Chương : Sinh một đứa con của riêng chúng ta ()
Một đêm không về, đến khi đặt chân vào nhà Lý Tử Mạn mới phát hiện mẹ mình mới từ Malaysia bay về, giờ đang ngồi ở sofa cùng Diệp Dao uống trà nói chuyện phiếm.
'Mẹ, sao mẹ lại về?' Cô ngạc nhiên hỏi.
Diệp Hàm Quân liếc con gái một cái, 'Tối qua con đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho con cứ không liên lạc được.'
Lần này Diệp Hàm Quân về Singapore là để tháp tùng người chồng thứ ba của mình đi bàn chuyện làm ăn cho nên thuận tiện ghé thăm hai đứa con gái.
Không ngờ bà đợi suốt một buổi tối cũng không thấy đứa lớn quay về, gọi điện thoại thì không được, đứa con gái nhỏ nói Tiểu Mạn vẫn chưa có bạn trai, tối hôm qua lại là cuối tuần, đối với một cô gái còn cô đơn mà nói, suốt đêm không về, đi đâu, làm gì chứ?
Nếu như không phải biết cô trước giờ làm việc luôn có chủ kiến, bà thực sự đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.
'Đi uống rượu với một người bạn, muộn rồi nên ở chỗ bạn ấy ngủ lại thôi mà.' Lý Tử Mạn vuốt mái tóc dài nhưng lại không cẩn thận để lộ dấu hôn được để lại một cách rõ ràng trên cô kia ra trước mát mẹ.
'Bạn nào? Là nam hay nữ?' Diệp Hàm Quân đã đứng dậy, giữ chặt vai con không để cô trốn, vén mái tóc dài của cô ra sau, 'Nào có người bạn nào lại để lại dấu vết này trên người con chứ?'
'Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quản nhiều.' Lý Tử Mạn đẩy tay mẹ ra, nhàn nhạt nói.
Cô đã là người trưởng thành, biết mình đang làm gì, cũng biết mình nên làm gì, không nên làm gì, cho dù là mẹ cũng không thể can thiệp vào đời sống riêng của cô.
'Mẹ là mẹ con, mẹ không quản con thì quản ai?' Diệp Hàm Quân cũng tức giận, rũ mạnh tay con gái ra, bà quan tâm con thì sai sao?
'Chị, không phải mẹ đang lo chị bị người ta gạt sao? Sợ chị nhìn người không rõ, bị gạt thì thiệt thòi thôi mà.' Diệp Dao đặt tách trà trên tay xuống, từ tốn nói.
Giọng nói mang theo chút châm chọc của em gái khiến Lý Tử Mạn nghe mà thấy cực không thoải mái, 'Em cứ lo cho mình trước đi, đừng để đến lúc bị thiệt thòi rồi quay về nhà khóc. Lúc đó chị sẽ không đồng tình em đâu.'
'Chị, tin em đi, thứ nên thuộc về em, em nhất định sẽ cầm về. Nhưng còn chị, nếu tối qua không phải cùng người họ Sầm cùng qua một đêm lãng mạn thì mới thực sự là thiệt thòi đó.'
Nghe nói chị bị điều từ phòng thư ký đến phòng PR, mỗi ngày công sự và xã giao nhiều hơn rất nhiều, trong chuyện làm ăn khó tránh khỏi đụng phải những người không đàng hoàng, nhất là sau khi rượu vào rồi, xảy ra chuyện gì cũng rất khó nói, đi sai một bước là để hận ngàn đời.
'Chuyện của chị không cần em nhắc nhở.'
'Em chỉ quan tâm chị thôi mà. Mẹ, mẹ xem chị kia, lòng tốt bị xem thường.'
'Cám ơn "lòng tốt" của em.' Lý Tử Mạn bĩu môi.
'Đủ rồi, im hết cho mẹ.' Diệp Hàm Quân quát hai đứa con một câu chấm dứt sự tranh chấp, 'Hai đứa ở đây thì an phận một chút, đừng gây chuyện nữa, bằng không đến lúc đó không cách nào giải quyết thì đừng trách mẹ không nhắc nhở, nhất là con đó.'
Diệp Hàm Quân chỉ đứa con gái nhỏ.
'Mẹ, không cần mẹ nhắc. Giờ con có thể nói cho mẹ biết, đứa con gái bảo bối của mẹ đã thân với nhà họ Quan lắm rồi, hơn nữa suốt ngày đều theo chân Quan Thiệu Hiên! Có trời biết nó định làm gì chứ.'
