Tuy ban đầu còn kinh hãi nhưng dần dần ba mẹ Từ rốt cuộc cũng hiểu ra, bọn họ sắp được làm ông bà nội! Sau khi tiêu hóa tin tức này, ba mẹ Từ lập tức vui mừng đến nở ruột nở gan, ánh mắt nhìn Thẩm Đan cũng lập tức thay đổi độ.
Mẹ Từ kéo tay Thẩm Đan không ngừng hỏi cô thân thể cảm thấy thế nào, bà bắt đầu hối hận mình nấu canh móng heo quá nhiều dầu mỡ, hỏi triệu chứng thai nghén của Thẩm Đan có nghiêm trọng hay không, muốn ăn cái gì cứ việc nói thẳng, bà nhất định làm cho.
Thẩm Đan vừa lo lắng vừa cảm động, mẹ Từ hỏi han xong lại bắt đầu càu nhàu Từ Thấm Hằng: “Con đấy, chẳng biết gì hết! Đan Đan nó mang thai còn bắt nó đến phòng xoa bóp làm việc! Chuyện lớn như vậy còn dám giấu ba mẹ, bắt đầu từ ngày mai Đan Đan không được đi làm nữa, mẹ sẽ đến nấu cơm thay nó, con đấy, ba mươi tuổi đầu rồi còn không hiểu chuyện! Nếu để xảy ra vấn đề gì thì cho con hối hận không kịp đó!”
Từ Thấm Hằng liên tục gật đầu, giọng thành khẩn: “Là con không tốt, không suy nghĩ thấu đáo.”
Thẩm Đan ngồi bên cạnh liếc trộm anh, nghĩ thầm, kĩ thuật diễn của người này quả thật không tệ.
Thuận lợi lọt qua cửa ải của ba mẹ Từ, Thẩm Đan lại nghe theo Từ Thấm Hằng “bày mưu đặt kế” đánh một cuộc gọi về thông báo cho ba cô biết chuyện cô mang thai. Ông nội và ba Thẩm hết sức vui mừng, thậm chí ông nội Thẩm còn giành lấy điện thoại, liên tục dặn dò Thẩm Đan phải chú ý cái này cẩn thận cái kia, Thẩm Đan nghe khóe mắt liền ướt.
Cúp điện thoại, cô hít hít lỗ mũi, lau nước mắt, Từ Thấm Hằng ngồi bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô, dịu dàng nói: “Tại sao lại khóc? Người ta thường nói phụ nữ lúc mang thai tâm trạng luôn thất thường, điều này quả thật không sai.”
Thẩm Đan rút khăn giấy lau mũi, nức nở nói: “Chỉ là em cảm thấy…lừa ba mẹ anh, còn có ba và ông của em….em sợ sau này sẽ gặp báo ứng, Thấm Hằng, tương lai nếu bọn họ biết được sự thật có phải sẽ rất rất tức giận không, sau đó còn…..”
“Sẽ không.” Từ Thấm Hằng nghe cô khóc đến đau lòng, liền ôm chặt cô hơn, “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, bất kể có xảy ra chuyện gì thì cũng có anh ở đây.”
“Trên tivi cũng có cảnh như vậy.” Thẩm Đan vẫn sợ, nắm lấy tay Từ Thấm Hằng, thân thể còn có chút run rẩy, “Đợi đến khi chân tướng bại lộ, em nhất định sẽ bị ba mẹ anh đuổi ra khỏi nhà…Thấm Hằng, em thấy mình thật xấu, rất xấu, anh tốt như vậy, em lại đi lừa gạt gia đình anh….”
Cô dựa vào lòng ngực anh, Từ Thấm Hằng giơ tay lên sờ sờ mặt cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, anh bình tĩnh nói: “Ít nhất em không có gạt anh. Đan Đan, không có gì phải sợ, có anh ở đây, sẽ không có việc gì, ngoan, đừng khóc.”
Nói xong anh nghiêng đầu sang chỗ khác, do dự một chút, cuối cùng hôn một cái lên trán cô.
Những ngày sau đó, đối với Thẩm Đan mà nói, đây chính là cuộc sống thoải mái và an nhàng nhất.
