Độc Gia Sủng Thê P3

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đính hôn ()

Trong phòng nghỉ, ngoại trừ tiếng gió rầm rì thổi ra từ chiếc máy sưởi còn có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề.

Trên chiếc giường lớn hỗn độn, hai người mười ngón tay giao triền, ôm nhau thật chặt.

Không biết qua bao lâu nữa, bàn tay với những ngón mảnh khảnh của cô từ mái đầu còn ướt sũng mồ hôi mà cậu đang vùi trước ngực mình trượt xuống lồng ngực đang phập phồng lên xuống không ngừng của cậu, cuối cùng dừng lại nơi sóng lưng cứng ngắc kia...

'Anh còn thấy khó chịu lắm không ?'

'Không có.'

'Nhưng mà...'

'Xin lỗi em Bối Bối, làm em bẩn mất rồi.' Cậu ngồi dậy, kéo chiếc chăn lụa mỏng qua, ôm cả người lẫn chăn nhấc lên, 'Anh ôm em đi tắm.'

Sau khi hai người tắm nước nóng xong đi ra, Giang Bối Bối trước giờ vẫn có thói quen ngủ trưa chống cự không nổi nữa, chỉ nằm xuống giường trong chốc lát thì đã thiếp đi mất, Sầm Cảnh Duệ chu đáo dém chăn gọn gàng cho cô rồi mới bước ra ngoài tiếp tục công việc.

Lúc Long Tiêu tiến vào đưa tư liệu cho cậu vẫn không kìm lòng được nhìn về phía chiếc cửa gỗ ngăn phòng làm việc và phòng nghỉ kia mấy lần.

'Nhìn cái gì mà nhìn ?' Sầm Cảnh Duệ trừng mắt hỏi cậu.

'Ăn rồi ?' Long Tiêu hỏi với vẻ không đàng hoàng chút nào.

'Đồ điên.' Sầm Cảnh Duệ mắng đối phương xong thì trực tiếp bỏ lơ con người vô vị kia.

'Tôi là lo cho cậu thôi, nhịn lâu qua đối với cơ thể không tốt chút nào.'

Đang độ tuổi khí huyết phương cương, trẻ trung trai tráng, bộ dạng lại vừa cao to vừa đĩnh đạc, anh tuấn soái khí bức người, trong công ty ngay cả những nữ nhân viên lớn tuổi hơn cậu ta rất nhiều cũng âm thầm ngưỡng mộ cậu ta, thậm chí hoặc cố ý hoặc vô tình muốn câu dẫn cậu.

Chắc là các cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, cậu thanh niên mà mình thầm ngưỡng mộ kia sớm đã là hoa có chủ, chỉ có điều... hahaha, hoa có chủ thì sao chứ ? Nhìn được mà ăn không được thì có ý nghĩa gì đâu.

'Biến ngay !' Cậu thực sự không muốn cùng cái tên nhàm chán này thảo luận vấn đề nhàm chán như vậy.

Cậu ta thì hiểu cái gì chứ ?

Có nhịn thì cũng là cậu cam tâm tình nguyện nhịn, nhịn trong sự vui vẻ !

Giang Bối Bối ngủ một giấc thật no nê gần ba tiếng đồng hồ, bước ra thấy cậu vẫn đang ngồi trước máy tính.

'Có cần em giúp anh không ?'

Cô lười biếng nằm nhoài trên bàn làm việc của cậu, nhìn đống tài liệu trước mặt cậu, hỏi.

Vừa nãy lúc mới vào hình như đâu thấy chúng đâu nhỉ ? Xem ra là bận thật.

Trước đây thỉnh thoảng khi cô ghé qua cũng có lúc giúp cậu nhập chút tư liệu, gởi email này nọ, những chuyện đơn giản này cô vẫn có thể giúp.

'Ngoan lắm.' Cậu đứng lên, nắm tay cô kéo vòng qua bàn làm việc, đặt cô ngồi xuống ghế của mình, vươn tay chỉ một tệp hồ sơ nào đó trên màn hình chờ... 'Anh đi họp với mấy người trong tổ một chút, em giúp anh phân loại và chỉnh lý những hồ sơ trong này ra là được.'

'Giống lần trước phải không ?'

'Phải.'

'Được, cứ yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.' Cô nhìn cậu nở nụ cười tự tin.

'Ngoan, đợi lát nữa anh về, dẫn em đi ăn một bữa ngon.' Cậu cúi xuống hôn lên trán cô, cầm lấy lap top của mình rồi rời khỏi văn phòng.

Khó được một lần cuối tuần cô không cần phải tham gia mấy buổi tự học hay ngoại khóa gì đó cậu đương nhiên phải dành thời gian cho cô rồi, muốn vậy thì phải đẩy nhanh tiến độ một chút mới được.

Vì không để cô cảm thấy chờ đợi nhàm chán cho nên mới tìm chút chuyện cho cô làm.

Một tiếng rưỡi sau, khi Sầm Cảnh Duệ quay trở lại phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh cô gái đang nghiêm trang ngồi trước bàn làm việc của mình, đôi tay nhỏ thoăn thoắt gõ trên bàn phím như múa, thi thoảng lại dừng tay nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc cực kỳ, hoàn toàn không cảm nhận được có người đang đứng ở cửa nhìn mình.

Một loại cảm giác vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời trong phút chốc tràn đầy trong ngực cậu, không ngừng bành trướng, lan đến từng tế bào trong người, cùng với nó, là cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn nữa.

Ba tháng sau, Luân Đôn bước vào tháng bảy, mùa hè sắp kết thúc, thời tiết bắt đầu mát hơn.

