Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

chương 102

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: nhuandong

Mộ Dung Thánh Khuynh đuổi theo: “Hoàng huynh, làm sau huynh lại không có tự tin như vậy? Chẳng lẽ huynh đã thay đổi ước nguyện ban đầu đối với Noãn Noãn rồi sao?”

Nhìn trời cao, Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi lắc đầu một cái: “Không. Ước nguyện ban đầu của ta vẫn không thay đổi, bất luận là Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, đều mơ ước có được nàng ở bên cạnh. Nhưng hiện tại không phải là lúc đó, đệ xem, mặc dù sắc trời bây giờ rất tốt, nhưng một màn âm u nơi xa kia sẽ tới rất nhanh, nếu như ta đoán không lầm, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi!”

“Ý tứ của hoàng huynh là Hộ Long điện vẫn chưa từ bỏ ý định đối với vương triều Mộ Dung?” Mộ Dung Thánh Khuynh kinh sợ kêu lên.

“Vương triều Mộ Dung Long Kỳ vẫn muốn, hiện tại vẫn vậy, hắn sẽ không chết tâm, đừng quên phỉa cử hành đại hội Ngạo Long Quyết!” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi thở dài một cái: “Hiện tại Noãn Noãn có yên bình, ta tạm thời không thể gấp được, ta không muốn lại liên lụy Noãn Noãn!”

“Nhưng hoàng huynh người quên rồi sao? Long Noãn Noãn là cứu tinh của vương triều Mộ Dung chúng ra, chỉ nàng mới có thế cứu vương triều Mộ Dung thôi! Lần trước cũng thế, nếu nhưng không có nàng nghiên chế (nghiên cứu, chế tạo) vũ khí, làm sao có thể đánh bại lão Thất?” Mộ Dung Thánh Khuynh vội la lên.

“Chẳng lẽ đệ còn muốn ta lợi dụng Noãn Noãn nữa sao?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng hỏi.

Mộ Dung Thánh Khuynh ngẩn ra: “Nhưng vậy làm sao lại là lợi dụng, chuyện này…”

“Ở trong mắt Noãn Noãn, đây chính là lợi dụng. Ta không muốn để cho nàng hiểu lầm! Chúng ta là hoàng tử hoàng tôn của vương triều Mộ Dung, cứu vớt Vương triều Mộ Dung chúng ta, không hề liên quan đến Noãn Noãn. Thánh Khuynh, nếu nhưng đệ thật lòng vì ta và Noãn Noãn, vậy hãy theo ta, thề bảo vệ Vương triều Mộ Dung, chờ một ngày chân chính sau cơn mưa kia ta sẽ quay trở về mang Noãn Noãn rời đi, chân trời góc biển, tiêu dao khắp nơi!”

Mộ Dung Thánh Khuynh không nói, hình như bây giờ mới chính thức hiểu hoàng huynh của hắn nghĩ cái gì, hồi lâu sau, hắn cúi đầu mở miệng: “Hoàng huynh, huynh thật quá yêu nàng!”

Mộ Dung Thánh Anh ngẩn ra, một tay chậm chạm lấy mặt nạ Kim Ưng xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, sau đó bờ môi đẹp khẽ cong lên hai bên, nở ra một đóa hoa rực rỡ chói mắt nhất, nhưng lại có chút bướng bỉnh, có chút ngây thơ: “Đến lúc đó, ta sẽ giống như vậy, tháo mặt nạ xuống ở trước mặt nàng, đây mới là hình ảnh ta muốn!”

Mộ Dung Thánh Khuynh vươn tay, khẽ đập nhẹ trên bả vai của hắn: “Hoàng huynh, ta giúp huynh!”

Nụ cười trên mặt nam nhân càng rực rỡ hơn.

Đỉnh Ly Sơn, bên trong Hộ Long điện nguy nga tráng lệ huy hoàng, Long Kỳ một chưởng hung hăng vỗ lên ghế ngồi, đá kim cương hơn nghìn năm lập tức trở thành bột.

“Thánh hoàng…” Phượng Phiên và Long Cẩm đều khiếp sợ nhìn Long Kỳ. Bọn họ đi theo Long Kỳ đã lâu, chưa từng gặp qua hắn tức giận như vậy.

