Chương : Em nợ tôi một mạng sống ()
Chín giờ tối, Quan Mẫn Mẫn cùng đại boss rời khỏi văn phòng thì thấy phòng thư ký đèn vẫn còn sáng, muộn như vậy rồi vẫn có người tăng ca sao?
Nhìn qua cửa kính, Quan Mẫn Mẫn thấy Trang Lâm vẫn chưa rời đi mà màn hình vi tính trước mặt thì đã tắt rồi, lúc này cô đang cúi gằm đầu ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau buổi tụ hội của phòng thư ký đó, hai người chưa từng nói chuyện riêng với nhau nhưng mấy hôm nay ở công ty đều có gặp mặt, nhưng trên mặt cô đã không còn nụ cười ngọt ngào như ngày trước nữa.
Muộn như vậy rồi còn ở đây, lại không phải tăng ca, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sầm Chí Quyền thấy cô ngừng bước, cứ nhìn chăm chú vào phòng thư ký thì cũng nhìn sang rồi nói, 'Anh đi lấy xe, mười phút sau xuống, anh ở cửa chờ em.'
Haizz, boss thật là...càng lúc càng khéo hiểu lòng người rồi, biết cô định nói với Trang Lâm vài câu nên chủ động xuống trước đây mà.
'OK, mười phút sau đảm bảo có mặt.'
Quan tiểu thư chỉ kém chỉ tay lên trời mà thề.
'Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, người ta không muốn nói cũng đừng ép.' Đại boss vuốt mặt cô nghiêm túc bảo, chỉ sợ cô không cẩn thận đạp trúng vết thương của người khác.
Mười một giờ đêm
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Phạm Nhã Quốc tế tối om, yên tĩnh, nơi mà ban ngày đỗ đầy xe lúc này gần như trống rỗng, rộng thênh thang khiến cho bầu không khí càng thêm hoang liêu đáng sợ.
Màu sơn của chiếc xe thể thao màu đen nằm ở một góc kia lóe lên những tia sáng lạnh như âm thầm tiết lộ tính cách của chủ nhân mình.
Trang Lâm cắn môi đứng nhìn chiếc xe chằm chằm, chừng như đem tất cả hy vọng đặt vào trong ánh mắt ấy.
Đây coi như là hy vọng cuối cùng của cô đi! Cô không thể né tránh, không thể lui bước, càng không thể từ bỏ.
Cửa thang máy chuyên dụng mở ra rồi lại đóng vào, bãi đỗ xe im ắng chợt vang lên tiếng bước chân trầm ổn từ xa đến gần.
Dưới ánh sáng mờ mờ, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Trốn ở một góc khuất Trang Lâm khẩn trương đến nỗi tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực, cô cố gắng bình tĩnh lại hơi thở thì đột nhiên mở mắt thật lớn, muốn lần nữa xác nhận thân phận của đối phương.
Thân cao m, chỉnh chu trong bộ Tây trang cắt may thủ công cực khéo, gương mặt với những đường nét rõ ràng toát ra một vẻ lạnh lùng mà cường hãn của người đàn ông thành đạt.
Nhưng vừa nghĩ tới sự bá đạo và dữ dội của người đàn ông này, trái tim vốn đã bình ổn chợt bắt đầu dao động trở lại, cô đột nhiên cảm thấy một bước này mình không có cách nào bước ra được.
Trơ mắt nhìn bóng dáng cao ngất kia đi đến bên cạnh xe sau đó lên xe, mãi đến khi cô nhìn thấy đèn của chiếc xe sang trọng đó sáng lên rồi chiếc xe nhanh chóng lướt về phía cửa ra mới như vừa tỉnh mộng vội chạy ra...
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, cô nghe thấy tiếng còi xe xa dần, tất cả đã hết rồi!
Trang Lâm nhắm chặt mắt nhưng nước mắt không khống chế được rơi xuống như mưa.
Cô không biết mình khóc bao lâu, đến cuối cùng, khi hai chân tê dại cô mới đưa tay bối rối lau nước mắt, lúc vén mái tóc dài đã có phần hỗn độn ra, mới mở mắt thì lại bị người đàn ông đứng dựa vào cây cột đối diện mình dọa đến giật nảy mình.
