Độc Hoa

chương 27: usb

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

What are little babies made of, made of?

What are little babies made of?

Diapers and crumbs and sucking their thumbs;

That's what little babies are made of?

--------------------

"Daisy!"

Lewis lo lắng chạy về phía nàng. Đúng lúc ấy một bóng đen lướt cậu nhưng nhanh chóng bị Ferd bắt lấy.

"Này!" - Ferd nắm chặt lấy tay kẻ kia nhưng khi nắm được cậu lại ngẩn người. Nhân cơ hội đó hắn liền vùng ra chạy mất.

"Sao không giữ hắn lại?" - Theo tức giận nhìn Ferd.

"Không phải, tôi..."

"Với tốc độ của hắn để tóm được rất khó."

Lewis liền giúp cậu giải vây sau đó tiến lên đỡ Daisy còn trong tình trạng sợ hãi.

"Không sao chứ?"

"Hắn... hắn là tên sát nhân?" - Thiếu nữ tóc vàng run rẩy lên tiếng.

"Hiện tại thì chưa chắc. Hắn tấn công em?"

"Không phải." - Nàng vội lắc đầu sau đó chỉ đứa trẻ đang được mình ôm trong lòng ngực. - "Hắn muốn bắt nó đi."

"Con cậu à? Thật đáng yêu." - Ferd thích thú chọc chọc má đứa trẻ.

"Anh đừng nói vớ vẩn. Hắn đột nhiên va vào tôi. Tôi thật sự không biết đứa bé là ai." - Daisy tức giận muốn đạp thiếu niên tóc đỏ một cái nhưng lại ngại ở đây có Theo.

"Chẳng lẽ hắn thực sự hành động theo bản mở rộng?" - Theo kinh ngạc nhìn đứa bé trong lòng ngực Daisy. Hắn biết có nhiều kẻ rất điên nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ kẻ này dám ra tay với một đứa bé nhỏ như vậy.

"Vậy cậu có nhìn thấy hắn không?" - Theo quay sang nhìn Daisy. Nàng giật mình mặt hơi đỏ lên nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh suy nghĩ về kẻ kia.

"Trên mặt hắn có một vết bỏng. A xin lỗi, lúc ấy em quá sợ nên không nhớ được gì."

"Không sao, bây giờ chúng ta đưa em con đến sở cảnh sát đã." - Lewis vui vẻ trêu đùa với đứa bé. Trước sự đùa nghịch của thiếu niên, đứa bé liền bật cười khanh khách.

Cửa phòng bật mở, John cùng vợ mình mang theo khuôn mặt lo lắng lao vào trong phòng.

"Con tôi... con tôi..."

"Ngài Merill, xin ngài bình tĩnh. Cậu nhóc đã được học sinh của học viện Liên Minh Đế Quốc cứu." - Một cảnh sát ôn tồn lên tiếng.

Jonh đưa mắt nhìn người đang ngồi một góc. Anh đưa tiến lên nắm chặt lấy tay Theo không ngừng khóc lóc:

"Cảm ơn các cậu! Cảm ơn các cậu rất nhiều!"

Sau đó John cùng vợ mình bắt đầu làm thủ tục xác nhận danh tính. Anh ngỏ ý muốn báo đáp nhưng bị người từ chối.

"Ahh, cảm giác thật sảng khoái." - Ferd sung sướng ngắm nghía chiếc huy hiệu người tốt vừa được tặng của mình. - "Của Rin đẹp ghê có bông cúc này."

"Lần đầu tôi biết đến huy hiệu này đấy. Đây có tính là huy hiệu dành cho đội chúng ta không nhỉ?" - Rin vui vẻ cài huy hiệu lên ngực mình.

"Trừ gian diệt bạo!"

"Tôi... không... thật ra tôi không có..." - Daisy ngập ngừng muốn trả lại huy hiệu thì Rin đưa tay ngăn lại.

"Em đã cứu đứa bé mà. Vì bây giờ em đã nhìn thấy tên hung thủ nên tạm thời em cứ đi cùng bọn chị cho an toàn."