Mẹ Từ không cho phép cô đến phòng xoa bóp làm việc nữa, nhiều nhất cũng chỉ cho cô đến ngồi một lát, nói chuyện với Từ Thấm Hằng. Mỗi ngày bà đều nấu món ngon cho Thấm Đan, ngoại trừ thực đơn ba bữa phong phú còn có bữa ăn kèm vào buổi chiều. Thẩm Đan mỗi ngày đều uống một ly sữa lớn, ăn hai phần trái cây, một cái trứng gà còn có chút thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai.
Buổi sáng, trước giờ phòng xoa bóp mở cửa, Từ Thấm Hằng sẽ cùng Thẩm Đan đi tản bộ trong công viên, mặt trời tháng sáu bắt đầu sắc bén,Từ Thấm Hằng không nhìn thấy chỉ đành dặn dò Thẩm Đan cố gắng tìm chỗ bóng râm mà ngồi, cứ như vậy qua một thời gian, láng giềng trong tiểu khu đều biết Thẩm Đan mang thai.
Phần lớn bọn họ nhìn thấy mẹ Từ đều nói: “Tiểu Từ sư phó chuẩn bị làm ba rồi, hai người cũng sắp được làm ông bà nội nha, chúc mừng chúc mừng.”
Mẹ Từ mặt mày hớn hở, trong lòng càng thêm yêu thích đứa con dâu này.
Nhưng mà vẫn có một số ít mấy cái miệng già chuyện, nhìn thấy mẹ Từ liền nói: “Bụng của con dâu bà nhìn cũng phải bốn tháng rồi nha, không phải con trai bà chỉ mới bỏ rượu hồi tháng trước sao?”
Trong lòng mẹ Từ không vui, nhưng ngoài miệng vẫn vui vẻ giải thích: “Bọn trẻ bây giờ ấy mà, quan niệm của bọn chúng không giống chúng ta ngày xưa nữa, hồi tháng ba Thấm Hằng và Đan Đan đã rất thân mật, không có chuyện cũng thường lui tới lầu năm.”
Bác gái kia lại nói: “Vậy sao? Có điều, tôi nghe lão Triệu lầu trên nói…ban đầu người đứng ra thuê phòng cho con dâu bà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này đại khái một tháng lui tới một hai lần, con dâu bà đến đây cũng hơn nữa năm, nhưng không thấy cô ta ra ngoài là việc, bà không cảm thấy kì quái sao?”
Mẹ Từ rốt cục mất hứng, giọng điệu cũng nóng nảy hơn: “Đan Đan nhà chúng tôi là cô gái tốt, bà đừng có mà ở đây nói bậy nói bạ cái gì!”
Sau khi về nhà, mẹ Từ càng nghĩ càng không buồn bực, vội vàng chạy xuống lầu tìm Từ Thấm Hằng, bà hỏi anh, đứa nhỏ trong bụng Thẩm Đan, có thật sự là con của anh hay không.
Từ Thấm Hằng cười một tiếng, trả lời chắc nịch: “Đương nhiên là của con.” Chuyển môi một cái, anh còn nói: “Mẹ, tại sao lại hỏi thế, ngay cả con trai mình mà mẹ cũng không tin sao?”
Mẹ Từ vẫn còn buồn bực, bà nói: “Thấm Hằng, mắt con không nhìn thấy, tâm địa lại lương thiện, mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa! lão Triệu ở nói ban đầu có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thuê phòng cho Đan Đan, Đan Đan có nói với con người đó là ai không? Con bé có nói một mình nó ở Hải Thành đến tột cùng là đến làm cái gì không?”
Từ Thấm Hằng bình tĩnh trả lời: “Dĩ nhiên là cô ấy đã nói với con, đó là anh họ của Đan Đan, cô ấy tới Hải Thành là vì muốn tìm việc làm, nhưng cô ấy chỉ mới tốt nghiệp trung học, tìm việc rất khó, cũng chỉ là kéo dài nửa năm, chuyện này có gì kì quái đâu.”
“Thật vậy à…” Mẹ Từ có chút thả lỏng.
Từ Thấm Hằng vỗ vỗ vai mẹ: “Mẹ, yên tâm đi, Đan Đan là một cô gái tốt, mẹ cũng tiếp xúc với cô ấy nửa năm rồi, cũng hiểu rõ cô ấy là người thế nào mà.”
