Nếu như lại sinh thêm một đứa ham ăn nữa thì biết làm thế nào ?
Có sao đâu, ăn được là phúc mà. Cũng không phải nuôi không nổi.
Nếu sinh một đứa con gái ham ăn như vậy, lớn lên thành bé mập thì xấu chết. Cô vừa uống sữa vừa lầu bầu.
Ờ, vậy lúc nhỏ em đẹp lắm sao ? Hứa Kinh Niên cười cười nhìn cô.
Còn phải nói, lúc nhỏ em không đẹp lớn lên làm sao thành người đẹp như vầy ? Hứa tiên sinh, nhìn kỹ một chút đi, trên mặt em có chỗ nào là đẹp nhân tạo không ?
Biết em đẹp tự nhiên rồi. Điều này hắn không phủ nhận.
Cái đẹp của phụ nữ là trời sinh hay có động dao động kéo đương nhiên có thể phân biệt ra được, Giai Di nhà hắn tuyệt đối là đẹp thuần tự nhiên.
Đương nhiên rồi, từ bé em đã được giáo dục theo phong cách thục nữ, lúc ăn còn không được nói chuyện chứ đừng nói đến chuyện ăn như hổ như thằng con nhà mình, ai nhìn còn tưởng vợ chồng mình bỏ đói nó mấy ngày rồi vậy.
Em thích như vậy sao ? Thực ra ở trước mặt người ngoài, Giai Di nhà hắn đúng là có phong cách của thục nữ, chỉ tiếc là ở trước mặt hắn lại là một phiên bản hoàn toàn khác.
Đương nhiên, hắn càng thích cô như vậy hơn, trong sự phong tình còn có thêm một chút đáng yêu.
Tàm tạm, quen là tốt rồi. Cô uống sữa xong đặt xuống thì đĩa trứng đã được đặt trước mặt, Nếu như có con gái, đương nhiên những thứ phải học cũng khác.
Nhược Nhược cũng đâu có bị buộc phải học cái gì.
Đó là bởi vì chị dâu dạy theo kiểu để con thự phát triển mà anh hai cũng mặc kệ chị ấy nhưng Nhược Nhược vẫn theo Miên Miên học đàn piano đấy thôi. Những đứa con gái sinh ra trong gia đình danh giá như nhà họ Sầm, vừa sinh ra đời đã định sẵn có mệnh phú quý nhưng cũng có rất nhiều thứ bó buộc.
Được, nếu có con gái, sau này để con giống như em lúc nhỏ vậy, thành một cô bé đáng yêu ai gặp cũng thương. Đối với điểm này, Hứa Kinh Niên đương nhiên nghe lời bà xã bởi vì hắn cũng thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, tri thư đạt lễ.
Ăn xong bữa sáng thì cậu nhóc trốn trong phòng ăn xong đồ ăn cũng chạy ra, ông bà nội cũng đúng lúc qua đón cháu.
Chắc chắn là lúc ở trong thư phòng đã lén lấy điện thoại gọi cho ông bà qua cứu viện rồi ! Sầm Giai Di vừa tức vừa buồn cười nhìn đứa con trai trước khi đi còn ngoan ngoãn ngoái lại vẫy tay với mình.
Trong lúc Hứa Kinh Niên thu dọn bàn ăn, cô vào thư phòng lấy cặp táp của hai người thì mới phát hiện trên bàn làm việc của hắn có một chiếc khăn tay bị vò nhăn nhúm, cô nhíu mày bước đến, chắc chắn là do đứa con trai ham ăn của cô vì không tìm được gì để lau tay nên lấy ra dùng bừa rồi.
Cô nhặt lên, đang định ném đi thì lại nhanh mắt phát hiện chiếc khăn tay ố vàng này nhìn có chút quen mắt.
Lật ra nhìn kỹ, quả nhiên ở góc dưới cùng của chiếc khăn có một cái tên được thêu nho nhỏ bằng chỉ đỏ - Jojo.
Cái khăn này...!sao lại ở đây ? Sao có thể ?
Giai Di, em xong chưa vậy ?
Hứa Kinh Niên đi qua gọi một tiếng, người bên trong chẳng nói chẳng rằng, thấy vậy hắn đi vào, lúc nhìn thấy cô cầm chiếc khăn tay nhìn có vẻ quen mắt kia thì trên mặt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, Sao vậy ?
