Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

chương 162-1: hạnh phúc, nở hoa kết quả (hoàn)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tuyết Nhi.” Cơ Hoa Âm chợt kéo nàng vào ngực, ôm chặt lấy nàng, “Thật xin lỗi, những ngày qua để cho nàng lo lắng.”

Hạ Lan Tuyết dùng sức đẩy hắn, kiên quyết không để cho hắn ôm, trong miệng còn không ngừng la hét, “Người nào lo lắng chứ? Ngươi sống hay chết có quan hệ gì với ta. Coi như ngươi cả đời không xuất hiện ở trước mặt ta, ta cũng không nghĩ tới ngươi.”

“Là ta không tốt.” Mặc cho nàng giãy giụa đánh đấm, Cơ Hoa Âm cũng chỉ ôm nàng thật chặt, không ngừng ở bên tai nàng nói lời áy náy.

Từ từ, giãy cũng mệt mỏi, Hạ Lan Tuyết ở trong ngực hắn mềm xuống, ánh mắt trong vắt nhìn hắn, rất nhiều ủy khuất nói cũng không lên lời.

Tâm tư của nàng, Cơ Hoa Âm đều nhìn ở trong mắt, chợt cúi đầu, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn một cái, dịu dàng dụ dỗ nói, “Tuyết Nhi, chúng ta thành thân đi.”

“Ừ?” Hạ Lan Tuyết sửng sốt, đầu óc có chút quay tròn.

“Chúng ta rời khỏi kinh thành, tìm một nơi non xanh nước biếc, lần nữa xây dựng nhà của chúng ta. Có được hay không?” Cơ Hoa Âm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thấy vẻ mặt nhỏ nhắn ngu ngơ của nàng, nhẹ nhàng bật cười, “Đứa ngốc, nguyện ý đi theo ta sao?”

“Á, ta...” Trong đầu Hạ Lan Tuyết trống rỗng, cái gì có đi hay không vậy, nàng còn đang suy nghĩ về lời hắn nói thành thân kia đấy.

“Chúng ta thật sự sẽ thành thân sao?” Hai mắt nàng mở thật to, vừa hồi hộp vừa vui mừng nhìn hắn.

Cơ Hoa Âm mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ bù xù của nàng, gật đầu, “Ừ.”

“Lúc nào?” Hạ Lan Tuyết kích động, lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi.

Nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng, Cơ Hoa Âm cười dùng đầu ngón tay điểm nhẹ chóp mũi nàng một cái, “Dù sao cũng phải để cho ta chuẩn bị một chút, sính lễ gì gì đó, nàng có muốn suy nghĩ thật kỹ hay không?”

“Sính lễ?” Hạ Lan Tuyết rất mờ mịt, “Mẫu thân ta lại không có ở đây. Lại nói, sau khi thành thân, của chàng cũng không phải là của ta sao?”

“Ôi...” Cơ Hoa Âm cười, ôm nàng vào ngực nói, “Nhưng là, Tuyết Nhi của chúng ta xuất giá, cũng không thể quá qua loa.”

“Vậy muốn làm như thế nào?” Hạ Lan Tuyết không hiểu, kiếp trước...

Nàng kinh sợ, dường như kiếp trước, cho dù ở cùng Nam Cung Khế, cũng không có bái đường, cứ như vậy mà ở cùng một chỗ, thậm chí, cũng không có đại điển phong hậu gì.

Đại điển phong hậu: lễ sắc phong cưới Hoàng Hậu.

“Ôi...” Ý của nha đầu này là đồng ý thành thân sao? Cuối cùng đáy lòng Cơ Hoa Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, lại thử dò hỏi lần nữa, “Tuyết Nhi, rời khỏi kinh thành, nàng nguyện ý sao?”

“Nguyện ý, chỉ cần có thể ở cùng với chàng, đi chỗ nào ta cũng nguyện ý.” Hạ Lan Tuyết cười dựa vào trong ngực hắn, một bộ dáng của tiểu tức phụ.

Cơ Hoa Âm lại bổ sung một câu, “Cả đời không trở lại kinh thành, có thể được không?”

“Hả?” Tim Hạ Lan Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, “Tại sao?”

