Sáng hôm sau, giờ
Trời vừa sáng Trang Lâm đã tỉnh giấc.
Tuy rằng tối qua hơi mệt nhưng hôm nay là ngày vui của cô, cô vừa hồi hộp lại hưng phấn đến mức khó mà ngủ được.
Không mệt sao ? Ngủ thêm lát nữa đi. Chú rể ngược lại không gấp chút nào, nghi lễ của bọn họ làm theo Tây phương rất đơn giản, chẳng có gì nhiều để chuẩn bị.
Dậy đi thôi. Lát nữa còn phải trang điểm, làm tóc, mặc váy cưới, nói thì đơn giản nhưng vẫn mất khá nhiều thời gian.
Gấp lấy chồng đến vậy sao ?
Đúng vậy, gấp lắm rồi.
Lát nữa ba mẹ của Mẫn Mẫn đến, anh đi đón họ, được không ?
Nghe cô nói vậy, hắn nhắm mắt lại chẳng nói chẳng rằng.
Dĩ Thần ! Trang Lâm lắc lắc cánh tay hắn.
Được rồi, anh đi. Hắn nói một cách bất đắc dĩ.
Lúc này một bóng nhỏ chạy vào, vừa chạy vừa gọi, Ba, mẹ, sao hai người còn chưa dậy ?
Á Á đã sốt ruột chờ ba mẹ kết hôn lắm rồi !
Trời và biển như hòa cùng một màu xanh, những chú chim hải âu màu trắng điểm xuyết trên nền trời xanh, gió nhẹ mơn man thổi, cảnh tượng như một bức tranh thiên đường.
Nơi lễ đường bên bờ biển, vô số vỏ sò trắng được dùng để khảm thành một tấm thảm dài, hoa hồng màu champagne dệt thành một tấm rèm, tất cả đều cực kỳ đẹp đẽ và ấm áp.
Trang Lâm mặc chiếc váy cưới màu trắng, chiếc váy bằng ren không có quá nhiều chi tiết cầu kỳ khoác tay lên cánh tay Quan Dĩ Thần, đứng trước mặt cha xứ, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau.
Anh Quan Dĩ Thần, anh có đồng ý cả đời sẽ yêu thương, an ủi, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ cô ấy bất kể lúc khỏe mạnh hay đau ốm, giàu có hay nghèo khổ, luôn trung thành với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế gian?
Tôi đồng ý.
Cô Trang Lâm, cô có đồng ý cả đời sẽ yêu thương, an ủi, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ ạm ấy bất kể lúc khỏe mạnh hay đau ốm, giàu có hay nghèo khổ, luôn trung thành với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế gian?
Tôi đồng ý.
Vậy tôi, dưới sự chứng kiến của Đức Chúa Trời, tuyên bố hai người là vợ chồng.
Quan Dĩ Thần vén chiếc khăn che mặt của Trang Lâm lên, không kịp chờ đến khi nghi thức kết thúc, bộ dạng gấp gáp đó khiến những người đến tham dự hôn lễ đều bật cười.
Mà lần này, đón được bó hoa mà cô dâu ném ra lại là Liên Chính Tắc, người rõ ràng là ngồi xa nhất, cũng không có hứng thú chen vào đám đông góp phần náo nhiệt.
Anh Kem, người sẽ kết hôn tiếp theo nhất định là anh rồi.
Mau khai thật đi, có phải đang lén lút quen bạn gái, không cho chúng tôi biết không ?
Quan Mẫn Mẫn vui vẻ kéo cánh tay hắn.
Nhận được một bó hoa thì nói người tiếp theo kết hôn là anh ? Nào, Chi Nam, cho em nè.
Liên Chính Tắc đang định ném bó hoa trong tay cho phù rể hôm nay, Trình Chi Nam thì lại bị Quan Mẫn Mẫn ngăn lại...
Anh Ken, vậy không được đâu.
Đây gọi là số phận, biết không ? Anh không thể làm ngược lại số phận được đâu.
