Ánh đèn dưới vườn hoa xinh đẹp của bệnh viện Bối Gia – một trong nhưng bệnh viện tư của gia tộc nhà Cố hất lên bóng Mạc Cao Kì đổ dài trên mặt đất lộ rõ vẻ cô độc, Đôi mắt vốn có vẻ anh dũng như một con chim ưng của hắn nay mang màu sắc cô đơn, trầm tư đến rõ rệt, một tiếng gọi quen thuộc cùng với tiếng giày cao gót ưu nhã phía sau liền kéo hắn trở về thực tại.
- “ Sao thế ông bạn?”
Từ Niên mỉm cười, anh thuận tay đẩy chiếc xe lăn của hắn dạo khắp vườn hoa, ánh mắt nho nhã của Lucy quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt hắn, cô biết hắn đang suy nghĩ thậm chí là đang sợ. Kể cả khi Mạc thị đứng trên bờ vực phá sản thì hắn vẫn luôn điềm tĩnh và không hề tỏ ra một chút vội vã hay buồn lòng, từ lúc đó Lucy đã nghĩ hắn thật sự là một kẻ không hề run sợ trước sự an bài của số phận, Mạc Cao Kì từng nói, Thượng Đế và Chúa tạo ra số phận của những người khác nhưng trừ hắn. Và bây giờ nhìn xem, cuộc sống cho cái hắn được vây mà lại trêu đùa cái hắn muốn.
- “ Lắm chuyện”
Mạc Cao Kì nhíu mày, hắn hai tay tự di chuyển chiếc xe lăn, tạo khoảng cách giữa hia người kia khoảng hai bước chân.
- “ Xem ra bạn tôi hôm nay rất buồn phiền”
Tử Niên chạy lên với mục đích chặn đầu xe của hắn.
- “ Sợ sao, vì ngày mai là ngày chúng ta sẽ tiêm liều Ethly cho Hạ Vy.
- “ Nếu yêu thì tự tin lên, cơ thể Hạ Vy đã hồi phục dần đều rồi, cô ấy nhỏ bé như vậy mà hồi phục trong một tuần cũng quả là khâm phục, người bình thường nhận thuốc liên tục sẽ rất dễ bị sốc” – Lucy bước lên, ánh mắt mạnh mẽ không một chút khuất phục nhìn Mạc Cao Kì, cô tiện thể cầm điếu thuốc định hút nhưng lại rất nhanh cất đi khi nhận ra cái nhíu mày của Từ Niên, thói quen của Lucy là vậy, mỗi khi gặp chuyện gì phiền não cô sẽ bắt đầu hút thuốc, may thay Từ Niên đã giúp cô phần nào tiết chế thói quen xấu này.
- “ Cũng đúng thôi, cơ thể Hạ Vy rất kì lạ, tựa như cô ấy đã được tiêm một liều thuốc nào đó có tác dụng hóa giải các chất độc vậy, kể cả từ vụ Cổ Lão khi trúng đạn có độc, chính cơ thể Hạ Vy đã kìm hãm chất độc luân chuyển để không thấm vào cơ thế “
- “ Từ Niên, đó là thuốc của phương Tây…”
- “ Lucy em đã tra được sao?”
- “ Sự luân hồi giữa các chất tạo ra lớp bọc bảo vệ cho chính chủ nhận của mình, một loài thảo dược chỉ phát triển được phương Tây, mà nhiều nhất đó là ở Anh Quốc” – Lucy từ từ nói, nhưng ánh mắt khiêm nhã vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt của Mạc Cao Kì, cô tự hỏi đã trải quan bao nhiêu chuyện như vậy, liệu hắn có suy nghĩ đến chuyện tìm ra thân phận thật sự của Hạ Vy không, từ đôi mắt tím đặc biệt, cho đến nhưng điều và Từ Niên và cô vừa phân tích, cô đã cho rằng thân phận Hạ Vy thật sự không đơn giản, nhưng từ bé đã là cô nhỉ, chuyện này còn tùy thuộc bản thận cô ấy, họ không nên xen vào quá nhiều.