“Long Khê đâu?” Long Kỳ trầm giọng hỏi, trong con ngươi đỏ rực khó nén được tức giận trầm trọng.

Phượng Phiên vội vàng đáp: “Điện hạ sau khi trở về một mực bế quan tu luyện Phi Long châu, chưa từng xuất quan!”

“Để cho hắn ra ngoài, chỉ bằng công phu mèo quào kia của hắn, cũng muốn bức ra Ngạo Long Quyết sao?” Long Kỳ vừa nghe, càng thêm tức giận, lạnh lùng đứng dậy, giơ hay tay lên thật cao, ống tay áo vàng chói rũ xuống hai bên người hắn: “Không ngờ Long Kỳ ta thông minh một đời hồ đồ nhất thời, lại bị nữ nhân kia lừa!”

Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, không biết Thánh joàng có ý gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi xin Long Khê xuất quan.

Một thân hồng y uốn lượn mà đến, Long Khê dường như gầy đi rất nhiều, nhưng là càng gầy, ngũ quan càng cân xứng hơn, so với phong cách tuyệt mỹ tà mị trước kia, lại tăng thêm một phần thông minh.

Long Kỳ chậm rãi rũ tay xuống, đem tức giận từ từ áp chế xuống, lạnh lùng nhìn Long Khê.

“Tham kiến phụ hoàng!” Long Khê quỳ xuống đất hành lễ.

“Đứng lên đi!” Long Kỳ lạnh lùng nói, đột nhiên cười quỷ quyệt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hai nữ nhân kia thế nào sao?”

Long Khê chậm rãi ngẩng đầu, mắt sắc bình tình nhìn Long Kỳ: “Phụ hoàng nếu như muốn nói cho Khê nhi, tự nhiên sẽ nói, nếu như không muốn nói, dù Khê nhi muốn biết, phụ hoàng cũng sẽ không nói!”

Long Kỳ chợt nâng lên hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Long Khê. Một bên, Phượng Phiên cùng Long Cẩm đều giật mình một cái, tất cả đều sử dụng ánh mắt nói cho Long Khê, hiện tại Thánh Hoàng đang giận dữ, bất luận kẻ nào chọc giận hắn, sợ rằng…

“Rất tốt, bản lãnh ngỗ nghịch của con thật không nhỏ, nhưng bản lãnh khác không học được, hiện tại, cũng chỉ có cấp bậc Bạch Long Đế Hoàng, nếu như không phải Phượng Phiên và Long Cẩm, con…” Long Kỳ tức giận nói không ra lời. Người trong thiên hạ này đều cho rằng Long Khê điện hạ ngậm Hộ Long kim quang ra đời, nhưng không biết đây tất cả đều là Long Kỳ lừa gạt với người.

Hắn vơ vét vô số thánh dược trong thiên hạ, đem hết toàn lực bồi dưỡng Long Khê, chẳng qua cũng chỉ đạt tới cấp bậc Bạch Long Đế Hoàng, muốn đến Kim Long thiên tử, nhất định phải lấy được Ngạo Long Quyết. Cho tới nay, hắn cho là Ngạo Long Quyết được giấu ở trong Phi Long châu, nhưng không có nghĩ đến, thì ra vẫn luôn bị Dung Như Nhi mang ở trên người!

Long Khê cười khổ: “Phụ hoàng, Khê nhi chưa từng có cầu xin phụ hoàng ngụy trang Khê nhi như thế, ngược lại, ở trong những ánh mắt sung bái của những người không biết kia, Khê nhi có thể cảm thấy không đất dung thân. Bởi vì bản thân Khê nhi tồn tại là một lời nói dối!”

“Điện hạ, ngài đừng nói nữa… Thánh hoàng sẽ tức giận đấy!” Long Cẩm nhanh chóng quỳ gối bên người Long Khê, hung hăng kéo hắn một cái, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ: “Thánh hoàng, điện hạ hắn còn nhỏ, không hiểu được thương yêu của Thánh hoàng đối với hắn. Xin Thánh hoàng bớt giận, thuộc hạ nhất định sẽ hết lòng dạy Điện hạ…”

“Câm miệng!” Long Kỳ lạnh giọng quát: “Hai người các ngươi dạy hắn hai mươi năm còn chưa đủ sao? Hiện tại Hộ Long điện đến thời khắc sống chết, hắn cũng có thể học cách lớn lên rồi!”

