Chương : Theo tình tình chạy...()
Cô gái tên Nguyễn Mộng Mộng đó, vừa nhìn đã biết là một cô gái tốt, xuất thân từ gia đình gia giáo hiền lương.
Quan Viện Viện cô trước giờ không tự nhận bản thân không tốt nhưng khi so sánh với cô gái có nụ cười thuần khiết ấy, ánh mắt sáng rọi ấy, cô thấy mình chỉ là một người bụng đầy toan tính, mưu mô.
Chẳng trách nhiều năm như vậy, anh Chí Vũ vẫn chỉ xem cô là em gái, bởi vì anh ấy thích loại cô gái sạch sẽ, thuần khiết, bất kể là thân thể hay tâm hồn.
Mà cô, sớm đã không phải.
Ngửa cổ dốc cạn ly rượu mạnh trong tay, chất lỏng cay xè từ cổ họng một đường thiêu đốt đến toàn thân, từ nay về sau chỉ sợ ngay cả yêu thầm cô cũng không có tư cách nữa rồi.
Không biết đã uống bao nhiêu rượu, toàn thân hư nhược nhảy xuống ghế, thân thể chợt lảo đảo, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất thì một đôi tay hữu lực từ bên hông túm lấy eo cô kéo lại sau đó bị ôm trong một lồng ngực dày rộng, ấm áp.
'Sao lại uống nhiều vậy?' Sầm Chí Tề nâng mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt đã mông lung của cô gái.
Nếu như không phải bartender của quán bar này có giao tình tốt với hắn, nhận ra cô là người mấy ngày trước cùng họ đến đây uống rượu, nhìn ra tâm tình cô có gì không đúng nên gọi điện thoại cho hắn, với cách uống rượu này của cô, nếu như không phải có hắn luôn ở bên cạnh trông chừng thì không biết đã bị bao nhiêu gã đàn ông lợi dụng rồi.
Khoảng thời gian này, cô cự tuyệt tất cả cuộc hẹn với hắn, trước giờ chưa từng nói với hắn một câu dễ nghe, trưa nay còn mắng hắn điên.
Hắn nghĩ, chắc là mình cũng điên thật rồi, bằng không tại sao lại cứ vất hết mặt mũi bám theo cô một cách si ngốc như vậy?
'Cái...gì?' Đầu óc cô giờ đã hỗn loạn mấy phần, chất cồn bắt đầu phát huy tác dụng khiến lý trí của cô đình công, không thể suy nghĩ.
Thôi đi, nói chuyện với một cô nàng say rượu thì được gì chứ? Vì vậy, đã không làm thì thôi, làm thì làm đến cùng, dứt khoát vác người lên vai rời đi.
Mười một giờ rưỡi đêm, Lý Tử Mạn vừa đắp mặt nạ vừa nghe nhạc thư giãn nhưng tâm tình vẫn phiền muộn vô cùng.
Hôm nay cô đã làm một chuyện ngu xuẩn, tuy rằng Sầm Chí Quyền tạm thời không tỏ vẻ gì nhưng cô có dự cảm không lành, rất có khả năng cô sẽ bị ép phải từ chức.
Đều do cô nàng ngu muội kia dẫn dắt khiến đầu óc cô cũng nóng lên, làm ra chuyện mất mặt mà chỉ cần là người sáng mắt cũng có thể nhìn ra được kia.
Nhưng không làm cũng đã làm rồi, giờ có hối hận cũng muộn, cô chỉ có chút không cam tâm.
Thật không dễ dàng gì mới vào được Sầm thị, tuy rằng cô rất đố kỵ với Quan Mẫn Mẫn, cô gái cái gì cũng không bằng mình kia nhưng lấy tương lai sáng sủa của mình ra đánh cược thì cũng thật không đáng.
Càng nghĩ càng khó chịu, cô từ trên giường ngồi dậy, giật phắt chiếc mặt nạ đắp trên mặt ra mới phát hiện Diệp Dao đã vào phòng từ lúc nào, vẻ mặt tò mò nhìn cô.
'Chị, sao vậy?'
Lý Tử Mạn bực dọc thở ra một hơi, 'Hôm nay chị đắc tội với Quan Mẫn Mẫn.'
