Miên man trong cơ mê rồi lại boàng hoàng trước những thứ mình mất đi.
Hạ Vy đứng thu mình bên cửa sổ, cô lẳng lặng nhìn chiếc xe của hắn lăn bánh di chuyển đến công ty trong lòng có biết bao nhiêu rối ren, đáng lẽ cô nên hỏi hắn, hỏi rằng tại sao hắn lừa cô, chăn hắn không sao, chỉ bị bầm máu, cớ sau cứ phải đeo bó bột giả. Sao hắn lại tốt với cô như vậy? Một đứa trẻ lớn lên không cha, không mẹ, không thân phận như cô sống trong sự ghét bỏ, kì thì của mọi người xung quanh. Đối với bản thân Hạ Vy mà nói, được người khác cự nhiên đối xử tốt cô rất sợ hãi, thực lòng sợ hãi, đột nhiên nhanh chóng như vậy, khiến cô vừa ngờ vực đối phương rồi khiến cô lo sợ một ngày nào đó, cô chợt nhận được ánh mắt lạnh lẽo của họ, lời nói như kim như dao đâm vào tim. Một con người thiếu thốn tình thương, họ nhạy cảm chứ không phải bi quan hay đa điều.
Mạc Cao Kì đặt cô lên trên tất cả, cô cảm nhận được điều đó, cảm nhận rất rõ. Cô cũng không muốn vì một chút sự tốt bụng hóa thành tình yêu thương, cô không muốn mình trở nên thành kẻ hoang tưởng. Muốn đứng đối diện mặt hắn hỏi tại sao, giữa cô và hắn đang bị giằng xéo hay thắt chặt bởi thứ gì mà cô không hề biết. Trước tai nạn của phải cô và hắn đã từng gặp nhau, nhưng mọi người đều nói lần đầu gặp cô. Hạ Vy mở to mắt, cô giật mình, theo bản năng tự bản thân cô bước đi một cách lơ đãng như kẻ mất hồn vậy. Đến khi nhận ra, cô đã thấy mình đứng đối diện trước một căn phòng. Đây là tầng ba, phải rồi, cô chưa bao giờ nán lại tầng này quá lâu, mọi người bảo phòng trống, nhưng cô tin cảm giác của mình.
Hạ Vy mở cửa, nhẹ nhàng đóng chúng lại, nhìn tay mình, xem ra căn phòng này đã bị bỏ bê rồi, cảnh vật trước mắt càng khiến cô ngỡ ngàng hơn, một căn phòng rất rộng, đầy đủ tất cả mọi đồ vật, ban công viên tròn có một bộ bàn ghế nhỏ, chỉ cần nhìn ra là đã thấy cây rẻ quạt ở góc đẹp nhất, lá xanh rơi đầy một khoảng. Cô bước tới, cầm quyển sách ở mặt bàn. Cô mở từng trang đều là giấy trắng tinh cho đến khi cô nhìn thấy chiếc lá thu nâu được xé hình con bướm, cô vô lặng một lúc, cầm chiếc lá xanh ngay bên cạnh. Ngón tay như búp măng, nhỏ nhắn tinh tế, bắt đầu xé, xé dần xé dần đến nỗi bản thân cô cũng ngỡ ngàng. Hai hình bướm này thật quá giống nhau rồi, cô còn nghĩ con bướm kia chính là do cô xé.
Hạ Vy coi như đó là sự trùng hợp, cô bước đến chiếc giường đỏ đô, đặt tay lên ga giường, rồi nằm xuống, ánh mắt tan vào hư vô nhạt dần trước khoảng trống nằm bên cạnh, mùi hương này, có mùi thoang thoảng hương hoa của cô lại có mùi nam tính dịu nhẹ trung hòa của Mạc Cao Kì. Cô nên kìm hãm những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu như thế nào bây giờ.
Song cô bước tới tủ quần áo, vửa mở ra đập vào mắt cô là biết bao nhiêu bộ trang phục thật đẹp. Cô chạm vào chúng rồi nhắm mắt.
