Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

chương 140: không ngoan ngoãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơ Hoa Âm không nói.

Hạ Lan Tuyết tự nhiên hô to, “Làm sao có thể? Mẫu thân của ta ngu nữa cũng không đem ta gả cho một gã thái giám a.”

Này thực mẹ nó buồn cười, không phải sao?

Lập tức, nàng lại nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên hỏi, “Ngươi mới vừa nói, ta còn chưa ra đời, mẹ ta đã đính ước gả ta cho hắn?”

“Ừ.” Cơ Hoa Âm trầm mặt, gật đầu.

Hạ Lan Tuyết khóe miệng rụt rụt, giễu cợt nói, “Khi đó, ta là nam hay nữ cũng chưa biết, vạn nhất là nam thì sao.”

“Tuyết Nhi.” Thấy nàng kích động, Cơ Hoa Âm đau lòng ôm chặt nàng, “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì. “

“Hoa Âm.” Hạ Lan Tuyết dựa sát vào trong lòng hắn, tham luyến hít lấy mùi hương trên người hắn, một hồi lâu, mới khổ sở hỏi, “Vì sao có chuyện như vậy mà ta không biết tý gì? Mẹ ta cũng không nói với ta, ta cũng không nhớ rõ về hắn.

Nhưng lại đột nhiên nói, người đó là hôn phu tương lai. Ngươi có nghĩ là quá buồn cười không?”

Cơ Hoa Âm nghi hoặc nhìn nàng, “Ngươi nói, ngươi không nhớ rõ về Thiếu Khâm?”

“Có nghe nói qua, nhưng thật sự không quen biết gì.” Hạ Lan Tuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghi hoặc nhìn hắn.

“Tuyết Nhi, ngươi...” Cơ Hoa Âm trong lòng khẽ phát run, nàng không nhớ rõ Thiếu Khâm? Chẳng lẽ là bởi vì hắn nghịch thiên mà đi?

“Không quản.” Hạ Lan Tuyết đột nhiên bắt đầu phiền chán, “Dù sao mẹ ta không có ở đây. Cho dù thật sự có loại hôn ước đó, ta cũng không thừa nhận.”

Cơ Hoa Âm đột nhiên nở nụ cười, kỳ thật, dù nàng biết hắn ta, hắn cũng không cho phép.

“Tốt lắm, không được nghĩ đến chuyện này nữa, về nấu canh cá cho gia.” Cơ Hoa Âm ôm chặt nàng, cưỡi ngựa chạy như bay.

Trở lại chỗ ở, Tiết ma ma đang đứng trong sân tập quyền, thấy hai người cùng trở về, tất nhiên là không kìm được vui mừng, vụng trộm còn hướng về Hạ Lan Tuyết giơ ngón tay cái lên, đối với thủ đoạn thu phục gia của nàng không khỏi khâm phục.

“Ma ma, ngươi dạy ta nấu canh cá.” Xuống ngựa, Hạ Lan Tuyết ôm bọc cá về phía nhà bếp đi đến.

Tiết ma ma lập tức theo đuổi đi vào, “Ai, nha đầu, ngươi là nói như thế nào? Gia thoạt nhìn tâm tình không tệ.”

“Thì giống như ma ma dặn dò, đều giải thích hết cho hắn. Hiện tại, hắn muốn ăn canh cá, ma ma dạy ta nấu đi.” Hạ Lan Tuyết đổ hết cá ra mặt đất.

Tiết ma ma kinh ngạc, “Tại sao lại muốn uống canh cá? Không phải đã đưa cho tiểu thư mang đi rồi sao? Hay do tay nghề của lão thân quá tốt gia muốn uống nữa?”

“Không phải vậy, lúc trước tại mải nói chuyện, gia không để ý đến canh cá kia của ma ma, nên đã nguội lạnh không ăn được nữa.” Hạ Lan Tuyết nói thật.

Nét mặt già nua của Tiết ma ma cứng đờ, “Không phải do hai ngươi mải thân mật, nên làm lãng phí tâm ý của ta từ sáng tới trưa đấy chứ?”

“Ha ha.” Hạ Lan Tuyết cười gượng đáp lại, ai kêu ma ma đoán đúng rồi.

Tiết ma ma liếc nàng một cái, cũng không trách cứ gì, nghiêm túc dạy bảo nàng, “Trước tiên ngươi làm sạch cá đi, sau đó ma ma sẽ dạy ngươi nấu như thế nào. Đúng rồi, nhân tiện nhiều cá, hôm nay ma ma dạy ngươi mấy món ăn về cá luôn?”

“Ta muốn ăn cá kho tàu.” Hạ Lan Tuyết lập tức kêu lên.

Một cái rổ đập vào đầu nàng, Tiết ma ma hung ác nói, “Gia thích ăn hấp.”

