Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, trong lòng Thẩm Đan vẫn rối loạn, cô vẫn chưa thể hạ quyết tâm, cũng không cho Từ Thấm Hằng một câu trả lời chính xác, nhưng anh vẫn lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ.
Mấy ngày sau, Từ Thấm Hằng đưa Thẩm Đan về nhà mình, đây là đầu Thẩm Đan bước vào phòng , phòng ốc cũng không lớn lắm, giống như vừa được trùng tu cách đây , năm, thông thoáng sáng sủa, đơn giản mà ấm áp.
Hiển nhiên, Từ Thấm Hằng đã làm xong công tác tư tưởng với ba mẹ anh, hai ông bà Thẩm gia cười híp mắt tiếp đón Thẩm Đan, ban đầu Thẩm Đan còn có chút dè dặt, nhưng dần dần cô cũng thả lỏng hơn chút.
Đây là một gia đình ba người rất bình thường ở Hải Thành, ba anh là người hiền lành ít nói, còn mẹ anh là người quan tâm hay càu nhàu, từ khi Từ Thấm Hằng bị mù, ba mẹ đối với anh không chút nào hiềm khí, chẳng qua là họ càng yêu thương quan tâm anh nhiều hơn.
Thẩm Đan lặng lẽ nghĩ, cũng chỉ có một gia đình như vậy, mới có thể dưỡng dục ra một người như Từ Thấm Hằng.
Bao dung như vậy, tốt bụng như vậy…..tốt đến nỗi cô không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung anh nữa.
Bốn người vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, mẹ Từ khéo léo hỏi thăm Thẩm Đan vài vấn đề, nhà ở nơi nào, trong nhà còn những ai, lúc trước học hành ra sao, công việc thế nào, vân vân….Thẩm Đan đều thành thật trả lời, cô ngước mắt nhìn Từ Thấm Hằng ngồi bên cạnh, vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, một lát sau, nghe thấy mẹ vẫn còn muốn hỏi Thẩm Đan, Từ Thấm Hằng giơ tay ôm lấy bả vai Thẩm Đan, nói: “Mẹ, con nghĩ nhiêu đó đủ rồi, mẹ đừng có dọa Đan Đan chứ.”
Sắc mặt mẹ Từ hết sức vui vẻ, trong miệng lại trách, nói: “Tiểu tử thúi, vợ còn chưa vào cửa mà con đã vội bênh vực.”
Từ Thấm Hằng lắc đầu cười, Thẩm Đan lúng túng đến mặt cũng đỏ bừng.
Sau khi ăn xong, mẹ Từ kéo Thẩm Đan vào trong phòng, nhét vào tay cô bao lì xì thật dày, bà nắm tay cô rất chặt, nói: “Đan Đan, khi nghe Thấm Hằng nói hai đứa muốn kết hôn, bác và ba nó đều sợ hết hồn, nghĩ đến hai đứa quen biết chưa bao lâu, nên cả thấy có chút không tin. Nhưng mà bác đối với con cũng có chút hiểu rõ, biết con là cô gái tốt, lúc bác còn trẻ cũng từng hiểu được cảm giác sau khi gặp được một người chỉ hận không thể ngay lập tức cũng người đó ở cùng một chỗ. Xã hội bây giờ người ta có câu,..là gì nhỉ…À, chính là cưới nhanh kẻo lỡ, thật ra chuyện này cũng không có gì không tốt, Thấm Hằng nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, bác ngày đêm đều mong nó mau tìm một cô gái tốt, lập gia đình rồi sinh cho hai bác một đứa cháu. Cho nên khi nghe nó nói hai đứa muốn kết hôn, trong lòng bác thật sự vui mừng biết bao nhiêu, nhưng mà….con cũng biết, ánh mắt của Thấm Hằng không tốt, cả đời này cũng không thể nhìn thấy, mặc dù nó mở phòng xoa bóp, về già hai đứa cũng không cần lo chuyện tiền cơm áo, nhưng đối với con vẫn là có chút thiệt thòi, tương lai nếu hai đứa về sống chung, chắc chắn con sẽ phải chiếu cố nó nhiều hơn chút. Nhưng mà bác cam đoan với con, Thấm Hằng là một đứa trẻ ngoan, nếu nó đã quyết định kết hôn cùng con thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với con. Cho nên….bác chỉ muốn, về sau, xin con hãy đối tốt với nó, được không?”
