"Qúy tộc Ollie Gresham. tuổi. Nổi tiếng trăng hoa có tiền sử cưỡng hiếp những cô gái chưa tuổi."
Trong đầu Lewis vang lên một giọng nữ lạnh băng. Là Anna, thư kí riêng của Lewis.
"Nghe nói ông ta đã có một cuộc giao dịch với Tom Eastoft kẻ mà chúng ta đang hoài nghi đã bán linh hồn cho hắn."
Lewis gật đầu. Bề ngoài vẫn bày ra dáng vẻ nhút nhát, tự ti của Liam. Công việc hiện giờ của cậu là tiếp cận Ollie sau đó giết hắn và cải trang đi gặp Tom,
"Liam?" - Một giọng nữ vang lên khiến cậu giật mình. Trước mặt cậu là một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp. Ngoài mặt Lewis cố tỏ ra sợ hãi nhưng trong đầu không ngừng hỏi Anna cô gái này là ai.
"Daisy. Em họ của Liam Emsworth. Lewis, cậu không đọc thông tin tôi gửi cho cậu phải không?"
Lewis trực tiếp làm ngơ thư kí của mình.
Thấy Liam bị dọa đến ngây người, khuôn mặt kiêu ngạo của Daisy càng kinh thường người anh họ của mình.
"Sao anh lại ở đây? Bác nghĩ gì mà cho anh ở đây cơ chứ?"
"Tôi..."
Lewis sợ hãi cúi gằm mặt.
"Đừng có nhận họ hàng gì với tôi đấy. Vì anh mà tôi đã mất rất nhiều thứ."
"Xin lỗi... anh chỉ..."
Lewis: Trông cô bé cũng xinh đấy chứ. Nếu bỏ lớp phấn dày cộm kia, trông cô nhóc sẽ đáng yêu hơn nhiều.
Thư kí: Daisy Emsworth năm nay mới tròn nhưng cô nhóc nổi tiếng với việc có bạn trai là quý tộc giàu có. Vì vụ việc của Liam mà người bạn trai mới của Daisy đã chia tay cô ta nên cô ta ghét cậu là phải.
Lewis: Em gái tôi vẫn dễ thương nhất.
Daisy thấy Liam chỉ cúi gằm mặt hai vai run run lại càng thấy ghét anh họ nhu nhược của mình hơn. Nàng hừ lạnh một cái rồi kiêu ngạo bước qua.
"Lewis, Carol đã xem được danh sách khách mời và số phòng rồi. Tôi đang cập nhật... Cập nhật xong!"
Anna vừa dứt lời, trước mặt Lewis xuất hiện một bảng điện tử. Trên bảng xuất hiện hai chấm xanh và đỏ. Chấm xanh là vị trí của Lewis, chấm đỏ là phòng Ollie.
"Lewis mau đến xác nhận phòng trước khi có kẻ khác đến."
Nghe Anna nói vậy, bước chân của Lewis càng nhanh hơn. Do mải chạy theo bảng điện tử cậu không chú ý tại ngã rẽ có người đi đến.
Bộp.
Cả hai va vào nhau.
"Cậu không sao chứ?" - Người vừa va vào cậu vươn tay muốn đỡ cậu.
Lewis theo bản năng muốn nắm lấy tay hắn nhưng một một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cậu khiến toàn thân Lewis cứng đờ.
"Lewis?" - Anna lo lắng gọi cậu.
Lewis hơi giật mình nhưng rất nhanh chóng cậu tiếp tục làm tốt vai diễn của mình.
"T... tôi không sao... Cảm ơn..."
Lewis run rẩy lên tiếng sau đó bò dậy bằng tư thế thấp hèn nhất.
Người kia có vẻ không hài lòng với tư thế kém quý tộc của cậu. Hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng.
Cảm nhận được tầm mắt sắc bén đã rời khỏi người mình, Lewis thầm thở phào nhẹ nhõm. Bằng việc diễn tốt vai trò của một Liam nhút nhát, cậu nhanh chóng đánh tan mọi nghi ngờ của người kia và rời khỏi an toàn.
Gabriel nhìn theo bóng dáng bé nhỏ cho đến khi khuất sau hành lang. Hắn đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt lóe lên tia sáng sau đó quay người đi ngược hướng với Lewis.
"Hắn là Gabriel quản gia độc quyền của người kia?"
Khi hai người đi được một đoạn khá xa, Anna mới lên tiếng.
"Đúng vậy. Nếu Akira là cánh tay trái của Frey thì Gabriel chính là cánh tay phải. Tôi không chắc hắn có phát hiện ra tôi không nhưng chí ít chúng ta vẫn chưa phải đối mặt với Frey."
Dù đã sớm chuẩn bị nhưng việc đối mặt với G nhanh như vậy đã khiến Lewis suýt không kịp trở tay. Cậu âm thầm siết chặt tay. Có lẽ cậu vẫn chưa đủ can đảm đối mặt Frey.