- " Ý kiến của em thế nào "
- " Bộ nào cũng đẹp "
- " Hợp đấy chứ "
- " Đồ tôi tặng không bao giờ có chữ nhiều ở đây vì.Những điều em cho tôi còn nhiều hơn thế. "
- " Không! Mạc Cao Kì à! Chiếc váy này... không... không thể... tôi là một cô nhi.. "
- "... "
- " Gia cảnh tôi không lai lịch, hơn nữa tôi không biết tôi là ai... đến từ đâu, ai là người đã sinh ra tôi. Tôi không phải là một đương kim tiểu thư... "
- "..."
- " Thậm chí, quá khứ của tôi dơ bẩn, trước khi gặp anh, anh biết rõ tôi phải làm gì mà... "
- " Tôi không quan tâm "
- " Tôi không có hiểu biết bên ngoài, như vậy chỉ làm bẽ mặt anh "
- " Điều đó có quan trọng sao?"
- " bộ váy này chỉ dành cho người cô gái anh yêu "
........
- " Aaa..." - Hạ Vy giật mình, cô khụy xuống, hai tay ôm đầu lắc lắc, từng câu từng chữ cứ thế ùa về, cô chỉ thấy hình ảnh người phụ nữ vẻ mặt vô cùng hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông, rồi cuối cùng cô ấy khóc, khóc rất nhiều.
- " Ha... ha..."
Hạ Vy thở mạnh, hai chân mềm nhũn chẳng thể đứng lên, phải cố gắng dựa vào thành giường, đôi mắt cô mở to, khóe mắt đã đọng nước, cô nhìn chằm chằm những bộ quần áo, như kẻ điên lấy chúng ướm người mình, mọi số đo đều đúng, mọi kiểu dáng, màu sắc đều là sở thích của cô, tiếp tục, tiếp tục không ngừng, cô hít thật sâu ấn mở bên trong lớp cuối cùng, chỉ le lói thấy màu trắng và ánh sáng như thể chiếu phản lại của hợp thể thủy tinh.
- " Bảo Trân"
Là quản gia, cô luống cuống, tạm thời không biết trốn đâu, chỉ trước mắt mà nắm tình hình, đóng cửa tủ rồi chạy nhanh sang căn phòng đối diện, mở hé sao cho vẫn nghe được tiếng động bên ngoài.
- " Ai mở phòng này vậy?"
- " Con không biết"
- " Mau mau lấy khóa khóa vào, nếu sơ ý Mạc Cao Kì biết, hay Hạ Vy biết thì chúng ta quả hậu đậu"
- " Vâng vâng, để con lấy khoá"
Lát sau, cạch một tiếng cả căn phòng đã khóa lại, Hạ Vy không hiểu, tại sao phải phải khóa căn phòng đó, tại sao lại không để cô biết về nó, chắc chắn trước kia đã có người ở căn phòng đó. Vậy người đó đâu?quản gia và Bảo Trân đi rồi, Hạ Vy mới hé đầu bước ra, cô nhanh chóng chạy xuống tầng, vừa đến cửa phòng mình, tiếng gọi sau lưng khiến cô vô cùng giật mình.
- " Chị Hạ Vy"
- " Tử... Tử Cách, em ở đây lúc nào vậy?"
- " Vừa thấy chị thì chạy đến thôi, sao vậy, chị thở mạnh quá"
- " Không, không có gì cả. Tử Cách, vào đây, chị hỏi em..."
Nói rồi Hạ Vy đã kéo con bé vẫn còn ngây ngô kia, cô đóng chặt cửa, khẩn khoản nắm tay con bé hỏi.
- " Tử Cách chị hỏi em, em đã bao giờ lên tầng ba chưa?"
- " Em lên rồi"
- " căn phòng tại sao bị khóa?"
- " Úi..."
Tử Cách kêu một tiếng, cô ra hiệu im lặng suỵt, bắt đầu thì thầm to nhỏ đúng không.
- " Chị cũng thấy lạ đúng không, Bảo Trân nói với em, căn phòng đó bỏ bê, không ai ở thôi, dành cho khách nán lại nhà nhưng mà lạ thật tại sao lại để căn phòng đẹp khang trang như thế, mà hồi có có khách nán lại nhà họ cũng không dùng phòng đấy đâu. Mà không những thế Bảo Trân vẫn phải dọn nó rất thường xuyên"
- "..."
- " Em nói chị nghe, căn phòng đó quái dị lắm, nhiều khi mọi người ngủ rồi mà em vẫn nghe thấy tiếng két cửa mở ra... trời ơi nghĩ đến đây rợn hết cả người"
- "..." - Hạ Vy không nói gì, cô chỉ lặng im lắng nghe Tử Cách kể.