“Ta là nói ta.” Hạ Lan Tuyết ôm cái đầu oán giận.

Tiết ma ma nhẹ xuy, “Ngươi một nữ nhân gia, tất nhiên là nam nhân nhà mình ăn cái gì, ngươi ăn cái đó. Ở đâu chỉ có thể nghĩ đến chính mình? Mau đem cá rửa sạch sẽ đi.”

“Ma ma, tâm ý này của ngài cũng hướng lên trên rồi “ Hạ Lan Tuyết tức giận trừng mắt nhìn bà, cầm lấy cá thả vào trong chậu gỗ rửa.

Tiết ma ma ngồi ở trên ghế nhỏ, hài lòng nhìn nàng.

Đột nhiên, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, áy náy liếc nhìn bà một cái, bi thống vạn phần nói, “Ma ma, có chuyện muốn nói cho người.”

“Chuyện gì?” Tiết ma ma cả kinh, nha đầu kia làm sao lại có vẻ mặt này? Ai chết rồi?

“Bồ câu kia của ma ma bị người ta hầm cách thủy rồi.”

“Cái gì?”

“Ma ma nén bi thương.” Hạ Lan Tuyết nói xong, lại cúi đầu làm việc.

Tiết ma ma đứng dậy, nổi trận lôi đình, “Ai làm? Lão nương lột da hắn.”

“A, chính là tên khốn kiếp ở cách vách, buổi sáng bắt nạt ta.” Hạ Lan Tuyết chép miệng, không đếm xỉa tới nói.

Tiết ma ma sắc mặt xanh mét, “Nha đầu, rửa cá xong cứ để ở đấy, bây giờ lão thân ta phải đi lột da tên kia, tý về sẽ dạy ngươi sau.”

“Ừm, ma ma người nhanh một chút nha, gia đã muốn ăn canh cá rồi.” Hạ Lan Tuyết nhu thuận dặn dò một câu.

Tiết ma ma gật đầu, xoay người liền chạy vội ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết hé miệng cười, hừ, yêu nghiệt chết tiệt, còn muốn làm vị hôn phu của nàng, muốn chết.

“Lại làm chuyện xấu gì?” Chẳng biết từ lúc nào Cơ Hoa Âm đã tựa vào cạnh cửa, nhìn nàng mỉm cười

Ước chừng là bởi vì trên y phục dính cá tanh, hắn sau khi trở lại, tắm rửa thay đổi xiêm y.

Không hề giống như trong quá khứ lúc nào cũng là áo bào đen, giờ phút này hắn mặc một bộ hoa phục màu nguyệt sắc, ống tay áo và vạt áo thêu hoa văn tuyệt đẹp bằng kim tuyến.

Nhìn hắn lúc này, dáng vẻ cao lớn, ôn nhã như ngọc không khác gì một công tử nho nhã.

Hạ Lan Tuyết nhìn nhìn, mắt không rời, nhất quyết buông cá trong tay xuống, lao vào lòng hắn.

“Hoa Âm, ngươi mặc bộ này thật đẹp nha.” Nàng vui lòng ca ngợi, muôn ôm hắn, sờ sờ hắn.

Cơ Hoa Âm duỗi một ngón tay, chống trên chán nàng, phòng ngừa nàng nhích lại gần mình, “Tay kìa, rửa sạch đi rồi đến.”

Hạ Lan Tuyết cúi đầu vừa nhìn, hai tay đều dính đầy vẩy cá, còn ngửi được mùi tanh của cá.

“Ha ha, vậy ta rửa sạch rồi ôm ngươi.” Nàng gấp rút xoay người tìm nước.

Cơ Hoa Âm đầu đầy hắc tuyến, “Tiết ma ma đâu?”

“A, bà ấy cảm thấy trong phòng khó chịu, ra ngoài đi dạo rồi.” Hạ Lan Tuyết múc hai gáo nước, đem bàn tay nhỏ bé hung hăng chà xát rửa sạch sẽ, lại lau khô.

Xoay người liền nhào vào lòng Cơ Hoa Âm, lực đạo lại lớn, tý nữa thì làm cho hai người ngã lăn ra.

“Tiểu nha đầu.” Cơ Hoa Âm một tay vịn cửa, một tay ngăn ở ngang hông của nàng, cúi đầu, ngửi mùi hương trên đầu nàng...

Ngửi ngửi ngửi ngửi, liền cảm giác có cái gì đó lạ lạ.

Bỏ mũ của nàng ra, hai ngón tay vén tóc của nàng đưa lên mũi khẽ ngửi, Cơ Hoa Âm nhướng mày, “Đầu ngươi mấy ngày rồi chưa gội?”