Mẹ Từ đã gần sáu mươi tuổi, vóc người bà tròn trịa, mái tóc uốn quăn dùng kẹp chặn mái, có thể nhìn thấy thuốc nhuộm đen ở chân tóc đã trôi lộ ra vài đốm bạc, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, khi bà nhìn Thẩm Đan, đáy mắt của bà phiếm hồng, giọng nói hết sức thành khẩn lại mang theo một tia hèn mọn.
Tim Thẩm Đan bị đánh trúng, đau nhói, cô đột nhiên nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, mấy tháng sau, có lẽ cô cũng sẽ trở thành mẹ, giống như người phụ nữ trước mặt. Thẩm Đan nghĩ, sau khi sinh đứa bé ra, cả đời cô sẽ yêu thương nó, hi vọng nó khỏe mạnh, vui vẻ, hi vọng nó lớn lên mà không buồn không lo, hi vọng nó có thể tìm đúng người, để cô có thể yên lòng mà giao nó cho người kia.
Tâm trạng lúc này của mẹ Từ chính là như vậy sao?
Hơn mười năm trước, khi Từ Thấm Hằng từ một thiếu niên khỏe mạnh biến thành một người mù, cuộc sống chỉ còn lại bóng tối, lúc đó mẹ Từ và ba Từ cảm thấy thế nào?
Thẩm Đan không có cách nào tưởng tượng nổi loại đau đớn đó, cô cũng không có cách nào tưởng tượng được một nhà ba người bọn họ làm sao nâng đỡ nhau cho đến ngày hôm nay. Hiện tại, cô đứng trước mặt mẹ Từ, trong lòng chỉ có áy náy, thiếu chút nữa cô đã không nhịn được nói ra bí mật của mình, cô muốn trả lại bao lì xì, và nói cho mẹ Từ biết cô căn bản không xứng với Từ Thấm Hằng.
Sắc mặt cô thay đổi, bao lì xì trong tay cũng bị cô siết chặt đến nhăn nhúm, mẹ Từ có chút nghi ngờ nhìn cô, thời điểm Thẩm Đan dường như hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng thì âm thanh của Từ Thấm Hằng đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Đan Đan cùng anh đến phòng xoa bóp đi.” Anh từ từ đi tới, ở nhà mình, hành động của anh rất tự nhiên.
Mẹ Từ cười nói: “Đi đi đi đi, nhìn xem con đắc ý kìa.”
Bà vỗ vỗ vai Từ Thấm Hằng, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường liếc nhìn Thẩm Đan, liền đi ra ngoài.
Từ Thấm Hằng kéo tay Thẩm Đan, nói: “Chúng ta xuống lầu đi.”
Thẩm Đan đem bao lì xì nhét vào trong tay anh: “Mẹ anh đưa em.”
Từ Thấm Hằng tay vừa sờ, lập tức hiểu rõ: “Mẹ anh đưa thì em cứ nhận đi.”
“….Em không thể nhận được.” Thẩm Đan nói.
Từ Thấm Hằng nói: “Em có thể mua ít đồ cho bản thân hoặc cho đứa bé, em biết mắt anh không tốt, không thể thường xuyên cùng em đi ra ngoài.”
“Em không có gì muốn mua.” Thẩm Đan thấp giọng trả lời, vẫn đem bao lì xì nhét vào tay Từ Thấm Hằng.
Từ Thấm Hằng bĩu môi, đột nhiên khom lưng hướng về phía tai cô, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa, anh đưa em về thăm nhà, em có thể mua ít đồ cho ba và ông nội em.”
Thẩm Đan kinh hãi: “Về nhà? Nhà em?!”
“Đúng vậy.” Từ Thấm Hằng cười lên, lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng, “Chúng ta kết hôn nên về nhà em một chuyến mới phải chứ.”
Thẩm Đan vẫn luôn cho rằng, Từ Thấm Hằng nói muốn kết hôn chính là hai người cùng nhau đi đăng kí kết hôn thôi, chỉ cần có thể giúp cô nhập hộ khẩu là được, không nghĩ tới Từ Thấm Hằng lại nghiêm túc đến thế, anh hoàn toàn làm theo phong tục cưới hỏi ở Hải Thành, còn không quên hỏi phong tục hỏi cưới ở quê Thẩm Đan.
Chỉ mấy ngày sau, em họ Tiểu Phạm của Từ Thấm Hằng lái tới một chiếc xe hơi nhỏ dừng ở trước phòng xoa bóp, Từ Thấm Hằng và ba mẹ mở cốp xe phía sau bỏ vào mấy bao lớn bao nhỏ đặc sản Hải Thành, nước trái cây, còn có rượu ngoại và thuốc lá đắt tiền, Thẩm Đan đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, cảm thấy không biết nên làm sao.