'Hả, chị đắc tội cô ta?' Diệp Dao vừa nghe thì hào hứng hẳn lên, ngồi xuống giường nắm tay chị mình, 'Chị đã làm gì?'
'Sao chị thấy em giống như đang xem kịch vui vậy?' Lý Tử Mạn không vui lườm em gái, càng nhìn càng thấy em mình cười không thuận mắt.
'Em chỉ nghĩ xem có phải cô ta bị chị chỉnh rất khó xem không.'
'Em cảm thấy chị có bản lãnh chỉnh cô ta ngay trước mặt Sầm Chí Quyền sao?'
'Cô ta thì có gì tốt mà người đàn ông kia lại xem cô như trân bảo chứ?' Diệp Dao buồn bực nói, nụ cười trên mặt cũng thu liễm mấy phần, trong mắt hoàn toàn là đố kỵ và phẫn hận.
'Tóm lại bất kể cô ta có gì tốt hay không tốt nhưng bản lĩnh câu dẫn đàn ông thì không thể xem thường.'
'Chị, gia tộc họ Sầm có bao nhiêu là đàn ông tinh anh, sao chị không nghĩ đến câu dẫn một người? Vậy thì đời này cứ vô tư vô lực. chị nhìn Tần Khiết kìa, nhẫn nhịn bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã thành công lên ngôi rồi.'
'Ý của em là bảo chị đi làm bồ nhí của một ông chú già nào đấy?' Lý Tử Mạn vừa ném chiếc mặt nạ vào thùng rác vừa khinh thường nói, 'Điên rồi sao? Thôi ra ngoài đi, chị đi ngủ đây.'
Nếu như cô thật sự muốn từ bỏ tự tôn theo chân mấy ông già ấy thì đâu cần đợi tới bây giờ. Cô cũng đâu phải người không có đầu óc như Tần Khiết.
Nhà hào môn ai cũng mơ tới nhưng cô tuyệt đối phải gả cho một người đàn ông xứng đáng.
Lần này, cô bởi vì không muốn đắc tội Hứa Yên mà làm ra một chuyện ngu xuẩn rồi, nếu như có thể thoát được kiếp nạn này, sau này cô phải tránh xa cô nàng chết tiệt kia một chút.
Ngày hôm sau, Lý Tử Mạn nhận được thông báo rời khỏi phòng thư ký của tổng tài để điều đến phòng PR, cô đương nhiên biết đó là chuyện gì, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng so với việc bị đuổi ra khỏi cửa, cô vẫn khá hài lòng với kết quả này.
Lúc ôm thùng vật phẩm cá nhân đứng ở thang máy chuẩn bị đến phòng PR, cửa điện thoại vừa mở ra thì lại gặp Hứa Yên.
'Thư ký Lý, sao vậy?' Hứa Yên cười tươi như hoa.
Lý Tử Mạn ngoài cười mà trong không cười, 'Nhờ phúc của Hứa tiểu thư, đương nhiên là được thăng chức rồi.'
Thực ra một thư ký được điều đến làm phó phòng PR có thể coi là thăng chức rồi, chỉ là rời khỏi phòng thư ký cũng có nghĩa là rời khỏi trung tâm của công ty, sau này muốn leo lên cao hơn nữa cũng sẽ mất nhiều công phu hơn.
'Vậy phải chúc mừng cô rồi. Có rảnh nhớ mời tôi một ly.' Hứa Yên nói rồi đạp chân lên giày cao gót ưỡn ngực rời đi.
Giờ họp không phải là ba giờ sao? Giờ mới hai giờ, cô ta đến sớm như vậy làm gì?
Nhưng bất kể cô ta đến sớm làm gì thì cũng không liên quan đến cô.
Nếu Hứa Yên cứ còn rêu rao như thế này, rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ chết rất khó coi.
Lý Tử Mạn cũng không quay nhìn lại bước vào thang máy rời đi.
Hứa Yên trên đường đến phòng họp vừa khéo đụng phải Sầm Giai Di đang từ phòng tổng tài bước ra, cô dừng bước lại.
'Giai Di!' Hứa Yên trực tiếp gọi tên cô.
'Hứa tiểu thư đến sớm vậy?'