“Cùng ta, từ nay về sau chỉ làm một đôi phu thê bình thường, có được hay không?” Ánh mắt Cơ Hoa Âm nhìn nàng thật sâu.

“Dĩ nhiên là được, nhưng tại sao chúng ta cả đời không trở lại? Thiên ý còn ở chỗ này. Nếu không, chúng ta dẫn hắn cùng đi, còn có bọn Thu Hương nữa, đúng rồi, Bách Thảo đường làm sao bây giờ? Đó là tâm huyết của nương ta.” Hạ Lan Tuyết có chút do dự.

Cơ Hoa Âm khẽ mỉm cười, hắn đã sớm suy tính đến những thứ này, nói, “Nàng thích, không bỏ được, cũng có thể mang đi. Về phần Bách Thảo Đường, nàng không có ở đây, bọn họ vẫn có thể làm việc bình thường. Mặt khác, nương nàng hành y cũng là vì trị bệnh cứu người. Nếu nàng thích, chúng ta xây thêm một Bách Thảo Đường ở chỗ khác nữa, chỉ cần là trị bệnh cứu người, ở nơi nào không giống nhau?”

“Ừ, chàng nói có đạo lý.” Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng long lanh, cái tuổi này của nàng, đối với tương lai cõi lòng vẫn luôn tràn đầy ước mơ cùng hi vọng, “Tất cả ta đều nghe theo chàng.”

“Được, vậy ta lập tức chuẩn bị, ba ngày sau rời kinh.” Cơ Hoa Âm nói.

“Hả? Gấp như vậy sao.” Hạ Lan Tuyết có chút hôn mê rồi.

Cơ Hoa Âm nhéo nhẹ gò má của nàng, cười nói, “Đúng vậy, ta muốn sớm một chút thú Tuyết Nhi qua cửa.”

“...” Hạ Lan Tuyết cười, dùng sức gật đầu, “Được.”

——

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, trong thời gian này, Hạ Lan Tuyết đi dạo lung tung khắp các phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, chuyện gì cũng không quản, đều có Cơ Hoa Âm xử lý thay nàng.

Huống chi, tài sản cần xử lý của nàng cũng không nhiều.

Tòa nhà để lại cho Tam phu nhân, trừ Thu Hương cùng mấy nha hoàn thiếp thân của mình ra, còn lại đều để lại, vẫn như trước đây.

Bách Thảo Đường vãn vận hang giống như cũ, mình cũng để lại phương thuốc gia truyền cho Long chưởng quỹ, để ngừa Hoàng thượng muốn thuốc.

Thêm nữa, ngay cả bảo vật tiền tài mẫu thân nàng lưu lại, nàng cũng đều giao cho Cơ Hoa Âm xử lý.

Ba ngày sau, nàng mang theo đệ đệ, còn có Thu Hương, Thu Văn, Bích Văn, Đàn Hương bốn nha hoàn, ở trong phủ, chờ Cơ Hoa Âm tới đón.

Tổng cộng năm chiếc xe ngựa, Cơ Hoa Âm chỉ ôm nàng vào một chiếc trong đó, còn lại ném bốn chiếc còn lại cho những người khác.

Đoàn người liền lên đường.

Trong xe ngựa, trên giường nhỏ được phủ một lớp nệm dầy sang trọng, vô cùng ấm áp, sợ trên đường buồn bực, trong hộp đựng thức ăn còn để dưa và điểm tâm trái cây mà Hạ Lan Tuyết thích ăn.

Toàn bộ hành trình, Hạ Lan Tuyết vùi ở trong ngực Cơ Hoa Âm, mệt nhọc ngủ, đói bụng ăn, cảm thấy hết sức hài lòng.

Cơ Hoa Âm thấy nàng như vậy, cũng liền yên tâm, thậm chí, trong lòng cảm động không ngừng.

Phải biết rằng, lần này ra cửa muốn đi đâu, hắn cũng chưa nói qua, nha đầu này cái gì cũng không có hỏi, cứ ngốc nghếch như vậy, mang theo người hầu, gia sản, đi cùng hắn.

“Tuyết Nhi, chờ đến nhà mới, chúng ta thành thân được không.”

