Lưu Phong không hề do dự mà bức từ từ đến vườn tiên quả ở trong tầm mắt của hắn, sau một hồi cách chỗ hắn đứng một mét là một cái cây cao hơn bốn mét, cành lá um tùm bên trên còn có những trái màu vàng nhạt, hình dáng rất giống trái táo nhưng lại có thêm những đạo kim văn tròn tròn bên trên.
Ánh mắt của Lưu Phong xuyên qua mặt nạ phòng độc nhìn vào mấy trái trên cành cây giọng nói trầm trầm phát ra: “Đây là cây méo gì? sao trái lại giống trái Ác quỷ trong One Piece thế này? mà ăn vào liệu có chết hay được năng lực giống như trong One Piece không nhỉ?”
Tuy miệng nói có chút do dự nhưng tay trái hắn lại giơ cao lên hái xuống một trái, xoa xoa cúng trông khá là chuyên nghiệp tiện thể còn đưa lên miệng cắn, nhưng mắc phải mặt nạ phòng độc khiến hắn rất tức tối, bây giờ hắn mà tháo mặt nạ phòng độc ra thì mùi thuốc do mảnh dược viên tạc vào trong mũi hắn trông rất khó chịu, nhưng nếu đeo vào lại ăn không được tiên quả trên tay, khiến hệ số vui vẻ giảm nhanh như giá xăng giảm trong dịch Covid vậy.
Nhưng đột nhiên, hắn lại giơ cao tay phải lên chọt chọt cái gì đó trên không trung, một lát sau đó tay phải đưa lên mặt tháo chiếc mặt nạ phòng độc ném sang một bên, hai tay cầm tiên quả xoa xoa, đưa lên miệng cắn một miếng.
“Rặc..”
Miệng nhai qua nhai lại, còn tiên quả trong lòng bàn tay hắn, bên trên vết cắn bề mặt lập tức xuất hiện những giọt nước chảy xuống khỏi quả, luồng qua lòng bàn tay hắn rơi xuống mặt đất nhưng chưa chạm đã biến mất, những giọt nước còn tỏa ra hương thơm ngào ngạt kèm theo linh khí, nhưng Lưu Phong nào có để ý điều này, hắn vừa nhắm mắt vừa nhai vừa ngẫm, nhưng chưa đến năm giây hắn lập tức phun ra.
“Phụt!”
Sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiên quả bên trong tay hắn, không chần chờ văng nó sang một bên nói: “Vị ngọt có chút gắt, hàm lượng linh khí nhưng vẫn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
Hắn lại tiếp tục đi đến cái cây bên cạnh, cây này chỉ cao một mét năm, quả của cây có hình dáng xù xì như trái ca cao, quả màu xanh bên trên cũng có những đường vân tròn khắp quả, Lưu Phong khum xuống hái một quả hai tay lại xoa xoa, nhưng không vội đưa lên miệng ăn hắn không biết lấy từ đâu ra một thanh đoản đao, cắt một đoạn của tiên quả, bên trên bề mặt vết cắt là một mảng thịt quả trắng như tuyết trông rất giống quả còn non, mặt cắt còn tản ra từng luồng hàn khí mỏng manh.
Lưu Phong thấy vậy không khỏi mỉm cười chắc lưỡi nói: “Đúng là Cực Phẩm, không ngờ Tuyết Linh Sơn lại có thể chín đến như thế này, lúc trước được nếm thử qua một lần tại chỗ Lão già, nhưng đến nay vẫn còn nhớ cảm giác mát lạnh, thịt quả mềm mềm tan nhanh trong miệng, đối với phàm nhân hay tiên nhân đều là vật đại bổ.”
“Lần trước tại sao mình lại có thể bỏ qua nó được chứ, lần này quyết định phải nhổ cỏ tận gốc mới được, không thể sơ ý như lần trước bỏ qua những thứ cực phẩm như thế này.”
Hắn cầm trên tay một quả Tuyết Linh Sơn gọt lớp vỏ bên ngoài, sau đó từ từ thưởng thức, trên mặt còn hiện lên mãn nguyện thêm một chút hưởng thụ.
Tay trái cầm thanh đoản đao văng lên trên trời thanh đoản đao lập tức biến mất, ngay tại lúc thanh đoản đao biến mất lập tức xuất hiện một lực lượng bí ẩn bắt đầu ngưng tụ thành bàn tay nhổ hết những cây tiên quả, không đến hai mươi giây cả vườn tràn đầy cây biến thành một mảnh đất trống rỗng, mặt đất đều bị xới tung lên.