Lời vừa nói ra này, Long Khê không hiểu, Phượng Phiên và Long Cẩm càng không hiểu, tất cả đều ngước mắt nhìn Long Kỳ.

“Các ngươi không cần biết, điều duy nhất cần phải làm, chính là chiêu cáo thiên hạ trước khi Ngạo Long Quyết xuất thế, hiệu lệnh Hộ Long đường trong thiên hạ tháng giêng tới nơi này tham gia Phi Long hội!” Long Kỳ lạnh lùng mở miệng: “Đến lúc đó, bổn tôn ở trên đại hội lập Long Khê là người nối nghiệp trong tương lai, Phượng Phiên, Long Cẩm, các ngươi nhớ, đến lúc đó, những người không phục bổn tôn, giết hết không tha!”

Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái, mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể quỳ trên đất lĩnh mệnh.

Long Khê cắn chặt môi không nói, Ngạo Long Quyết vẫn còn ở trong Phi Long châu, đến lúc đó không có Ngạo Long Quyết, làm thế nào để mở Phi Long hội? Rốt cuộc phụ hoàng hắn muốn làm gì?

Bên ngoài đại điện, Long Khê gọi Phượng Phiên cùng Long Cẩm lại, đem nghi vấn nói thẳng ra: “Hai vị thúc thúc, rõ ràng Ngạo Long Quyết chưa xuất hiện, tại sao phụ hoàng gấp gáp mở Phi Long Hội như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Phượng Phiên và Long Cẩm đều lắc đầu, chỉ là thở dài nói: “Điện hạ, người cứ nghe Thánh hoàng đi, lần này Thánh hoàng đi đến Vương triều Mộ Dung, sau khi trở về tính tình liền đại biến, điện hạ vẫn nên coi chừng thì tốt hơn!”

“Vương triều Mộ Dung?” Long Khê trầm mặc, chẳng lẽ xảy ra chuyện hắn không biết?

Một khi Hộ Long điện phát ra thư mời Phi Long hội, người trong thiên hạ cũng biết Ngạo Long Quyết gặp chuyện không may, rối rít tiến về phía Hộ Long điện. Cùng lúc đó, trên giang hồ rối rít đồn đại, Thánh hoàng kế nhiệm tiếp theo là được tuyển ra giữa Long Khê và Kim Ưng, còn có người đồn đại, thật ra thì Thánh hoàng kế nhiệm, Ngạo Long Quyết đã chọn lựa, là một nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn, giang hồ rung chuyển, quốc gia bất an.

Trong Tố Tâm cung của Vương triều Mộ Dung, Như phi ngồi ngay ngắn ở trước bàn, một cây kim một sợi chỉ khâu áo bông.

“Mẫu phi, người lại đang bận rộn, hài nhi có y phục, mặc hay không mặc đều không xong!” Mộ Dung Thánh Anh sải bước đi vào, trên mặt gượng cười.

“Tìm được Noãn Noãn rồi sao?” Ngậm chỉ ở trong miệng cắn đứt, Như phi nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Thánh Anh dừng lại, gật đầu một cái.

“Vậy làm sao lại không mang nàng trở lại? Nàng không tha thứ cho con sao?” Như phi không hiểu hỏi.

“Không phải, hài nhi chỉ đứng ở xa xa nhìn, cũng không tiến lên!” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, trong mắt đầy chán nản.

“Tại sao?” Như phi càng thêm không hiểu.

“Thiên hạ này chưa định, lão Thất vẫn còn ở biên cảnh nhìn vào, hôm nay lại nhận thêm tin tức, Hộ Long điện phát thư mời thiên hạ, Phi Long hội được cử hành vào tháng giêng, đến lúc đó không tránh được một phen chém giết, giang sơn đang tràn ngập nguy cơ, hài nhi…”

Như phi nhẹ giọng cười nói: “Thì ra là con sợ Noãn Noãn hiểu lầm, cho là con đang lợi dụng nàng đúng không?”

Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái: “Hài nhi sẽ bảo vệ Vương triều Mộ Dung, chờ mọi chuyện đều đã định, hài nhi tự nhiên sẽ đi đón Noãn Noãn về!”

Như phi gật đầu một cái: “Cũng khó tránh khỏi con sẽ có ý nghĩ như vậy, thôi, mẫu phi tùy con, chỉ là Phi Long hội này, con không nên đi, Long Kỳ đang phô trương thanh thế, không biết lại đang có chủ ý gì!”

Mộ Dung Thánh Anh lắc đầu một cái: “Không, hài nhi phải đi, Phi Long hội là đại hội của người trong thiên hạ, Long Kỳ là Thánh hoàng đã trăm năm, nếu Ngạo Long Quyết xuất hiện, tìm Thánh hoàng kế nhiệm, hài nhi đương nhiên phải đi. Nếu hài nhi làm Thánh hoàng, chẳng những Vương triều Mộ Dung có thể bình yên vô sự, ngay cả thiên hạ cũng sẽ thái bình!”

Như phi cười lạnh: “Hài nhi, con nghĩ quá đơn giản rồi, Long Kỳ tuyệt đối sẽ không chắp tay đem ngôi vị Thánh hoàng tặng cho người khác, hắn làm như vậy, là muốn diệt trừ người có thể uy hiếp đến chỗ ngồi của hắn, có thể để cho hắn sớm một chút thống nhất thiên hạ thôi!”

Mộ Dung Thánh Anh hồ nghi nói: “Người trong thiên hạ nhiều như vậy, chỉ bằng một mình hắn làm sao có thể diệt trừ? Lại nói thánh vật Ngạo Long Quyết của Hộ Long Điện cũng không có thể chi phối, hắn làm sao có thể…”

“Hài nhi, ta nói đến mức như vậy, ta hiểu rõ không thuyết phục được con, cũng không cản được, mấy chục năm này một phen nghiệp chướng cuối cùng cũng phải giải quyết, con cứ an tâm đi đi!” Như phi thở dài, không khuyên Mộ Dung Thánh Anh nữa, giũ áo, vui mừng nói: “Con tới thử cái áo này một chút xem, xem có thích hợp không! Đã nhiều năm như vậy, mẫu phi không thể vì con làm cái gì, dù là một bộ y phục cũng không có…”

“Mẫu phi, người nói cái gì đó, hài nhi lúc nào thì trách người chứ!” Mộ Dung Thánh Anh cao hứng hưng phấn mặc quần áo, vui mừng nói: “Mẫu phi người xem, lớn nhỏ đều thích hợp, đường may cũng tinh tế, tay nghề của người không hề kém với may cắt trong cung!”

Như phi hòa ái cười cười: “Con thích là tốt rồi, cũng coi như không phí tâm ý của mẫu phi!”

Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, lập tức giống như một đứa bé nói: “Mẫu phi, hài nhi phải đi cho Thánh Khuynh nhìn, khẳng định hắn đố kỵ muốn chết!”

Nhìn bóng lưng hưng phấn của nam nhân, Như phi yếu ớt thở dài, vươn bàn tay trắng noãn ra, khẽ vuốt ngực, nhỏ giọng thở dài nói: “Ngạo Long Quyết a Ngạo Long Quyết. độc đã vào lục phủ ngũ tạng ta, đã không thể khống chế được ngươi, đến lúc phải tìm chủ nhân mới cho ngươi rồi. Mặc dù hai mươi năm trước không thích ứng được với ngươi, đây cũng là vạn bất đắc dĩ, ngươi cũng không nên trách ta!”

Như phi nói xong, yếu ướt ngước mắt, nhìn bên trong Tố Tâm cung, ngây ngẩn thật lâu.

Tháng giêng, khi Noãn Noãn ngước mắt, thế nhưng phát hiện mình bất tri bất giác mình đã tới núi Tế Thiên, nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, Noãn Noãn nhíu mày, đang muốn xoay người rời đi, chỉ thấy từ ven đường lao ra một bóng người, thấy Noãn Noãn, lập tức lớn tiếng kêu lên:”Nhanh đi bẩm báo đại đương gia, Long cô nương trở lại!”