'Con nói cái gì?' Diệp Hàm Quân nghe vậy, sửng sốt nhìn đứa con gái lớn giống như mới vừa nghe chuyện cổ tích từ miệng con.
'Thì mẹ cứ tự hỏi đứa con gái cưng của mẹ xem. Con mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây.' Lý Tử Mạn nói rồi bỏ đi một mạch về phòng.
'Tiểu Mạn...' Diệp Hàm Quân định kéo Lý Tử Mạn lại nhưng cô đã nhanh hơn một chút, 'Mẹ, tối qua con không ngủ cả đêm, mẹ đừng làm phiền con.'
'Con cũng về phòng.' Thấy Lý Tử Mạn đi rồi, Diệp Dao cũng muốn chuồn nhưng lại bị Diệp Hàm Quân túm lại, ánh mắt nhìn con chằm chằm, 'Câu vừa nãy chị con nói là có ý gì?'
Thấy vẻ hùng hổ của mẹ, trong lòng Diệp Dao cũng không quá thoải mái, câu nói ra đương nhiên cũng không dẽ nghe đến đâu...
'Con đi tìm người đàn ông đó đó, vậy thì sao?'
'Con tìm ổng làm gì?' Diệp Hàm Quân nhìn vẻ mặt điềm nhiên của con gái, sắc mặt chợt biến.
'Con thì có thể làm gì ông ấy?' Diệp Dao cười lạnh một tiếng, 'Không phải chỉ là làm thư ký của ông ấy thôi sao? Chẳng lẽ con còn có thể làm bồ nhí của ổng?'
'Diệp Dao, con...con...' Diệp Hàm Quân tức giận không nhẹ, 'Trước khi con làm chuyện gì sao không chịu bàn bạc với mẹ?'
'Bàn bạc với mẹ?' Diệp Dao khinh thường nói, 'Lúc đầu mẹ làm gì có bàn bạc với con trước không? Có hỏi con có đồng ý hay không? Bà Diệp, giờ bà nói câu đó có phải muộn quá rồi không? Thật ngại quá, con muốn về phòng nghỉ ngơi.'
Diệp Dao rũ tay mẹ mình ra, đi về phòng.
'Diệp Dao!' Diệp Hàm Quân nhìn theo bóng lưng con gái run giọng gọi, vốn định đuổi theo nhưng bước chân thế nào cũng không cất lên nổi.
Diệp Dao mặc kệ bà, không buồn quay đầu lại, thẳng thừng sập cửa lại để lại Diệp Hàm Quân ngơ ngẩn đứng đó.
Bà biết mà, đột nhiên con gái đòi về Singapore làm việc mục đích nhất định không đơn giản! Nó làm việc cho Quan Thiệu Hiên, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nếu như không phải bà đột nhiên quay về Singapore một chuyến, có phải nó định giấu bà mãi không? Đứa con gái này...
Quan Mẫn Mẫn ở lại bệnh viện một ngày, những vết mẩn đỏ trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, kế hoạch cùng nhau ra biển hai ngày cứ như vậy bị phá sản. Sầm Chí Quyền không yên tâm nên bắt cô phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, không cho phép đi loạn.
Đến sân bay tiễn boss, thuận tiện đón đứa con mới từ Luân Đôn trở về, cánh tay lộ ra bên ngoài chi chít vết mẩn đỏ khiến thằng bé cười nhạo thật lâu, cũng khiến cô buồn bực thật lâu.
Thằng nhóc này, vừa về đến thì chỉ biết cười cô! Uổng công cô cứ ngày đêm lo lắng cho nó.
Hừm, thằng nhóc nào có gì không tốt, chắc là chỉ hận không cần quay về đây mới tốt.
Chiều hôm sau, hai mẹ con đưa con Xù đến chỗ Nguyễn Mộng Mộng. Bởi vì bác sĩ thú y đã xác định trong bụng nó đã có một đám Xù con rồi. Cho dù thế nào cũng phải gặp mặt thông gia một chút chứ, có phải không?
Dù rằng trong lòng tiểu Quan tiên sinh đối với con chó đen kia vẫn còn rất tức giận nhưng đám Xù con đã có rồi, cậu có thể mổ bụng nó lấy ra không?
