.........
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một chút.
Đùa cái gì vậy?
Tiểu cô nương là ma, làm sao có thể mang về nhà?
"Tính cách của em ấy có chút hướng nội, con muốn hỏi ý kiến của em ấy trước." Ôn Dư Nhiễm sắc mặt không thay đổi đáp.
Đương nhiên Diệp Thấm Miên có thể nghe ra lời từ chối của con gái, vội vàng nói:
"Vậy con cho mẹ thông tin liên lạc của con bé, mẹ sẽ liên lạc với con bé."
Ôn Dư Nhiễm bất giác lại cau mày lại
"Được." Ôn Dư Nhiễm trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Tiểu cô nương có rất nhiều chiêu trò và nói dối còn trôi chảy hơn cả nàng, vì vậy chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhìn thấy Ôn Dư Nhiễm đã đồng ý, Diệp Thấm Miên không ngừng suy nghĩ về chuyện này, phần sau của bữa cơm cũng không nói gì nhiều.
Vừa ăn cơm xong, Diệp Thấm Miên đã lấy điện thoại di động ngồi xuống, hỏi Ôn Dư Nhiễm số WeChat của tiểu cô nương.
"Tên của cô bé sinh viên là gì?"
"Ninh An." Ôn Dư Nhiễm đáp.
"Chậc chậc" Diệp Thấm Miên bấm vào thông tin của tiểu cô nương, cảm thán nói:
"Tên WeChat này hay nhỉ.....naw.....Ninh yêu Ôn?"
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ đáp lại, trên mặt có chút nóng lên.
Tại sao Diệp Thấm Miên vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tên WeChat này có vấn đề, còn nàng lúc trước nhìn không ra?
Sau đó, Diệp Thấm Miên lại lôi kéo nàng, đặt câu hỏi liên tục, trong lời nói luôn hỏi về nữ sinh viên đại học đột nhiên xuất hiện này, nhưng trong lòng vẫn còn chưa từ bỏ ý định vô tình hỏi về quan hệ của nàng với Điền Tiểu Hinh.
Những gì Ôn Dư Nhiễm có thể nói thì liền nói, những gì không thể nói thì nói dối cho qua, vẫn luôn kéo dài cho đến khi mặt trời lặn xuống núi mới dừng lại.
.........
Buổi tối, Ôn Dư Nhiễm về đến nhà, muốn cùng tiểu cô nương thảo luận một chút về chuyện này.
Nhưng khi nàng mở cửa ra thì thấy đèn trong nhà đều đã tắt hết, không thấy tiểu cô nương ở đâu cả.
Nàng gọi điện thoại tiểu cô nương.
"Alo, em đang ở đâu?" Ôn Dư Nhiễm trực tiếp hỏi sau khi điện thoại được kết nối.
"Em đang ở trong căn phòng mà em đã thuê trước đây, có một số đồ vật quan trọng phải quay trở lại lấy." Giọng nói ngọt ngào của Ninh An phát ra từ ống nghe, không có gì khác thường, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy yên tâm.
"Khi nào trở về?"
"Sau phút nữa, chờ em." Tiểu cô nương nói chuyện rất ngọt ngào, khiến trái tim của Ôn Dư Nhiễm tê rần.
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, khó chịu thay đổi tư thế, sau đó đổi chủ đề:
"Mẹ tôi có thể dùng WeChat để liên lạc với em. Nếu bà ấy nhắn muốn gặp em, thì hãy xem tin nhắn rồi trả lời thế này........"
"Em biết, em đã đồng ý với dì ấy." Giọng của Ninh An mang theo ý cười.
Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Ý định ban đầu của nàng là muốn cho tiểu cô nương chuẩn bị một chút và nên từ chối như thế nào, nhưng không ngờ tiểu cô nương đã đồng ý.
Tiểu cô nương là ma, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Ôn Dư Nhiễm có thể chấp nhận, nhưng còn những người khác thì sao? Nói không chừng sẽ gọi một người giống như Hoàng đại sư đến để đuổi ma.
"Em đồng ý làm gì?" Ôn Dư Nhiễm mở miệng hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng trong một lúc.
"... Em tưởng rằng chúng ta ở bên nhau." Giọng của tiểu cô nương nói thật sự rất nhẹ, tựa như lông hồng mỏng manh dễ vỡ.
Tiểu cô nương dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Chúng ta ở bên nhau, tại sao không được đi gặp mẹ của chị?"
Tại sao?
Bởi vì tiểu cô nương là ma.
Lời phản bác lên đến trên môi thiếu chút nữa thì nói ra khỏi miệng, nhưng vào giây cuối cùng Ôn Dư Nhiên đột nhiên nuốt trở về
Thôi quên đi.
