Được được, tuyệt đối không có lần thứ ba đâu.
Ngồi thêm một lúc nữa, thấy sắc mặt cô dần khôi phục lại bình thường Sầm Cảnh Duệ mới bắt đầu nổ máy lần nữa.
Lần này, thực sự lái rất quy củ đàng hoàng.
Lúc em ngồi trên mô tô nước, anh cũng lái nhanh như vậy sao không thấy em sợ ? Cậu vừa lái xe vừa cười trêu cô.
Hai cái vốn không giống nhau.
Không giống nhau thế nào ?
Đừng giả vờ không biết, tốc độ của mô tô nước làm sao có thể so với ô tô ? Tưởng cô là đồ ngốc sao ? Hơn nữa!
Đó là vì lần đầu tiên chở cô nên cậu mới không lái nhanh như vậy.
Hơn nữa cái gì ?
Đi mô tô nước em có thể ôm anh, như vậy thì không thấy sợ nữa.
Cô nói rất thật lòng.
Vậy có phải bây giờ em muốn ngồi trong lòng anh không ? Nói thật đi, anh không cười đâu.
Cậu cười trêu cô.
Không thèm.
Anh nghiêm túc đàng hoàng lái xe cho em.
Cô dứt khoát cự tuyệt.
Trong khi hai người cười nói vui vẻ, hai chiếc xe thể thao lúc nãy đua cùng với họ đã quay đầu lại, lúc đi ngang qua xe hai người, hai chiếc xe kia giảm tốc độ, nhìn hai người họ huýt sáo mấy tiếng.
Khi Sầm Cảnh Duệ lái xe quay về trường đại học Cambridge thì còn chưa đến giờ chiều, trên con đường dẫn vào trường mát rượi với hai hàng cây cổ thụ cao to cổ kính, thỉnh thoảng có vài học sinh tay ôm cặp sách đi bộ vào.
Sầm Cảnh Duệ dừng xe lại bên đường, quyết định đi bộ vào nhà của cô út, một căn biệt thự nhỏ màu đỏ gạch nằm trong khu nhà dành cho giáo sư.
Khu đại học Cambrige vào một ngày xuân tháng như thế này, cảnh sắc như tranh vẽ, sức sống tràn ngập nhưng lại không mất đi sự tao nhã vốn có của nó, phóng mắt nhìn ra đều là những thảm cỏ xanh mượt như nhung, đâu đâu cũng là những kiến trúc cổ điển mà phong nhã thời trung cổ hoặc các giáo đường cổ kính, những mái nhà ngói đỏ ẩn dưới bóng cây xanh mướt um tùm, tất cả mang một sự thu hút không thể diễn tả thành lời.
Cô út của Sầm Cảnh Duệ, Sầm Tĩnh Di và chồng mình sống ở đây, Giang Bối Bối đã từng gặp họ vài lần.
Cô út nhà họ Sầm rất đẹp, vóc dánh cao ráo quyến rũ, gương mặt đầy nét phong tình pha lẫn sự thành thục rất riêng, là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, có một phòng thiết kế rất có tiếng tăm còn dượng là giáo sư y khoa của trường đại học Cambridge, hai người có một cô con gái năm nay mới được bốn tuổi tên là Ôn Khả Di, cô bé hoàn toàn thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ, xinh xắn đáng yêu vô cùng.
Nơi hai người ở là một căn nhà ba tầng được xây dựng theo kiến trúc Anh quốc điển hình, phía trước có một vườn hoa nhỏ, phóng tầm mắt có thể nhìn bao quát được cả khu Cambridge.
Bây giờ đang là mùa xuân, trong vườn hoa nhỏ trước nhà hoa cỏ đua nhau khoe sắc, đủ màu xanh đỏ vàng chen nhau, có thể nhìn ra được, vườn hoa này được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Hai người nắm tay nhau đang định đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong sân thì một những tiếng lạo xạo do bánh xe đạp nghiến trên con đường rải sỏi vang lên, cùng với nó là giọng nói ôn hòa nhã nhặn của một người đàn ông!