Daisy xấu hổ quay mặt đi:

"Tôi không phải người tốt gì đâu."

Ferd cười hì hì khoác vai Theo:

"Người anh em, trong nhóm chúng ta có mỹ nữ như vậy mau bày tỏ cảm xúc đi."

"Hừ."

Theo hừ lạnh hất tay thiếu niên cao to ra rồi đi về phía trước. Nhưng ngay sau đó mọi người liền thấy hắn cài huy hiệu lên trước ngực mình. Ferd liền vui vẻ học theo hắn, cài huy hiệu lên.

Trong lúc Lewis đang mỉm cười quan sát bokns người chơi đùa với nhau thì một giọng nói từ đằng sau vang lên:

"Cậu thiếu niên..."

"Ngài Merill." - Cậu lịch sự chào John.

"Tôi thật sự biết ơn các cậu rất nhiều. Nếu các cậu không chê..."

"Không cần đâu. Đây là việc chúng tôi cần làm mà."

"Cậu biết không, cậu rất giống một người bạn cũ của tôi. A ý tôi không phải ngoại hình mà là cảm giác. Nụ cười của cậu lẫn cậu ấy đều khiến người khác cảm thấy an tâm." - John đưa mắt nhìn xa xăm.

"Vậy sao." - Lewis hơi rũ mắt xuống đúng lúc đó giọng Ferd vang lên:

"Liam, cậu làm gì mà lâu vậy? Mau đi ăn thôi, Theo nói hôm nay cậu ấy mời."

"Cái quỷ gì vậy? Tôi không nói vậy!"

"Các cậu rất thân với nhau nhỉ." - John bật cười nhìn người phía trước. - "Mau đi đi, họ đang đợi cậu kìa."

"Tạm biệt ngài."

Lewis cúi đầu sau đó đi nhanh ra ra chỗ bạn mình.

"John, mau đi thôi! Hôm nay chúng ta phải luyện tập phi hành khí."

"Tên nhóc Lewis này, cậu vừa mới thi đấu kiếm xong mà. Không biết mệt hả?"

"Ha ha, nhóm trưởng của chúng ta tuy nhỏ nhất cả đám nhưng sức mạnh rất trâu bò nha."

"Biết vậy thì đừng trêu tôi!"

"Ha ha ha."

"John, anh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." - John mỉm cười hôn vợ cùng con mình. - "Chỉ là vài hồi ức đẹp thôi."

"Tôi về rồi đây!!!"

Ferd vui vẻ bước vài trong phòng. Nhưng nhanh chóng cậu bị bạn cùng phòng ra hiệu cho im lặng.

"Cậu sắp đi đâu à?" - Ferd tò mò nhìn người máy đang giúp bạn mình bê đồ.

"Tôi tính về nhà vài hôm. Trường xảy ra như vậy cậu nghĩ tôi an tâm mà ngủ?"

"Đúng rồi, cậu biết cái này là cái gì không?" - Ferd chìa một con chip nhỏ ra trước mặt bạn mình.

"USB? Cái này khá là cổ rồi nhưng tôi nghĩ máy tính của trường sẽ kết nối được với nó đấy. Mà cậu kiếm ở đâu vậy?"

"Là... là của ông tôi."

Ferd vội lấp liếm. Bạn cùng phòng cũng không để ý cậu nữa mà ôm đồ ra ngoài:

"Nếu không có gì thì tôi đi về đây. Chỗ anh em tôi cũng khuyên cậu thật lòng là mau xin nghỉ về nhà vài hôm đi."

"Được, được. Tạm biệt."

Sau khi tiễn bạn cùng phòng Ferd liền mở quang não ra liên hệ với Lewis.

FerdFerd:[Liam Liam Liam. Có đó không?]

Liamemsw:[?]

FerdFerd:[Trước khi xảy ra án mạng ở trường chúng ta một hôm, tôi có nhặt được USB, tôi nghi là của hung thủ.]

Liamemsw:[Cậu gửi qua đây được không?]