“Ừm.” Mẹ Từ gật đầu một cái, rốt cuộc cũng buông xuống nghi vấn, vui vẻ lên lầu nấu cơm.
Nghe tiếng bước chân của mẹ mình đi xa, Từ Thấm Hằng thở dài, anh biết, chuyện không có đơn giản như vậy, đợi đến lúc đứa bé được sinh ra, anh và Thẩm Đan sẽ còn phải gặp nhiều vấn đề hơn.
Bất quá bây giờ chỉ có thể từng bước vừa đi vừa suy tính. Từ Thấm Hằng một chút cũng không cảm thấy hối hận về quyết định của mình, anh cũng không cảm thấy việc mình làm có gì vĩ đại, chỉ là cảm thấy Thẩm Đan là một cô gái vô cùng tốt, nghe được tiếng cười của cô, đáy lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ, nghe được cô khóc anh lại lo lắng không thôi, ở cùng với cô tâm trạng anh luôn cảm thấy yên bình đến lạ.
Từ Thấm Hằng chưa bao giờ biết dáng vẻ của Thẩm Đan ra sao, anh đã từng cẩn thận sờ qua mặt cô, da dẻ của cô gái trẻ rất mềm mại và nhẵn nhụi, lúc đó cô rũ mắt, anh có thể chạm tới lông mi thật dài của cô, chiếc cằm nhọn. Lỗ mũi cô cũng không tính là cao, đôi môi mỏng, chân mày cũng không đậm.
[Sen]: Thời nay không xăm thì cũng phun cũng thêu, làm gì còn chân mày cho anh nhà sờ =)))))
Cô rất gầy, Từ Thấm Hằng tò mò hỏi cô: “Đan Đan, có phải em rất đẹp đúng không?”
Thẩm Đan quýnh lên, lắc đầu nguầy nguậy, “Em một chút cũng không đẹp, từ nhỏ đến lớn đều rất bình thường, vóc người em rất nhỏ, lúc học sơ trung, các bạn trong lớp còn nói em giống cây củ cải đỏ nữa.”
Từ Thấm Hằng nói: “Bây giờ trong xã hội, mấy cô gái đều theo phong trào giảm cân, nói gầy mới đẹp, lúc đến phòng xoa bóp của anh đều than vãn muốn giảm cân, nhưng mà lúc anh xoa bóp cho bọn họ cảm thấy bọn họ tuyệt không mập chút nào.”
Thẩm Đan chớp mắt mấy cái, hỏi Từ Thấm Hằng một vấn đề: “Thấm Hằng, vậy đối với anh, cô gái thế nào mới được cho là xinh đẹp?”
Từ Thấm Hằng suy nghĩ một chút, cười trả lời: “Anh nghĩ phải giống như Chu Tuệ Mẫn. Em biết không, hồi anh học lớp mười, cô ấy chính là nữ thần trong mộng của anh, lúc ấy anh còn dán rất nhiều hình của cô ấy trong phòng ngủ đấy.”
Thẩm Đan nằm lên đùi anh, cười nắc nẻ: “Từ Thấm Hằng, không ngờ anh cũng là fan thần tượng nha!”
Vẻ mặt Từ Thấm Hằng nhu hòa, anh vuốt mặt Thẩm Đan, đầu ngón tay lần lượt xẹt qua ngũ quan của cô, giọng nói xa xăm: “Ai cũng có thời niên thiếu.”
Mùa mưa dầm đã qua, rốt cục đã tới giữa hè.
Mùa hè ở Hải Thành nóng bức không chịu nổi, mặt trời chói lọi treo trên trời, thời điểm một hai giờ chiều, trên đường dường như không có lấy một bóng người, phòng xoa bóp của Từ Thấm Hằng kinh doanh cũng có chút kém.
Khí trời quá nóng, mọi người đều lười phải ra cửa, anh mở phòng xoa bóp đã nhiều năm, sớm đã thăm dò cái quy luật này.
Có điều như vậy thì càng tốt, buổi chiều, anh thường giao phòng xoa bóp lại cho các sư phó khác trông coi còn mình thì lên lầu làm bạn với Thẩm Đan.