“Làm sao vậy?” Hạ Lan Tuyết hồ nghi, một bên suy tư, “Chắc cũng hai mươi ngày rồi.” (Quỳ ~.~!)

Lập tức, nàng nghĩ đến cái gì, lúng túng nói, “Ngươi cũng biết, đi ra bên ngoài, không thể lo nhiều như vậy được? Lại nói, không phải còn có mũ sao?”

Dù đầu tóc có chút mùi, nhưng đội mũ vào cũng không sao cả.

Cơ Hoa Âm không trả lại mũ cho nàng, mà đi vào trong bếp thấy nồi nước đang đun trên bếp, thử độ nóng, lại nói, “Ngươi lấy nước nóng ở đây đi gội đầu đi.”

“Hiện tại?” Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, xem trên mặt đất trong chậu gỗ cá, rối rắm hỏi, “Nhưng là, ngươi không phải là muốn ăn canh cá sao?”

Cơ Hoa Âm không trả lời, dứt khoát ôm một bình nước, kéo lấy nàng, hướng phòng tắm đi.

Đây là một gian nhà nhỏ bên hông, không lớn, ánh sáng cũng ít, lúc tiến vào, còn thấy được một luồng hơi ấm tỏa ra.

Ước chừng là Cơ Hoa Âm vừa rồi tắm rửa xong lưu lại.

Hắn tìm đến chậu gỗ, đem nước ấm rót vào, liền ấn lấy đầu của nàng vào nước.

“Này, tại sao?” Nước ấm ngấm vào da đầu, kích thích Hạ Lan Tuyết run lên, lại cảm giác đến vô cùng thoải mái.

Ngay sau đó, ngón tay thon dài của Cơ Hoa Âm luồn vào tóc nàng, giúp nàng gội đầu.

Tóc của nàng lại dài lại nhiều, xõa ra gội rất phiền phức.

Bình thường ở trong phủ đều do Thu Hương và Thu Văn giúp nàng gội đầu.

Bây giờ, đi ra ngoài nàng không muốn nghĩ đến chuyện gội đầu phiền phức này.

Thật không nghĩ đến, vẫn có người hầu hạ.

Cảm giác rất tốt.

Nhất là ngón tay Cơ Hoa Âm có lực, thỉnh thoảng xen kẽ ở trên mái tóc nàng, ngẫu nhiên nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp da đầu, cảm giác kia thật sự là hưởng thụ.

Chỉ là cúi thấp đầu như vậy, thật khó chịu, nên không được bao lâu, nàng ý kiến.

“Hoa Âm, được rồi? để ta tự gội.”

“Tay ngươi có mùi cá.” Cơ Hoa Âm nói, lại đem đầu của nàng ấn vào trong nước ấm.

Hạ Lan Tuyết thét chói tai, “Ngươi cũng có sờ qua mà?”

“Ta đó là dùng y phục bao, tay không có dính vào.” Cơ Hoa Âm trả lời.

Hạ Lan Tuyết ác hàn, ngẫm lại trải qua, thật đúng là như hắn nói.

“Nhưng ta đau cổ.”

“Chịu đựng.”

“Nhịn không được a.”

“Gội đầu xong, ta nấu canh cá cho ngươi.” Cơ Hoa Âm bất đắc dĩ dụ dỗ.

“Ta không thích uống canh cá, ta thích ăn thịt kho tàu.”

“Vậy thì thịt kho tàu.”

“Được rồi, nhưng, ta còn có một điều kiện.” Hạ Lan Tuyết cố định ra giá.

“Nói.” Cơ Hoa Âm vuốt tóc dài của nàng, từng điểm từng điểm tỉ mỉ tỉ mỉ dùng nước rửa.

Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười, “Ta muốn buổi tối ngươi ở lại ngủ với ta.”

Pằng - - lời còn chưa dứt, trên mông bị đánh một cái.

Hạ Lan Tuyết sửng sốt, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, đang định đứng lên.

Lại bị đè xuống, “Chớ lộn xộn.”

“Ngươi đánh ta?” Nàng túng quẫn khó nhịn.

Cơ Hoa Âm buồn cười, “Ngươi ngoan ngoãn, ta liền không đánh.”

“Nhưng tại sao ở đâu ngươi không đánh? Toàn đánh vào mông ta? Cơ Hoa Âm, ngươi nói, có phải ngươi rất lưu manh không?” Hạ Lan Tuyết nghiến răng nghiến lợi.

Cơ Hoa Âm đứng, nhìn tư thế khom lưng vểnh mông của nàng, nhàn nhạt trả lời, “Vừa rồi thuận tay.”

“Thuận tay?” Hạ Lan Tuyết mới không tin, “Ngươi rõ ràng chính là muốn mượn cơ hội ăn đậu hủ của ta.”

