Nguyên một đêm, Hạ Vy không tài nào chợp mắt được, cô đợi, đợi tiếng xe về, đợi mãi, mãi đế khi mặt trời lên rồi thì ai kia vẫn chưa về. Cô xuống tủ lạnh mở lấy chiếc bánh kem, ngồi thui thủi ăn môt mình, vốn đã định làm cho hắn, Hạ Vy gạt nước mắt bất giác chạy bên má, tâm tư cô dạo này xáo trộn liên tục, nhiều lúc cô cũng không hiểu nổi bản thân, chỉ biết lúc buồn cô lại nhớ đến Mạc Cao Kì, nhớ, rất nhớ.
Cạch...
Tiếng cửa mở, cô giật mình nhìn ra ngoài, là Lucy, không phải hắn. Lucy vẫn luôn xinh đẹp như vậy, cô luôn diện trên mình những bộ váy trong trọng đắt tiền, thần thái vẫn rất tự tin mà quyết đoán, Lucy ngồi xuống phía đối diện Hạ Vy
- " Lucy"
- " Hạ Vy, cô dậy sớm vậy sao?"
- " Tôi có chút không ngủ được"
- " Tôi đến lấy tài liệu cho Mạc Cao Kì"
Lucy không nói gì nữa, trông cô ấy rất vội vã chạy lên thư phòng của hắn, khi xuống cô ấy chỉ cầm một tập thư màu đen to, đập mạnh xuống bàn tạo tiếng thật to.
- " Sao vậy?" - Hạ Vy ái ngại hỏi.
- " Mạc Cao Kì không nói với cô sao? Quái lạ, tối qua công ty nhận tin sốc, tên phóng hỏa đã nói trong thức ăn có độc, khiến cho mọi người nghi rằng hắn cài người để tiêu diệt tên đó, hôm qua cảnh sát đến tra hỏi chúng tôi thật sự không biết chuyện gì, đối với Mạc Cao Kì, hắn ghét nhất là cảnh sát, hôm qua việc tra hỏi thật sự rất mệt mỏi. Đến nỗi, hắn còn bỏ bê giữa chừng, một mực chạy về đây, tôi đã nghĩ là hắn ta tìm cô."
- "..." - Hạ Vy cúi đầu, cô nắm hai tay, cảm giác tội lỗi cứ thế bủa vây tâm trí cô, tại sao cô lại không nhận ra cơ chứ. Không đáng lẽ cô đã nhận ra, cô rõ ràng là nhận ra vẻ mệt nhọc trong mắt hắn và sự biến đổi của chúng khi nhìn thấy cô. Vậy mà một chút ích kỉ của bản thân cô đã quên đi lý trí, không chịu lắng nghe. Cô đã cho rằng lúc hắn làm tổn thương cô là do hắn không biết nhưng nhìn xem bản thân cô cũng không biết là mình đã làm tổn thương hắn. Phải chăng ngày hôm qua, cô phải có ý chí của chính bản thân mình, dẹp mọi hẹp hòi của bản thân mà ôm lấy hắn, chẳng cần khuyên nhủ hắn đủ điều mà chỉ cần lắng nghe. Ngay lúc này, Hạ Vy cảm thấy mình thật vô dụng.
- " Mạc Cao Kì hiện đang ở công ty sao?"
- " Đúng vậy? Nói tôi nghe hôm qua hai người đã có chuyện gì sao, hôm qua, Mạc Cao Kì đã uống rất nhiều rượu, hắn ta còn gây gổ với A Môn.."
- " Anh ấy không sao chứ?"
- " Không sao, không sao"
- " Hôm qua tôi và anh ấy đã cãi nhau, chúng tôi đã bất đồng quan điểm"
- " từ từ kể,tôi lắng nghe cô, đôi khi chúng ta không phải hợp nhau mà đến, mà là chúng ta phải biết vì nhau mà cố gắng" - Nhận ra giọng nói nặng lòng của Hạ Vy, Lucy gạt đống tài liệu, cô cố trấn án Hạ Vy.
- " Sau khi tôi phát hiện anh ấy lừa tôi mình bị gãy chân, ban đầu tôi cho rằng mình cáu giận vì việc đó, nhưng đêm qua tôi mới phát hiện đó không phải lý do thực sự."
- "..."