Thứ này, sao lại ở trong tay cô nhỉ ? Không phải hắn vẫn luôn đặt trong một chiếc hộp nhỏ trên giá sách sao ? Chiếc khăn này thật ra chẳng khác bức tượng điêu khắc kia là bao, chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi.
Hắn không muốn cô hiểu lầm, càng không muốn thấy cô vì vậy mà tức giận.
Giai Di, cái này cũng giống như bức tượng kia thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì... Hắn lên tiếng giải thích nhưng lập tức bị cô cắt đứt, Anh có biết tên tiếng anh của em không ?
Hắn lắc đầu, trong công ty hắn luôn không dùng tên tiếng Anh, cũng không có thói quen đi hỏi tên tiếng Anh của những người khác.
Cái này... Cô chỉ tay lên chữ thêu Jojo trên khăn tay, ...cũng là tên tiếng Anh của em.
Hơn nữa, nếu em không nhận sai, chiếc khăn tay này là của mẹ em đặt riêng làm từ nước ngoài gửi về cho em.
Cho nên, nếu hắn không hiểu sai, chủ nhân của chiếc khăn tay mà hắn giấu hai mươi mấy năm kia thực ra là cô, mà bức tượng điêu khắc không có mặt kia cũng là cô, tức là cô gái năm đó, là Giai Di của hắn ?
Thì ra thực sự có duyên phận.
Số mệnh đã sớm sắp đặt cho hai người họ đến vậy.
Sớm đến nỗi, hắn căn bản là không hề nhận ra.
Mãi cho đến hôm nay hắn mới biết, thì ra cô gái đó lại chính là cô !
Nhất thời hắn không nói nên lời, chỉ có thể cứ vậy ngây ngốc đứng nhìn cô.
Thiếu nữ , tuổi đơn thuần ngây ngô năm đó và người phụ nữ phong tình vạn chủng bây giờ, hai gương mặt từ từ chồng lên nhau...
Đừng nói Hứa Kinh Niên không thể tin được, ngay cả Sầm Giai Di cũng không dám tin vào điều đó.
Năm đó cô thật sự đã từng làm những chuyện mà hắn kể đó sao ? Tại sao cô lại chẳng có chút ấn tượng nào ?
Có phải vì thời gian quá lâu rồi không ? Lâu đến nỗi cô đã quên mất chút chuyện nhỏ đó.
Nhưng nếu điều đó là thật, vậy thì thật là kỳ diệu !
Thì ra bọn họ lại biết nhau sớm đến như vậy.
Hai người ở công ty cũng đã biết nhau mấy năm thế mà chỉ dừng lại ở mức biết nhau mà thôi.
Thì ra, đúng người, đúng thời điểm mới là hạnh phúc thực sự.
Từng hồi chuông điện thoại réo rắt cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, là điện thoại của cô.
Sầm Giai Di thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra.
Vừa mới nghe một câu thì sắc mặt cô đã lập tức thay đổi, Được, em lập tức qua đó.
Xảy ra chuyện gì ? Hứa Kinh Niên thấy sắc mặt cô thay đổi thì cũng sốt ruột đi qua giữ lấy vai cô.
Anh Dung Cần bị tai nạn giao thông, đang ở trong phòng cấp cứu...
Anh qua đó với em.
Nghe tin xấu, ai cũng không còn tâm tình hoài niệm chuyện xưa, dặn dò ông bà Hứa một tiếng xong thì vội vàng đi đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, Sầm Chí Quyền và Sầm Chí Vũ cũng đã đến, cả hai đang đợi ở bên ngoài phòng mổ.
Ba và người mẹ trên danh nghĩa của Sầm Dung Cần đều không có ở trong nước, mẹ ruột thì mấy năm trước sau khi rời khỏi ba hắn thì đã đi Hồng Kông cho nên, vào giờ phút này, đến được bệnh viện chỉ có mấy anh chị em trong nhà.
Ngoại trừ người nhà còn một cô gái quần áo có chút hỗn độn đang quỳ thụp trên nền đá hoa cương, mái tóc dài lõa xõa sau lưng, mặt vùi giữa hai đầu gối rưng rức khóc.
Đây ? Đây là...
Giai Di, em qua đó an ủi cô ấy một chút. Sầm Chí Quyền vẻ mặt điềm tĩnh lên tiếng.
Chị ấy là chị dâu trước Hoa Lôi tiểu thư ?
Sầm Chí Quyền gật đầu.
