...........
Yên tĩnh đến lạ thường.
Đôi mi thon dài của tiểu cô nương hoà vào trong ánh đèn, làn da mỏng manh và mềm mại của tiểu cô nương như trong suốt dưới ánh sáng, bộ dáng trông rất ôn thuần vô hại.
Giống như một cặp tình nhân bình thường ngủ chung với nhau.
Tại sao tiểu cô nương lại ở đây...
Ôn Dư Nhiễm cứng đờ tại chỗ, mới vừa tỉnh dậy thần kinh có chút đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
Hai giây sau, Ôn Dư Nhiễm mới có thể tỉnh táo trở lại, hiện thực kinh hoàng đang hiện ra trước mắt nàng, đồng tử của nàng đột nhiên co rút lại, nỗi sợ hãi giống như tia chớp đánh xuyên qua trái tim của nàng
Mồ hôi lạnh lập tức chảy ra
Hàm răng của nàng run lên, trong nháy mắt gần như không thể nói.
"Em....." Môi của Ôn Dư Nhiễm run rẩy, sống lưng lạnh cả người, nửa ngày cũng không nói nên lời, thật vất vả đại não mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, chân tay của Ôn Dư Nhiễm đều phát run, tư thế chật vật lùi về phía sau, thiếu chút nữa rơi xuống giường.
Nàng nắm lấy thành tủ đầu giường bên cạnh, cố gắng hít không khí vào, lồng ngực phập phồng dữ dội, mới có thể miễn cưỡng nói ra.
"Em....em đến làm gì..." Giọng nói run rẩy không tự chủ được, phát âm có chút mơ hồ.
Lúc này, tiểu cô nương chớp chớp mắt.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, lòng bàn tay ướt đẫm, ngón tay trượt trên mép giường.
Trong giây tiếp theo, tiểu cô nương từ trên giường ngồi dậy, hai bím tóc ở trong không trung chợt lắc lư vài cái, cuối cùng rơi xuống vai của tiểu cô nương. Dưới ánh đèn, gương mặt sạch sẽ trắng như sứ, đôi mắt đen láy giống như chứa cảm xúc, cũng như không có gì.
"Lá bùa không phải dán như vậy."
Tiểu cô nương nghiêng đầu chỉ vào lá bùa đầu trên giường.
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, bên trong không hề có một chút cảm xúc tiêu cực nào, như thể đang nghiêm túc chỉ ra chỗ sai cho Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm hô hấp run rẩy, cũng nhìn lướt qua lá bùa kia.
Khoảng cách lá bùa khá gần với Ôn Dư Nhiễm, chỉ cần duỗi cánh tay ra là có thể chạm vào nó.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
Ôn Dư Nhiễm lẩm bẩm trong lòng hết lần này đến lần khác, nhưng nhịp tim không có dấu hiệu chậm lại.
Nàng vẫn chưa điều chỉnh được hô hấp.
"Chị không biết dán, em có thể dạy cho chị."
"Nếu chị chủ động hôn em một chút, em sẽ dạy cho chị, được không?"
Tiểu cô nương nghiêng đầu, đường nét trên khuôn mặt mềm mại ngọt ngào, giống như một cô bạn gái bình thường đang làm nũng. Âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, gợi cho nàng nhớ đến dòng nước trong vắt trên núi, thật sự rất nhẹ nhàng..
Từ dáng vẻ đến giọng điệu đều không có chút tức giận nào.
Nhưng lúc này, Ôn Dư Nhiễm chỉ cảm thấy kinh hãi, trong lòng như bị dao đâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kết án tử hình.
Ôn Dư Nhiễm siết chặt ga trải giường bên cạnh, hơi thở có chút run rẩy, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống thấm vào cổ áo, mồ hôi thấm qua da thịt trở nên lạnh lẽo cả người, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
"Chị đừng nhìn em như vậy." Giọng nói của tiểu cô nương lại nhẹ hơn vài phần, âm thanh kết thúc cũng nhẹ như một hạt bụi, mang theo một tia hèn mọn đến tận xương.
Ôn Dư Nhiễm càng thêm sợ hãi, vẻ hoảng sợ trong mắt gần như tràn ra, cố gắng kiềm chế lắm mới có thể không hét ra.
Nàng cứng đờ nhìn ra chỗ khác, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, rồi khẽ dùng móng tay nhéo vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến đại não của nàng tỉnh táo được vài phần, có thể bắt đầu suy nghĩ.
Làm sao bây giờ?
Làm sao để trốn?