Cái gì mà số phận với vận mệnh chứ ? Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng chẳng có cô gái nào khiến hắn có ý định này cả.
Ờ, đã từng có một người nhưng cô ấy giờ đã là bà xã của người khác rồi.
Được rồi, vậy cho em vậy.
Em không thèm, em kết hôn rồi. Quan Mẫn Mẫn vội trả bó hoa lại cho hắn.
Em có thể kết hôn lần nữa.
Cho dù kết hôn bao nhiêu lần thì chú rể vẫn là tôi. Sầm tiên sinh có chút không vui kéo bà xã vào lòng.
Phải đó, bọn em định kỷ niệm năm ngày cưới sẽ làm đám cưới lại, anh Ken, từ giờ anh có thể bắt đầu để dành tiền mừng rồi. Sầm phu nhân dựa vào ngực chồng, cười thật ngọt ngào.
Nói như em có phải định mỗi năm thì cử hành một lần hôn lễ không ?
Vậy hắn phải chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng đây chứ ?
Phải đó, sao anh biết hay vậy ?
Chút tâm tư đó của em đều viết hết trên mặt rồi.
Chúng ta qua bên kia đi.
Sầm tiên sinh không muốn vợ mình nói chuyện phiếm quá nhiều với người đã từng ngấp nghé cô vì vậy ôm người rời đi.
Ăn dấm kiểu gì thế này ? Người nên ghen tị là hắn mới đúng chứ ? Ai nấy đều có đôi có cặp chỉ biết bắt nạt hắn cô đơn lẻ loi.
Nghi thức kết hôn qua rồi đương nhiên là tiệc rượu.
Cô dâu thay chiếc váy cưới ra mặc vào một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ cùng chú rể đi chào hỏi bạn bè thân hữu.
Dĩ Thần, chúng ta qua đó một chút. Quan Dĩ Thần đang nói chuyện với nhóm của Sầm Chí Quyền thì bị Trang Lâm kéo tay đi về phía Quan Thiệu Hiên đang ngồi một mình cách xa đám đông.
Ba Quan, cám ơn đã đến tham dự đám cưới của bọn con. Bởi vì biết quan hệ phức tạp giữa ông và Quan Dĩ Thần, Trang Lâm biết một người không chịu gọi một tiếng « ba », người kia đương nhiên cũng không muốn nghe tiếng « ba » kia nhưng cô vẫn gọi ông một tiếng « ba Quan ».
Bất kể thế nào, ông vẫn là ba của Viện Viện mà hai anh em họ là cùng một mẹ sinh ra, tuy không có quan hệ huyết thống thật nhưng về mặt danh phận và trong mắt người ngoài, mối quan hệ cha con của họ đời này cũng sẽ không thay đổi.
Gọi một tiếng « ba Quan » cũng không sai.
Tuy trong lòng vẫn còn chưa tiêu tan hết những ân oán cũ nhưng những năm nay ông cùng Mẫn Thiên Vân sống một cuộc sống lánh đời ở Zurich, tính tình nóng nảy táo bạo ngày xưa cũng thu liễm nhiều lắm.
Nhưng thể diện mà, vẫn phải giữ một chút.
Chúc mừng hai người, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, vừa khéo có thể đưa vợ đi du lịch, vợ tôi nhớ con gái nên tiện đường ghé qua thôi.
Vậy thật cám ơn sự «tiện đường» của ông. Quan Dĩ Thần mặt không cảm xúc đáp lại một câu.
Mắt thấy sắp có chiến sự xảy ra, Trang Lâm vội giải vây, Ba Quan, bọn con qua đó trước, xin cứ tự nhiên, chơi vui vẻ một chút.
Vui vẻ? Đương nhiên là vui vẻ rồi ! Quan Thiệu Hiên nhìn theo bóng hai người rời đi, nâng ly rượu trên tay trút vào miệng, một hơi uống cạn.
Nếu không phải nể tình Mẫn Mẫn, ông sẽ đến đây để xem bộ mặt thối của nó sao ?
Không ngờ ông cũng đến. Bà Liễu chậm rãi đi đến, Cám ơn đã nể mặt.