Noãn Noãn sững sờ, không nghĩ tại sao tên lâu la này lại nhận ra mình, chỉ thấy khe núi nơi xa lập tức lao ra bốn người, chính là Vân Vụ Phong Tễ Lôi Đình, lề mà lề mề ở phía sau, nửa thúc giục nửa đến gần, chính là Vân Ế. Bốn người xếp thành một hàng, lục y như ẩn như hiện, tử y thần bí, bạch y thanh cao, mặc y cao quý, thời gian tốt đẹp đã qua lập tức ùa về trong đầu.

“Noãn Noãn, nàng đã trở lại!” Vân Vụ dẫn đầu xông lên nắm lấy tay Noãn Noãn, giống như chỉ sợ Noãn Noãn chạy mất, tiện tay dỡ tay nải trên người Noãn Noãn, ném cho Phong Tễ, lúc này mới có dáng vẻ yên tâm, buông Noãn Noãn ra.

Noãn Noãn cười một tiếng, quả nhiên là Vân Vụ keo kiệt logic, nàng sẽ vì tay nải mà lưu lại sao? Nhưng… Noãn Noãn cười cười, lần đầu tiên, nàng cũng muốn keo kiệt một lần.

“Cái người nữ nhân này, có biết chúng ta ở chỗ này đợi nàng bao lâu rồi không? Thời tiết lạnh như vậy…” Lôi Đình tính khí vẫn hỏa bạo như cũ, nhưng rất nhanh bị Vân Vụ kéo ra.

“Đã đến như vậy, tại sao còn muốn làm bộ rời khỏi, chớ giả bộ, vào đi thôi!” Cặp mắt Phong Tễ sáng ngời, lập tức có thể thấy rõ ý định Noãn Noãn.

“Ta còn có một quyển sách thuốc bí mật không truyền, nàng có muốn nhìn hay không?” Vân Ế buồn bực cả ngày, rốt cuộc hì hà hì hục mở miệng, vừa mở liền không ngừng được: “Có phải nàng không muốn nhìn không, không muốn nhìn, ta càng không thể không cho nàng nhìn, kiên cường bất khuất dây dưa cũng không tốt, lại nói đây chính là gia truyền chi bảo của Vân gia chúng ta, chỉ có thể để cho nương tử ta nhìn. A a a, nói như vậy, không thể để cho nàng xem, thôi thôi, coi như ta chưa nói gì!”

Noãn Noãn cười một tiếng, ngoái đầu lại nhìn ba vị một cái, ba vị này lập tức có vẻ mặt táo bón, nháy mắt về phía Noãn Noãn: “Nàng chấp nhận đi chấp nhận đi, lão đại đi, quản khỉ gió gì hắn chứ, hắn lại khôi phục càm ràm ban đầu!”

Ba người nói xong, hình như đột nhiên ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn nhau, lại lo lắng nhìn Noãn Noãn một cái.

Noãn Noãn cười cười, tiến lên một bước, lập tưc khiến Vân Ế ngậm miệng lại: “Sách đang ở đâu? Mau đem tới, không phải bảo vật gia truyền sao? Vậy ta lại ngu hay sao mà không nhìn chứ!”

Vân Ế che ngực, chính là không chịu lấy ra, hai người nắm kéo, từ từ đi vào trong núi.

Sau lưng, ba người liếc nhìn nhau, Vân Vụ mở miệng trước tiên: “Xem ra Noãn Noãn muốn gặp lão đại của chúng ta rồi, không phải như vậy sẽ không tới nơi này!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đáng tiếc lão đại không ở nơi này!” Lôi Đình thở dài.

“Ngươi ngu hết biết, lão đại ở chỗ này, Noãn Noãn sẽ không tới, chúng ta có thể gọi lão đại trở về!” Phong Tễ hả hê chen lời.

“Ý kiến hay!” Ba người hô to, chia nhau ra hành động.

_________________

Truyện Chữ Hay