Thăm chó, nói tới mức giống như thăm đứa con trai ngốc của vợ cũ sinh ra.
Tống Huỳnh lơ ma lơ mơ đồng ý. Ngày hôm sau, mới sáng sớm dậy, cô đã dọn dẹp toàn bộ nhà một lần, mệt quá mức.
Quả nhiên là uống rượu hỏng việc, nếu không thì cô cũng sẽ không đồng ý để Lục Thiệu Tu đến nhà.
Không phải là cô lo Lục Thiệu Tu đến sẽ làm cái gì, chỉ là một mình cô, sống quá cẩu thả, trên sofa đều là quần áo ném lúc thử quần áo, đồ vật đặt rất vô tổ chức, trong bếp cũng bừa bộn.
Sáng sớm cô đã đeo khẩu trang đi siêu thị, mua rất nhiều đồ dụng vệ sinh về, bận rộn đến giữa trưa.
Bình thường Tống Huỳnh không có thói quen dọn dẹp, cô sợ phiền, bản thân cũng làm không sạch sẽ, quen với việc gọi người làm theo giờ đến nhà lau dọn theo thời gian cố định, sạch sẽ lại còn hiệu quả cao.
Nơi sạch sẽ nhất trong cả nhà chính là phòng bếp, vì Tống Huỳnh chưa bao giờ sử dụng, dùng với tần suất cao nhất cũng chỉ có tủ lạnh và ấm đun nước, một chút dầu mỡ cũng không có.
Trác Nhất Thiến nhanh mồm nhanh miệng từng cười cô, không có mệnh thiên kim nhưng lại có bệnh tiểu thư, chút xíu tiền lương đều đắp vào lười biếng và ăn uống vui chơi.
Mỗi lần Tống Huỳnh đều lè lưỡi, cũng không cãi lại.
Làm một nô lệ tư bản, chuyện vui vẻ nhất không gì sánh bằng là sau khi tan làm về nhà, làm “cá mặn” nằm liệt trên sofa, đặt suất đồ ăn ngoài kèm với trà sữa, xem gameshow giờ cơm tối, nựng mèo hót “cớt”, giảm stress lại thoải mái.
Cô rất vừa lòng với loại trạng thái hiện tại này của bản thân.
Nếu như trên thế giới có cuộc thi “Bình chọn sinh vật sợ phiền phức nhất”, Tống Huỳnh tự tin rằng bản thân chắc chắn sẽ thắng, mấy năm nay bên cạnh không thiếu người theo đuổi, cũng có chất lượng tuyệt vời tính cách ga lăng, Trác Nhất Thiến vẫn luôn muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Tống Huỳnh chỉ có một câu: Yêu đương quá phiền, tớ quyết định tôn thờ chủ nghĩa không kết hôn, độc thân quang vinh, chớ cue (chớ nhắc tới).
Rất nhiều lần Trác Nhất Thiến xách tai cô, hận rèn sắt không thành thép dạy dỗ cô:
“Nhìn mặt cậu đi!!! Nhan sắc này đều bị cậu bỏ phí rồi!!!”
“Không kết hôn thì nói chuyện yêu đương cũng được mà! Làm chuyện vui sướng với tình nhân, cậu có hiểu không?!”
Dựa vào sự hiểu biết của Tống Huỳnh đối với Trác Nhất Thiến, cô cho rằng đối phương đang khéo léo nhắc chuyện giường chiếu, nhắm mắt lại giả vờ nghe không hiểu.
Cho dù bạn thân mắng cô lười nhác, Tống Huỳnh vẫn sẵn lòng gọi loại trạng thái này của mình là Phật Hệ(*).
(*)”Phật hệ" là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo mà dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả.
Phật Hệ là một loại phẩm chất rất tốt.
Ngoại trừ làm việc, tất cả cái khác đều có thể “Phật”, bao gồm cả mua sắm.
Gần đây trên mạng thịnh hành một thuật ngữ mới, gọi là người mua Phật Hệ, cô cảm thấy rất phù hợp với chính mình.