Quan Thiệu Hiên nhìn người vợ trước đã mấy năm không gặp, bà vẫn không thay đổi gì mấy, Đưa vợ đi du lịch là thật, tham dự lễ cưới chỉ là chuyện phụ.
Không ngờ là ông có lòng với bà ấy quá nhỉ ?
Bà ấy đối xử thật lòng với tôi, tôi đương nhiên phải tốt với bà ấy.
Này, Quan Thiệu Hiên, đừng quên năm đó ông có thể thuận lợi cưới bà ấy vào nhà họ Quan, công lao của tôi cũng không ít đấy.
Đúng đó, công lao của bà là lớn nhất.
Anh chồng trẻ của bà đến rồi kìa, đừng quấy rầy tôi ngắm phong cảnh. Quan Thiệu Hiên nhìn thấy người chồng mới cưới không bao lâu của bà Liễu đang cầm ly rượu đi về phía họ nhưng ông chẳng có tâm trạng nói nhiều với anh ta.
Bà Liễu cũng không nói nhiều, tiến lên đón Lee.
Quan Mẫn Mẫn vẫn luôn để ý phía bên này, thấy vậy nói nhỏ bên tai Mẫn Thiên Vân, Mẹ, mẹ nói xem ba với vợ trước của mình đang nói chuyện gì với nhau ?
Đây là lần đầu tiên cô thấy hai người nói chuyện với nhau ở nơi công cộng.
Đứa nhỏ này, lúc nào mới chịu bớt cái tính tò mò đó đây ?
Ờ, con không tin mẹ chẳng tò mò tí nào.
Không tò mò. Mẫn Thiên Vân nghiêm túc nói.
Bà biết hai người nhiều lắm chỉ chào hỏi vài câu thôi.
Không ghen sao ?
Vợ chồng già rồi, ghen nỗi gì chứ ? Con đó, tự lo bản thân cho tốt là được, đừng suốt ngày quản chuyện của người khác.
Con thì có gì đáng lo đâu ? Thế nên chỉ đành lo chuyện của người khác thôi.
À này, mẹ, chúng ta đi tìm cô dâu chú rể mừng họ một ly được không ?
Nói thế nào mẹ cô cũng là mẹ kế quang minh chính đại của anh hai, khụ khụ, giao lưu một chút cũng tốt.
Chỉ có điều, bọn họ tìm khắp cả hôn trường cũng nào thấy bóng dáng cô dâu chú rể ở đâu ?
Mà lúc này, đôi vợ chồng đang bị người tìm khắp nơi kia đang ở trong phòng, hôn đến khó chia lìa.
Dĩ Thần, đừng mà, mọi người đang đợi chúng ta ở ngoài. Trang Lâm bối rối đẩy bàn tay đang làm loạn của hắn ra.
Vừa nãy con gái bất cẩn làm đổ thức uống lên áo cô, bất đắc dĩ cô chỉ có thể quay về thay bộ lễ phục mới, ai ngờ hắn cũng nhất quyết đòi theo, dĩ nhiên là có ý đồ xấu.
Em mặc lễ phục màu đỏ nhìn đẹp quá. Nhưng không mặc càng đẹp hơn.
Hắn kéo chiếc váy đã bị bẩn xuống, làn da trắng ngần dưới ánh đèn như đang phát sáng khiến hắn nhịn không được cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó.
Em phải thay đồ! Cô cười đẩy hắn ra, đứng thẳng, nhìn người đàn ông thành thục, ổn trọng trong bộ tây trang chỉn chu đang đứng trước mặt mình, nhất thời không kìm được lòng kéo cổ hắn xuống, nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Quan tiên sinh, hôm nay anh thật đẹp trai !
Em mà còn khen nữa, đêm động phòng của chúng ta có thể phải dời lại sớm hơn.
Hắn ôm cô vào phòng thay đồ, lấy ra một bộ lễ phục màu đỏ khác giúp cô mặc lên sau đó hai người nắm tay nhau bước ra..