Đông Hán nha môn.
Thẩm Quyết ngồi trên cùng, nghe người bên dưới đáp lời. Kim ô phủ vàng ròng treo cao tấm biển, thượng thư "Bách thế lưu danh", sau lưng y là phù điêu ly long bàn ngọa, giương nanh múa vuốt. Hai bên dựng hai giá cắm nến gỗ sơn đen bóng, trên đất đặt hai chiếc ghế lim, một chiếc ghế dựa màu xanh đơn sắc mạ vàng. Thẩm Vấn Hành hầu hạ bên cạnh, cầm quạt lá nhẹ nhàng phe phẩy cho Thẩm Quyết, Tư Đồ Cẩn cũng đứng một bên.
Thẩm Quyết thần sắc uể oải, không có tinh thần. Y chân không chạm đất bận rộn hơn nửa tháng, mấy ngày liên tiếp thức khuya dậy sớm, hôm qua còn bởi vì chuyện Thượng Nhị Lang mà ngủ không ngon, người có làm bằng sắt cũng không chịu đựng được. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh sáng khốc liệt rọi vào nhà chính, Thẩm Quyết hí mắt nhìn bụi bặm bay trong vầng sáng, giống như những con muỗi xanh nhỏ xíu, nhào tới nhào lui.
"Đốc chủ?" Thiên hộ bên dưới nhẹ cất tiếng gọi khẽ.
Thẩm Quyết phục hồi tinh thần lại, "ừ" một tiếng, "Ngươi nói."
"Dư đảng Ngụy Đức Hứa Thọ hôm qua đã xuất kinh, ty chức dựa theo đốc chủ phân phó phái người xa xa theo dõi, chỉ cần hắn cùng đụng đầu với những Ngụy đảng khác, chúng ta liền nhất cử bắt lại. Hắn đi về phía tây, ty chức nghĩ hắn muốn ra Thiên Tân vượt biển, đã phái người đi canh chừng."
"Những chuyện này các ngươi tự xem xét mà làm đi, không cần thông qua gia gia nữa. Ngụy Đức Đại Kỳ đã ngã ngựa, những con tôm con tép này muốn ôm đầu thoát thân, bất quá ra biển, xuất quan hai con đường. Các ngươi dọc đường tìm kiếm, không sợ không tìm được." Thẩm Quyết tay vịn trán, nhắm mắt lại nói, "Bây giờ quan trọng không phải Ngụy Đức dư đảng, mà là đám chuột nhắt tầm nhìn hạn hẹp các ngươi gây họa. Thấy gia gia được thế, các ngươi liền từng tên từng tên không phân rõ được đông nam tây bắc rồi. Chưa nói đến chuyện Thẩm phủ bị kẻ gian đột nhập, thì phải nói chuyện Giang Chiết Hồ Quảng lập miếu thờ. Gia gia còn chưa có chết đây, đã sớm lập cái từ đường, chẳng lẽ gia gia còn phải cám ơn lòng tốt của các ngươi? Đám nhà nho thanh lưu chua chát kia, dựa vào nước miếng cũng có thể khiến người ta chết chìm. Hóa ra chết chìm là gia gia, không liên quan đến các ngươi sao?"
"Không dám không dám, " Thiên hộ mồ hôi như mưa rơi, "Đốc chủ bớt giận, đám hạ nhân cũng là một mảnh hiếu tâm, cầu nguyện lão tổ tông ngài sống lâu trăm tuổi vạn thọ vô cương, ít ngày trước kế châu Tổng binh Vi đại nhân còn tặng bạch lộc, cũng đều có lòng tốt, không ngờ mang cho người phiền toái! Đám chó con mù mắt này, ty chức nhất định phân phó đi rà soát, đem từ đường dỡ hết, vạn không thể tái phạm!"
"Làm quan tại triều nói năng phải cẩn thận, bạch lộc là điềm lành trên trời rơi xuống, nên dâng lên bệ hạ, đưa đến chỗ gia gia là đạo lý gì? Cũng chuyển đi." Thẩm Quyết nhíu chân mày.
Thiên hộ vâng vâng dạ dạ.
Một hình quan khác chạy bước nhỏ tiến vào, cong eo nói: "Hồi bẩm đốc chủ, đã lục soát lại toàn bộ Thẩm phủ, trừ một quyển công văn, thì không mất gì. Mà công văn kia đã tìm được trên người Thượng Nhị Lang, xem chừng là hắn lấy được ở thư phòng."