Nói một cách đơn giản, chính là người mua tự mua sắm toàn bộ quá trình, số đo, chênh lệch màu có thể tự mình nghiên cứu, không quấy rầy người bán, sau khi nhận được hàng không quá hài lòng thông thường cũng lười trả hàng, tiếp đó đặt vào trong tủ quần áo bám bụi, chờ số phận bị ném vào thùng rác...
Dọn dẹp vệ sinh được một nửa, Tống Huỳnh nhận được một đơn hàng online, là kệ để giày đơn giản mà cô mua trên mạng hai ngày trước.
Mở đơn hàng ra, bên trong đều là linh kiện, cô chết lặng, khi mua quá qua loa, cũng không chú ý đến hóa ra phải tự mình lắp lại.
Là một người mua Phật Hệ hoàn toàn xứng đáng, cô lười trao đổi với người bán, tự mình ngẫm nghĩ dựa theo hướng dẫn sử dụng một lúc, bèn bắt tay vào lắp ghép.
Tiếc rằng bản thân quả thực rất hậu đậu, mấy cái mảnh nhỏ này không ghép vào được với nhau.
“Ít loại linh kiện, dễ lắp ráp, trẻ con cũng có thể dễ dàng hoàn thành???”
Tống Huỳnh rất tức giận ném cái kệ sang một bên, cảm thấy mình bị châm biếm hơn bao giờ hết.
Kệ đựng giày gì đó cô không lắp nữa, đá đến góc phòng khách cùng với hướng dẫn sử dụng, đợi ngày nào đó nhớ ra thì vứt đi.
Trả hàng là không thể nào.
Phải đóng gói, phải blah blah với người bán, phải gửi chuyển phát nhanh, phải điền đơn chuyển phát nhanh...
Quá hao tổn năng lượng.
Chút năng lượng và sự kiên nhẫn ít ỏi của cô đều dành hết cho công việc và ông chủ cả ngày làm trời làm đất làm không khí kia, không có nhiều để chia cho một cái tủ đựng giày.
6 giờ 10 phút, Tống Huỳnh dọn dẹp xong, ngồi ngay ngắn trên sofa, chuẩn bị đón tiếp Lục Thiệu Tu.
Nữ Tước nhẹ nhàng nhảy lên sofa, liếm mu bàn tay Tống Huỳnh, nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước.
Cả ngày hôm nay con sen đều không để ý đến nó, trái tim của một con mèo cảm thấy đã bị xem nhẹ, liều mạng muốn tìm cảm giác tồn tại.
Tiện thể hung ác nhe răng trợn mắt về phía Thiếu Tá. Thiếu Tá háo hức muốn thử trèo lên sofa, chân chó đã bị mèo quét “vút” một cái.
“Đừng quá đáng, cứ luôn bắt nạt bạn mới.” Tống Huỳnh gõ vào cái đầu nhỏ của mèo.“Meowwu! Meowuuuuwuuuuu!” Khó sinh hoạt, mèo kháng nghị.
“Gâu! Gâu gâu!” Chú chó lớn kê đầu lên ghế sofa, ánh mắt dịu dàng, dường như đang giúp con mèo bắt nạt nó nói chuyện.
Ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Tống Huỳnh sẵn tiện vỗ đầu nó: “Em có phải bị ngốc không? Chẳng trách ngày nào cũng bị đánh.”
“Gâu!” Em chắc chắn không ngốc! Chó tốt không đánh nhau với mèo!
“Meow!” Con sen nói không sai, nó thật ngu ngốc!
Tống Huỳnh bất lực, một tay vuốt mèo, một tay sờ chó, giống như đang nói chuyện với hai bạn nhỏ: “Lát nữa chủ người ta đến rồi, em tém tém lại một tí, chủ của em ấy cũng không phải dễ chọc, hiểu chưa?”
Ánh mắt Nữ Tước mù mờ.
Con sen đang nói ai? Có thể không dễ chọc như thế nào?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Có thể không dễ chọc hơn thủ lĩnh căn 1102, tòa A, khu vực Âu Thượng Kim sao?
