản lí những lời nói của mình"

Mạc Cao Kì mau chóng trở lại phòng ngủ, tay cầm bằng chứng để lên bàn, hắn nhìn chúng rồi nhìn Hạ Vy vẫn đang say giấc nồng....

Vote cho mình điii????????

Truyện Chữ Hay