- " Lucy, cô là bác sĩ phụ trách tôi, cô biết đấy, bản thân tôi hiện tại rất mơ hồ, quan trọng hơn hết nhìn thấy Mạc Cao Kì, tâm tư của tôi càng bị xáo trộn hơn, chính tôi còn không hiểu nổi bản thân mình"
- " Hạ Vy, cô là cô gái thông minh, tôi đoán cô biết thừa tâm tư của Cao Kì đối với cô"
- " Tôi biết"
- " Cô biết tại sao cô lại không đưa ra câu trả lời, cô..."
- " Chẳng phải anh ấy đã có người anh ấy yêu sao?" - Hạ Vy đột nhiên cắt lời Lucy, cuối cùng cô cũng nói ra lý do đúng cho sự ích kỉ của bản thân. Cô không biết tình cảm mình đối với Cao Kì thế nào nhưng mà khi cô biết Mạc Cao Kì có người mình yêu, lòng cô lại khó chịu, cô lại tức giận rồi buồn bã, như thể một ý chí đã suy nghĩ hắn là của riêng mình. Thử nghĩ mà xem, những hành động, những lời hắn nói với cô, đều đã từng nói với cô giác khác, Hạ Vy thật không thể tượng tượng được mình sẽ ra sao.
- " Hạ Vy, tại sao cô không hỏi hắn ta là ai?"
- "..."
- " Rốt cuộc là do cô yếu đuối và hèn nhát?"
- " Lucy..."
- " Cô yêu Mạc Cao Kì"
- " Tôi..."
- " Tôi biết cô không nhận định, cũng không phủ định, cô cần thời gian nhưng nghe này, một lần thôi, gạt tất cả mọi thứ, một lần để đầu óc trỗng rỗng, hãy để trái tim đưa ra câu trả lời, đừng quan tâm quá khứ, đừng để ý hắn là ai, cô là ai, đã từng có chuyện gì, mai sau sẽ ra sao, hay ở bên nhau đến lúc không phải kết thúc mà là có thể, cô quá để tâm lo lắng nhiều thứ nên cô không tìm được câu trả lời, tất cả là vì cô sợ mình mất Mạc Cao Kì mà thôi. Đầu óc thông minh, chín chắn đến đâu thì cũng không bao giờ thành thực bằng trái tim, cô hiểu không?"
- "..."
- " Mạc Cao Kì chắc chắn đã hỏi cô rằng cô có tha thứ cho một người đã từng làm tổn thương cô không? Ai cũng sẽ trả lời không, nhưng đâu chắc rằng sự làm tổn thương ấy là vô ý hay cố tình, tại sao không gạt bỏ để dầu thấu hiểu, cứ khăng khăng một nỗi sợ. Một ngày đẹp trời, người đàn ông đã đi mua chiếc nhẫn rất đẹp, anh ta không dám trao cô gái đó, anh ta sợ cô ấy không chấp nhận, nhưng anh ta không biết cô gái đó cũng mong chiếc nhẫn đó đến nhường nào. Cứ như vậy, họ lạc nhau, đến khi nghĩ lại họ chỉ có thể hối tiếc. Đó là đáng hay không đáng? Đó là vì nghĩ cho nhau hay vì ngu ngốc. Cả hai người chính là như vậy? Cô tưởng tượng mình sống cuộc sống bất chợt không có Mạc Cao Kì?"
Nói đến đây, Hạ Vy vội nắm chặt tay, cô thực không dám nghĩ chứ đừng nói là nó sẽ trở thành sự thật.
- " Cô thấy cô buồn, nhưng cô không biết Mạc Cao Kì còn buồn gấp vạn lần. Tôi với Từ Niên cũng vậy, tôi không nghĩ đến chữ cuối đời với anh ấy, tôi chỉ nghĩ đến hai chữ có thể, vì chỉ khi cả hai nghĩ là có thể,họ mới có thể tiếp tục, tiếp tục bước tiếp, không sợ gian khó. Hạ Vy, cô nghĩ Mạc Cao Kì dám tổn thương cô không? Ai cũng có lỗi, những lỗi của họ có đáng để chúng ta đánh mất họ hay không? Bản thân cô mới biết được?"
Lucy nói một tràng dài, trong lời nói đều rất thật lòng, Hạ Vy nhìn Lucy một hồi lâu, ánh mắt giao nhau, tâm tình như sợi chỉ rối dần được tháo ra, Lucy nắm tay cô, đôi lúc Hạ Vy cũng có chút ghen tị với Lucy, cô ấy thông minh, xinh đẹp, giỏi giang lại mạnh mẽ, hơn nữa cô biết quan hệ Lucy với hắn rất thân thiết dù chỉ là hai người bạn, sếp trên cấp dưới, Lucy chắc chắn sẽ hiểu hắn hơn cô thật không khó tránh khỏi cảm xúc mong muốn được như vậy.