Trong một trang viên cực kỳ cổ kính mà rộng lớn cách trung tâm thành phố Luân Đôn chừng km, trong khoảnh sân lớn bên trong trang viên, mỗi một đóa hoa đều đang trong trạng thái nở rộ rung rinh trong nắng, đẹp đẽ muôn màu muôn vẻ, mỗi một cây cỏ cũng xanh mướt giống như được dùng lược chải qua vậy.

Nơi đây chính là vườn Hoa Hồng.

Nơi đây, tối nay sẽ có một yến hội cực kỳ long trọng và hào nhoáng.

Nhân vật chính của yến hội không ai khác hơn là công chúa bảo bối của nhà họ Phạm – Phạm Phẩm Huyên mà bữa tiệc tối nay chính là tiệc sinh nhật mừng cô tròn tuổi kiêm lễ đính hôn.

Cho dù Phạm Trọng Nam có luyến tiếc con gái đến cỡ nào thì cũng phải chấp nhận sự thật là con gái và tiểu tử của nhà họ Sầm đã kết giao được hai năm, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, hơn nữa hai năm qua, tiểu tử kia ở công ty cống hiến những gì, ai có mắt đều nhìn thấy được, hắn không có lý do gì để ngăn trở hai đứa nhỏ đính hôn.

Bắt đầu học kỳ xuân năm sau, cả hai đều cùng vào học một trường đại học rồi.

....

Bữa tiệc sinh nhật kiêm tiệc mừng đính hôn này từ hơn một tháng trước đã được nhà họ Phạm và nhà họ Sầm tích cực chuẩn bị rồi.

Người nhận được lời mời đến tham dự đều là thân bằng quyến thuộc của hai bên gia đình và một số đối tác quan trọng, nhưng chỉ riêng đám thân hữu của nhà họ Sầm không thôi thì đã quá sức rầm rộ rồi.

Lúc đầu, vì suy nghĩ cho lão gia tử của nhà họ Sầm năm nay đã ngoài tuổi đi lại không tiện, người của nhà họ Sầm đề xuất cử hành một buổi tiệc đính hôn riêng ở Singapore nhưng lão gia tử tinh thần vẫn cực kỳ minh mẫn quắc thước trừng mắt với đám cháu...

'Đừng có xem thường lão già này, hừ, đi Luân Đôn một chuyến thì vất vả cỡ nào chứ ? Cứ làm ở bên đó thôi.'

Ông còn phải sống lâu trăm tuổi, nhìn đứa cháu mà mình thương yêu nhất này kết hôn sinh con mà, chút chuyện nhỏ này có đáng gì chứ ?

Thế là, mọi chuyện cứ quyết định như thế.

Toàn bộ thân bằng quyến thuộc và bạn tốt của nhà họ Sầm tới Luân Đôn trước hai ngày, đến ngày tổ chức yến tiệc mới từ trung tâm thành phố xuất phát đến đây bắt đầu trang trí vườn Hoa Hồng, quyết tâm biến nó thành hôn trường đẹp mắt nhất.

Vui vẻ nhất hôm nay chắc phải kể đến Sầm Ngôn Nhược và Quan Á Á cùng những cô gái đồng trang lứa trong họ như Nguyễn Miên Miên bởi vì bộ truyện tranh thức hai của Sầm phu nhân « Bí mật vườn Hoa Hồng » đã hoàn thành việc sáng tác, tháng một năm sau là có thể chính thức được phát hành khắp toàn cầu rồi.

Mà giờ đây, bọn họ có thể đến tận nơi, tận mắt chứng kiến vườn Hoa Hồng, sự vui sướng đó không cần nghĩ của biết.

Bảy giờ tối, vườn Hoa Hồng như được thắp sáng bởi muôn vàn ngọn đèn đủ màu sắc, ánh sáng rực rỡ như ban ngày, mỗi một góc nhỏ cũng đều tỏ rõ sự khí khái và để tâm của chủ nhân bữa tiệc, mỗi một chi tiết đều thể hiện rõ sự sang trọng tột bực, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng bộc lộ được phẩm vị của gia đình phú quý.

Trong tiếng nhạc du dương, đám đông mỗi người trên tay đều cầm một ly rượu, tiếng cười nói hân hoan, lời chúc tụng rộn ràng vang lên không dứt, những cô bé cậu bé tuổi nhỏ một chút cũng có riêng một khu ẩm thực cho mình, ai nấy đều vui vẻ tận hưởng.

Bảy giờ ba mươi phút, Phạm Trọng Nam khoác tay con gái từ trên lầu đi xuống.

Mái tóc dài được chuyên viên trang điểm khéo léo quấn lên, nhã nhặn mà không mất đi vẻ trẻ trung, trên thân là một chiếc váy dài kiểu công chúa bằng voan trắng, hôm nay Giang Bối Bối xinh đẹp đến khó tin, ánh đèn sáng rực chiếu trên người cô khiến làn da vốn đã hồng nhuận như hoa đào càng thêm trong suốt động lòng người.

Trịnh trọng trong bộ lễ phục màu đen, Sầm Cảnh Duệ dưới ánh đèn càng thêm tuấn lãng, khí chất phi phàm, cho dù đang đứng giữa một đám đông toàn là tinh anh trong giới thương nghiệp nhưng trong mắt Giang Bối Bối, cậu vẫn là người thu hút tầm mắt của cô nhất.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, quấn quýt lấy nhau, tình cảm trong đó thật khó mà diễn tả bằng lời.

Truyện Chữ Hay