Daisy vui vẻ ngắm nghía bản thân trước gương. Sắc đẹp luôn là một vũ khí lợi hãi đối với nàng. Dù lũ đàn bà già già nua xấu xí kia có dùng đủ mọi thuốc cũng không thể đấu lại được vẻ đẹp non mịn toát lên mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ đang trưởng thành.
Daisy chưa bao giờ ân hận việc mình đã làm ngược lại nàng còn thích thú ngắm nhìn vẻ phục tùng của đám đàn ông.
"Chậc chậc, thật là một cô bé hư đốn."
Giọng nói đầy ngả ngớn tựa như gió thoảng lướt qua tai cô. Daisy kinh hãi quay đầu lại.
"Anh họ? Không! Ngươi không phải Liam." - Nàng run rẩy nhìn người thanh niên đang khoác lên túi da của Liam.
Dáng vẻ tự tin này là thứ cả đời Liam sẽ không bao giờ có được. Điều này Daisy rõ hơn ai hết.
"Hmm đã giờ rồi. Bé ngoan phải lên giường đi ngủ chứ."
Lewis mỉm cười thân thiện nhưng điều đó càng khiến Daisy bất an hơn. Nàng cắn môi đỏ mọng của mình nhanh tay ấn nút báo động. Nhưng giây... giây... tiếng chuông cảnh báo vẫn không vang lên. Thiếu nữ trong bộ váy trắng rơi vào sâu tuyệt vọng.
Nàng bắt đầu khóc. Nàng sợ chết. Đó là sự thật. Nàng còn quá trẻ nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ chết. Nàng khóc nhiều đến nỗi tiếng nấc hoàn toàn lấp đi những lời cầu xin đang cố phát ra từ chiếc cổ mảnh khảnh. Nhưng cơn đau không ập đến như nàng ưởng tượng, nàng ngửi một mùi hương ngọt nhẹ rồi nhanh chóng bị cơn buồn ngủ lôi kéo.
Lewis thở dài nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên tay mình. Cậu vươn tay xoa giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi Daisy. Nàng còn rất nhỏ nhưng chính cái suy nghĩ tiền bạc và danh vọng là tất cả của giới quý tộc ngày nay đã khiến Daisy biến món quà thượng đế tặng cho mình thành một thứ hàng có thể giúp nàng chuộc lợi.
Nàng đâu biết vị cha nuôi Ollie của nàng nguy hiểm như nào.
Sau khi cảm thán đủ rồi Lewis liền đặt thiếu nữ xuống giường. Sau đó quét lần người nàng rồi cắm con chip vào sau gáy. Chỉ sau vào giây căn phòng xuất hiện Daisy thứ hai.
"Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ cái kế hoạch của cô thật tệ, Anna
"Là lỗi của ai không đến xác nhận phòng sớm?" - Ngay lập tức vị thư kí người máy liền phản bác lại.
"Thôi bỏ đi..." - Lewis chán nản nhìn mình trước gương. - "Cô có chắc giả thành Daisy có thành công không?"
"Daisy là người duy nhất Ollie cho vào phòng của mình mà không cần người khác theo dõi. Như vậy cũng đủ thấy lão ta "cưng" con gái lão như thế nào rồi."
Lewis thầm rủa Ollie vài câu rồi vươn tay ấn nút gọi đồ ăn. Khoảng phút sau có người gõ cửa.
"Hi Will." - Lewis nhe răng cười với người phục vụ.
Will tựa như đứa trẻ muốn rúc vào lòng Lewis nhưng lại đầy ghét bỏ mùi hương trên người cậu. Lewis nhận ra là mùi nước hoa của Daisy để lại. Cậu cười đầy bất đắc dĩ xoa đầu tên to lớn trước mặt. Sau đó Lewis cúi người bế Daisy đặt vào trong xe đẩy.
"Đưa cô nhóc này xuống tầng hầm. Carol chờ sẵn ở đó, cậu ta sẽ biết xử lí chuyện này."
Vì muốn mô phỏng lại Titanic nên lũ quý tộc tốn không ít tiền để thuê hàng trăm người phục vụ thay vì sử dụng người máy. Đó cũng là lí do vì sao Carol và Will có thể dễ dàng lên tàu.
Will hơi ủy khuất trước thái độ xa cách của chủ nhân nhưng hắn biết nhiệm vụ Lewis giao cho mình quan trọng hơn nên nhanh chóng đẩy xe rời khỏi phòng.
"Con chó nhỏ của cậu trông như sắp khóc đến nơi vậy."
Lewis lười để ý đến Anna. Cậu dậm chân vài cái, cố thích ứng với đôi giày cao gót đang siết chặt lấy bàn chân của mình.
"Đến giờ rồi." - Anna nhắc nhở. Ngay sau đó tiếng gõ cửa vang lên phá tan không gian yên tĩnh.
"Tiểu thư Emsworth, Ngài Gresham cho gọi tiểu thư."
Đến lúc rồi!