Giống như Quan tiểu thư nói, tình huống con Xù giống như lúc cô mang thai thằng bé vậy, cho dù cậu không muốn nhận người cha như đại boss đến mấy thì đây cũng là sự thực không thể thay đổi được.
Tuy rằng Quan tiểu thư đem con trai mình ví với con chó thì không tốt gì mấy nhưng cuối cùng vẫn thuyết phục được thằng bé đưa con Xù dù mang thai nhưng tinh thần cực tốt đi tham gia một buổi offline dành cho những người nuôi chó, buổi offline được tổ chức ở công viên nước Mc.Richie.
Sầm Chí Vũ đích thân lái xe đưa họ đi, suốt trên đường Nguyễn tiểu thư và hắn thân mật thắm thiết muốn chết khiến Quan tiểu thư nhìn mà trong lòng không khỏi chua xót, ai bảo boss nhà cô bận như vậy làm gì, không có thời gian cùng cô và con trai đi chơi gì hết.
Nhưng nghĩ lại, mấy hôm trước hắn vừa mới đưa cô ra biển mừng sinh nhật đã cực kỳ cực kỳ có lòng rồi, tuy rằng chuyện xảy ra sau đó có chút ngoài ý muốn.
Công việc của hắn bận thế nào cô không phải không biết, cô cũng không phải loại phụ nữ phải có đàn ông bên cạnh mới có thể sống được, cô có con trai, có con Xù. Nhưng thấy anh Chí Vũ và Nguyễn tiểu thư thắm thiết như vậy, cô không tránh khỏi một chút xíu, một chút xíu ghen tị thôi mà.
'Anh hai bận lắm, chị dâu đừng để ý.' Vừa lái xe, Sầm Chí Vũ dưới ánh mắt ám hiệu của bạn gái nhìn gương mặt có chút ai oán của Quan tiểu thư qua kính chiếu hậu vừa nói.
'Tôi có trách gì ảnh đâu.' Quan tiểu thư liếc hắn một cái. Nói giống như cô rất không hiểu chuyện vậy.
'Chú ba, vậy sao chú rảnh vậy?' Ông chú ba này không phải là trợ thủ đắc lực của đại boss sao? Đại boss suốt ngày bay tới bay lui còn ông chú này lại có thời gian cùng bạn gái đi tham gia offline gì đó, điểm này khiến tiểu Quan tiên sinh vốn hay bao che có chút bất mãn.
'Thằng nhóc nhày, bộ định thay anh hai đòi lại công bằng sao?' Sầm Chí Vũ mỉm cười, 'Chú cũng mới từ châu Âu về mà, vừa khéo được nghỉ nửa ngày, tranh thủ bầu bạn với bạn gái cũng quá đáng sao?'
'Dù sao mọi người có bận hơn nữa cũng không bận bằng boss.' Tiểu Quan tiên sinh ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ lầu bầu.
'Uh, ba con vất vả nhất.' Nguyễn Mộng Mộng cười trả lời.
'Cho nên con phải mau lớn một chút, vậy có thể giúp ba con chia sẻ.'
Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng câu được câu chăng nói chuyện phiếm với cười.
Quan Mẫn Mẫn nhìn cô bé nãy giờ bị bỏ rơi bên cạnh – Nguyễn Miên Miên năm nay mới sáu tuổi, em gái của Nguyễn Mộng Mộng, 'Miên Miên, Jackie nhà cháu gần đây có phải mập lên không?'
Cô bé này, chị gái và anh rể tương lai chỉ lo yêu đương bỏ mặc cô bé, mà tiểu Quan tiên sinh nhà cô thì vẫn còn giận con Jackie cho nên từ lúc lên xe đã không thèm nhìn đến cô bé, tội nghiệp cô bé ngoan ngoãn ôm con chó đen ngồi đó không dám lên tiếng nói gì.
Quan Mẫn Mẫn từ nhỏ đã biết mùi vị bị người ta bỏ lơ là thế nào cho nên đối với cô bé này sinh ra một cảm giác thương tiếc rất kỳ diệu.
Nghe cô chủ động lên tiếng, gương mặt nhỏ nhắn giống chị mình đến tám chín phần thoáng lộ nụ cười ngọt ngào, dùng giọng ngọt ngào của mình bắt đầu nói chuyện phiếm với Quan Mẫn Mẫn về Jackie.