“Được.” Hạ Lan Tuyết ăn uống no đủ, vùi ở trong ngực hắn lại ngáp một cái, không có biện pháp, xuân buồn ngủ, hơn nữa xe ngựa này một đường xóc này, rất dễ dàng khiến nàng mệt rã rời.

Cơ Hoa Âm liền ôm nàng, để cho nàng ngủ thiếp đi cũng không đến nỗi té xuống.

Cứ như vậy, dọc theo đường đi, nàng phần lớn đều cùng Chu công ước hẹn, cho nên, đường đi vất vả, Hạ Lan Tuyết cảm giác được cũng không rõ ràng.

Hơn nữa, ra khỏi kinh thành, bọn họ đi đường cũng không vội vàng.

Thỉnh thoảng đi ngang qua thành nhỏ trấn nhỏ xinh đẹp, bọn họ còn dừng lại nhiều hơn mấy ngày, chơi đùa du ngoạn một phen, chơi đủ, lại xuất phát.

Lúc này nhìn vẻ mặt Thiên Ý còn có mấy người Thu Hương rạng rỡ, phải biết rằng, bọn họ cũng giống như Hạ Lan Tuyết, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi kinh thành, thậm chí ngay cả cơ hội ra khỏi phủ Hạ Lan cũng rất ít.

Hôm nay, một đám giống như chim nhỏ được bay ra khỏi lồng tre, được thấy bên ngoài phồn hoa rực rỡ, ngay cả tổ cũng không muốn trở về.

Trước cũng bởi vì phải rời kinh mà cảm xúc có vẻ phiền muộn mờ mịt khổ sở, sau mấy ngày chơi đùa, tất cả đều biến mất vô ảnh vô tung.

Một đám người rất vui vẻ!

Thấy bọn hắn như vậy, Hạ Lan Tuyết cũng yên lòng.

Thời gian thoáng một cái đã qua, mùa xuân tháng ba, đúng là Giang Nam phong cảnh đẹp, Cơ Hoa Âm mang theo gia quyến đi tới một chỗ trấn nhỏ sát biên giới ở Giang Nam.

Trấn này không lớn, người dân chất phác.

Mới vào phủ, mọi người còn chưa kịp đi thăm nhà mới, thì có hàng xóm láng giềng, cầm rượu ngon thức ăn ngon tới đây chiêu đãi.

Đến khi biết Cơ Hoa Âm cùng Hạ Lan Tuyết mới đến đây chuẩn bị ở chỗ này thành thân, có thôn dân còn đặc biệt mời tới vị tộc trưởng có uy vọng nhất ở trấn này, mọi người ở một chỗ chọn một ngày thật tốt, chuẩn bị vì bọn họ làm hôn sự.

Hạ Lan Tuyết chính thức thay giá y, che khăn voan xuất giá, cũng là ở ba ngày sau.

Nghe nói, một ngày này là ngày thật tốt trăm năm khó gặp, ban đêm, sao Tử Vi vào cung, thích hợp cho thành thân gả cưới, chỉ đảm bảo tương lai có thai gặp bình an, mọi chuyện thuận lợi, phu thê hòa thuận.

Hạ Lan Tuyết cũng không ngại những thứ này, nàng đã sớm dự định gả cho người nam nhân này, chỉ cần được ở cùng với hắn, đối với nàng mà nói thì ngày nào cũng đều là ngày tốt.

Chẳng qua là, có một chút, nàng thật bội phục.

Ba ngày a, không chỉ có cả trạch viện đều được bố trí xong cho ngày vui, thậm chí, mũ phượng khăn quàng vai của nàng toàn bộ cũng chuẩn bị xong, giường, chăn, bánh, ……dung cho tân hôn, hễ là đồ muốn dung trong ngày thành thân, cần có đều có.

Nàng rất hoài nghi, thật ra thì, trước khi bọn họ tới nhà mới nơi đây, Cơ Hoa Âm đã bắt tay vào chuẩn bị.

Mà những thôn dân kia, hoàn toàn là diễn trò cùng với Cơ Hoa Âm, cái gì mà ba ngày sau chính là ngày thật tốt chứ.