Cuối cùng, ba Từ đi cùng với Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan trở về nhà cô.
Nhà Thẩm Đan ở thôn Ngũ Phúc, tỉnh A thuộc phía Bắc, lái xe từ Hải Thành, đi đường cao tốc phải mất hai giờ đồng hồ mới tới địa phận tỉnh, sau đó còn phải chạy ba mươi phút đường núi vòng vèo, đến gần sáu giờ tối mới tới nơi.
Thẩm Đan đã gọi điện cho ba cô từ trước, nhưng lúc ba Thẩm chống nạng đứng đón bọn họ ở trước cửa nhà, nhìn thấy đoàn người bước xuống xe, ông vẫn có chút kinh ngạc.
Nhà Thẩm Đan rất đơn sơ, chỉ có một gian nhà, phía trước mà một mảnh sân nhỏ, Thẩm Đan đã lâu không có về nhà, nhìn thấy ba và ông nội trong lòng không khỏi kích động.
Ba Thẩm nhìn thấy con gái đã lâu không gặp, trong lòng cũng thấy vui mừng, nhưng khi ông thấy Thẩm Đan đỡ tay Từ Thấm Hằng từ từ đi tới, gương mặt ông dần dần lạnh xuống.
Buổi tối, Thẩm Đan và ông nội cùng nhau chuẩn bị bữa tối, ba Thẩm cũng không nói nhiều, chỉ buồn bực ngồi uống rượu.
Ba Từ thấy không khí có chút lúng túng, cũng không biết nên nói gì, Từ Thấm Hằng vẫn trầm mặc ngồi một bên, chỉ có tiểu Phạm đối với nơi thôn dã cảm thấy rất tò mò, không nhịn được hỏi lung tung này kia.
Ông nội Thẩm nhóm lửa trong bếp, len lén đánh giá cháu gái của mình, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đan Đan, con tìm một người mù làm chồng?”
Thẩm Đan đang ráng thức ăn, nghe ông nói thế, tay liền chậm lại, nói: “Mặc dù mắt anh ấy không nhìn thấy, nhưng mà anh ấy là người rất tốt, đối với con cũng rất quan tâm.”
“Cậu ta làm nghề gì? Có thể kiếm tiền không?”
“Dĩ nhiên là có thể rồi ông, anh ấy tự mình kinh doanh một phòng xoa bóp.”
“Gì?”
“Chính là phòng xoa bóp người mù, xoa bóp, khá giống với thầy lang giác hơi ở thôn chúng ta.” Thẩm Đan biết cô nói xong ông cô có thể cũng không hiểu, liền đảo mắt nói, “Ông nội, tay nghề của Thấm Hằng rất tốt, không phải ông thường cảm thấy đau thắt lưng sao, lát nữa để anh ấy xoa bóp cho ông.”
“Thôi thôi không cần! Vạn nhất cậu ta bóp hư thắt lưng của ta luôn thì khổ.” Ông nội Thẩm lắc đầu liên tục.
Thẩm Đan cười lên: “Không đâu ạ, ở Hải Thành, có rất nhiều khách hàng lớn tuổi như ông, thường đến chỗ Thấm Hằng xoa bóp định kì.”
Lúc ăn cơm, mọi người không ai nói lời nào, Thẩm Đan ngồi bên người Từ Thấm Hằng, tỉ mỉ gắp thức ăn cho anh, ba Thẩm bưng chung rượu ngồi một bên, lạnh mắt nhìn bọn họ.
Sau khi ăn xong, Thẩm Đan thật sự nhờ Từ Thấm Hằng xoa bóp cho ông nội cô.
Ông nội Thẩm mới đầu còn không đồng ý, nhưng Thẩm Đan cứ ở một bên hết nhõng nhẽo lại lôi kéo, rốt cục ông đành nằm úp lên giường.
Vẻ mặt Từ Thấm Hằng rất thong dong, anh đứng ở mép giường, giường trong nhà cũng tương đối thấp, anh không thể không cúi người xuống, hai tay chồng lên nhau đặt trên lưng ông nội Thẩm, chỉ nhẹ nhàng ấn mấy cái, ông nội Thẩm liền đau đớn kêu lên.