- “ Thôi được rồi, cũng không còn muộn, để bạn chí cố này đưa ông về phòng nghỉ ngơi được không, chứ Mạc thiếu gia có làm sao, nhà Cố không đền bì nổi…”
- “ không, đưa tớ đến phòng Hạ Vy”
- “ Mạc Cao Kì nghĩ cho bản thân đi, từ lúc mới hồi phục một tuần này cậu đã luôn ở bên cô ấy rồi, dù sao câu cũng là bệnh nhân, đừng gượng ép bản thân như vậy.”
- “ Từ Niên, kệ cậu ta đi, dù sao thời gian còn mong manh lắm, mấy ai biết được chuyện sau này thế nào”
Lucy hờ hững bước đi, chỉ câu nói của cô thôi cũng thay Mạc Cao Kì nói lên bao điều phiền muội trong lòng hắn, Từ Niên hắng giọng định nói gì nhưng lại thôi, anh thở dài nhìn bóng lưng Lucy, rồi lại nhìn khuôn mặt không khó để nhận ra đầy vẻ nặng trĩu.
- “ Chúng ta đi”
………….
Căn phòng bệnh với một màu đen của bóng đêm bao trùm, ánh trắng sáng chiếu rọi vào thân thể nhỏ bé của cô gái đang nằm mê man trên giường, một mặt khác chúng còn chiếu lên người con trai với thân hình to lớn, sáng chiếu càng làm lộ rõ tâm trạng khó có thể lột tả thành lười, một sự mâu thuẫn giữa trái tim và lý trí..
Mạc Cao Kì cười nhẹ chỉ tựa giọt sương khẽ đọng trên tán lá nhưng rất nhanh lại trôi xuống tan vào hư vô.
Bàn tay đầy vết thương của hắn, dịu dàng kéo tấm chăn lên cho người con gái trước mặt, hành động này của hắn đã liên tục lặp đi lặp lại trong một tuần qua.Cao Kì mơn trớn bàn tay vuốt ve làn da mịn màng như cánh hoa. Hắn vắt khăn ấm lau khuôn mặt cô, lau lên cánh tay gầy rồi hắn đan tay mình vào tay cô, hai tay hắn nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, tựa như bản thân hắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện buông bỏ. Đầu hắn gục trên tay cô, tiếng thở dài phát ra đến não lòng.
- “ Ngày mai cậu tính sao đây?”
Lucy bản thâ ngồi góc khuất chỗ ghế sofa tự mình chứng kiến hết mọi việc, được Mạc Cao Kì nâng niu và yêu thương, cô đã từng nghĩ đó là diễm phúc ngàn đời của Hạ Vy nhưng cô sai rồi, kẻ được cho là diễm phúc ngàn đời phải chăng đó là Mạc Cao Kì, bàn tay hắn tực Ngũ chỉ sơn, nhưng cũng có lúc đã lỡ tiếc để một thứ vuột mất khỏi tay mình.
- “ Tôi tôn trọng cô ấy”
- “…”
- “ Bản thân cô ấy có quyền quyết định đi hay ở lại, cô ấy có gia đình, cuộc sống cô ấy vây quanh những đứa trẻ chứ không phải vây quanh nhưng hiểm nguy khúc mắc của Mạc Cao Kì này “
- “ Kể cả cô ấy quên đi cậu, cuộc sống mới, người mới và tên Mạc Cao Kì gần như không tồn tại với cô ấy “
- “ Lucy nếu nói mà xem đáng lẽ ra tớ không nên xuất hiện trong cuộc đời cô ấy, nếu vậy cô ấy sẽ luôn vô tư luôn hạnh phúc…”
- “ cậu điên rồi? nói thế là buông bỏ “
- “…”
- “ Mạc Cao Kì được rồi cứ cho là cô ấy bên cạnh cậu cô ấy nhiều gian truân, nhưng ít nhất cô ấy nên biết rằng ở cuộc đời này đã có một người xuất hiện yêu cô ấy hơn cả bản thân người đó và một người để cô ấy yêu hơn cả chính bản thân Hạ Vy, làm ơn đi Mạc Cao Kì cậu không phải kẻ ngốc, rõ ràng cậu biết thừa cậu sẽ không bao giờ buông tay cô ấy. đừng đề đến lúc Hạ Vy yêu người mới, ngồi đấy rồi dằn vặt đầy thống khổ rồi tìm cách kéo cô ấy trở lại bên mình. Ích kỉ, ích kỉ … bản thân Hạ Vy chưa từng buông cậu? mà cậu đã rút rồi thử hỏi xem đến một ngày chữ yêu của cô ấy cậu làm như thế nào cũng không xứng”
Lucy quát lớn, cô đứng dậy tiến đến chỗ Mạc Cao Kì, hắn thừa nhận chưa bao giờ hắn thấy bản thân Lucy mất điềm tĩnh thế này. Mạc Cao Kì chỉ biết ngước mắt nhìn thư kí của mình.