Lúc này, tại một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, đoàn người Bạch Linh đang ngồi trên một mỏm đá, nhìn từ xa có thể nhìn thấy được bọn hắn đang cười đùa rất vui vẻ, trong đó một người đột nhiên cất tiếng càng nói sát ý càng hiện ra: “Ngươi thế mà lại hiểu biết tường tận như thế, cái này bí cảnh cũng không tồi có thể trú ngụ được một khoảng thời gian, nhưng cũng không biết tên ăn hại kia có an toàn hay không, lúc hắn vừa đi tai họa lập tức ập đến, nếu như không phải lúc đó bị trong thương chứ không giết hết lũ tạp nham đó.”
Bên cạnh, một thanh ảnh với một thân quần áo màu lâm thướt tha với mái tóc màu xanh lam chảy dài xuống đến eo mở miệng nói: “Là vì ta mà các ngươi mới vạ lây các ngươi, bọn hắn vì ham muốn bảo vật trên người ta mà tìm đến.”
Ngay sau đó nàng lấy ra một viên ngọc màu hồng bên trên trên có khắc hình một con bướm.
Bên cạnh đạo thân ảnh mang chiến giáp thốt lên: “Tạo Hoá Ngọc Điệp, không nghĩ ngươi có thể mang trên mình một cực phẩm chí bảo như vậy, cái này đừng nói là những tông môn nhỏ đang truy sát ngươi, cho dù Đại La thậm chí Tiên Đế thấy nó cũng phải đỏ mắt.”
Bạch Linh nghe vậy phiền não lập tức dâng lên: “Cũng vì cái của nợ này mà ta phải chạy đôn chạy đáo biết bao nhiêu năm, đến cái mạng nhỏ cũng xuýt chút nữa vì nó mà mất.”
Tiểu loli đang ngồi gặm bánh ngẩn đầu lên nói: “Mẫu thân Tạo Hoá Ngọc Điệp là gì vậy?”
Bạch Linh xoa xoa đầu nàng nói: “Là một pháp bảo thông thiên, ẩn chứa bên trong nó là một không gian rộng bao la, thời gian bên trong tuỳ theo người sử dụng, nếu như ta bây giờ vận toàn lực phát huy có thể điều khiển thời gian bên trong tạo hoá ngọc điệp là một năm bên ngoài chỉ một ngày, không những thế bên trong tạo hoá ngọc điệp còn được người chế tạo ra nó môt phỏng ba ngàn đại đạo.”
“Nhưng bây giờ, mảnh Tạo Hoá Ngọc Điệp này không còn trọn vẹn, ta đã thử kích hoạt nó lên rất nhiều lần nhưng thất bại nối tiếp thất bại.”
Sau câu nói này cả đoàn lập tức xa vào trầm tư.
Bên kia, Lưu Phong sau khi nhổ cỏ..Khục nhổ cây tận gốc, nhất là sau khi thu hoạch được cây Tuyết Linh Sơn, cấy ghép vào bên trong động phủ di động của mình, tâm trạng của hắn lúc này rất là phấn khởi, bởi vì hắn có đam mê mãnh liệt với việc ăn uống, nên những thứ này đối với hắn quý giá hơn đan dược pháp bảo rất nhiều, đan dược hắn không thiếu, pháp bảo hắn có một núi đến bây giờ còn chưa xài hết, linh dược thảo dược nhiều vô số kể, kỳ trân dị bảo bao la.
Nói chung, Lưu Phong hắn là một Rich kid chính hiệu, nhưng có điều hắn thiếu nhất đó chính là Linh Thạch, nhưng từ đợt cướp bóc lần trước đến bây giờ còn dư dả đủ để hắn tu luyện lên Độ Kiếp kỳ một lần nữa, đan dược tẩy gân phạt tuỷ thì khỏi cần phải bàn.
Sau khi ăn xong quả Tuyết Linh Sơn, hắn lấy ra một chiếc khăn lau lau tay của mình, trên mặt cảm giác hưởng thụ cũng không phai đi, lưỡi còn liếm liếm môi nói: “Thật là hồi tưởng một cảm giác ăn kem trà sữa trân châu.”
Ngay khi nói xong hắn quay đầu lại phí Tiểu Lang với Vân Vân thì thấy hai người bọn hắn đang đả toạ hấp thu linh dược, khiến hắn miệng hắn không khỏi co giật cực mạnh thấp giọng nói: “Hai người các ngươi như thế hoang dại, đạt được một chút linh dược lập tức ngay tại chỗ vừa hái hấp thu, mà không có một chút gì đề phòng sao?”
