Chương : "Con rể xấu" đi gặp bố vợ ()
Đầu tháng không phải là thời điểm lạnh nhất ở Luân Đôn nhưng mưa phùn liên miên, mấy ngày nay khí hậu luôn ẩm ướt như vậy, vừa xuống xe là không khí lạnh đã ập đến khiến đoàn người nhà họ Sầm nhất thời không quen với khí hậu ai nấy đều rùng mình vì lạnh.
Quản gia trong nhà đã dẫn theo đoàn người làm mang dù ra chờ đón chủ nhân và những vị khách quý từ sớm.
'Để anh.' Nãy giờ vẫn luôn không có cơ hội đụng tới người trong lòng, sau khi xuống xe, Sầm Cảnh Duệ bất chấp gió lạnh và những giọt mưa đang tạt qua mặt mình, bước đến cứng rắn giằng cây dù từ tay người làm chịu trách nhiệm che cho Giang Bối Bối vào tay mình, vừa nói vừa thuận thế khoác tay lên vai cô, dìu cô đi về phía nhà chính.
Suốt quãng đường đi, ánh mắt của đôi thiếu niên thiếu nữ dưới tán dù một mực không rời khỏi đối phương, nếu như không phải có người làm ở phía sau nhắc nhở thì Sầm Cảnh Duệ có lẽ đã vấp phải bậc thềm mất rồi.
Dĩ nhiên là, sắc mặt của Phạm tiên sinh càng khó coi hơn mấy phần !
Vào đến phòng khách ấm áp Sầm Cảnh Duệ mới cởi chiếc áo khoác ngoài của mình đưa cho người làm, đang định kéo cô bạn gái nhỏ ra một góc nào đó nói mấy câu cho vơi nhớ nhung, ai ngờ Phạm Trọng Nam đang đi trước chợt quay sang vợ nói, 'Em tiếp đãi gia đình Chí Quyền nhé, anh phải nói chuyện với tên nhóc này trước.'
Dặn dò vợ xong, hắn lại quay sang hai vợ chồng Sầm Chí Quyền, 'Chí Quyền, không ngại tôi nói vài câu với con cậu chứ ?'
Dĩ nhiên là không ngại, họ lặn lội đường xá xa xôi qua đây không phải là vì muốn nói chuyện với nhau sao ?
'Không có gì, hai người cứ từ từ nói chuyện.' Sầm Chí Quyền đáp một cách sảng khoái.
'Ba, ba muốn nói gì với Quan Cảnh Duệ vậy ?' Giang Bối Bối nhìn sắc mặt đen thui của papa đại nhân, trong lòng không khỏi lo lắng.
Khoảng thời gian này bởi vì chuyện của cô và Quan Cảnh Duệ mà thấy ba cứ luôn không vui, chắc không phải lại gọi anh ấy lên mắng cho một trận đấy chứ ?
Mắng không thì cũng chẳng sao, cái cô lo là ba sẽ động thủ động cước luôn.
'Người lớn nói chuyện, con nít không được hỏi nhiều.' Phạm tiên sinh hầm hừ nói.
'Nhưng Quan Cảnh Duệ anh ấy...'
Giang Bối Bối đang định nói Quan Cảnh Duệ cũng là con nít nhưng câu nói của cô đã bị Sầm Cảnh Duệ chặn lại...
'Bối Bối, không cần lo lắng đâu, anh với chú Phạm chỉ nói chuyện thôi.' Cậu vừa nói vừa thân mật vuốt má cô còn Phạm Trọng Nam đứng bên cạnh sắc mặt lại khó coi thêm một phần.
'Đi theo chú!' Quẳng lại một câu xong hắn đi thẳng về phía thư phòng chính trên lầu.
Thật là tên tiểu tử càn quấy không biết phép tắc gì cả, ở trước mặt hắn mà còn dám động tay động chân với con gái cưng của hắn, Phạm Trọng Nam hắn mà không dạy dỗ thằng nhóc này một trận đàng hoàng thì nhất định sẽ đổi họ theo họ của nó luôn.
Sầm Cảnh Duệ theo đuôi bố vợ tương lai đi vào thư phòng, tiện tay khóa cửa lại luôn.