“Anh ấy tên là Lục Thiệu Tu, nhiều kinh nghiệm, nhiều tiền, nóng tính. Lát nữa em gặp anh ấy, trốn xa một chút, đừng bắt nạt Thiếu Tá, đến lúc đó người ta muốn chủ em đền tiền, về sau đồ hộp cho mèo và cá khô nhỏ của em sẽ không còn nữa, hiểu chứ?”
“Meow!!!” Liên quan đến chuyện ăn uống, việc lớn đời mèo, Nữ Tước giơ hai móng vuốt nhỏ lên khua khoắng, bày tỏ kháng nghị.
Tống Huỳnh cười: “Biết sợ thì đối xử với chó tốt một chút, đoàn kết thân mật, lúc mấu chốt đừng làm hỏng chuyện.”
Bé mèo ủ rũ, căm ghét trừng mắt nhìn Thiếu Tá một cái.
Tối hôm qua Lục Thiệu Tu nói sau khi tan làm sẽ đến đây, sẽ không vượt quá bảy giờ, từ buổi sáng Tống Huỳnh đã bắt đầu không muốn ăn, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng, đứng ngồi không yên, ngay cả tâm trạng ăn cơm tối cũng không có.
Ngày xưa khi còn đi học, hai người chưa từng nói với nhau một câu nào.
Không ngờ rằng sau khi tốt nghiệp, bảy năm không gặp, gần đây lại gặp nhau thường xuyên như vậy.
… Lục Thiệu Tu hoàn toàn không nhận ra cô đâu nhỉ?
Cũng đúng, trong quá khứ, khoảng cách gần nhất của bọn họ là trên bảng xếp hạng thành tích, nhưng mà ai sẽ chú ý đến người thất bại dưới tay mình?
Về mặt lý thuyết, ngoại trừ bạn cùng lớp và đội bóng rổ, có lẽ Lục Thiệu Tu căn bản không quen biết những người khác trong trường học.
Anh như con trai của trời, trời sinh quen với sự chú ý của mọi người, tay lúc nào cũng đút túi, uể oải đi ngang qua trong trường cũng có thể thu hoạch đủ loại ánh mắt và sự chú ý.
Ba năm cấp ba, vào Valentine và Giáng Sinh hằng năm ở trường Trung Học Số 1, Lục Thiệu Tu sẽ luôn bất ngờ bị thư tình và quà tặng nện trúng ở khắp nơi trong trường.
Hoạt động này phù hợp với mọi lứa tuổi, bong bóng hồng phấn bay đầy trời, còn có phần hài hước, đã trở thành sự kiện truyền thống của trường Trung Học Số 1.
Không ai không biết tên Lục Thiệu Tu.
Nhưng muốn được anh ghi nhớ, trừ phi vượt qua anh trên bảng thành tích thì có lẽ mới có cơ hội được chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo đó nhìn với con mắt khác.
Cố gắng trong học tập, tham gia thi đua, hết đêm đến ngày...
Nhớ lại, quãng thời gian ấy thật là vất vả mà lại đơn thuần, nỗ lực hướng về một mục tiêu, hướng tới một người, cũng là quãng thời gian hăng hái nhất trong cuộc đời Tống Huỳnh.
Thất bại hết lần này đến lần khác, thử lại lần nữa, cuối cùng vẫn là thất bại...
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa.
Tống Huỳnh bỗng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn xung quanh, dụi mắt, vừa rồi lại đợi đến ngủ quên?
Đứng dậy mở cửa, cô mới phát hiện hóa ra là khách đến nhà đối diện, vừa rồi nghe nhầm.
Bây giờ đã gần 8 giờ, Lục Thiệu Tu còn đang bận?
Cô không khỏi cau mày, trong lòng có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại cho anh hỏi một chút xem rốt cuộc có đến hay không, qua thời gian thăm, cô đã có thể từ chối tiếp khách.
Nghĩ lại, Lục Thiệu Tu cao quý bận việc, không chừng lúc này vẫn còn đang nói chuyện làm ăn, gọi cũng vô ích.
