Nửa đường Thẩm Quyết liền bỏ xe, cưỡi ngựa chiến gia roi hồi kinh. Hạ Hầu Liễm nhìn khí sắc y khá hơn nhiều, liền không cưỡng ép bắt y tiếp tục ngồi xe ngựa nữa. Trở lại kinh sư bọn họ đem Hạ Hầu Liễm cùng Chu Thuận Tử ném xuống, không biết đi nơi nào. Dĩ nhiên, bọn họ trong tối có phái người giám thị hay không thì không rõ lắm. Trước khi đi Tư Đồ Cẩn nói với Hạ Hầu Liễm, mấy ngày này chú ý môn hộ, đóng cửa chớ ra.
Hạ Hầu Liễm biết kinh sư nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng không kịp hỏi cho rõ lời Tư Đồ Cẩn, khi trở lại Vân Tiên Lầu liền ngã bệnh, vết thương trên lưng xử lý quá muộn, lại là nhiễm trùng chảy mủ. A Sồ cắt xiêm áo dính trên lưng hắn, nhìn thấy cả lưng đầy những vết sẹo dữ tợn, sợ đến thiếu chút nữa rớt kéo rơi trúng đùi mình. Vội vàng đuổi Chu Thuận Tử đi giúp hắn mời đại phu, bốc thuốc, giằng co bảy tám ngày mới từ từ hồi phục.
Nha hoàn đi ra ngoài mua thuốc về liên tục chép miệng, nói bên ngoài rất đông Cẩm y vệ cùng binh sĩ, hung thần ác sát hô hô hoán hoán, dọa chết người. Lại qua mấy ngày, trong kinh ban lệnh cấm thiết, còn bắt đầu thực hiện giờ giới nghiêm. Vân Tiên Lầu làm ăn tiêu điều không ít, không có ân khách tìm đến, người đứng vẫy ở cửa cũng miễn, vương bát thủ lĩnh cùng các cô nương đều túm tụm trong sân đánh mạt chược.
Hạ Hầu Liễm vẫn luôn dưỡng thương, chỉ có thể dựa vào A Sồ cùng tiểu nha đầu nói cho hắn tin tức bên ngoài. Nói tới nói lui đều là trên đường tán loạn Đông Hán phiên tử, Cẩm y vệ cùng binh mã, không thì là cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt vô cùng, không chỉ khai báo lộ trình còn phải lục soát người. Tin tức về Thẩm Quyết nửa điểm cũng không có, một người còn sống sờ sờ, lại giống như bốc hơi giữa nhân gian. Hạ Hầu Liễm an ủi mình, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Ngày thu phân đầu tiên, màn đêm vừa buông xuống, bên ngoài vang lên một trận tiếng đàn ông hò hét, còn có tiếng ủng sắt nện trên đất, binh giáp đụng nhau loảng xoảng, trong kinh khắp nơi nổi lửa, khói đen ngút trời. Các cô nương trốn dưới mái hiên, hoảng sợ nhón chân lên nhìn ánh lửa phản chiếu đỏ trời. Tú bà kêu đám tạp dịch cùng côn đồ ra canh cửa, có người đánh bạo nhìn trộm qua khe hở ra bên ngoài, trở lại nói binh sỹ bắt rất nhiều người cả nam cả nữ, trên đường còn có vết máu.
"Trong cung chính xác đã xảy ra chuyện, " tú bà phe phẩy quạt chỉ chỉ trỏ trỏ, "Đây là sắp có đại biến rồi, kẻ đứng sai đội xác định xong đời!"
"Bên ngoài là đang bắt những kẻ đứng sai đội? Là người của Đại điện hạ hay là Nhị điện hạ?" Có cô nương vuốt ngực hỏi, "Không biết tên nhân tình đáng chết kia của ta thế nào. Tháng trước hắn uống rượu say nói cùng ta mấy lời, nói gì mà Phúc Vương điện hạ là có hy vọng nhất, không chừng có thể khắc thừa đại thống."
Tú bà khi nói chuyện rất có khí chất nữ trung hào kiệt, "Mặc kệ nó! Coi như là Thiên hoàng lão tử thay đổi một nhà họ cũng không ngăn được bà mở cửa làm ăn. Chừng vài ngày nữa, xem nhân tình kia còn lăn tới giường ngươi hay không, chẳng phải sẽ biết sao?"
Hạ Hầu Liễm tránh đám cô nương đang rối rít, ngồi dưới giá bồ đào, trong tay vuốt ve Thất diệp bồ đề của Thẩm Quyết.