Nếu như là chuyện có thể nói ở trước mặt mọi người, vậy thì không cần cố tình đến thư phòng để nói chuyện riêng rồi.
Nghĩ vậy nhưng cậu lại không cho rằng mình và Bối Bối đã làm ra chuyện gì xấu hổ đến mức không thể gặp người.
'Lúc Bối Bối ở Singapore, cháu đã làm gì nó ?' Cửa vừa khóa lại, Phạm Trọng Nam bắt đầu rất không khách khí chất vấn.
'Cháu dẫn em ấy ra ngoài chơi.' Sầm Cảnh Duệ cũng không giấu giếm đáp, ánh mắt cũng không hề né tránh nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Phạm tiên sinh.
'Chơi cái gì ?'
'Chơi mô tô nước, đi công viên trò chơi, đi dạo phố thôi.'
'Còn gì nữa không ?'
Câu hỏi trọng điểm đây rồi, kèm theo nó, bão tố cũng cuốn tới theo.
'Còn gì nữa ạ ?' Sầm Cảnh Duệ hỏi ngược lại.
'Hai đứa bất thình lình đề xuất chuyện đính hôn như vậy, đừng nói với chú là cháu không làm gì con bé đấy ?' Phạm tổng tài rất không tao nhã quát lên.
'Ờ thì...' Sầm Cảnh Duệ khựng lại một chút, '... cháu với Bối Bối là bạn trai bạn gái của nhau, bọn cháu đương nhiên sẽ có những cử chỉ thân mật, ôm, hôn này nọ...'
'Cái thằng nhóc khốn kiếp này, dám bắt nạt con bé...' Phạm Trọng Nam khó mà nén xuống cơn tức được nữa, đưa tay tóm lấy cổ áo Sầm Cảnh Duệ, gấp gáp hỏi, 'Còn làm gì Bối Bối nữa ?'
Tuy rằng sớm từ chỗ con gái biết được chuyện này nhưng khi nghe chính miệng tiểu tử này nói thì lại là một chuyện khác.
'Âu yếm cô ấy...'
Lời của Sầm Cảnh Duệ vừa dứt thì nắm đấm của Phạm Trọng Nam cũng vừa tới, một đấm vung thẳng vào cằm cậu, cú đấm không hề nương tay tí nào, gần như ngay lập tức, những giọt máu bắt đầu ứa ra từ khóe miệng và mũi của cậu.
'Cú đánh này nếu như chú đánh sai, cháu có thể đánh lại chú gấp đôi.' Phạm Trọng Nam bẻ bẻ những khớp ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
'Không ạ, chú đánh rất đúng.' Sầm Cảnh Duệ lắc đầu.
Lúc ở trên máy bay ba đã dặn dò không dưới một lần, vì để cậu và Bối Bối có kết thúc viên mãn như ý muốn, cho dù bị chú Phạm đánh bao nhiêu cái thì cậu cũng không được chống cự.
Nhưng cú đấm này của chú Phạm thực sự chẳng nương tình chút nào.
Chỉ có điều là, không được chống cự tức là không được chống cự, bằng không với cái tính bướng bỉnh cộng thêm công phu mười năm luyện Teakwondo của cậu, nếu thực sự đánh nhau, chắc là chú Phạm không phải là đối thủ của chú nghé non mới là cậu.
Nhưng lẽ dĩ nhiên là, cho dù có lợi hại đến đâu cậu cũng không dám đánh trả bố vợ tương lai của mình.
'Nói như vậy tức là cháu thừa nhận mình có bắt nạt Bối Bối ?'
'Ở một mức độ nào đó, có.'
'Đừng ở đây chơi trò chữ nghĩa văn vẻ với chú ! Cháu đã dám để con gái của Phạm Trọng Nam đứng trước nguy cơ làm mẹ sớm như vậy...'
'Cháu đảm bảo, Bối Bối tuyệt đối không có khả năng mang thai.'
'Ý cháu là sao ?'
'Con chỉ sờ một chút...'
Sờ một chút thì mang thai thế nào được ?
'Chết tiệt cái trò sờ soạng kia, mới nứt mắt đã học đòi này nọ !' Phạm Trọng Nam lúc này thực sự bất chấp cái gì là khí chất, là phong độ, lớn tiếng quát, 'Tay nào sờ ?'