“Ối ối ối dừng tay! Xương của ta bị cậu ấn sắp gãy rồi!” Ông nội Thẩm xoay người lại kêu lên, Từ Thấm Hằng cũng không hốt hoảng, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng ấn lên mấy vị trí huyệt đạo trên lưng ông nội Thẩm, nói: “Ông nội, chỗ này, còn chỗ này nữa, có phải ông cảm thấy rất đau đúng không?”
“Đúng đúng!” Ông nội Thẩm trở tay xoa thắt lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, ông muốn mau xuống giường, “Thôi không làm không làm nữa, để ta đi thầy lang xin chút thuốc dán là được rồi.”
Nhưng Từ Thấm Hằng vẫn không dừng tay, anh lại đổi thủ pháp, dùng tay xoa hai bên hông ông nội Thẩm, vừa xoa vừa hỏi: “Ông nội, ấn như vậy có phải rất đau không? Phía sau lỗ tay của ông có cảm thế nào?”
“Lỗ tai?” Ông nội Thẩm cẩn thận cảm nhận, thật đúng là có chút cảm giác ê ẩm từ bên tai, ông kì quái hỏi. “Cậu ấn lưng tại sao lỗ tai lại đau nhỉ?”
Từ Thẩm Hằng nghe ông hỏi liền đáp lại: ” Đó là bởi vì những huyệt đạo trên cơ thể con người đều tương thông với nhau, thắt lưng của ông bị đau thì lâu ngày cơn đau sẽ lan dần đến những nơi khác, điển hình là phía sau tai của ông cũng bị đau.”
“Ái chà! Còn có chuyện như vậy! Thật lợi hại nha!” Ông nội Thẩm cực kì kinh ngạc, ba Thẩm ngồi bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Từ Thấm Hằng không lên tiếng, chẳng qua là trên môi cười một cái.
Anh vẫn không ngừng tay mà cẩn thận nghiên cứu thắt lưng của ông nội Thẩm, ông làm việc vất vả nhiều năm nên dẫn đến đau nhức mãn tính, cơ thịt trên lưng cũng rất cứng nhắc, một phần là do lớn tuổi gân cốt không còn nhưng trước, ông lại phải khom lưng để làm việc cả ngày, thắt lưng đau nhức là không thể tránh khỏi.
Ông nội Thẩm nằm trên giường, cảm thấy khí lực của Từ Thấm Hằng xuyên thấu qua bàn tay ấm áp của anh chui vào trong da thịt của mình, mặc dù thắt lưng vẫn có chút đau nhưng lại kèm theo một loại thoải mái không nói thành lời, phảng phất kinh mạch toàn thân cũng được đả thông, khí huyết lưu loát, hợp với tay chân cũng nóng lên.
Xoa bóp được nửa giờ, Thẩm Đan biết Từ Thấm Hằng phải ngồi xe bảy tám tiếng đồng hồ, sợ anh mệt mỏi vội khuyên anh ngừng lại.
Từ Thấm Hằng lại nói không mệt, anh hỏi ba Thẩm có muốn thử một chút hay không.
Ba Thẩm mấy năm trước gặp tai nạn xe cộ, xương sườn và xương chậu từng bị gãy, hiện tại đi bộ không còn thuận tiện như trước, ông sợ đau, ban đầu vẫn cự tuyệt, ông nội Thẩm lại giúp Từ Thấm Hằng nói: “Sao lá gan của con nhỏ như vậy, thử một chút đi! Thủ nghệ của tiểu Từ tốt lắm, xoa bóp xong ta cảm thấy rất thoải mái nha.”
Ba Thẩm lúc này mới bất đắc dĩ nằm lên giường.
Xoa bóp vài cái lại qua một giờ nữa.
Ông nội và ba Thẩm sau khi xoa bóp xong, thân thể thư thái rất nhiều, tâm tình cũng khá lên, buổi tối giờ hai người đàn ông này lại kéo Từ Thấm Hằng và ba Từ còn có tiểu Phạm cùng nhau uống rượu đêm.
Đàn ông ở thôn Ngũ Phúc khi uống rượu không thích phụ nữ ngồi bên cạnh, Thẩm Đan chỉ còn cách vào phòng trước.
Cô có chút lo lắng cho Từ Thấm Hằng, nằm trên giường lăn lộn vẫn không ngủ được, nghe tiếng bọn họ ở bên ngoài nói chuyện phiếm, cô không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ là nghĩ đến ông nội và ba cô dường như đã thay đổi chút cái nhìn về Từ Thấm Hằng, trong lòng cô rất cao hứng.
Thôn Ngũ Phúc ban đêm rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến.