“Các ngươi đây là muốn học thêm một khoá vệ, kèm theo một chút giáo huấn để cập nhật kiến thức phòng chống tệ nạn...Khục phòng chống người khác đánh lén, giật đồ cướp của.”
Sau đó, Lưu Phong quay người bắt đầu đi sâu vào bên trong hòn đảo, cảnh vật trên đường dần dần biến đổi, từ một mảnh dược viên đến khu đất trống, rồi lại sang một cánh rừng phong đỏ chót, là phong đỏ vàng rơi chậm xuống Lưu Phong đưa tay mình lên đón nhận một chiếc lá, chân bước chầm chậm trên con đường mòn tràn đầu cây phong lá vàng, lá cây rơi lả tả như cơn mưa xuân đầu năm, khung cảnh tràn đầy huyền diệu khó tả, bóng hình Lưu Phong chẳng mấy chốc đã tiêu biến ở cuối con đường mòn.
Lưu Phong vẫn cứ chậm rãi đi cuối cùng trước mặt hắn xuất hiện một con đường lát bằng gạch hai bên là những cột đèn làm bằng trúc trải dài, phía cuối con đường là một ngôi đền, bên trong ngôi đền từng luồng yêu khí tỏa ra nồng nặc, đến nỗi chúng hình thành những luồng màu đỏ phát tán trong không khí.
Lưu Phong thấy vậy không khỏi chắc lưỡi một cái nói: “Thật là một con Thần thú sa đọa siêu bất hạnh nha, bị người đó trấn áp đến nay không biết bao nhiêu năm, mà vẫn cứ như thế mãnh vẫn cứ như thế hung hăng, nhưng chung quy sa đọa vẫn là sa đọa.”
Bên trong ngôi đền một tiếng gào mạnh phát ra: “Tiểu tử thối, ngươi có chút lương tâm nào không, đã không giúp ta ra ngoài còn đứng đó lảm nhảm.”
Lưu Phong mắt liền híp thành lưỡi liềm miệng cười khẽ nói: “Lương thì ta ăn hết rồi, nhưng tâm thì ở bên phải lại hông có nha.”
“Nhưng ta giúp ngươi ra ngoài sẽ đạt được cái gì? hay là giống những người đi trước biến thành đống xương trắng trong kia.” Lưu Phong ánh mắt rơi vào đống xương trắng bên trong ngôi đền.
Hơn mười phút bên trong đền im ắng không một tiếng động, yêu khí cũng tản đi.
“Sao lại im lăng rồi, không phải khi nãy gào thét mạnh mẽ lắm sao.”
“Đường đường là Thần thú thượng cổ Huyền Mãng Ma Long, lại lâm vào hoàn cảnh như thế này đúng là nực cười.”
Bên trong ngôi đền một tiếng nói âm trầm vang lên: “Ngươi thì biết cái gì? năm đó bản Tôn cũng vì bất đắc dĩ để con Ác Giao kia sai khiến, nên mới đi đến nước này.”
“Còn ngươi chỉ là một tên hậu bối của hậu bối, có quyền gì trách ta?”
“Nếu như đặt ngươi là ta ở thời điểm đó thì ngươi có thể làm được gì, đánh thì cũng đánh không lại nó, tính kế đều bị nó hớt tay trên, đến nỗi mạng sống của mình muốn lấy lại cũng khó hơn lên trời.”
“Ngươi có lẽ cũng biết, vì Phong ấn con Ác giao kia biết bao nhiêu Tiên Tôn và Tiên Đế đã hy sinh, ta cũng vì trấn áp nó mà thân thể đều bị đánh đến vỡ nát, đạo quả cũng bị nó thôn phệ, cuối cùng thì sao người đời chỉ truyền miệng ta là một con thần thú sa đọa, nào có ai quan tâm ta đã làm được những gì cho bọn hắn.”
“Nếu như lúc đó ta muốn làm chuyện ác thì đừng nói là Tiên Tôn Tiên Đế ngăn ta, Đạo Đế ta cũng có thể thừa sức đánh một trận.”
Lưu Phong nghe vậy một mặt mộng bức hỏi: “Sao lời ngươi kể lại khác hoàn toàn với những gì ta biết?”
Âm thanh kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi nhất định là đã xem những hình ảnh trong cây đèn kia rồi đúng không?”
Lưu Phong gật đầu: “Ừ.”