FerdFerd: [Gửi kiểu gì?]

Liamemsw:[...]

Liamemsw:[Sáng mai đến lớp đưa tôi.]

FerdFerd:[Ok]

Ferd trò chuyện với Lewis một lúc rồi tắt máy. Cậu nhìn USB trong tay một lúc rồi quăng lên bàn. Ferd quyết định tập luyện trên nóc nhà một lúc rồi đi ngủ.

[Chất độc Vampire: Là một loại độc dùng để tra tấn. Mỗi đêm người bị trúng độc sẽ đau nhức thèm khát máu đến muốn chết. Nếu không được uống máu kịp thời họ sẽ phát điên mà hủy mọi mọi thứ xung quanh mình. Vào thời mạt thế chúng được dùng để tra tấn tù nhân, rất nhiều tù nhân không chịu được cơn đau mà tự tử.]

Đóng lại quang não, Lewis mệt mỏi xoa thái dương. Loại độc này hiện tại rất hiếm vì vậy thuốc giải của nó rất khó tìm. Có lẽ cả gia tộc đều có nhưng...

"Ư..." - Tiếng rên rỉ vang lên phá tan suy nghĩ của Lewis.

Cậu mở choàng mắt nhìn con ngươi đỏ ngầu trong gang tấc. Will nhìn chòng chọc người thanh niên tóc đen trước mặt nhưng lại chung thủy không chạm vào cậu, hơi thở nóng hổi của hắn như có như không phả lên gương mặt cậu, nước bọt bắt đầu nhiễu ra chảy xuồng cằm.

"Sẽ không sao đâu." - Lewis khẽ xoa mái tóc Will nhẹ giọng an ủi. Sau đó cậu giơ cánh tay mảnh khảnh của mình ra trước mặt Will.

Từng mạnh máu trên người Lewis đang không ngừng hấp dẫn Will. Cả người hắn lúc này đau nhức tưởng như bị muôn vàn con kiến cắn. Will căng chặt cơ bắp cố kiềm chế bản thân mình không lại gần chủ nhân. Nhưng Lewis đột nhiên vươn tay cầm lấy con dao cắt mạnh xuống tay mình. Máu bắt đầu chảy ra mang theo mùi hương quyến rũ. Will đỏ mắt tiền lên ngậm lấy vết thương.

Lewis nhăn mặt chịu đau trong lòng âm thầm tính toán. Lần này Will uống đủ máu phải cách vài ngày nữa mới tái phát như vậy cậu sẽ cố gắng duy trì cho đến khi Ivan về để lấy quang não thật của mình sau đó liên hệ với gia tộc Lancaster. Vừa nghĩ Lewis vô thức ngủ mất.

"Liam Liam, trời ạ vì sao cậu ấy không nghe máy chứ." - Ferd lo lắng không ngừng gửi tin nhắn cho Lewis.

Phải rồi, bạn cùng phòng chẳng nói máy tính ở trường kết nối được USB sao.

Ferd đưa mắt nhìn máy tính trước mặt mình. Sau một hồi mày mò cuối cùng cậu cũng tìm thấy được ổ cắm. USB vừa kết nối màn hình chợt hiện ra một dãy số dài rồi đen lại.

"Cái gì vậy? Bị nhiễm virus hả?"

Ferd sợ hãi ấn linh tinh trên màn hình. Tuy nhiên màn hình chỉ đen một lúc rồi xuất hiện một con nhện to giữa màn hình. Trên thân nó xuất hiện một ô chữ nhật dài bên trên ghi chú password.

Mật mã sao? Ferd suy nghĩ một lúc rồi ấn lằng nhằng nhưng chưa kịp enter thì một giọng nói vang lên:

"Trong giờ tôi mà dám nghịch ngợm linh tinh sao?"

Ferd run rẩy ngước mắt nhìn người thanh niên với khuôn mặt trắng bệch đang lạnh lùng nhìn mình.

"Thầy... thầy Ryan!!!"

Truyện Chữ Hay