Tiểu cô nương có thể vào trong nhà trong trạng thái lỏng, cho nên có trốn khỏi phòng ngủ cũng không thể thoát được.
Nàng còn có thể làm gì bây giờ?
Có thể làm gì bây giờ?
Ôn Dư Nhiễm tự hỏi bản thân liên tục, nhịp tim của nàng đập kịch liệt đến đáng sợ, khoé mắt liếc nhìn lá bùa màu vàng trên đầu giường, nhịp tim của nàng đập lỡ một nhịp, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng.
Tiểu cô nương nói nàng dán sai rồi.
Nói như vậy chứng tỏ lá bùa vẫn có tác dụng.
Ôn Dư Nhiễm điều chỉnh tầm mắt, cố gắng để bản thân tự nhiên hơn một chút, đến một thời điểm nhất định nào đó, nàng nhanh chóng vươn tay nắm lấy lá bùa trên đầu giường.
Sau khi lấy được lá bùa, Ôn Dư Nhiễm giơ tờ bùa lên nhắm vào tiểu cô nương, giọng nói mang theo run rẩy: "Đừng đến đây..."
Nàng cảm thấy thần kinh của mình đã sụp đổ đến cực hạn, không còn chịu được một kích thích nào nữa.
Nhưng mà trong giây tiếp theo, tiểu cô nương nghiêng người về phía trước, bước một bước nhỏ về hướng của nàng.
Từ góc nhìn của Ôn Dư Nhiễm, có thể thấy sợi dây đỏ quấn quanh cổ của tiểu cô nương, mặt dây chuyền ngọc bội treo trên xương quai xanh rất xinh đẹp, rất đẹp mắt.
Nhưng bây giờ, Ôn Dư nhiễm không có tâm tình để thưởng thức.
Nỗi sợ hãi dồn lên đến đỉnh điểm đột ngột bùng phát, một sợi dây nào đó trong đầu đã bị đứt đoạn.
"Đừng đến đây....." Giọng nói đã hoàn toàn mơ hồ, sợ hãi dẫn đến phản ứng sinh lý, có một chất lỏng ướt át từ khóe mắt tràn ra.
Editor: Hú hồn mọi người ạ, may là chất lỏng từ khoé mắt, chứ không là mất hình tượng Ôn tổng hết.^^
Ôn Dư Nhiễm đã hơn mười mấy năm không rơi nước mắt, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết, từ trước đến nay nàng luôn cho rằng nước mắt là biểu hiện của vô dụng.
Nhưng đối mặt với tình cảnh hiện tại, nàng thật sự không hề có biện pháp. Ôn Dư Nhiễm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bức đến mức độ này, thậm chí nàng còn chưa khóc khi ba của nàng qua đời, nhưng bây giờ đã bị doạ cho đến khóc.
Nếu tiểu cô nương bước đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào. Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này, những chuyện đã xảy ra với tiểu cô nương đã thách thức giới hạn nhận thức của nàng. Nàng cảm thấy mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Sau một lúc, Ôn Dư Nhiễm cố gắng ngăn chặn sự nghẹn ngào của mình, khi nàng nướng nhìn lên phía trước, phát hiện tiểu cô nương đã dừng động tác lại.
Chỉ thấy tiểu cô nương đứng yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của nàng, đôi mắt sâu thẳm mơ hồ, có thể nhận ra vài phần bi thương.
Tiểu cô nương cứ trầm mặc nhìn nàng.
Qua vài giây, tiểu cô nương mở miệng.
"Thật xin lỗi."
Thanh âm nhẹ như lông chim, Ôn Dư Nhiễm nhất thời cho rằng mình đã nghe lầm.
"Thật tin lỗi, em không phải cố ý làm cho chị sợ, chỉ là em quá sợ hãi."
Giọng nói càng nhẹ hơn, Ôn Dư Nhiễm kìm nén hô hấp của mình, mới có thể miễn cưỡng nghe rõ
Sau khi nói xong câu đó, tiểu cô nương cúi đầu xuống, mọi biểu cảm đều lùi vào trong bóng tối.
"Ngủ ngon." Tiểu cô nương cúi đầu bước xuống giường, bước chân nhẹ nhàng không có tiếng động, chẳng mấy chốc tiểu cô nương đã bước đến cửa, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Cửa đã đóng.
Dẫn theo trái tim đột nhiên rơi xuống đất, Ôn Dư Nhiễm rã rời nằm ngã ngửa ở trên giường, hít thở mấy hơi, bên tai nhịp tim đập vẫn còn đang động, giống như đang đánh nhau, cả người đều toàn mồ hôi.