Tuy rất tò mò tại sao cô gái này lại ở đây, hơn nữa còn khóc thê thảm như vậy nhưng Sầm Giai Di vẫn nghe lời đi qua, quỳ xuống bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vai cô, Đừng khóc nữa, anh Dung Cần nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hai người đã li hôn, nếu còn gọi là « chị dâu » thì không thích hợp cho lắm nhưng gọi là « Hoa tiểu thư » thì hình như hơi xa cách nên cuối cùng, cô chỉ nói trống không.
Thực ra tuy nói hai người kết hôn ba năm nhưng sau khi kết hôn thì cô ấy vẫn luôn ở Macao, không quá thân thiết với người nhà họ Sầm, cũng gần như không tham dự bất kỳ buổi tụ họp nào trong nhà, nếu như không phải năm đó có một đám cưới công khai chắc chẳng ai biết anh Dung Cần và cô ấy thực sự kết hôn.
Điều duy nhất cô biết là năm đó, vị Hoa tiểu thư này lên tiếng đòi một phần sính lễ không hề nhỏ, nghe nói là dùng để vãn hồi sự nghiệp đang lâm vào nguy khốn của gia tộc.
Cô ấy với anh Dung Cần có thể nói là đều có mục đích riêng nhưng vì sao anh Dung Cần, người trước giờ chưa từng có bất kỳ tin đồn mờ ám với cô gái nào lại kết hôn với cô ấy thì cô hoàn toàn không rõ, dù sao thì cũng là anh họ cả ra mặt đồng ý hôn sự này.
Cô đã từng tò mò hỏi thăm Mẫn Mẫn, ai ngờ cô nàng trước giờ luôn rất thích hóng chuyện kia lại chỉ cười hề hề, chẳng chịu nói gì cả.
Chuyện này chắc chắn là có ẩn tình chỉ có điều cô đoán không ra mà thôi.
Hoa Lôi vẫn khóc, khuyên thế nào cũng không ngừng, mãi đến khi bác sĩ từ phòng mổ ra thông báo Sầm Dung Cần không nguy hiểm đến tính mạng thì cô mới chịu đứng lên.
Trong phòng bệnh hạng VIP, người đàn ông hai chân đều đang bị bó bột đang an tĩnh nằm ngủ.
Hoa Lôi gương mặt tái nhợt ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn người trên giường.
Gương mặt hắn cũng rất xanh xao, môi khô khốc, thi thoảng cô lại lấy bông gòn thấm nước giúp hắn thấm môi.
Hắn thực sự là một người đàn ông rất dễ nhìn, lúc nào cũng vậy, từ lần đầu tiên cô gặp hắn cho đến giờ.
Mà hắn, chắc chưa từng nhớ đến cô một chút nào, đúng không ?
Nhà họ Lôi ở Malaysia kinh doanh vật liệu xây dựng cũng xem như số một số hai, công ty của họ và công ty bất động sản Dương Bách của nhà họ Sầm vẫn luôn có quan hệ hợp tác rất tốt.
Sầm Dung Cần đến Malaysia có ghé qua nhà họ Lôi hai lần.
Lần đầu tiên khi gặp hắn, lúc đó cô mới tuổi.
Hoa Lôi còn nhớ, lúc đó đã hơn giờ tối, cô tan học thì cùng bạn học đến nhà sách, trở về hơi muộn, trong nhà có tổ chức một party nho nhỏ.
Nếu theo cách nói của ba cô thì chính là hôm nay mời được một vị khách quý, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, bảo cô và em trai phải ngoan ngoãn nghe lời một chút.
Ngoan một chút, ý chính là bảo họ tốt nhất đừng tham gia ! Vì vậy cô dứt khoát nói mình có hẹn với bạn, miễn cho ông phải lo.
Chỉ tiếc là, ăn tối xong, dạo mấy vòng nhà sách nữa thì cô bắt đầu chán vì vậy quay về nhà, sợ bị người nhà mắt, không dám đi cửa trước.
Có ai ngờ cửa sau ở vườn hoa cũng bị khóa mất, cuối cùng Hoa Lôi chỉ đành cắn răng làm chuyện lớn gan nhất trong suốt mười mấy năm cuộc đời...
...!mặc váy ngắn trèo tường.
Bức tường này nhảy xuống sẽ không chết đâu nhưng gãy tay gãy chân thì khó nói lắm.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói từ đâu vọng đến khiến cô suýt nữa thì từ trên bức tường cao kia té xuống..