Anh ta...anh ta không phải đã đi rồi sao?
'Em ở đây làm gì?' Quan Dĩ Thần thu hết những phản ứng khác thường của cô vào trong đáy mắt, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
Trang Lâm giãy dụa định đứng dậy nhưng một cơn choáng váng chợt ập đến khiến cô lần nữa ngã vào góc tường, làn váy hẹp đến gối bởi vì động tác quá lớn mà trượt lên, để lộ cặp đùi thon thả, bóng loáng như một loại tơ lụa thượng hạng.
Ánh mắt lạnh băng của Quan Dĩ Thần chợt tối đi, sít sao nhìn cô, 'Muộn như vậy còn ở chỗ này, tôi có thể hiểu là, em đang đợi tôi không?'
Vốn hắn cũng không chú ý tới chuyện khuya như vậy mà vẫn còn người nấp trong bãi đỗ xe, chỉ khi xe ngoặt vào lối rẽ, hắn vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô gái này, hắn đã từ bỏ ý định tìm cô, không ngờ mới cách buổi tối hôm đó có một tuần thì cô lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn đỗ xe lại, đi bộ về bãi đỗ xe, không ngờ nhìn thấy cô gái kia lại ngồi thụp xuống đất khóc nức nở, khóc đến nỗi ngay cả hắn vào lúc nào, đi đến gần lúc nào cũng không hề hay biết.
Mà hắn thì lại như đồ ngốc vậy, cô khóc bao lâu thì hắn im lặng đứng đó nghe bấy lâu.
Cô là ăn no không có chuyện gì làm chạy đến chỗ của hắn hóng gió sao? Mà còn là lúc nửa đêm nửa hôm nữa chứ.
Theo ánh mắt phóng túng của hắn, Trang Lâm cúi đầu, mới phát hiện một nút áo sơ mi không biết từ lúc nào đã bị sút ra, để lộ khoảng ngực trắng nõn, cô theo bản năng lấy tay che ngực, nhưng lại nhìn thấy đùi cũng bị lộ, lại luống cuống kéo làn váy hẹp xuống.
Quan Dĩ Thần vẫn sít sao nhìn cô rồi như một mũi tên phóng đến kéo cô dậy, thuận thế kéo cô gái toàn thân đã không còn hơi sức ôm ở trước ngực.
'Nói, trốn ở trong đó làm gì?' Hắn một tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia nâng cằm cô lên, không chút lưu tình ép hỏi.
Trang Lâm cố nén đau, yếu ớt gọi, 'Quan tổng...'
Gặp quỷ! Nghe giọng nói yếu ớt hư nhược của cô lại khiến hắn cảm thấy một cảm giác hưng phấn khó nói thành lời. Quan Dĩ Thần nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cảm nhận thắt lưng mềm mại như không có xương của cô, một ngọn lửa vô danh từ bụng dưới xông thẳng lên...
'Có chuyện thì nói mau, tôi không có thời gian tiêu hao với em.' Có chút tức giận với phản ứng của bản thân đối với cô, Quan Dĩ Thần chợt buông cô ra khiến dưới chân Trang Lâm loạng choạng, cũng may cuối cùng gắng gượng đứng thẳng được.
Trang Lâm bước những bước không hồn ra khỏi bãi đỗ xe.
Trời đêm, không biết từ lúc nào đã rơi những giọt mưa lất phất, sắp giờ rồi, chuyến xe cuối cùng sớm đã rời bến, trạm xe taxi thì cách chỗ này gần một trăm mét, cho dù cô chạy đến đó cũng vẫn bị ướt như thường.
Nhưng, vậy thì thế nào chứ?
Còn có chuyện tệ hại hơn nữa không? Cô ngơ ngẩn nghĩ, nước mắt lần nữa bị ép trở lại trong hốc mắt sau đó cô...
...bật cười một cách vô vị.