Tại sao tiểu cô nương lại rời đi?
Là bởi vì nàng rơi nước mắt? Hay điều gì khác?
Ngoài ra, tiểu cô nương sợ hãi điều gì? Người nên sợ hãi không phải là nàng sao?
Ôn Dư Nhiễm cũng không rõ, sau khi nàng nằm trên giường được một lúc, nhịp tim đã dịu lại một chút.
Cuối cùng cũng đi rồi, Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Khi cả người gần như bình tĩnh trở lại, Ôn Dư Nhiễm đi vào phòng tắm của phòng ngủ, tắm thêm một lần nữa, lúc đi ra, Ôn Dư Nhiễm đi tới cửa phòng ngủ.
Nàng đè mạnh hô hấp, nắm lấy tay cửa mở ra một khe hở nhỏ, rồi liếc nhìn hành lang và phòng khách bên ngoài cửa.
Bởi vì sợ hãi, đèn trong phòng khách cũng đã bật hết, sáng trưng một mảng, nhìn thoáng qua cũng không có nửa bóng người.
Xem ra tiểu cô nương đã thật sự đi rồi.
Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn yên lòng, nằm trở lại trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng nhịp tim từng chút một vang lên, rất ổn định.
Nàng nhớ lại giấc mơ đã bị đánh thức kia.
Trong giấc mơ đó, cảm giác đau đớn cắn xé đầu lưỡi rõ ràng đến mức nàng cứ ngỡ đó là hiện thực.
Vừa nghĩ đến nàng liền liếm môi, đầu lưỡi cũng không có chút đau đớn nào.
Nếu nụ hôn điên cuồng và cưỡng bách kia là cảnh tượng trong mơ, tại sao lại cảm thấy đau như vậy?
Nếu nụ hôn kia là thật, tại sao trên đầu lưỡi nàng lại không có vết thương?
Khả năng mười phần là do tiểu cô nương làm ra.
Cho nên, có thể giải thích rằng tiểu cô nương có thể đi vào giấc mơ?
Suy nghĩ quẩn quanh một vòng, nàng sắp xếp các manh mối hiện có lại một chút, tổng kết ra năng lực hiện tại của tiểu cô nương——
Một, có thể sống lại
Hai, có thể tiến phòng đang khoá chặt
Ba, có thể đi vào giấc mơ
Ôn Dư Nhiễm hít một hơi dài, nỗi sợ hãi yếu ớt vẫn còn sót lại trong lòng.
Nếu tiểu cô nương có thể vào giấc mơ......
Ôn Dư Nhiễm nhớ lại những cảnh hoang đường trong mơ đó, những dục niệm vẩn đục, những cảnh tượng nóng bỏng trong mơ, những nụ hôn, những cái ôm, còn có càng sâu hơn nữa.....
Từng khung hình cuốn theo những cung bậc cảm xúc phức tạp, chậm rãi hiện về trong tâm trí của nàng, vành tai đã lờ mờ ửng đỏ.
Từng đợt bực bội nhè nhẹ nổi lên, gợi lên mức độ sợ hãi càng sâu hơn. Nỗi sợ hãi này xuất phát từ trong xương cốt cắm thẳng vào trung tâm của trái tim, cảm giác ớn lạnh từ dưới sống lưng lan tràn lên trên.
Tiểu cô nương có thể khống chế giấc mơ của con người, cho nên những cảnh lãnh mạn trong mơ và những dục vọng trước đây đều không phải xuất phát từ lòng ham muốn tự nhiên.
Thân phận của tiểu cô nương là giả, giấc mơ của nàng là giả, dục vọng cũng là giả.
Vậy có cái gì là thật?
Ôn Dư Nhiễm nằm trên giường với ngọn đèn sáng trên đầu, mỗi một tấc trong tầm mắt đều tràn ngập ánh sáng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn không suy giảm.
Nàng sợ bản thân sẽ nằm mơ, cho nên căn bản không dám ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Dư Nhiễm cố gắng giữ vững ý thức không dám để bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ vẫn ập đến, ý thức chìm xuống không thể kiểm soát được.
Kết quả khá bất ngờ, không có bất kì giấc mơ nào trong giấc ngủ của nàng.
Ôn Dư Nhiễm ngủ đến ngọt ngào một cách dị thường.
.................
Editor: Ôn tổng một nữ cường nhân trên thương trường chưa bao giờ sợ ai, bây giờ bị vợ doạ cho xanh mặt. ^^
Chương này đủ bình chọn ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.