Cầu ông trời phù hộ, hy vọng Thẩm Quyết bình bình an an, toại nguyện sở cầu.
————————
Tử cấm thành.
Bóng tối trầm trầm đè xuống, trên tường phủ da trâu treo hàng đèn lồng giấy đỏ, ánh sáng lớn cỡ nắm tay liền thành một mảnh, giống như trăm vạn đốm vàng vỡ nát trên gạch đá xanh đen . Đêm nay như đặc quánh, đèn đóm trong cung cũng chỉ đủ để chiếu một góc xung quanh nơi nó đứng, nhiều nơi vẫn vùi trong bóng tối. Thái giám canh cửa cúi đầu đứng, bóng mờ che khuất nửa người, không cẩn thận nhìn không ra.
Cả cung đình yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng o o, bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng thiết giáp khanh nhiên càng ngày càng gần. Tiểu thái giám như bừng tỉnh, ngây ngốc ngẩng đầu trông về phía đường đi. Một đạo tiễn ngắn phóng gió lao tới, trong nháy mắt xuyên thủng đầu hắn. Tiểu thái giám gục xuống đất, máu tràn ngập trên gạch, con ngươi vô thần đen nhánh, soi lên bóng dáng Ngụy Đức cùng Phúc vương, và bóng Ngự lâm quân vội vàng.
Cung Càn thanh ngược lại đèn đuốc sáng choang, hoàng đế thích sáng rỡ, khi ngủ vẫn phải đốt đèn. Lão hoàng đế tựa vào giường long phượng, màn giường là gấm hoàng lăng, chăn cũng là gấm hạnh hoàng, khắp nơi đều màu sắc rực rỡ, nhưng người đã không còn thuốc chữa mà tối tăm âm u, mặt như tro tàn, nửa ngày không thở nổi một hơi, giống như ngọn lửa đèn cầy trong gió lạnh, leo lắt, tựa như chớp mắt tắt ngay.
Trương hoàng hậu ngồi trên ghế, cổ tay treo một chuỗi phật châu, đang lân từng viên từng viên, lạnh mắt nhìn Lý quý phi đang phục vụ thuốc thang, Nhị điện hạ mười tuổi ngồi bên chân, lớn tiếng đọc thơ, giọng non nớt một tiếng một tiếng vang vọng, là thứ có sức sống duy nhất giữa cung điện tràn đầy mùi vị thuốc thang cùng tử khí.
Trương hoàng hậu thở ra một hơi, ba người kia vui vẻ hòa thuận, giống như là một gia đình, nàng lại giống một người ngoài, hoàn toàn xa lạ.
Đế hậu bất hòa không phải chuyện ngày một ngày hai, hoàng thượng phải có chừng mười năm không đặt chân qua điện hoàng hậu ngủ lại. Hoàng hậu thất sủng, tự có quý phi nhận sủng ái, quý phi trước chết, còn có quý phi sau thay, nói tóm lại, hoàng hậu nàng vẫn là không tới lân. Thôi bỏ đi, hoàng hậu đỡ đỡ búi tóc cài phượng trâm, đứng dậy. Nhân sinh tại thế, nào có thể chỉ hướng tới ái tình ? Trò vui hư vô mờ mịt, nàng cũng không lạ gì.
Thái y đang bắt mạch, bò đầu gối lui về phía sau, đầu dập xuống đất, cân nhắc ngữ từ nói: "Vạn tuế lưỡi đài đỏ lên, tay chân phát rét, mạch tượng mềm nhũn, bệnh tình lại trầm trọng hơn hôm qua một tầng." Hắn nói vòng vo, tất cả mọi người nghe đều hiểu, đây là không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể chờ chết.
Thái y kinh hồn bạt vía đợi hoàng đế nói chuyện, hoàng đế chỉ phất phất tay, nói: "Ngươi lui xuống đi. Trẫm đến tuổi rồi, mạng này là chuyện của trời, người phàm chúng ta không quản được. Trời muốn thu trẫm đi gặp tổ tông, thì trẫm nên đi."
"Bệ hạ!" Lý quý phi ngậm lệ, kêu một tiếng.
Nhị điện hạ cũng không đọc thơ nữa, ngẩng đầu lên tỉnh tỉnh mê mê nhìn hoàng đế.