Ba ngày sau, vừa lúc thân thể nàng ngơi điều chỉnh thật tốt, cho nên hắn đã sớm tính đến, thật sự là một ngày cũng không lãng phí đâu.

Ngày hôm đó, sáng sớm, Hạ Lan Tuyết liền bị đám người Thu Hương kéo dậy từ trong chăn, rửa mặt chải đầu trang điểm.

Nhìn vào trong gương, thấy khuôn mặt mình bị các nàng trang điểm đến sáng rỡ kiều diễm, nàng chợt có chút buồn cười.

Đã ở cùng dưới một mái hiên, nàng gả cho hắn, hắn thú nàng.

Thật ra thì, cũng chỉ là từ viện này đến viện đó mà thôi.

Bởi vì liên quan đến việc thành thân, tân lang tân nương bình thường không thể gặp mặt, nhưng bọn họ không giống vậy, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, hắn đều phải đến trong phòng nàng, hỏi nàng một chút về những việc cụ thể trong ngày thành thân.

Thật ra thì, nàng là người rất dễ nói chuyện, lại không thích quản những chuyện vụn vặt này, phần lớn là hắn quyết định.

Cho nên, nàng càng hoài nghi, chẳng qua là hắn lấy cớ hỏi chuyện, sau đó cùng nàng gần gũi.

Bởi vì, gần như mỗi đêm đều xảy ra loại trạng huống này, vừa nói vừa nói, nàng ngáp liền chui chăn rồi, mà hắn, liền thổi đèn, theo thói quen ngủ cùng nàng.

Duy nhất phải nói, chính là, ngủ thật sự chỉ là ngủ, hắn không có thân thiết với nàng, nói chỉ có mấy ngày nữa, muốn đêm động phòng đó mới thật sự chạm vào nàng.(ta chém ta chém có tí gió)

Sauk hi mặt tốt mũ phượng khăn trùm, bên ngoài đã là âm thanh tiếng pháo giòn giã, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Hỉ bà đi ra bên ngoài nhìn tình huống một chút, mới lại đi vào với khuôn mặt tươi cười, kéo Hạ Lan Tuyết, vừa trùm khăn voan đỏ lên trên đầu nàng, “Canh giờ đến, mau, mau, đội ngũ đón dâu đã đến rồi.”

Đón dâu? Không phải bọn Lâm An sao? Cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Hạ Lan Tuyết lại không nhịn được cười.

Thu Hương ở bên nhẹ nhàng dặn dò một câu, “Tiểu thư, chớ lộn xộn, khăn voan muốn rớt xuống đến nơi rồi.”

Nàng ấy lại giúp nàng sửa sang lại.

Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng nhún vai, một tay khoác lên trên cánh tay Thu Hương, cứ như vậy, được hỉ bà cùng với bọn nha hoàn vây quanh, từ từ ra khỏi phòng.

Nàng che khăn voan, có chút phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, chỉ biết là chung quanh rất náo nhiệt, tiếng pháo, tiếng cười đùa, tiếng tiểu hài tử bướng bỉnh đùa giỡn...

Thật có thể nói là tiếng người huyên náo, náo nhiệt không ngừng.

Bất giác, nàng thật muốn nhìn một chút bộ dáng người nam nhân kia.

Cho tới bây giờ chỉ thấy hắn mặc một thân màu đen, nếu một ngày kia, hỉ bào đỏ thẫm được mặc lên người hắn, sẽ đẹp mắt đến như thế nào đây?

Lúc này một hồi kích động, vướng phải làn váy dưới chân, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa kéo Thu Hương cùng nhau ngã, may mắn là Tiết mama tay chân nhanh nhẹn, một tay lôi hai người trở lại, lúc này mới tránh được một hồi xấu hổ.

Lên kiệu hoa, xóc nảy một lúc, Hạ Lan Tuyết lại được người đỡ dậy, đi ra.

Từ từ bước vào hỉ đường, hỉ bà giao nàng cho người nam nhân kia.

Đầu khác của đoạn lụa đỏ, nàng nghiêng mắt nhìn thấy một đôi tay thon dài sạch sẽ.

Truyện Chữ Hay