Nếu như không phải lúc trước xảy ra tai nạn xe hơi, thì Ôn Dư Nhiễm cũng không phát hiện được, huống chi chỉ là gặp mặt, chắc là không có vấn đề.
Đã đồng ý rồi thì đồng ý thôi.
Sau nửa tiếng, tiểu cô nương về đến nhà, mang theo một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Ý tứ quá rõ ràng----------muốn sống trong nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm cong khóe miệng lên.
Chỉ là trong lòng vẫn còn một chút băn khoăn — tiểu cô nương là ma, thật sự không có việc gì sao?
.............
Buổi tối, vốn dĩ Ôn Dư Nhiễm đã tắm xong, nhưng lại bị tiểu cô nương làm cho đổ mồ hôi, nàng bất đắc dĩ phải cố gắng dùng thân thể mềm nhũn của mình đi tắm thêm một lần nữa.
Làm mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ cũng rất nhanh.
Nàng vừa chạm vào chiếc gối đầu liền mơ màng ngủ đến mê man, có một ý niệm mơ hồ quay cuồng trong tiềm thức, chậm rãi biến thành một giấc mơ.
Ôn Dư Nhiễm nằm mơ.
Cũng không phải là giấc mơ đẹp gì.
Trong mơ, nàng và tiểu cô nương đang hôn nhau dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng nõn của tiểu cô nương, đẹp như ảo cảnh.
Sau khi rời môi.
Tiểu cô nương buông tay nàng ra, ngọt ngào nói: "Tạm biệt."
"Tạm biệt cái gì?"
Tiểu cô nương mỉm cười với lúm đồng tiền nhợt nhạt trên má trái: "Nguyện vọng của em đã được hoàn thành, đã đến lúc đi đầu thai chuyển thế."
Sau khi nói xong, thân thể của tiểu cô nương ngày càng lúc càng mờ nhạt, dần dần biến mất không nhìn thấy nữa.
Ôn Dư Nhiễm hét lên về hướng đó, nhưng nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình. Cho dù nàng có la hét thế nào đi nữa, thế giới chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, chỉ có nàng đứng đó một mình.
Chỉcmột mình.
Tiểu cô nương đã biến mất.
Ôn Dư Nhiễm tiếp tục hét lên, hét đến khàn cả giọng, hét đến rát cả cổ, hét đến khô cạn cả máu, nhưng cũng không tìm được tiểu cô nương trở về, cuối cùng hét đến hôn mê bất tỉnh.
.............
Ôn Dư Nhiễm hoảng sợ mở mắt ra, nhưng phát hiện tiểu cô nương vẫn còn nằm bên cạnh mình. Nàng đang nằm trên giường, xung quanh là bức rèm cửa quen thuộc, vách tường và tủ quần áo tất cả đều quen thuộc, vừa rồi chỉ là một giấc mơ, may mà đó chỉ là một giấc mơ.
Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi nàng: "Làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
"Đúng vậy." Giọng nói của nàng run run.
"Đừng sợ." Giọng nói của tiểu cô nương rất thất thường.
Ôn Dư Nhiễm gật đầu, tim đập rất nhanh, theo bản năng nàng nắm lấy tay cô của tiểu cô nương: "Em sẽ không rời bỏ chị chứ?"
Tiểu cô nương rơi vào im lặng thất thường.
Sự im lặng này khiến cho nàng hoảng sợ.
"Em sẽ không rời đi chứ." Ôn Dư Nhiễm dùng sức nắm chặc tay của tiểu cô nương, muốn một câu xác nhận.
Tiểu cô nương im lặng thêm vài giây, sau đó lấy ngón tay của nàng ra: "Chị muốn soi gương không?"
Ôn Dư Nhiễm liều mạng mà lắc đầu: "Tại sao lại soi gương......"
Tiểu cô nương cũng không có trả lời, mà trực tiếp đưa một tấm gương cho Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm cảm giác được trước điều gì đó, tay có một chút run rẩy, chậm rãi di chuyển chiếc gương đến trước mặt ------ nhìn thấy trong gương phản chiếu ra chính là nàng với bộ dạng mái tóc hoa râm và nếp nhăn trên gương mặt, từng sợi tóc từng tấc da đều phản chiếu sự già nua..
Nàng sợ đến mức buông tay ra, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của tiểu cô nương.
"Chị đã già, nhưng em là ma, không thể cùng chị già đi, phải làm sao bây giờ......." Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương như đang nói về một số mệnh nào đó.
Trong giây tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm giật mình bừng tỉnh lại.
Sau lưng đều toàn là mồ hôi lạnh.
Nàng tự nhéo mình một cái, có chút đau. Lần này mới là thật sự tỉnh.
............
Editor: đủ bình chọn em sẽ up chương tiếp theo trong ngày luôn ^^