Bốp.. bốp
Cô vỗ hai tay thật mạnh vào má hắn như để Mạc Cao Kì có thể thức tỉnh khỏi cái siy nghĩ đầy trẻ con của mình.
- “ Cái gì mà hi sinh, cái gì mà tôn trọng, Hạ Vy chắc cảm ơn mấy cái đấy của cậu lắm sao, ồ không có cậu thì cô ấy vô tư, vậy ai là người cứu Hạ Vy khỏi tay Cổ Lão, hay quay lại thời gian rồi, cậu sẽ không cứu cô ấy, để cô ấy thân gầy hao mòn bị tàn phá bởi tay Cổ Lão, hả….Mạc Cao Kì sao trời lại sinh ra một kẻ ngốc như cậu chứ, sao không tự bản thân mình đối mặt với cô ấy ra sao, cứ làm như vậy chẳng khác nào chạy trốn cả, chạy mãi chạy mãi rồi lạc dường, đến lúc muốn quay lại có mơ cũng không được, lúc đó cậu mà dám níu cô ấy đừng trách bản thân Lucy này ác. Đồ điên, cứ nghĩ mình cao thượng, tưởng sói xám ai ngờ lại thỏ trắng”
Lucy nói một tràng dài không dứt đến nỗi khi vừa nói xong cô liền cầm chai nước bên cạnh tu một hơi, lúc sau nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của hắn cô liền lườm một cái.
- “ Chị đây là chị nhịn cậu lắm rồi đấy nhé, não để trưng bày à, cứ để người khác phải xấu tính”
- “ Lucy…”
- “ Cái gì?”
- “ Muốn trừ lương hay gì?”
- “ ơ… cậu, hi hi chủ tịch à”
Thân làm thư ký bao nhiêu nắm, thật ra Lucy cũng không nghĩ có ngày mình lại quát mắng sếp của mình như vậy. Đấc tội, đắc tội rồi,
- “ Nói hay lắm”
- “ Cái gì cùng lắm là Từ Niên nuôi, cô nương đây không biết sợ là gì nhé “
- “ Hahaha…”
Cuối cùng bản thân cô lại bị một tràng cười lớn của Mạc Cao Kì kéo về thực tại. Tên này không phải điên… mà là quá điên rồi.
- “ Điên à?”
- “ Lucy …”
- “ Sao?”
- “ Cảm ơn”
- “ Hứ khòi cần, đưa thẻ tiền ra đây là cơm thành cháo hết, muộn rồi, mệt chết đi được”
Dù phũ phàng nói và bước ra ngoài nhưng mấy ai đã nhìn rõi nụ cười in đậm trên gương mặt kiều diễm của Lucy, cô ngoái đầu qua tấm kính đen nhìn Mạc Cao Kì đang chăm sóc Hạ Vy đầy vẻ nâng niu và chiều chuộng không khỏi ngao ngán lắc đầu để lại một câu.
- “ Kẻ ngốc cuối cũng cũng tìm được tình yêu của chính bản thân hắn”
Vote và Follow mình nhé