Tống Huỳnh gọi thẳng cho trợ lý Từ, anh ấy cũng không nhận điện thoại, khiến người ta rất tức giận.
Làm người kinh doanh, uy tín tối thiểu nhất cũng không biết? Cho cô leo cây? Có biết vì để Lục Thiệu Tu đến xem chó, thậm chí tối nay bạn cùng lớp đại học mời, cô đều từ chối không?
Càng nghĩ càng giận, Tống Huỳnh quả quyết gọi suất cá cải chua(*) về ăn uống vui vẻ, ôm tâm thế trút giận cho mình, cô đã khôi phục nhà vừa dọn dẹp sạch sẽ về trạng thái ban đầu, xem ra đúng là vừa mắt hơn.
(*)Minh họa:
chapter content
Uổng công cô còn bận bịu cả ngày, tên chó đến muộn không lý do hoàn toàn không xứng đáng!
Tống Huỳnh rất ít khi tức giận như vậy, còn có một loại cảm giác như bị trêu đùa.
Cô thay đồ thể thao, đến công viên nhỏ dưới lầu chạy mười vòng rồi quay về, tắm rửa gội đầu, dùng tinh dầu bong bóng đắt nhất, mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Không đến thì không đến, lần sau đừng nghĩ tới việc đến.
Lại muốn gặp Thiếu Tá thì phải hẹn trước một tuần! Để trợ lý Từ qua đây nhận chó! Mang ra ngoài xem, xem xong đưa quay lại!
Tống Huỳnh đang vô thức vào vai người vợ cũ phẫn nộ, nhập vai rất sâu.
Khi nhìn thấy tin nhắn điện thoại thì đã rất muộn, Trác Nhất Thiến liên tục gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[Báo! Đêm nay sếp Lục bị tai nạn xe, vừa mới được đưa đi bệnh viện, trước mắt chưa rõ sống chết!]
[Báo sai! Xác định không chết, nhưng mà không biết bị thương như thế nào.]
[Ôi, hy vọng đừng hủy hoại nhan sắc, nếu không gương mặt kia vẫn cực kỳ đáng tiếc.]
[Mặc dù tớ vướng bận gia đình, không thể đùa bỡn, nhưng nhìn cũng rất hưởng thụ đó!]
Khăn tắm lỏng lẻo trên người Tống Huỳnh suýt nữa rơi xuống, cô kịp thời nắm lại, cảm thấy trái tim đột ngột bị bóp chặt một cái.
Anh không đến là vì bị tai nạn xe?
Khoa cấp cứu của bệnh viện Hàng Từ vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, đây là bệnh viện tư nhân, cung cấp dịch vụ điều trị cao cấp, khách vốn không nhiều lắm.
Ban đêm càng lộ rõ vắng vẻ hơn, huống chi buổi tối còn đổ mưa không nhỏ.
Một chiếc Toyota dừng ở cửa, cô gái mặc áo khoác màu nâu nhạt mở cửa xuống xe, đón màn mưa, có vẻ vội vàng chạy vào trong bệnh viện.
“Cô ơi, cô tới thăm bệnh nhân nào? Xin hãy đăng ký trước.” Y tá hướng dẫn ở cửa ngăn Tống Huỳnh lại.
Tống Huỳnh báo tên Lục Thiệu Tu ra, nghĩ một chút rồi lại bổ xung: “Anh ấy ở tầng 8, tôi tự lên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Này! Cô bé… cô không được vào!” Khuôn mặt cười tươi như hoa vừa rồi ngay lập tức lạnh nhạt, chặn trước mặt Tống Huỳnh.
“Tại sao không được vào?” Vẫn chưa đến thời gian cấm thăm.
Y tá hướng dẫn tỏ vẻ khinh thường: “Các cô phóng viên nhỏ này, có tí đạo đức được không? Tôi vừa đuổi đi mấy người giống như cô rồi.”
Tống Huỳnh rất thán phục tinh thần yêu nghề của đối phương, nhưng hiện tại cô không có thời gian giải thích.