“Vậy liền ăn.” Cơ Hoa Âm cũng không phản bác, từ từ đem nàng một luồng một luồng tóc gội xong, tìm đến khăn lông khô, bao tóc nàng vào, xong rồi, vỗ vỗ lưng của nàng, “Tốt rồi.”

Ôi... Hạ Lan Tuyết cảm giác eo mình muốn gẫy ra rồi, vịn vào cánh tay hắn, không dễ dàng đứng lên, một bên xoa bóp eo một bên trừng hắn, “Tóc ta có bẩn như vậy sao? Sao gội lâu như vậy? Eo ta đều muốn gẫy ra rồi?” “Ngồi có một chút như vậy mà cũng không chịu được sao?” Cơ Hoa Âm cũng đưa tay giúp nàng bóp eo, nghiêm túc nhìn nàng, “Sau này, ngươi nên thường xuyên luyện tập”

Hạ Lan Tuyết ánh mắt sáng lên, “Về sau, ngươi đều sẽ giúp ta gội đầu sao?” “Cái này a?” Cơ Hoa Âm ánh mắt khẽ chợt lóe, hắn kỳ thật muốn nàng luyện eo, là vì một chuyện khác.

Mới nói, đột nhiên nghe được thanh âm va chạm vào nhau.

“Chuyện gì xảy ra?” Hạ Lan Tuyết giật mình, Cơ Hoa Âm theo thói quen ôm nàng vào lòng.

Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, thò đầu như lông xù ra, “Ta không sợ hãi.”

Cơ Hoa Âm cũng cười, hai người đi ra, chỉ thấy sân nhỏ cách vách bụi đất tung bay, mù mịt như mây khói.

Chỉ thấy trên nóc nhà Như Băng đang đấu với Tiết ma ma.

Ma chiến hừng hực khí thế.

“Oa, thật là lợi hại.” Hạ Lan Tuyết nhìn thẳng vỗ tay.

Sân nhỏ cách vách nơi yêu nghiệt ở đều bị Tiết ma ma hủy rồi sao?

Còn tốt chứ.

Mà trên nóc nhà, ánh mắt Như Băng liếc về phía Hạ Lan Tuyết đang vỗ tay, không khỏi mặt mày thâm trầm, chất vấn Tiết ma ma, “Là nàng sai sử ngươi làm?”

“Lão thân muốn cái gì? Còn cần người khác sai sử sao? Tên bất nam bất nữ chủ tử ngươi đâu? Bảo hắn ra đây, lão thân bảo đảm, nhiều nhất chỉ bẻ gãy vài đoạn xương của hắn, không lấy mạng của hắn.” Tiết ma ma hung dữ nói.

Như Băng nổi trận lôi đình, “Lão bà tử ngươi thật vô lễ, ngươi vừa đến ta đã nói, đại nhân không có ở đây. Ngươi lại còn đập phá đồ đạc trong phòng, nhìn ngươi một bó tuổi, tại hạ không so đo với ngươi, ngươi lại càng càn quấy?”

“Hừ, chỉ là thấy ngươi còn ít tuổi, lão thân không so đo với ngươi, nếu không, lão thân làm cho ngươi giống như cái phòng bị đập phá kia.”

Hai người vừa đánh vừa mắng, Hạ Lan Tuyết xem rất nồng nhiệt, có thể kích thích được tên Như Băng kia tức giận chửi mắng, Tiết ma ma thật có bản lĩnh.

“Đánh nhau có gì hay mà xem, trở về phòng, dạy ngươi nấu canh cá.” Cơ Hoa Âm bắt lấy tay của nàng, cứng rắn kéo nàng trở về phòng bếp, chỉ một nửa cá đã làm trong chậu gỗ, ra lệnh, “Rửa sạch cá đi.”

“Sao vẫn là ta làm?” Hạ Lan Tuyết nhíu mày, “Vừa rồi lúc gội đầu, ngươi đã đồng ý nấu cá kho tàu cho ta mà.” “Ta làm cho ngươi, nhưng trước hết ngươi rửa sạch cá đi.” Cơ Hoa Âm ngồi ở trên ghế, giống như đại gia nhìn nàng.

Ý kia là, nàng nếu không rửa, liền không có ăn.

Nhưng lúc này, tâm tư Hạ Lan Tuyết đều đặt vào trận đánh nhau ngoài kia, liền nhướng nhướng mày, cười nói, “Vậy ta không ăn nữa.”

Vừa nói, nàng còn định chạy ra ngoài xem đánh nhau.

Cơ Hoa Âm vươn tay kéo nàng vào trong lòng, lại vỗ lên mông nàng, “Vật nhỏ, không ngoan chút nào, bên ngoài gió lớn, tóc ngươi chưa khô, gió thổi sau lại bị đau đầu.”

Truyện Chữ Hay