............
Ngón tay lạnh lẽo của tiểu cô nương dừng lại ở trên cằm của Ôn Dư Nhiễm, xúc cảm lạnh lẽo trên môi nàng vẫn chưa tiêu tan.
Ôn Dư Nhiễm nằm cứng đờ ở đó, ngón tay vẫn còn đang run rẩy, tiếng nhịp tim đập bao phủ hết âm thanh, vô số ý nghĩ bùng cháy lên rồi lụi tàn trong lồng ngực, cuối cùng là hoang tàn không còn lại thứ gì.
Ninh An nhìn vẻ mặt gần như đờ đẫn của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó không nhịn được cúi đầu hôn nàng lần nữa.
Lần này, tiểu cô nương hôn thật sự rất nghiêm túc, như là sợ làm nàng sợ hãi, dùng đầu lưỡi chậm rãi thăm dò đi vào, nhẹ nhàng cẩn thận.
Ôn Dư Nhiễm cứng đời mặc cho tiểu cô nương hôn, trong nhất thời cũng quên phản kháng.
Hơi lạnh lẽo chậm rãi len lỏi vào giữa môi, một chút lan tràn ra rồi hoà tan, nhẹ nhàng đến mê đắm, không cần phải suy nghĩ gì.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Một tia sáng trong trẻo xẹt qua tâm trí của nàng, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Nàng đang làm gì vậy?
Không phải muốn đuổi ma sao? Không thể hiểu được tại sao lại phát triển thành cái dạng như thế này?
Áp lực sợ hãi lần nữa bắt lấy trái tim, Ôn Dư Nhiễm bừng tỉnh liền đẩy Ninh An.
Lần này, tiểu cô nương có vẻ như không dùng sức lắm nên đã bị đẩy ra một cách dễ dàng.
Hô hấp của Ôn Dư Nhiễm trở nên kịch liệt, run rẩy thở đến hổn hển, dùng khuỷu tay chống lên đệm để di chuyển về sau.
"Chị trốn cái gì?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt kia tối sầm không thấy ánh sáng.
Ôn Dư Nhiễm kìm nén hơi thở gấp gáp của mình, muốn nói chuyện nhưng suy nghĩ của nàng lúc lên lúc xuống, cuối cùng cũng không nói gì.
Tiểu cô nương mỉm cười cởi giày ra, bò lên giường cúi người về phía trước, chậm rãi tiến đến gần Ôn Dư Nhiễm.
"Chị trốn cái gì?"
"Chị thích ăn cơm do em nấu, thích cùng em nói chuyện phiếm, thích trước khi đi ngủ nhớ đến em, khi hôn một chút liền đỏ mặt, vừa rồi mới hạ quyết tâm lớn như vậy, cuối cùng vẫn là luyến tiếc không nở ra tay với em....."
Những lời này dường như xé nát chiếc lá cuối cùng của Ôn Dư Nhiễm, vén ra những suy nghĩ mà Ôn Dư Nhiễm muốn che đậy nghiêm ngặt, tất cả đều bày ra trước ánh sáng. Mỗi một phát âm đều cực kỳ chính xác và rõ ràng, từng chữ đều mạnh mẽ, từng chữ đều đánh trúng trái tim của Ôn Dư Nhiễm.
"Chị cũng thích em đi?"
Tiểu cô nương nhẹ nhàng hỏi, âm cuối mang theo một tia run rẩy không xác định.
Yên tĩnh đến lặng người.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc của Ôn Dư Nhiễm vang vọng trầm thấp trong phòng ngủ trống trải.
Lúc này, tiểu cô nương đưa tay ra, thận trọng muốn chạm vào gương mặt của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm lạnh mặt quay đầu lại,né tránh bàn tay kia.
Tay của tiểu cô nương rơi vào khoảng trống, hơi khựng lại cứng đờ.
Sau đó tiểu cô nương cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp kia trầm xuống chìm trong bóng tối.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Ôn Dư Nhiễm có thể cảm nhận thứ gì đó bị đè nén rất chặt, như thể nó sẽ bùng phát trong giây tiếp theo.
Một lúc sau, tiểu cô nương lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không có một tia sáng.
Bàn tay dừng lại trên không trung kia chậm rãi hạ xuống chính xác trên má của Ôn Dư Nhiễm.
Lần này, nàng không có bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
"Bỏ tay ra." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm phát ra run run, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến lạ thường.
Cái tay kia cũng không có nghe lời.
Lòng bàn tay lạnh như băng chậm rãi chạm vào sườn mặt của Ôn Dư Nhiễm, không ngừng di chuyển khiến nàng run lên một chút.
Nếu thay đổi thời gian, Ôn Dư Nhiễm có thể cố gắng thuận theo tiểu cô nương, trấn an một chút, rồi sau đó nghĩ cách trốn thoát.
Nhưng hôm nay, có lẽ dưới sự tác dụng chậm của rượu vang ập đến đầu, cũng có lẽ bởi vì tuyệt vọng không thể phản kháng, cũng có lẽ vì lời nói của tiểu cô nương đã xé rách thể diện cuối cùng của nàng.
Hoặc có thể là do chắc chắn rằng tiểu cô nương sẽ không làm tổn thương nàng.
Ôn Dư Nhiễm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh đó.
Nàng đã mở miệng, giọng nói gần như gượng gạo giữa hai hàm răng.
"Bỏ tay ra."
