Chương : Bẫy rập ()
'Trước khi đi, mẹ bảo anh giục em tìm một cô gái thích hợp để kết hôn đi.' Sầm Chí Quyền liếc qua Sầm Chí Vũ. Đứa em này đối với phụ nữ cũng kén chọn cực kỳ, từ lúc học đại học quen một cô bạn gái tới giờ thì chưa từng thấy nó có hứng thú với cô gái nào khác.
Nhưng Chí Vũ cũng chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi thôi, nếu như có đối tượng thích hợp cũng nên kết hôn rồi.
'Anh họ lớn đây là vì mình kết hôn nên chỉ hận những người cô đơn trên đời này cũng có thể thành đôi như mình đây mà.' Trình Chi Khải chen vào.
'Nếu như có người thích hợp cũng không phải không được.' Sầm Chí Vũ lắc lắc chất lỏng trong ly, xuyên qua chất lỏng màu vàng nhạt chừng như nhìn thấy loáng thoáng một gương mặt xinh đẹp, còn có dải băng gạc được cột lại thành hình bươm bướm...
Lần đầu tiên có một cô gái có thể khiến hắn nhớ nhung lâu như vậy!
Chỉ tiếc là, tối hôm đó rời đi quá vội vàng, hai người đều không lưu lại cho nhau bất kỳ phương thức liên lạc nào, ngay cả tên cũng không biết, sau đó hắn có đến quán bar đó mấy lần nhưng đều không gặp được cô.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, nếu như không phải cùng bạn bè tụ hội, một cô gái sạch sẽ đơn thuần như vậy sao lại có khả năng thường xuyên đến quán bar được chứ.
'Sao vậy anh họ, có đối tượng rồi sao?' Trình Chi Khải nhìn vẻ nghiêm túc khó có của Sầm Chí Vũ thì cười trêu.
'Tôi không thể có đối tượng sao?' Sầm nhị thiếu gia lườm hắn một cái. Tốt xấu gì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, gặp được đối tượng phù hợp với mình, động tâm không phải chuyện rất bình thường sao?
'Hai người cứ nói chuyện đi, tôi qua bên đó xem sao.' Sầm Chí Quyền đặt ly rượu xuống, không an tâm đứng lên đi về phía bà xã tương lai.
Thực ra không phải hắn không yên tâm mà là nhìn cô cười nói vui vẻ với người đàn ông khác như vậy, hắn không thoải mái thôi, cho dù người đó là em họ mình cũng vậy.
'Anh hai quản con gái thật nghiêm!' Trình Chi Khải nhìn theo bóng lưng đại boss bĩu môi.
'Có bản lãnh, cậu cũng tìm một đứa con gái về quản!' Sầm Chí Vũ trêu hắn.
'Thôi đi, chuyện khó nhằn như vậy, tôi sợ không kham nổi.' Trình Chi Khải nhún vai, cá nhân hắn thích tìm một cô gái độc lập, thành thục hơn, không cần hắn phải lo lắng quá nhiều.
Trình Chi Nam vừa thấy anh họ mình đến thì biết mình nên lui binh rồi, rất biết điều đặt ly rượu lên bàn xong biến mất.
'Anh nhìn nè, ly này là em pha đó, uống thử xem!' Quan Mẫn Mẫn như hiến vật quý đưa ly rượu năm sáu màu đến tận miệng người đàn ông.
Sầm Chí Quyền cúi xuống nhìn ly rượu, cuối cùng chống cự không nổi trước ánh mắt chờ mong của cô, nhấp một ngụm...
Nếu như không phải nể mặt cô, ngụm rượu này hắn nhất định phun ra ngoài ngay. Đây là mùi vị gì chứ? Cũng không biết cô pha theo tỷ lệ gì nữa.
Người ta nể mặt nhấp một ngụm thôi, ai ngờ Quan tiểu thư hào hứng quá, bắt người ta uống hết ngụm này đến ngụm khác...
Trình Chi Nam ngồi ở sofa cười đến gập cả lưng vẫn không quên lấy điện thoại ra chụp ảnh lại!
"Tài năng" của chị dâu đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt, đã nói rõ ràng tỷ lệ với cô cả rồi nhưng thứ rượu mà cô pha ra đó, nói khó uống bao nhiêu thì khó uống bất nhiêu, thật sự làm khó cho anh họ lớn, không biết dạ dày của anh ấy có chịu nổi không nữa? Lỡ lát nữa phải đưa đi bệnh viện cấp cứu thì phiền.