Thẩm Đan đã làm xong hồ sơ sinh chứng, còn đều đặn đến bệnh viện khám thai định kì, hết thảy đều bình thường, chỉ có điều vì cô quá gầy, bác sĩ nói vòng đầu của em bé trong bụng cô hơi nhỏ.
Thẩm Đan không để tâm nhưng Từ Thấm Hằng lại khẩn trương vô cùng, anh hỏi bác sĩ rất nhiều vấn đề, tỉ như em bé vòng đầu nhỏ là do nguyên nhân gì, có phải sau này sẽ trổ mã chậm hay không, muốn dáng dấp của nó lớn một chút thì nên làm thế nào.
Bác sĩ nhìn bộ dạng khẩn trương của anh không khỏi cười lên: “Em bé vòng đầu hơi nhỏ là chuyện bình thường, dù sao thể chất của mỗi người đều không giống nhau, nếu anh lo lắng thì có thể cho vợ anh ăn nhiều hơn chút, bất quá, vợ anh dáng người nhỏ như vậy, nếu nuôi em bé quá lớn sau này cũng sẽ khó sanh.”
Từ Thấm Hằng mặc kệ khó sanh, anh bắt đầu đốc thúc Thẩm Đan ăn uống, một lòng một dạ chỉ muốn nuôi cô cho mập lên. Thẩm Đan bị anh “giày vò” chịu không nổi, cô phát hiện một khi Từ Thấm Hằng đã cố chấp muốn làm gì đó thì thật khiến người ta vô biện pháp ngăn cản anh. Cô nghe lời anh, mỗi ngày ngoan ngoãn đợi ở nhà, ăn bữa ăn cực kì phong phú mà mẹ Từ nấu cho cô, sau bữa tối, nếu phòng xoa bóp không bận rộn, Từ Thấm Hằng sẽ đưa cô đi tản bộ trong công viên một giờ.
Bụng của cô đã lớn rất nhiều, mặc đầm bầu có họa tiết hoạt hình, lúc đi bộ lắc qua lắc lại, nhìn hết sức đáng yêu.
Từ Thấm Hằng dĩ nhiên không thể nhìn thấy, mọi sự ý của anh đều tập trung lên bụng của cô.
Cục cưng trong bụng cũng rất hoạt bát, một ngày đều không ngừng đạp tới đạp lui, thỉnh thoảng Thẩm Đan sẽ oán trách với Từ Thấm Hằng, nói cục cưng trong bụng không ngừng lăn lộn, thật sự là rất nghịch ngợm, Từ Thấm Hằng liền cười, Thẩm Đan kéo tay anh qua đặt lên bụng mình, nó: “Ôi chao, chỗ này, ôi giật cả mình! Anh cảm nhận được không?”
Bàn Tay của anh vừa lớn vừa ấm áp, mỗi lần đặt lên bụng cô, cục cưng đều rất nể mặt anh động vài cái, xúc giác của Từ Thấm Hằng vốn rất tốt, anh không dám dùng sức, chẳng qua là nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, một lần lại một lần cẩn thận cảm nhận cảm giác kỳ diệu này.
Thẩm Đan cúi đầu nhìn anh, nói: “Thấm Hằng, anh đoán xem cục cưng là con trai hay con gái?”
Từ Thấm Hằng: “Con nào cũng được.”
“Anh thích con trai hay con gái?”
Từ Thấm Hằng liền cười: “Anh đều thích.”
Thai kì đến tháng thứ bảy, bắp chân Thẩm Đan sưng phải lợi hại, nhấn một cái liền xuất hiện một cái hố nhỏ.
Mỗi ngày chuẩn bị đi ngủ, Từ Thấm Hằng đều ngồi bên người cô, đem chân cô đặt lên đùi mình, cẩn thận giúp cô xoa bóp.
Đẳng cấp xoa bóp của Từ Thấm Hằng phải gọi là “thần sầu” a, Thẩm Đan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được đưa tay chọt vào hông anh một cái, cười nói, “Aizz, tiểu Từ sư phó, một giờ muốn lấy bao nhiêu tiền đây?”
Từ Thấm Hằng bị nhột liền không nhịn được bật cười thành tiếng, anh đưa tay sờ tới đầu cô, “Chân bị sưng thành như vậy rồi mà em vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.”
