Lão gia hỏa không nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt sẽ đi bắt ám khí, càng không nghĩ tới cô còn sẽ bắn trở về, tức khắc cánh tay của ông ta trúng chiêu. Triệu Húc Hàn và lão Vương trực tiếp nhào lên, Triệu Húc Hàn một chân đá trúng bụng ông ta.
Cũng chính là vị trí đan điền. Lão giả kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy bụng, hai mắt trừng ra, Triệu Húc Hàn một chân đã phế đi tu vi cả đời của ông ta.
Bắt được hai người, lão Vương trực tiếp giết một người giữ một người, bằng không sẽ trở thành hậu hoạn.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn người kia nói: “Vậy giết ông ta đi. Người này đã phế rồi, để lại làm nhân chứng.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, lão Vương cũng gật đầu, trực tiếp đến cạnh tên kia ngồi xổm xuống, vươn một đầu ngón tay điểm nhẹ lên huyệt Thái Dương trên đầu lão giả.
Lão gia hỏa nháy mắt mở to mắt, ngay sau đó mang theo một biểu cảm ông ta cũng chưa biết rõ ràng, đôi mắt trợn trắng, cứ vậy chết đi.
Một người khác sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội la lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, xem ra mấy lão gia hỏa này vẫn rất sợ chết, thật là cao thủ làm bậy, quá mất mặt. Có lẽ Tôn gia cũng không thể tưởng được nguyên lão của họ không tiền đồ như vậy.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn cong lên một tươi cười tà ác. Trong yến hội gia tộc cuối năm, người này chính là minh chứng cho việc nguyên lão Triệu gia và Tôn gia cấu kết.
Mấy ngày tiếp theo, lão Vương vui rạo rực trở về phục mệnh. Chẳng qua nội tâm ông còn khiếp sợ hơn lão Thôi, không nghĩ tới hia người Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn mạnh như thế. Có thể nghĩ, ông cũng không phải đối thủ của bất kì ai trong hai người.
Cũng may bọn họ là bạn, không phải địch, là phúc của Hoa Hạ.
Triệu Húc Hàn bắt đầu trở nên rất bận bởi vì vấn đề kinh doanh của sáu phân khu lớn. Ba người Tiêu Ân thì thành sát thủ của anh, đi sáu khu đánh chết mấy tên Tôn gia ẩn núp ở Triệu gia quấy rối.
Kỷ Hi Nguyệt đang vội vàng đưa ba công ty ra thị trường. Hội nghị gia tộc của Triệu gia là dựa theo nông lịch truyền thống.
Cho nên ngày tháng hai năm sau, giám đốc của tám phân khu lớn đều sẽ tụ tập đến nhà cũ Triệu gia.
Địa điểm này là Triệu Húc Hàn định, bởi vì anh muốn một lưới bắt hết.
Ngày tháng một, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa đi tới Paris, gặp Thiết Quý Hoành đầu tiên.
Thiết Quý Hoành gầy rất nhiều, nhưng tinh thần không tồi, nói là do phải ứng phó quá nhiều chuyện. Vốn dĩ anh ta cũng muốn đi Cảng Thành, kết quả việc bên này làm anh ta sứt đầu mẻ trán.
Sau khi hàn huyên tán gẫu thì vào vấn đề chính.
“Đến vì Thiết Thiên Hoa?” Khi Thiết Quý Hoành biết Triệu Húc Hàn muốn tới giết Thiết Thiên Hoa thì vẫn hơi sửng sốt.
Kỷ Hi Nguyệt nói cho anh ta biết nguyên nhân thực sự mẹ Triệu Húc Hàn chết.
“Không thể nào, bà ta là người luyện khí công? Này cũng là ẩn giấu quá sâu rồi đó?” Thiết Quý Hoành bị dọa một cú sốc.
“Tám chín phần mười.” Triệu Húc Hàn nói khẳng định: “Hơn nữa Tết Nguyên Đán Châu Âu, Triệu Hoành Tài sẽ đến gặp Thiết Thiên Hoa. Đây là tin tức đáng tin cậy, vừa lúc tôi đến đây chấm dứt.”
“Anh muốn giết hia người bọn họ?” Thiết Quý Hoành hỏi.
“Đương nhiên, nhưng sẽ không làm cho bọn họ chết thoải mái. Tôi muốn tra tấn bọn họ đến yến hội cuối năm của Triệu gia, làm mọi người biết bọn họ chính là hung thủ giết hại mẹ tôi!” Ánh mắt Triệu Húc Hàn đều là lửa giận thiêu đốt.
“OK, cần tôi trợ giúp cái gì thì anh cứ việc mở miệng.” Thiết Quý Hoành nói.
“Tôi muốn biết hành tung mấy ngày nay của Thiết Thiên Hoa. Triệu Hoành Tài tới, bọn họ nhất định sẽ gặp mặt. Anh là người ở đây nên tương đối tiện hơn.” Triệu Húc Hàn nói.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi nhanh chóng tra.”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi. Nửa ngày sau, Thiết Quý Hoành trở về nói: “Như hai người dự đoán, Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài đi nước Anh hẹn hò, rất bí mật.”
“Vậy phải mượn máy bay trực thăng của anh.” Triệu Húc Hàn nói.
“Sớm đã sắp xếp, đang chờ phía sau.” Thiết Quý Hoành cười nói.