Phạm Trọng Nam phát huy tình thương của cha tiếp tục truy hỏi, chuẩn bị sau khi hỏi rõ ràng đáp án xong thì xử lý luôn tên oắt con dám nhúng chàm con gái mình ngay tại chỗ.
Mà câu trả lời hắn nhận được, lại chính là hai bàn tay với mười ngón được cắt tỉa gọn gàng ngay ngắn xòe trước mặt mình.
'Mày giỏi lắm rồi !' Phạm Trọng Nam tức muốn nổ cả phổi gầm lên.
Hai bàn tay, mười ngón đều dùng đủ, chuyện như vậy mà nó cũng dám...
'Chú Phạm, cháu sẽ chịu trách nhiệm với Bối Bối, đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời !'
Sầm Cảnh Duệ nhìn vẻ nóng nảy bực dọc của ông bố vợ tương lai, giọng điệu bình thản nói.
'Ai cần mày chịu trách nhiệm ? Ai cần sự đảm bảo của mày ?' Phạm Trọng Nam sắc mặt xanh mét, đôi mắt trợn to đầy uy phong đứng đó nhìn tên tiểu tử lúc này máu trên mép và mũi vẫn còn chưa kịp lau kia, thực sự giận đến không còn cố kỵ gì đến hình tượng lẫn phong độ, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Quả thực không biết chừng mực, không biết sai, không biết tự kiểm điểm, không biết hối cải gì cả.
'Vậy chú muốn thế nào thì mới đồng ý cho cháu và Bối Bối đến với nhau ?'
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, lần này đứa con gái của hắn thực sự thiệt thòi không biết đâu mà kể.
Không cho chúng đến với nhau liệu có được không ?
Nhưng dễ dàng thỏa hiệp với một thằng nhóc mới mười mấy tuổi đầu thực sự không phải phong cách của Phạm tổng tài.
'Đừng tưởng cháu là người kế nghiệp tương lai của nhà họ Sầm thì giỏi lắm rồi, còn lâu mới đủ tư cách nói điều kiện với chú. Tất cả những gì cháu có hiện tại đều do ông bà cha chú truyền lại, ngoại trừ thân phận người thừa kế kia ra, cháu chỉ là một tên nhóc chưa ráo máu đầu còn phải dựa vào ba mẹ mình nuôi, lấy cái gì để chịu trách nhiệm với Bối Bối đây ?'
Thực ra không phải như vậy !
Phạm Trọng Nam biết đứa nhỏ Sầm Cảnh Duệ này này thực ra trên vài phương diện nào đó có tài hoa đặc biệt hơn người, lúc còn rất nhỏ hắn đã được chứng kiến điều đó. Những năm nay tuy rằng không làm chuyện lớn gì đàng hoàng nhưng những cống hiến của nó ở bộ phận IT của Sầm thị là không thể phủ nhận.
Hắn nói như vậy, chẳng qua vì muốn giữ thể diện mà thôi, nhưng đúng là cũng cần phải nhắc nhở thằng nhóc này một chút, thực sự vẫn còn quá sớm để hai đứa bước vào thế giới của người lớn.
Nếu muốn cưới con gái của hắn, ít nhất cũng phải cho hắn thấy sự trưởng thành, cứng cáp của bản thân, cứng cáp đủ để gánh vác trách nhiệm theo đúng nghĩa của nó rồi hẵng tới tìm hắn nói chuyện.
'Chú Phạm...' Sầm Cảnh Duệ rõ ràng chẳng hề tức giận trước câu nói khá là nặng nề của đối phương, bình tĩnh nói, '...những gì chú nói đều là sự thật. Nhưng chú yên tâm, chỉ cần chú đồng ý giao Bối Bối cho cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc che chở cho em ấy cả đời, bất kể cô ấy muốn gì, cần gì, cháu cũng sẽ dựa vào chính mình kiếm về cho cô ấy.'
Phạm Trọng Nam không nói gì, nhìn vẻ mặt và ánh mắt kiên định của cậu trai trẻ trước mặt, lửa giận trong lòng từ từ giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng hừ khẽ.