'Cậu cười gì vậy?' Sầm Chí Vũ khó hiểu hỏi, chỉ là khó uống thôi mà, cũng không phải thuốc độc, 'Đây là tình thú giữa hai người, OK?'
'OK, tình thú!' Trình Chi Nam vẫn chưa thôi cười, chụp liền mấy tấm.
Sầm Chí Vũ lấy điện thoại ra, nhìn thấy tấm ảnh "tình thú" giữa anh hai và chị dâu đang khiến cả nhóm dậy sóng thì lắc đầu, một số người còn quá đáng hơn, nói lập tức phải đến hội sở, bảo họ tìm cách giữ chân hai người lại để đám tiểu nhân kia được tận mắt chứng kiến, thậm chí còn quá đáng đến nỗi bảo Chí Tề mau mau đến, diễn một tuồng kịch vui huynh tệ tương tàn cho mọi người xem.
Thật sự là hết nói nổi!
'Cẩm thận tôi đem ghi chép này chuyển cho anh hai em.' Sầm Chí Vũ xem một lúc thì chen vào một câu rồi lui ra.
'Anh ba, anh làm vậy thật không có đạo đức!' Trình Chi Khải lầu bầu.
'Vậy đám các cậu suốt ngày ở sau lưng người ta tám chuyện là có đạo đức lắm hở?'
'Chúng ta là người một nhà, chỉ là quan tâm anh họ lớn thôi mà, đừng nói đến đạo đức nghe nghiêm trọng vậy.'
Bên này ba người đàn ông nhàm chán ngồi cãi nhau về vấn đề đạo đức thì bên kia, Quan tiểu thư dưới sự dỗ dành của boss đã uống hết hai ly rượu mà Trình Chi Nam điều chế, cả người đã rơi vào trạng thái mơ hồ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ánh mắt mê ly, mềm nhũn gục trong ngực người đàn ông, nhìn ngoan cực kỳ.
Chỉ có điều, hai bàn tay của cô lại không ngoan tí nào. Vốn đang vịn nơi eo hắn bắt đầu dời xuống, không biết từ lúc nào thì bắt đầu chui vào trong áo sơ mi, sờ đông sờ tây làm vui.
'Ngoan, đừng sờ bậy, chúng ta về nhà!' Giọng người đàn ông trầm hơn mấy phần, chụp lấy đôi tay không an phận kia giữ lại.
Quan tiểu thư đã say đến mơ mơ màng màng lầu bầu, 'Em còn muốn sờ, còn muốn sờ...'
Âm thanh không lớn nhưng cũng không nhỏ ấy đủ khiến mấy người đàn ông đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm kia nghe thấy, ngụm rượu trong miệng suýt tí nữa thì phun ra.
Thì ra cô nàng này say rượu rồi open như vậy, không biết năm đó đại boss cùng cô ấy rượu say làm loạn là ai làm loạn trước đây.
'Suỵt, đợi lát nữa cho em sờ.' Sầm Chí Quyền ôm ngang người cô lên, nhìn về phía những người đàn ông gương mặt đầy vẻ trêu chọc kia nói một câu "Đi trước" rồi ôm cô nàng không an phận kia đi thẳng ra ngoài.
Cửa mới mở, bàn tay đang định gõ cửa của Sầm Giai Di khựng lại giữa không trung...
'Anh...' Nhìn cô gái trong ngực hắn, 'Mẫn Mẫn uống say rồi?'
Sầm Chí Quyền bất mãn lườm cô một cái, Sầm Giai Di biết mình lỡ lời, vội vàng cải chính ngay, 'Chị dâu uống say rồi?'
'Ừ.' Sầm Chí Quyền gật đầu, 'Muộn rồi, giải tán thôi.'
Quan Mẫn Mẫn từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nhìn Sầm Giai Di mông lung chào, 'Giai...Di...'
Say thành như vậy mà còn nhận ra được người, lợi hại!
Sầm Giai Di nhìn cô phất tay, 'Hi, uống say thì về ngủ sớm đi.'
Xem ra muốn mượn xe đại boss đưa mấy cô thư ký cũng đã say khướt kia về là chuyện không thể nào rồi, nhưng ở đây chắc vẫn còn người khác.