"Công văn? Quả thật là dư đảng của Ngụy Đức sao?"
"Còn không biết, hắn vừa tỉnh lại, đã mưu toan vượt ngục, đả thương hết mấy nha dịch, thiếu chút nữa thì để cho hắn được như ý. Cũng may ty chức kịp thời chạy tới, dùng hình với hắn mới an tĩnh lại." Sát hình quan dừng một chút, hỏi, "Người này nên xử trí như thế nào? Tiếp tục thẩm vấn hay là..."
Thẩm Quyết gõ bàn trầm ngâm. Tên kia tuy là bằng hữu của Hạ Hầu Liễm, nhưng nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của y, quả thực đáng hận. Cộng thêm việc lẻn vào Thẩm phủ ăn trộm công văn, không biết là mục đích gì. Bây giờ đang lúc nhiều việc, y mới vừa lên đài, căn cơ chưa ổn, thanh lưu nhòm ngó, Thái hậu cũng không phải là một nữ nhân dễ sống chung. Các phe phái cũng nhìn chằm chằm tìm lỗi của y, hơi không lưu ý liền bị tố tội. Tiêu chí của y trước nay đều là thà giết nhầm một vạn còn hơn bỏ sót một tên, người kia giữ lại cuối cùng là một tai họa ngầm.
Thẩm Quyết thoáng giương mắt, âm u nói: "Không cần giữ, giết đi."
" Tuân lệnh." Sát hình quan cáo lui.
Thẩm Quyết cầm chén trà lên, dùng nắp phất phất lá trà, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Lần trước sai các ngươi đi thăm dò lai lịch Thượng Nhị Lang, có kết quả chưa?"
Có một phiên tử chắp tay nói: "Đã điều tra, văn thư mấy ngày trước đã đặt lên chỗ ngài, đốc chủ công việc bận bịu, hẳn là quên chưa xem. Người này lai lịch không rõ ràng, không có hộ tịch hộ thiếp, chỉ tra ra một năm rưỡi trước từng tòng quân ở Đài Châu, nửa năm trước vào kinh, hiện nay làm nô bộc ở Vân Tiên Lầu. Đúng rồi, Thượng Nhị Lang không phải tên thật, hắn ở Vân Tiên Lầu gọi là Hạ Hầu lão nhị, ở Đài Châu dùng tên Thượng Nhị Ngưu, không biết cái nào mới là tên đúng."
Chén sứ choang một tiếng rơi vỡ trên đất, nước trà bắn tung tóe khắp người Thẩm Quyết. Mọi người cũng giật mình, Thẩm Vấn Hành "Ai dô" một tiếng, vội lấy tay áo giúp Thẩm Quyết lau trà trên người. Thẩm Quyết gạt hắn ra, vành mắt sắp nứt hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa, hắn tên gì?"
Thẩm Quyết sắc mặt trắng bệch, phiên tử không biết câu nào xúc phạm đến y, ngây ngốc mở miệng: "Hạ Hầu..."
Hắn lời còn chưa nói hết, Thẩm Quyết đột nhiên đứng lên, lao nhanh ra ngoài, kêu lên: "Mau! Mau gọi sát hình trở lại!"
Mọi người nhận lệnh, cũng không hỏi tại sao, cong chân chạy.
Thẩm Quyết mặt mũi tái nhợt, cũng chạy theo. Đầu óc giống như có ánh mặt trời xuyên vân phá vụ, không còn biết gì nữa. Thượng cùng âm với Thượng, là từ trái nghĩa với Hạ. Nhị Lang, lão Nhị, Nhị Ngưu... Nhị là thứ hạng trong nhà của Hạ Hầu Liễm! Tên ngu ngốc kia chính là Hạ Hầu Liễm, cho nên hắn biết dịch dung, cho nên hắn biết Tĩnh Thiết, cho nên ánh mắt hắn quen thuộc như vậy!
Chữ thượng (尚) trong họ Thượng Nhị Lang lấy đồng âm với thượng trong nghĩa thượng/hạ (上/下)tức trên dưới. Mà hạ lại đồng âm với chữ Hạ trong mùa hạ (夏), họ của Hạ Hầu. Giải thích hơi lằng nhằng tí >.