Sầm Giai Di và Hứa Yên có thể coi như quen biết nhau từ nhỏ nhưng chí hướng của Sầm Giai Di là làm ra thành tích thật tốt trong công việc còn Hứa Yên chỉ thích làm một cô thiên kim tiểu thư ai thấy cũng phải đỏ mắt ghen tỵ mà thôi.
Không cùng chí hướng cho nên quan hệ giữa hai người không thể xem như rất tốt được.
Trước đây Sầm Giai Di đối với cô ta vốn chẳng sao cả nhưng sau chuyện hôm qua, trong lòng đã bắt đầu xem thường rất nhiều.
Cho nên giờ nhìn thấy cô ta, cô cũng chẳng hòa nhã gì.
'Giai Di, làm gì mà gọi xa lạ vậy?' Hứa Yên tiến lên mấy bước, đứng đối diện với Sầm Giai Di, 'Chí Quyền đâu?'
'Hứa tiểu thư có thể đến phòng họp ngồi đợi một chút, tôi bảo trợ lý mang cà phê đến cho cô. Giờ tôi còn có chuyện phải làm, xin phép trước.'
Sầm Giai Di cũng không nể mặt cô ta, nói những câu lãnh đạm ấy xong thì xoay người đi về phía văn phòng mình.
Hứa Yên giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ đành đi về phía phòng họp, vừa khéo liếc thấy cửa phòng tổng tài mở ra, Quan Mẫn Mẫn ôm một chồng văn kiện bước ra, cô theo phản xạ lùi lại, dấu mình sau một bồn cây lớn.
Mấy giây sau, Quan Mẫn Mẫn bước qua trước mắt cô, đi về phía thang máy chuyên dụng.
Một suy nghĩ đen tối chợt lướt qua trong đầu, sau khi nhìn chung quanh, cô cắn răng đi về phía văn phòng tổng tài.
Không biết tại sao, trái tim cô đập mau quá , đại khái là vì chuyện mình sắp làm đây khiến cô cảm thấy đặc biệt hưng phấn và kích thích, ngay cả bước chân cũng trở nên vội vàng.
'Nhanh vậy đã về rồi sao?' Sầm Chí Quyền nghe tiếng mở cửa, đầu không ngẩng lên hỏi. vừa nãy bảo cô đi đưa vài phần văn kiện quan trọng đến phòng tài vụ và phòng kế hoạch, bằng vào mức độ quen thuộc của cô với họ gần đây, chưa đến nửa tiếng sao có thể trở về nhanh như vậy?
Đối phương không trả lời sau đó là mấy tiếng bước chân không giống của tiểu trư nhà hắn truyền vào tai, ai dám không gõ cửa mà vào vậy?
Hắn ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cô nàng không mời mà tự tiện vào kia thì đặt tập văn kiện trên tay xuống.
Nhìn thấy hắn ngẩng lên, Hứa Yên ngừng bước, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng của người đàn ông, nhất thời trong lòng đủ mọi cảm giác chua xót, ái mộ, đố kỵ dâng lên...
Người đàn ông này, cô đuổi theo sau hắn mười mấy năm, từ thuở thiếu niên tuấn dật phi phàm đến bây giờ trầm ổn chín chắn, cô chưa bao giờ muốn buông tay.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn trước giờ đều không lưu lại trên người cô một giây, sự xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ của cô trong mắt hắn lại hoàn toàn không là gì cả.
Những chị em thân thiết của cô không phải chưa từng bày mưu tính kế cho cô, bảo cô tìm cách dâu dẫn hắn, cho dù có phải dùng thân thể cũng không sao cả, loại đàn ông "hàng hiếm" như Sầm Chí Quyền cho dù dùng hết thủ đoạn cũng đáng.
Nhưng Sầm Chí Quyền cũng không phải loại đàn ông ham mê sắc đẹp, trong vòng giao tế của bọn họ hắn đã gặp qua vô số người đẹp cũng chưa từng thấy hắn để ý đến ai, cho dù lúc du học ở nước ngoài, Tần Khiết đã từng có cơ hội đứng bên cạnh hắn nhưng trong mắt cô, cô ta căn bản không thể xem như bạn gái của hắn, cô không tin Sầm Chí Quyền sẽ xem trọng Tần Khiết.