"Em sẽ không chết, Linh Linh, đừng lo, tôi sẽ không để em chết. "
Phong Hàn Linh vùng vẫy trong bể nước sâu, máu từ khắp nơi trên cơ thể nhanh chóng hòa vào với nước. Cô có thể cảm nhận được xương cốt dường như đã vỡ vụn thành từng mảnh, do cử động mạnh mà các khớp sắp rời ra.
Kỳ Hạo Dương nắm lấy cần cổ nhỏ của người con gái, trong cơn phẫn nộ anh nhẫn tâm dìm cô xuống sâu hơn.
Anh cảm thấy đau không ?
Đau chứ, nhìn cô thảm thương thế này, anh quả thực rất đau lòng, nhưng cũng không thể vì thế mà tha cho cô, bởi chỉ có cách tàn nhẫn với người con gái này, anh mới có thể thuần phục được cô.
Chỉ sau đó vài giây, Kỳ Hạo Dương kéo Phong Hàn Linh lên, nhưng chỉ đủ để cô lấy chút dưỡng khí, phần cơ thể đang đau đến chết đi sống lại kia vẫn bị anh kìm hãm ở dưới nước.
"Linh Linh, em nói đi, còn muốn bỏ trốn, mưu đồ tính kế tôi nữa không ?""Không... không... tôi... không dám nữa..."
Kỳ Hạo Dương biết những lời này cô nói chỉ để anh hả giận, Phong Hàn Linh không lúc nào không nghĩ tới chuyện bỏ trốn, nhưng nếu để cô thế này thì cô sẽ chết trong tay anh mất.
Anh liền bế cô lên.
Phong Hàn Linh ngay lập tức ngất đi trong vòng tay anh. Cô lúc này người không ra người, quỷ không ra quỷ, những đợt tấn công của đàn sói ban nãy đã đủ để cắt rời từng miếng thịt ra, phần xương trắng hiện lên sau dòng máu đỏ thẫm.
"Linh Linh, đừng trách tôi, tôi chỉ là sợ mất em, tôi không muốn em đi..."
...
Phong Hàn Linh được đưa tới một bệnh viện tư thuộc sở hữu của nhà họ Kỳ, do vết thương của cô quá nặng cho nên dù đội ngũ bác sĩ tư nhân mà Kỳ Hạo Dương mời đến có tài giỏi đến cỡ nào thì anh cũng không thể yên tâm.
"Kỳ thiếu, thật sự ngài không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao ?"
Bác sĩ lật giở từng trang báo cáo thương tích trên người Phong Hàn Linh mà rùng mình. Đây có khác gì bạo hành không ? Thiếu chút nữa là mất mạng rồi.
"Nhiều lời ! Làm việc của các người đi."
Đây coi như là lần cảnh cáo cuối cùng anh dành cho Phong Hàn Linh, nếu như cô còn chút tâm tư bỏ trốn nào nữa, sẽ không phải nhẹ nhàng như ngày hôm nay.
Anh có thể đem cô xuống địa ngục thì cũng có thể kéo cô về trần gian.
Sau một tuần hôn mê, Phong Hàn Linh tỉnh dậy. Nhìn thấy một nơi khác lạ, cô ngay lập tức nhận ra nơi này không phải nơi anh giam giữ cô, mà là bệnh viện.
"Bác sĩ... đây là đâu ? Ý... ý tôi là ở thành phố nào."
"Đừng hoảng sợ, cô đang ở Bắc Kinh."
"Có thể... cho tôi mượn điện thoại của anh không ? Tôi muốn gọi cho gia đình..."
Vị bác sĩ đó đồng ý, Phong Hàn Linh đọc số điện thoại của cha cho anh ta, trong lòng hân hoan không ngừng. Chỉ cần cha bắt máy thôi, cô có thể thoát khỏi Kỳ Hạo Dương rồi.
Đầu dây bên kia bắt máy, Phong Hàn Linh vừa vui mừng gọi một tiếng cha, giọng nói đáp trả khiến cô chết lặng.
"Linh Linh, em là đang muốn làm tôi tức chết sao ? "
"Tôi... tôi... Kỳ Hạo Dương... xin lỗi."
"Muốn chạy trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ ! Đây là sự nhân từ cuối cùng tôi dành cho em."