Khả Di, chạy chậm thôi con, cẩn thận kẻo té!
Câu nói còn chưa dứt lời thì « oành » một tiếng, nơi một khúc cua trước nhà, bé gái và chiếc xe đạp đã ngã lăn kềnh.
Cô bé hít hà một tiếng, người đàn ông cũng đã chạy đến ngồi thụp xuống bên cạnh, nâng chiếc xe đạp đặt sang một bên sau đó dìu cô bé đứng dậy, Có bị đau không con ? Để ba xem thử xem !
Đau lắm ! Nước mắt cô bé đã rươm rướm, nhìn ba mình nức nở nói.
Đừng nhúc nhích, để ba bế con vào nhà.
Khoảnh khắc Ôn Nhã Húc ôm con gái lên, khóe mắt liếc thấy đôi tình nhân trẻ đang đứng trước cửa nhà mình, trên gương mặt dù đã bước vào tuổi trung niên vẫn còn nguyên vẻ tuấn dật ngoài sự sốt ruột còn có thêm một tia kinh ngạc!
Duệ Duệ, sao hai đứa lại đến đây ?
Bế Tiểu Di vào nhà đã.
Sầm Cảnh Duệ bước tới, nâng chiếc xe đạp nhỏ màu hồng phấn lên.
Đây là lần đầu tiên Giang Bối Bối đến nhà của hai vợ chồng cô út, đương nhiên không quên mang quà gặp mặt cho cô bé Ôn Khả Di đáng yêu, quà là một con búp bê to gần bằng cô bé được đặt làm riêng.
Cô bé vừa ôm con búp bê, yêu thích không nỡ rời tay vừa nhịn đau để ba giúp mình sát trùng, thoa thuốc.
Thực ra chỉ là một vết xước da không sâu, không phải vết thương nghiêm trọng gì.
Mấy phút sau, Ôn Nhã Húc đã giúp con gái xử lý xong vết thương trên đầu gối, hắn thu dọn thùng thuốc xong, không quên dặn con gái ngồi yên trên ghế không được nhúc nhích sau đó mới quay sang Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối với vẻ xin lỗi, Xin lỗi nhé, tiếp đón chậm trễ.
Dượng út, đối với bọn cháu đâu cần phải khách sáo như thế, nghe không quen chút nào.
Sầm Cảnh Duệ không chút khách khí nói.
Hai đứa ngồi chơi với Tiểu Di nhé, dượng vào pha trà cho hai đứa.
Ôn Nhã Húc nói rồi quay sang Giang Bối Bối, Bối Bối, uống trà hoa hồng được không ?
phút sau, một bình trà hoa hồng tỏa hương thơm nồng đượm được mang ra, Ôn Nhã Húc còn chu đáo chuẩn bị thêm một ít điểm tâm ngọt và một đĩa trái cây được cắt tỉa khéo léo.
Ngồi hàn huyên với nhau một lúc sau thì Sầm Tĩnh Di gọi điện thoại về, nói nửa tiếng sau sẽ về đến nhà, hỏi chồng mình trong nhà có cần mua thêm thứ gì không.
Hôm nay vừa khéo cô đến phòng làm việc của mình ở trung tâm thành phố Luân Đôn, không nghĩ tới hai đứa nhóc này lại chạy đến Cambridge tìm mình vì vậy nhận được điện thoại của Duệ Duệ, cô phải vội vội vàng vàng xử lý công việc rồi lại vội vội vàng vàng quay về.
Ôn Nhã Húc trả lời điện thoại với một giọng dịu dàng đặc biệt, bảo vợ trong nhà cũng không có thứ gì cần phải mua, không quên dặn vợ lái xe cẩn thận một chút, không cần vội.
Tỉ mỉ dặn dò mấy câu xong hắn mới gác điện thoại, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Chị Bối Bối, bánh quy ba em làm có ngon không ?
Ôn Khả Di ngồi ở sofa giương mắt nhìn Giang Bối Bối hỏi với vẻ mong đợi.