- " Bây giờ tôi có thể gặp Mạc Cao Kì không?"
- " Hãy để tối đi, hắn chắc đang đàm phán cảnh sát điều tra vụ kia, sẽ có nhiều phóng viên và vô cùng rắc rối. Cô cứ ở nhà đợi hắn, Hạ Vy sự xuất phát tình cảm trong cô tôi mong cô thông cảm và thấu hiểu Mạc Cao Kì. Có lẽ đó sợ mong muốn vô cùng to lớn của hắn. Cô biết đó, Mạc Cao Kì một khi chọn ai hắn sẽ chọn cô điều kiện, mặc mọi thứ xung quanh mà ở bên người đó. Chúng tôi sẽ rất vui nếu đó là cô"
- " Tôi chắc chắn sẽ đợi anh ấy"
Ngẫm lại những điều Lucy nói, Hạ Vy tâm tình thật sự đã tốt hơn nhiều, ngày mai ngày kia hay bây giờ rồi đến lúc cô cũng có câu trả lời về mọi thắc mắc của mình, chút ảo ảnh, hẹp hòi, hãy gạt bỏ nó đi, chẳng quan tâm những điều vô vi, cô lẳng lặng dọn dẹp căn phòng của hắn, giặt bộ quần áo cũ, gấp gọn quần áo mới, để mọi thứ trở nên ngăn nắp hơn, qua đó cô mới nhận ra mình thật sự rất yêu thích mùi hương của hắn, đến nỗi, ban trưa cô đã có giấc ngủ tạm bợ trên giường của hắn, dù nói tạm bợ nhưng giấc ngủ đó thật rất sâu. Buổi tối, Hạ Vy dọn thư phòng của hắn, cô mới phát hiện ra bản thân mình thật may mắn, nói đến quá khứ tuổi thơ, cô liền mở quyển album nhìn lại từng khoảnh khắc, nhìn lại từng kỉ niệm, dù ảnh khóc, dù ảnh cười đều là hoài niện tươi đẹp. Nhưng hắn lại chỉ có một tấm ảnh, một tấm ảnh hắn mang trên mình bộ quần áo cũ đã sờn màu, đôi dép ngộc nghệch dễ thương đến lạ, mái tóc cắt trọc, và nụ cười rất tươi, ngây thơ hồn nhiên đúng chuẩn của một đứa trẻ, hắn chạy sà vào lòng người phụ nữ chắc hẳn đó là mẹ hắn, người phụ nữ gầy gò, mái tóc nâu xoăn bồng buộc nhẹ, vận trên mình bộ váy giản dị, bà cười, ánh mắt biết nói nhìn hắn. Đôi tay gầy gò giang ra ôm hắn thật chặt. Hạ Vy định lật tiếp, nhưng nghe tiếng ở dưới nhà, cô liền chặt ra, thaya hắn đang bước lên cầu thang. Quản gia phía kia, nháy nháy mắt ám chỉ một điều gì đó.
- " Cao Kì"
Hắn không nhìn cô, chỉ dừng lại một lúc rồi bước tiếp, mùi rượu nồng nặc khiến cô không thể hiểu rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu, cô đi theo hắn vào tận trong phòng bàn tay nhẹ nhàng đóng cửa. Một sự im lặng đến đáng sợ của cả hai, thậm chí là có thể nghe được tiếng kim rơi, đối diện với bóng lưng to lớn của hắn, cô ép mình phải bình tĩnh. Bàn tay nhẹ nhàng cởi áo khoác cho hắn từ đằng sau. Nhưng vừa chạm vào, hắn đac nắm cổ tay cô, giọng nói âm trầm khàn đặc vang lên.
- " Tôi không có yêu cầu em làm"
Ngay tức khắc, Hạ Vy rụt tay lại, cô lặng im đến nỗi hắn tưởng cô không đứng ở sau lưng mình, chỉ biết khi hắn thở dài, quay ra phía đối diện cô. Hạ Vy đã chủ động tiến đến ôm lấy hắn, không phải cái ôm chầm mà là cái ôm nhẹ, bàn tay nhỏ bé đan vào nhau khóa bên hông hắn. Hạ Vy áp mắt vào ngực hắn, ánh mắt xa xăm nhìn trong khoảng lặng vô định.
Vote và Follow mình nha