Tiểu cô nương dường như không nghe thấy lời của Ôn Dư Nhiễm, đôi mắt đen bị một tầng sương mù bao phủ, không nhìn thấy rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, men rượu dọc theo thần kinh bò lên, trong đầu nhất thời hỗn loạn, nỗi sợ hãi cùng áp lưc bị theo dõi nhiều ngày như vậy chồng chất lên nhau đột nhiên bùng nổ.
Nàng trực tiếp nắm lấy tay của tiểu cô nương, kiên định nhìn vào đôi mắt kia, giọng nói run rẩy không tự chủ được, mỗi câu nói đều trở nên lạnh lùng hơn.
"Em đủ chưa?"
"Em có tư cách gì mà nói thích tôi? Từ lúc quen biết cho đến hiện tại, có lời nói nào là thật?"
"Em bảo tôi đừng sợ, nhưng em lại thao túng giấc mơ của tôi, theo dõi suy nghĩ của tôi, rồi tùy tiện vào nhà của tôi. Em làm như vậy, bảo sao tôi không sợ đây......? Trước khi xảy ra tai nạn xe hơi em đã phát hiện ra vấn đề, nhưng em có ngăn cản không? Em muốn thấy tôi bị tai nạn xe hơi rồi chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân phải không? "
"Còn có......." Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt dừng lại vài giây, giọng nói của nàng ngày càng run lên dữ dội:
"Còn có hồn ma của Cát Thiên Hải.......... Xét từ vài lần chuyện em cứu tôi, em so với Cát Thiên Hải còn lợi hại hơn ông ta............ Tôi đoán em có cách để khiến Cát Thiên Hải biến mất hoặc rời đi, nhưng em không làm thế, em mặc kệ ông ta quấn lấy tôi....... "
"Bởi vì chỉ có như vậy... tôi mới cần đến em... đúng không?"
Tạo ra tình huống hiểm cảnh, rồi xuất hiện vào lúc nguy cấp nhất, dễ dàng mua được lòng người.
Lại dùng một thủ đoạn không dễ dàng áp dụng.
Hốc mắt của Ôn Dư Nhiễm đã đỏ một vòng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, chờ tiểu cô nương trả lời.
Mà tiểu cô nương chỉ im lặng lắng nghe.
Một câu cũng không phản bác.
Như là cam chịu.
Đôi mắt đỏ hồng của Ôn Dư Nhiễm nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của tiểu cô nương, trái tim từng đợt co rút đau đớn, những cảm xúc cố ý kìm nén kia lại trào lên, che lấp trời đất.
Nàng mở môi giọng mang theo âm rung hỏi ra câu mà nàng muốn hỏi nhất——
"......... Giấc mơ của tôi bị em thao túng, sự động tâm của tôi cũng có thể là do bị mê hoặc. Em nói cho tôi biết, có cái gì là thật?"
"Em nói cho tôi biết...... Có cái gì là thật?"
"Em nói cho tôi đi......"
Thanh âm cuối cùng bị nuốt đi xuống từng chút một, vỡ ra từng mảnh, không nghe rõ được gì.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy đôi mắt của mình có chút ướt.
Thật nực cười.
Sau khi trưởng thành thật hiếm khi rơi nước mắt hai lần, tất cả đều vì một hồn ma bụng dạ khó lường.
Ôn Dư Nhiễm rũ mi mắt xuống, che đi chất lỏng ẩm ướt trong hốc mắt, mở miệng hít sâu một hơi thật sâu
Phòng ngủ rơi vào im lặng kéo dài.
"Thật xin lỗi......" Một giọng nói nhỏ nhẹ phá vỡ bầu không khí im lặng.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy khoé mắt có chút lạnh -------- là ngón tay của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vươn tay lên cẩn thận lau chất lỏng nơi khóe mắt của nàng, động tác có chút vụng về.
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết dây thần kinh nào đang co quắp, không có né tránh.
"Thật xin lỗi, những chuyện chị không thích, em sẽ không bao giờ làm nữa....." Tiểu cô nương tiếp tục nhỏ giọng nói.
Tiểu cô nương dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục giải thích.
"Đi vào giấc mơ quả thật chính là em, nhưng con người cần phải có dục vọng để tạo ra lỗ hổng, mới có thể đi vào giấc mơ được."
"Còn những thứ tà vật mê hoặc lòng người, khắp nơi ở chợ ma đều có, nhưng trước nay em chưa từng dùng qua."
Ước mong lâu như vậy, sau đó thận trọng từng bước tính kế, làm sao có thể đi cầu một kết quả hư ảo như vậy.
Ninh An dùng ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Ôn Dư Nhiễm, sau đó nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ướt ở bên mặt Ôn Dư Nhiễm ra sau tai, động tác rất ôn nhu như đang đối xử với trân bảo quý hiếm.
"Ôn Dư Nhiễm, chị hỏi em có cái gì là thật. " Ninh An thấp thấp gọi tên, thanh âm chắc chắn mà rõ ràng: "Em sẽ nói cho chị biết......"
"Dục vọng của chị đối với em là thật."
" Chị có một chút động tâm đối với em là thật."
"Em thích chị, cũng là thật."
Đôi mắt của tiểu cô nương đen bóng bẩy.
Ôn Dư Nhiễm nhìn đôi mắt đen bóng bẩy kia, hít sâu một hơi rồi vô thức lùi lại về sau.
Sau lưng chạm lên vách tường lạnh lẽo.
.............
Editor: chương này đủ bình chọn. Ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.