Thẩm Đan ôm gối đầu, nhìn bóng đêm dày đặc bao quanh ngọn núi bên ngoài, cô không khỏi nghĩ tới những chuyện phát sinh giữa cô và Từ Thấm Hằng.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, mới hai tháng, cuộc đời cô lại phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Thẩm Đan nhìn về cửa phòng, suy nghĩ về người đàn ông ngoài cửa.
Anh đã cứu vớt cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất, hiện tại, cô sắp trở thành vợ anh, anh biết cô mang trong mình đứa con của người khác nhưng lại không một lời oán trách.
Thẩm Đan chôn mặt vào khủy tay, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.
Mãi cho đến rạng sáng, Từ Thấm Hằng được tiểu Phạm và ba Từ đỡ vào trong phòng.
Tửu lượng của anh rất thấp nhưng lại uống rất nhiều rất nhiều, tiểu Phạm nói ông nội và ba Thẩm dường như càng uống càng hăng say, bọn họ có khuyên thế nào cũng không được, còn Từ Thấm Hằng thì trước giờ chưa biết cự tuyệt người khác là gì.
Thẩm Đan cười khổ, đàn ông ở thôn Ngũ Phúc tửu lượng rất tốt, bọn họ luôn uống rượu tự mình cất, mặc dù nồng độ cồn không cao, tác dụng cũng chậm nhưng lại rất mạnh, đây không phải thứ mà Từ Thấm Hằng trước giờ không đụng vào rượu hay thuốc lá có thể chống đỡ được.
Từ Thấm Hằng đã say đến bất tỉnh nhân sự, ba Từ và tiểu Phạm cũng uống không ít sau khi đem anh vào phòng liền tìm một chỗ khác để ngủ.
Từ Thấm Hằng ngã vật trên giường, gương mặt đỏ ửng, anh nhắm chặt hai mắt, tay chân thỉnh thoảng cử động một cái, trong miệng thì thầm gì đó, Thẩm Đan không biết anh đang nói cái gì.
Thẩm Đan nhìn bộ dạng của anh, trong lòng lo lắng không thôi, cô bưng một chậu nước nóng, giúp anh lau mặt lau tay, thấy anh vẫn còn mặc áo khoác và quần dài, cô suy nghĩ một chút, khẽ cắn răng giúp anh cởi quần áo, vớ, kéo chăn lên trùm lên người anh.
Lúc Thẩm Đan bưng chậu nước đi ra, trong nhà đã rất yên tĩnh, mấy gian phòng đều tắt đèn.
Thẩm Đan biết, cô bây giờ là vị hôn thê của Từ Thấm Hằng, cùng anh ngủ một phòng, chiếu cố cho anh, đây là trách nhiệm của cô.
Cô tự cổ vũ chính mình rồi rót một chén trà quay trở lại phòng.
Từ Thấm Hằng vẫn còn ngủ mê man, Thẩm Đan ngồi bên mép giường, cô dùng sức đỡ anh lên, gọi anh: “Thấm Hằng, Thấm Hằng, anh uống chút trà đi, có thể giải rượu.”
Từ Thấm Hằng ậm ừ nửa ngày mới chịu mở mắt ra, Thẩm Đan nhìn người đàn ông trong ngực, hốc mắt anh hơi lõm xuống, hoàn toàn không có tiêu cự, con ngươi màu xám tro tùy ý chuyển động, có khi lông mi thật dài còn nhẹ nhàng chớp mấy cái, tâm cô dần mềm nhũn ra.
Trừ ánh mắt khác thường, Từ Thấm Hằng thật sự rất anh tuấn, sườn mặt anh rất đẹp mắt, da trắng nõn, mày kiếm quật cường, sống mũi cao ngất, đôi môi dày mỏng vừa phải, mỗi khi cười lên đều tạo thành một vòng cung duyên dáng.
Thẩm Đan uy Từ Thấm Hằng uống chút trà, Từ Thấm Hằng dường như tỉnh táo một chút, anh giơ tay về phía trước tìm kiếm gì đó, Thẩm Đan liền nắm lấy tay anh, cô hỏi: “Thấm Hằng, anh muốn tìm gì sao?”
Từ Thấm Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, trên môi lại hiện nụ cười, hai má anh ửng hồng, nắm chặt tay Thẩm Đan, ngón tay hai người đan vào nhau, anh nói:”Đan Đan, em yên tâm, anh sẽ đối xử với em thật tốt, nhất định sẽ không để em chịu ủy khuất.”
Chỉ một câu nói này, Thẩm Đan liền ngây dại.
Cô nghĩ, chính là người này.