Bởi vì mấy ngày nay cô bé bị ho nên ba không cho ăn bánh quy, ngồi nhìn chị Bối Bối ăn mà nhịn không được nuốt nuốt nước bọt.
Ngon lắm, em có muốn ăn một cái không ? Giang Bối Bối cầm một cái bánh nhỏ lên đưa đến trước mặt cô bé.
Không phải cô khen để lấy lòng mà tay nghề của dượng út của Sầm Cảnh Duệ thực sự quá tốt, bánh quy thơm ngon mà không ngọt ngấy vì vậy cô mới phá lệ ăn mấy cái liền.
Nhưng ba thấy em ăn sẽ la đấy.
Cô bé vừa nói vừa nhìn về phía phòng bếp.
Ba đúng là rất thương cô bé nhưng chuyện liên quan đến sức khỏe thì ba lúc nào cũng rất nghiêm túc.
Một cái bánh nhỏ thôi mà, sợ gì chứ ? Ăn xong là tiêu hóa ngay rồi, ba em làm sao biết được ? Sầm Cảnh Duệ đón lấy chiếc bánh nhỏ trên tay Giang Bối Bối, Nào, há miệng ra !
Bạn nhỏ Ôn Khả Di cuối cùng vẫn không chống lại được sự dụ hoặc của đồ ăn ngon, há miệng cắn lấy chiếc bánh.
Nửa tiếng sau, Sầm Tĩnh Di về đến nhà như đã hẹn.
Chào hỏi một câu với Ôn Nhã Húc đang bận rộn trong bếp xong, cô mới quay lại phòng khách nói chuyện với mấy đứa nhỏ, dĩ nhiên là, bạn nhỏ Ôn Khả Di không tránh khỏi bị mẹ mình càm ràm mấy câu chuyện lén lút ăn bánh rồi.
Nghe nói con thôi học, ba con giận lắm phải không ? Giờ không có tiền ăn cơm nên đến nhà cô ăn chực sao ? Sầm Tĩnh Di cười cười nhìn đứa cháu đã trưởng thành thành một thiếu niên tài tuấn của mình.
Từ ngày đầu tiên biết nó, cô đã biết đây là một thằng nhóc luôn khiến người ta không bớt lo, giờ ngay cả chuyện lớn như tự ý thôi học cũng làm luôn rồi.
Cô út xem thường cháu quá rồi đấy.
Cháu là loại người rời khỏi sự che chở của gia đình thì không có cơm ăn sao ? Sầm Cảnh Duệ bĩu môi, Huống chi cháu còn phải nuôi bà xã nữa.
Con có biết xấu hổ hay không đấy ? Còn dám kêu người ta bà xã này bà xã nọ ? Đã qua được cửa của bố vợ chưa mà huênh hoang thế ? Sầm Tĩnh Di cười trêu cậu.
Quan Cảnh Duệ, anh đáng ghét thật đấy.
Ai cần anh nuôi chứ ? Giang Bối Bối nhấc chiếc gối tựa lưng bên cạnh không chút thương tiếc ném thẳng về phía cậu.
Được được được, anh để em nuôi chắc được rồi chứ ?
Sầm Tĩnh Di trò chuyện với hai người thêm một lúc nữa thì vào bếp phụ ông xã.
Ngẫm lại thì cũng dễ hiểu thôi, bao nhiêu năm qua có Ôn Nhã Húc chăm sóc, đại tiểu thư của nhà họ Sầm không biết xuống bếp thì vẫn không biết xuống bếp, cái gọi là « phụ » kia chẳng qua chỉ là đưa thứ này đưa thứ kia mà thôi nhưng sự thân mật và ăn ý không chút khe hở giữa họ khiến người ngoài có thể cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào vô cùng.
Tình cảm giữa cô và dượng thật tốt.
Giang Bối Bối cảm khái bật thốt.
Bọn họ là ví dụ tốt nhất của câu « khổ tận cam lai ».
Ồ, sao lại nói thế ?
Lòng tò mò của Giang Bối Bối lập tức bị gợi lên.
.