Thẩm Đan cười đến đuôi mắt cũng cong lên, “Em có việc gì mà phải lo lắng chứ, đã có chuyên viên xoa bóp cao cấp rồi a!”
Suốt thời gian mang thai, tâm tình Thẩm Đan luôn rất tốt, Từ Thấm Hằng thường xuyên chọc cho cô cười, anh nói cô không nên suy nghĩ nhiều, tâm trạng của cô phải tốt thì cục cưng sinh ra gương mặt cũng sẽ vui vẻ.
Anh nói: “Cục cưng và em nhất định tâm ý tương thông, nếu em than thở, cục cưng cũng sẽ cảm giác được, như vậy không tốt.”
Thẩm Đan tin tưởng anh vô điều kiện.
Có lúc, Thẩm Đan cảm thấy thật khó tin, theo thời gian trôi qua, khoảng thời gian cô chung sống với Từ Thấm Hằng ngày càng lâu, hai người càng ngày càng hiểu rõ đối phương, thậm chí cô còn cảm thấy, Từ Thấm Hằng mới chính là ba của đứa nhỏ.
Bọn họ chưa bao giờ gây gổ, chỉ bình thản sống qua ngày. Mặc dù làm vợ chồng nhưng cô và anh chưa từng làm chuyện mà vợ chồng nên làm, nhưng Thẩm Đan biết, đây chỉ là vấn đề thời gian, trong lòng cô, Từ Thấm Hằng đã sớm trở thành chồng cô rồi.
Đi đâu mới có thể tìm được một người đàn ông như vậy nữa.
Khí trời dần qua, thu ý dần dần bao phủ Hải Thành. Kì nghỉ Quốc Khách kéo dài, phòng xoa bóp kinh doanh bộn bề công việc, Từ Thấm Hằng gần như là bận từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng mà điều làm Từ Thấm Hằng lo không phải công việc bận rộn mà là thời gian Thẩm Đan lâm bồn sắp tới rồi.
Chuyện này mẹ Từ hiển nhiên không biết, theo tính toán của bà thì tháng mười một Thẩm Đan mới sắp sinh, vì vậy cũng không chuẩn bị nhiều thứ.
Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng, Từ Thấm Hằng chỉ có thể dặn dò Thẩm Đan luôn mở điện thoại /, mang theo bên người, nếu như xuất hiện tình trạng gì phải lập tức gọi cho anh.
Qua kì nghỉ lễ, thân thể Thẩm Đan vẫn không có động tĩnh gì, Từ Thấm Hằng rốt cục cũng thả lỏng được chút.
Vào một buổi tối giữa tháng mười một, ăn xong bữa tối, mẹ Từ bảo Từ Thấm Hằng đưa Thẩm Đan ra ngoài tản bộ. Phụ nữ có thai trước khi sinh nên đi bộ nhiều, như vậy lúc sinh cũng thuận lợi hơn.
Vốn dĩ Thẩm Đan không muốn đi, bởi vì ban ngày cô cảm giác mình bắt đầu có dấu hiệu co rút tử cung, chẳng qua là khoảng cách thời gian có chút lâu, cô biết, cục cưng đã muốn động.
Nhưng cô không dám nói với mẹ Từ, chỉ đành cố gắng cùng Từ Thấm Hằng ra cửa.
Sắc trời đã tối, mặt trăng tròn nhô cao, Thẩm Đan kéo cánh tay Từ Thấm Hằng. Đi có chút miễn cưỡng.
Từ Thấm Hằng phát hiện ra sự khác thường của cô, có chút nóng nảy: “Đan Đan, em sao vậy?”
“Em….” Thẩm Đan ôm bụng mình, sau khi ra cửa, tần suất tử cung co rút càng lúc càng nhanh, cảm giác đau cũng rõ ràng hơn. Đột nhiên cô cảm thấy trong bụng nhói một cái, một dòng nước ấm không khống chế được chảy ra ngoài. Thẩm Đan thất kinh, cô nắm cánh tay Từ Thấm Hằng, từ từ ngồi xổm xuống, đầu cô đầy mồ hôi, ngón tay hung hăng bấu chặt vào tay anh, miệng cô thở hổn hển, nói: “Thấm, Thấm Hằng…..em, em sắp sinh!”