Đúng vậy, chắc sẽ không còn chuyện gì tệ hại hơn nữa, cô cần gì phải sợ chứ?
Người ta đều nói, Thượng Đế đóng một cánh cửa thì sẽ mở một cánh cửa khác cho bạn, trước ngày hôm nay, Trang Lâm vẫn tin điều đó.
Nhưng trưa nay khi mẹ từ bệnh viện gọi cú điện thoại đó, cả người cô rơi vào nỗi tuyệt vọng đen tối nhất trong cuộc đời mình.
Chuyện kể ra cũng chẳng có gì mới mẻ, thậm chí nhạt nhẽo đến khiến người ta không hề muốn nghe một chút nào.
Thân là giám đốc tài vụ của một công ty, ba cô lén dùng một khoản công quỹ lớn đi chơi cổ phiếu, kết quả là thua sạch, sau khi chuyện bại lộ chỉ để lại một bức thư, nói đợi khi nào ông gầy dựng lại được sự nghiệp thì sẽ quay trở lại trả sạch khoản nợ kia rồi trốn ra nước ngoài lánh nạn để lại người mẹ sức khỏe suy yếu và đứa em trai còn chưa đến tuổi thành niên cho cô.
Người phụ trách của công ty đó với ba cô thực ra cũng có giao tình mấy chục năm, lại là bà con xa với mẹ cô, niệm tình xưa, dưới sự khổ sở cầu xin của mẹ cô, đồng ý cho nhà họ từ từ trả lại khoản tiền kia trước khi ba cô trở về.
Sau khi ba đi rồi, vì để mau chóng trả được món tiền khổng lồ đó, cả nhà dọn ra khỏi căn hộ ở khu chung cư cao gấp, bán luôn cây piano cô đàn từ nhỏ cùng tất cả những vật dụng có giá trị khác trong nhà nhưng vẫn không đủ bồi thường một phần mười số nợ đó.
Một nhà ba người dọn đến thuê một căn nhà nhỏ rẻ tiền, mẹ cô sức khỏe suy yếu cộng thêm không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào, nhờ có người quen giới thiệu đến một cửa hàng bán hoa giúp việc đổi lấy một khoản hỗ trợ của chính phủ để đỡ đần việc chi tiêu trong nhà.
Trang Lâm lúc đó vẫn còn học đại học, nhờ vào thành tích xuất sắc, năm nào cũng có học bổng vì vậy cũng không cần lo lắng vấn đề học phí.
Ban ngày đi học, buổi tối cô đến nhà hàng đệm đàn piano, tiền kiếm được mỗi tháng đó chỉ đủ phí sinh hoạt cho một nhà ba người, làm sao có khả năng hoàn trả khoản nợ khổng lồ kia chứ?
Thế là khi kỳ hạn trả tiền đầu tiên tới, họ thất tín, tiếp theo đó, lần thứ hai, thứ ba cũng không có tiến triển gì, đến lần thứ tư, người ta đến tận nhà tìm, hôm đó cô đang định đến nhà hàng làm việc thì nghe thấy tiếng mẹ mình khóc trong phòng khách...
Công ty người ta cũng không phải tập đoàn tài chính quốc tế gì, cũng cần có tiền mặt làm vốn lưu động cộng thêm họ thất hứa một lần lại một lần, cho dù có nhiều cảm tình hơn nữa cũng bị mài mòn hết sạch.
Ông chủ công ty đó cuối cùng tức giận ném lại một câu, nếu ba ngày sau không trả được một chút tiền vậy cũng đừng trách họ không nể tình, trực tiếp báo cảnh sát truy nã người cha đã trốn ra nước ngoài của họ về ngồi tù.
Hôm đó, nhìn mẹ ủy khuất nước mắt như mưa, cô cũng tuyệt vọng rồi, thậm chí từng nghĩ, thôi đi, người như ba gặp chuyện thì chạy căn bản không hề có chút đảm đương nào thì họ cần gì chứ? Muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi, tốt nhất là có thể bắt được ông về, vậy ba mẹ con cũng không cần phải sống mệt mỏi như vậy.