- " Chị sao vậy?"
- " Chị, chị không sao cả"
- "..."
- " Tử Cách, em nói chị nghe được không, không giấu gì em chị đã lên đó, và nó có vẻ là phòng của một cô gái thì hơn"
- " Trời ơi, Hạ Vy chị đã lên đó sao?"
- " Đúng, em biết gì về căn phòng này, nói chị nghe được không?"
- " Không, không em có biết gì đâu"
Tử Cách vội vã phân bua, nhìn luống cuống như vậy là cô biêt con bé đang nói dối mà.
- " Bảo Trân không cho em kể à."
- " không được Bảo Trân giết em chết, em sẽ không nói là nó không cho em kể với chị đâu, Úp" - Tử Cách vội bịp miệng, thôi rồi, lòi đuôi là rõ, Tử Cách trẻ lắm bé mới mười chín tuổi thôi, hơn nữa tính Tử Cách đặc truqng nhất là miệng lại nhanh hơn não.
- " Thế chị xuống bảo Bảo Trân đây"
- " Ơ đừng, làm người ai lại làm thế"- Cô vội níu Hạ Vy lại.
- " Em giấu chị thì còn làm người gì nữa"
- " Được rồi, em nói em nói, nhưng chị phải giữ bí mật đó, hôm nó uống nhầm rượu do tưởng đó là nước, nó đã phun toàn bộ với em. Đó là một đêm trăng sao thanh tĩnh, những con gió rít ngoài hiên..."
- " Em là chuyên Văn sao?
- " Kìa em đang kể mà, nó bảo đó là phòng cô chủ của nó, nhưng mà lúc em đến làm có cổ chủ nào đâu, nó khóc kinh lắm, chỉ bảo cô bỏ đi hai tháng, nó không biết cô ở đâu?"
- " Cô chủ cũ sao? Là em gái hay chị gái hay là Mạc phu nhân"
- " là Mạc phu nhân đó, em tra rồi, Mạc Cao Kì chỉ có một em trai cùng cha khác mẹ thôi, nhưng nếu yêu nhau tại sao cô ấy lại bỏ đi?"
Tiếng nói như sét đánh ngang tại Hạ Vy, hai chữ thay thế nhen nhóm trong đầu cô, cả trái tim bóp nghẹt lại, cảm giác vô cùng vô cùng khó thở.
- " Em... em còn biết gì không?"
- " lúc đó em nói Mạc Cao Kì đã cưới ai đâu, nó liền phản kháng mạnh mẽ rằng nó thấy hai người đã chụp ảnh cưới, nó bảo cô chủ còn rất xinh đẹp trong bộ váy cưới, cô đã kể nó, trông cô rất hạnh phúc, nó còn khẳng định tình yêu đó rất bền, rất chặt, đấy em đã nói là họ ngừng yêu nhau đâu, xem ra tình yêu đó mạnh liệt lắm, mới khiến Bảo Trân nó như vậy, nó kể cô chủ rất tốt với nó,luôn coi nó là em gái"
- "..."
- " Mà em nghĩ cũng phải, một người mình cho rằng quá thu hút thì chúng ta không nên cố gắng sở hữu họ, yêu người như cậu chủ có khác nào cuộc đánh cược mạo hiểm đâu, em đoán cô ấy là người không địa vị danh vọng, nếu là kim tiểu thư nhà nào thì đã một đống tin đồn rồi nay chẳng có gì tìm hiểu cả, các bài báo như thể đã bị gỡ xuống, chỉ có tin Mạc Cao Kì tuyên bố hủy hôn với Tô gia thôi"
- " Tô... Tô gia"
- " Là Tô Diệp Ân, thiên kim tiểu thư của Tô thị ấy, cô ấy xinh đẹp như vậy còn bị từ chối, không biết người mà Bảo Trân khăng khăng là Mạc phu nhân kia còn đẹp cỡ nào..."
Hạ Vy mím môi, cô ngồi co mình bên giường, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra xa, càng suy nghĩ ánh mắt cô càng trở nên bi thương, trái tim thì trống rỗng, cô biết lấy gì lấp đầy bây giờ...
Vote và Follow mình nhé