"Mục Hoành, " hoàng đế đem tay tiểu hoàng tử đặt trong tay mình, "Ngươi phải nghe lời mẫu phi, nghe lời của lão sư, tương lai, đều dựa vào ngươi."
Lão hoàng đế đến nay vẫn không lập di chiếu, nghe chừng, giống như muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đứa trẻ chưa dứt sữa này. Trương hoàng hậu trong lòng lộp bộp, ngẩng đầu lên, cứng rắn kéo ra một nụ cười nói: "Hoàng thượng đây là lời gì? Nhị điện hạ tuổi tác còn nhỏ, cần chú tâm học tập cho tốt, rèn luyện thân thể, thật thông minh lanh lợi là được. Trách nhiệm người lớn chúng ta tự gánh vác, sao để trẻ con phải nhọc lòng?"
Lão hoàng đế liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh buốt khiến Trương hoàng hậu rùng mình, không tự chủ để cho cung tỳ nâng đứng ra xa chút. Lão hoàng đế gục gương mặt run rẩy, khàn khàn mở miệng nói: "Vậy theo ý ngươi, trọng trách này nên để cho ai?"
Trương hoàng hậu hơi ưỡn ngực, cất giọng nói: "Bệ hạ, rõ ràng là chuyện rành rành, người sao phải cố tình xem như không thấy. Nhị điện hạ mới mười tuổi, đứa trẻ mười tuổi có thể làm cái gì? Ngay cả chữ cũng chưa đọc sõi! Nhi tử Mục Sâm của ta, đoan trang tuấn tú, từ khi nhận phiên tới nay, nơi đó an bình, trăm họ an cư lạc nghiệp, chưa bao giờ phạm lỗi gì. Nhưng mà ngài, cũng bởi vì một chút bệnh ở chân của nó, đối xử với nó như đồ bỏ đi!"
Không nói thì thôi, nói đến sắc mặt hoàng đế liền biến. Lão cắn răng, cả giận nói: "Mười tuổi thì như thế nào? Bốn năm sau, nó chính là mười bốn tuổi, trẫm cũng mười bốn tuổi đăng cơ! Mục Sâm, ngươi nói Mục Sâm! Trẫm đã cho nó cơ hội, nó gãy chân, trẫm cũng đau lòng! Nhưng đứa nhỏ này, ăn uống vui đùa, bát đại hồ đồng chỗ nào nó chưa đi qua! Vân Tiên Lầu, cái đám gan lớn bằng trời! Đòi nợ đòi lên tận cung môn của trẫm! Mặt mũi thiên gia đều bị nhi tử ngươi làm cho mất sạch!"
Trương hoàng hậu cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như thể ngài chưa từng đi qua. Cẩm y vệ bảo hộ, Đông Hán giấu diếm, giả trang thành công tử thường dân, cùng một đám không có mặt mũi cấu kết lôi kéo nhau, lúc trở lại trong cung, mùi son phấn còn ngồn ngột, khi dễ thần thiếp không biết sao! Cũng không nhìn một chút Mục Sâm là nòi giống của ai!"
Nàng nói ra lời này, mọi người trong Càn thanh cung đều cúi thấp đầu, làm bộ mình là người gỗ, không nhìn thấy cũng không nghe được.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi câm miệng!" Hoàng đế giận dữ, khạc ra một búng máu.
Lý quý phi sợ hết hồn, lật đật vuốt ngực lão, khóc lóc nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài chờ nói nữa! Bệnh tình bệ hạ không thể tức giận a!"
Người sống cả đời, ai chưa từng hoang đường? Sự hoang đường của đế vương còn là chuyện phong lưu hậu thế, dã sử nhàn tình, nhưng giờ khắc này ngàn vạn lần không thể lôi lên đài mà nói. Trương hoàng hậu miệng không lựa lời, vạch trần một lượt, cũng không thèm ngó ngàng.
"Sâm nhi của ta, văn võ bá quan sở hướng, Đại Kỳ trăm họ kỳ vọng, ngươi không lập, cũng phải lập!" Trương hoàng hậu ngạo nghễ nói, "Sâm nhi, đi ra đi!"
Phúc vương từ sau ghế long phượng bước ra, hướng hoàng đế hành một lễ, mỉm cười nói: "Phụ hoàng an khang." Vẫn là thân hình béo mập, hắn vừa đi tới, Càn thanh cung nhất thời tựa như nhỏ đi rất nhiều, bóng người to lớn bị ánh nến chiếu lên tấm bình phong cùng nóc nhà, đè xuống nặng nề. Thái y, cung nữ ,thái giám đều cảm thấy trong điện bỗng nhiên tối tăm, không thở nổi.