Mọi người đều uống say cô không yên tâm để họ tự đón xe về, nếu như xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này cô khó mà trốn thoát. Nếu như thực sự không được nữa, vậy chỉ đành sắp xếp cho họ ngủ lại đây một đêm.
Cô đang định đi vào thì như nghĩ ra chuyện gì, quay lại nhìn sau lưng boss hỏi...
'Anh, vừa nãy Quan tổng tài cũng uống rượu ở đây phải không?'
Sầm Chí Quyền khựng lại một chút, cũng không quay lại, 'Sao vậy?'
'Vừa nãy Trang Lâm về trước, là đi với Quan tổng tài sao?'
Sầm Giai Di vừa thông minh vừa nhạy bén, lần trước Quan tổng đến công ty họ rồi xảy ra chuyện ở phòng tiếp đãi khách VIP đã khiến cô cảm thấy không đơn giản, cô đoán ra được, anh ta nhất định có quen biết với Trang Lâm.
Lúc đó khi Trang Lâm từ trong phòng bước ra thì nước mắt rơi không ngừng, cảnh tượng đó cô nhìn thấy rõ mồn một. Tối nay cô bị chuốc mấy ly rượu sau đó nói ra ngoài nghe điện thoại, đi gần một giờ cũng chưa thấy quay lại nên cô mới không yên tâm mà đi tìm, tìm không được nên mới gọi điện thoại cho cô.
Trong điện thoại giọng cô rất khác thường, giống như mới vừa khóc vậy, cô nói thân thể không thoải mái nên về trước, vì không quấy rầy mọi người nên định về đến nhà mới gọi lại.
Nghe Trang Lâm nói vây cô cũng không truy vấn thêm nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Quan Dĩ Thần đi cùng với Trang Lâm sao? Sầm Chí Quyền thoáng chau mày, chuyện này hắn thật sự không biết.
'Nếu như cô thư ký kia đã về nhà an toàn rồi thì em không cần lo lắng nữa.'
Sầm Chí Quyền nói rồi ôm người rời đi.
Vừa nãy hai gian phòng là ở cùng một tầng, nếu như vậy mà hai người họ cũng có thể gặp nhau, vậy chỉ có thể nói là quá trùng hợp.
Mười một giờ khuya, đèn ở bãi đỗ xe ngầm tỏa ra ánh sáng mờ tối, không gian xung quanh im ắng cực kỳ, im ắng đến nỗi gần như có thể nghe được tiếng thở dồn dập của người đàn ông ở một góc khuất.
Còn chưa kịp lên xe, cô nàng say khướt kia đã không chờ kịp mà quấn lên hắn.
'Được rồi được rồi, vào xe đi...' Kéo đôi tay đang quấn quýt trên người mình ra, Sầm Chí Quyền hít sâu một hơi, nhìn đôi môi bị hôn đến hồng nhuận ướt át kia, cảm thấy cổ họng khô rang.
Trong cuộc đời hắn, đối với bất kỳ người nào, bất kỳ việc gì đều như nắm trong lòng bàn tay nhưng một khi gặp được cô nàng hễ uống rượu thì hành xử không theo lẽ thường này thì quy tắc gì cũng sụp đổ.
'Không cần.' Cô nàng không thuận theo dậm dậm chân.
'Chúng ta về nhà đi.' Tuy rằng hắn cũng không dám đảm bảo cứ như vậy lái xe về nhà liệu có xảy ra tai nạn hay không, hay nói đúng hơn, liệu bọn họ có thể nhịn đến lúc đó không?
'Em muốn ở đây, em thích ở đây!' Bàn tay nghịch ngợm quá phận đến mức khiến cả người hắn như bốc hỏa, thực không khác gì châm dầu vào lửa.
Hắn nửa ôm nửa kéo cô đi về một góc tương đối khuất.
Xe của Sầm Chí Quyền đỗ ở góc trong cùng, chỗ đỗ xe này là để riêng cho người nhà họ Sầm hắn, hắn thường đến đây, đối với tình huống ở đây quen thuộc vô cùng, bao gồm đứng ở đâu có thể ẩn núp khỏi sự theo dõi của camera quan sát.
Cô nàng này muốn chọc lửa, muốn chơi kích thích đúng không?
Hắn chơi với cô thì được rồi!
Lúc Sầm tiên sinh và Quan tiểu thư trốn ở một góc chơi trò kích thích, đồng thời có người xấu hổ đến cực điểm...