“Anh...” Phương Y Lan nghiến răng tức giận, cay đắng nhìn người đàn ông trước mặt.Lông mày sẫm màu giống như được vẽ dưới ngòi bút, nhìn qua thấy một tia sáng sảo sắc sảo, kết vào tóc mái đầy mê người.Đôi mắt ấy như cánh hoa đào, khóe mắt đỏ hồng, đuôi mắt nhướng lên, quyến rũ mê người.
Ánh mắt như say như tỉnh, trong mắt có những tia sóng đỏ mê hoặc lòng người.Dưới chiếc mũi đẹp như tượng tạc là một khuôn miệng nhỏ, màu sắc thanh tú, tươi tắn và dịu dàng như hoa hồng nở trong sương sớm.Vốn dĩ đã đẹp, nhưng khi động tình lại càng mê hoặc hơn.Ngự Cảnh Thần nhẹ nhàng xoay viên ngọc đen trên chiếc nhẫn, vũ khí sắc bén bật ra, “Cô ngủ với tôi, hoặc là tôi ngủ với cô, chọn một trong hai!”Phương Y Lan tức giận, “Tôi thà ngủ với lợn!”Khí chất đàn ông nồng nặc, đôi môi mỏng, hơi thở mơ hồ và nóng bỏng của anh bên tai khiến cô run lên như từng đợt sóng.Hơi thở ẩm ướt mơ hồ khiến toàn thân cô run lên, thân thể như bị lông vũ chơi đùa khắp người, cảm giác ngứa ngáy đến tận tim, gãi cũng không thể gãi.Lý trí đang dần trở thành hư vô.“Với khí chất mạnh mẽ như vậy, rất dễ khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.”Thân thể Ngự Cảnh Thần lập tức nhào đến, đôi môi nhợt nhạt cọ xát vào chiếc cổ xinh đẹp thanh tú của cô.
Cái chạm nhẹ tinh xảo mê hoặc ấy khiến anh gần như bị nghiện.Đột nhiên, anh cắn vào giữa cổ cô một cách mãnh liệt và dữ dội.“Này!” Phương Y Lan đau đớn, phát ra tiếng thở dốc từ sâu trong cổ họng, từ trong cơn động tình bừng tỉnh.“Đau là phải, đây gọi là lấy răng trả răng.”Làm anh bị thương, cô sẽ phải trả giá.“Ừm— A-- tên khốn, tên cầm thú!”Lời chửi vừa phát ra, PHương Y Lan đã cảm thấy hối hận.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mà quyến rũ thêm phần nũng nịu kia rốt cuộc là gì vậy?Cô sẽ không bao giờ thừa nhận rằng đó là cô…“Giọng nói thật đẹp.
Gọi thêm vài lần nữa.” Anh đang vuốt ve miếng vải trên ngực cô.“Xoẹt-----” Tiếng vải bị xe tạo nên tiếng rít nhỏ.Ánh trăng mờ nhạt đổ xuống từ những khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, phản chiếu trên tấm thảm mềm mại như sương mỏng của đầu mùa đông.
Và chiếc giường lớn lộn xộn với những bộ quần áo đã rách nát.Mất đi lớp quần áo----Làn da mềm mại như ngọc hiện ra trước mặt, toát ra vầng sáng màu trắng nõn tuyệt đẹp.Đường cong cơ thể rất đẹp, hai xương quai lanh giống cánh bướm xinh đẹp, dang rộng cánh kéo dài đến bờ vai tròn trịa xinh đẹp khẽ run rẩy.“Thật là đẹp!” Đôi mắt Ngự Cảnh Thần ẩn hiện trào dâng, đôi môi nhợt nhạt nhuộm một tầng mỹ lệ: “Quả là cảnh đẹp hiếm thấy.”Chiếc nhẫn ngọc màu đen trong tay anh, không ngừng cắt áo và váy đắt tiền của cô.
Sau những hành động của anh, chúng biến thành những mảnh vải vụn, rơi lả tả trên mặt đất.Không thể cứu vãn, và cô đã không thể thoát ra.Phương Y Lan hổn hển: “Bổn cô nương chỉ đang ngủ với một con vịt!”Chuyện đến bước này, cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế vậy.
Chỉ trách là cô không cẩn trọng, đã dính bẫy tên khốn Victor..