Ngụy Đức nâng khay bước tới, bên trên thả giấy bút, cung cung kính kính đưa tới trước mặt lão hoàng đế, nói: "Bệ hạ, người lập phúc Vương điện hạ vì tự đi. Mấy nguyên lão trong nội các, lục bộ thượng thư, đều quỳ trước điện khóc cầu. Lập tự là chuyện trọng đại, quốc gia an khang, nô tỳ cả gan, quỳ xin bệ hạ sớm ra quyết định!"
Phúc vương chắp tay sau lưng nói: "Đúng vậy, phụ hoàng. Thừa dịp ngài còn có thể nhúc nhích, nhanh đi! Chư vị thần công cũng đang chờ, ngài tội gì quật cường như vậy? Chẳng lẽ là ngài lo lắng mẫu tử nhị đệ? Ngài cứ yên tâm một trăm tám mươi lần đi, nhi thần tất nhiên sẽ chiếu cố thật tốt."
Trong Càn thanh cung hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trầm mặc, mấy thái y cúi đầu, yên lặng lui về phía sau, đem mình núp vào rèm, càng không bắt mắt càng tốt. Lão hoàng đế nhìn khay trong tay Ngụy Đức, lão thái giám ngoan ngoãn cúi đầu, mũ kim sa phủ trên mặt hắn một tầng bóng mờ.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Ngụy Đức, thở dài một cái, nói: "Lão bạn à, trẫm khi còn bé bị thầy phạt đánh lòng bàn tay, lúc ngươi cầm tay trẫm vừa khóc vừa thổi, trẫm vạn không nghĩ tới có ngày hôm nay !"
Ngụy Đức nở một nụ cười, đã từng là dáng vẻ ngày thường vui mừng không chút lỗi lầm, lão hoàng đế nhìn mấy thập niên, hôm nay mới phát hiện nụ cười này cho tới bây giờ đều không đến được đáy mắt Ngụy Đức.
"Bệ hạ, người đều sẽ thay đổi. Lão nô là dạng người bèo bọt, không so được ngài tôn quý. Ngài là đại thụ cành lá ngang trời, lão nô chẳng qua là cái giây leo quấn quanh thân ngài, ngài phải khô héo rồi, nhưng lão nô còn phải sống a. Ít nhất phải tìm được một thân cây khác, lão nô cũng là không còn cách nào."
Hai lão bằng hữu một ngồi một quỳ, không khí như ngưng trọng giữa bọn họ, gương mặt vốn già nua của lão hoàng đế trong nháy mắt tựa như lại già đi nhiều thêm, trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một cỗ tử khí âm u.
Phúc vương đã không nhịn được, nói: "Phụ hoàng, ngài còn không động bút, chớ trách nhi thần không gánh nổi tính mạng mẫu tử Nhị đệ!"
Hoàng đế lạnh lùng liếc Phúc vương, nắm gối ném lên mặt hắn, hét: "Súc sinh, ngươi câm miệng cho trẫm! Trẫm còn chưa có chết! Ngươi không lấy được chiếu thư của trẫm, ngươi vĩnh viễn là bất chánh chi quân! Soán vị tiểu nhân!"
Phúc vương ngược lại không tức giận, không hoảng hốt đem gối buông xuống, đặt lên ghế, nói: "Phải, tùy ngài. Dù sao toàn bộ hoàng cung đã nằm trong túi nhi thần, ngài tự mình quay đầu ra ngoài xem một chút!"
Hắn nói xong, lão hoàng đế cùng Lý quý phi mới ý thức được, bên ngoài màn đêm tối om om bất tri bất giác sáng rất nhiều. Đó không phải là sắc trời, mà là đuốc trong tay binh sĩ. Càn Thanh cung sớm bị bao vây tầng tầng, không đường tiến lui.
Lão hoàng đế mặt xám như tro tàn, tê liệt ở trên giường, ngón tay run rẩy.
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh đêm dài, vang dội Tử cấm thành. Bên ngoài bỗng nhiên rối loạn, Ngụy Đức lật đật quay đầu lại, hỏi: "Chuyện gì xảy ra!"
"Báo! Báo!" Thống lĩnh Ngự lâm quân xông vào, hô lớn, "Thẩm Quyết mang ba đại doanh binh mã ngoài thành vào cung! Đã... Đã vào đến Huyền vũ môn!"