Cô căng mặt, khí chất lạnh lùng hơn ba phần, ánh mắt trầm tĩnh, yên lặng nhìn y tá hướng dẫn: “Tôi là thư ký riêng của sếp Lục, tôi họ Tống, bây giờ có chuyện quan trọng cần phải gặp anh ấy, nếu để lỡ, xin hỏi cô có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm không?”
Cô đối phó với thằng nhãi nghịch ngợm trâu bò Đỗ Thịnh An ba năm, biết vừa đấm vừa xoa, bây giờ nghiêm khắc lên cũng rất ra dáng ra hình.
Đối phương cũng chỉ là một cô bé, lập tức bị dọa, lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng mà... Sếp Lục đã rời khỏi bệnh viện rồi mà...”
“Anh ấy xuất viện rồi?” Chẳng lẽ là chuyển viện, hay là về nhà?
Tống Huỳnh không biết có nên tin hay không, cô cũng chỉ muốn xác nhận Lục Thiệu Tu không xảy ra chuyện lớn, đang do dự, điện thoại vang lên.
Lục Thiệu Tu không đúng giờ.
Vừa rồi cô nhất thời tức giận thay đổi biệt danh.
“Sếp... Lục?”
“Cô ở đâu? Tôi chờ cô rất lâu rồi.” Giọng nói bên kia uể oải, nghe có vẻ mang theo ý mệt mỏi.
Tống Huỳnh bị lời này nói này là cho ngẩn người, anh chờ cô? Rõ ràng đêm nay cô đợi anh mấy tiếng, sao kẻ xấu lại tố cáo trước vậy?
Nhưng nghe giọng nói của anh, có vẻ là không có chuyện gì lớn.
Cô hơi yên tâm, hỏi: “Anh ở đâu?”
“Ở đâu?” Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên là ở cửa nhà cô, tối hôm qua không phải đã hẹn xong rồi?”
Tống Huỳnh có chút không dám tin, anh vừa bị tai nạn xe, cho dù bị thương nhẹ cũng không thể cứ như vậy chạy từ bệnh viện đến nhà cô, chắc không phải là đụng đến đầu đâu nhỉ?
“Tôi ra ngoài mua đồ.” Cô không muốn nói mình nóng lòng đến bệnh viện gặp anh, lấy bừa một lý do.
Đầu bên kia điện thoại sột soạt, vải âu phục cọ xát, còn có tiếng khi bảng điều khiển cửa mật mã nhà cô bị kéo mở.
“Mật khẩu bao nhiêu?” Lục Thiệu Tu hỏi.
Tống Huỳnh sững lại một lúc, cho rằng bản thân nghe lầm: “Hả?”
“Mật khẩu nhà cô là bao nhiêu? Tôi mệt rồi, khó chịu, đứng đây trúng gió nếu như bị ngất, thư ký Tống có thể chịu trách nhiệm với tôi không?”
Tống Huỳnh câm như hến.
Giọng điệu Lục Thiệu Tu thản nhiên, có chút cợt nhả, không giống dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng giống vài lần trước, giọng điệu rất không đứng đắn, giống như giọng điệu mà bình thường cô trêu mèo.
Nếu không phải biết anh quả thực mới bị tai nạn xe, Tống Huỳnh gần như khẳng định người này đang ăn vạ.
Một số người sẽ có bản lĩnh như vậy, làm cho lời nói bảy phần thật, ba phần giả, khiến lòng người dao động mạnh, đa nghi, hoàn toàn không nắm bắt được.
Cũng đúng, trước giờ Lục Thiệu Tu cũng không phải người cô có thể nhìn thấu.
Báo mật khẩu không phải chuyện ngoài dự liệu, Tống Huỳnh hoàn toàn không thắng nổi giọng điệu kia của anh, cũng không chịu trách nhiệm nổi với anh, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà. Mưa càng lúc càng to lên, lúc xuống xe, nửa người cô đều ướt nhẹp.
Đáng ghét là khu dân cư chỉ có bãi đỗ xe bên ngoài, Tống Huỳnh ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà, quả nhiên nhà thuộc về mình sáng đèn.
Anh thực sự ở đây.
Suy nghĩ của Tống Huỳnh hơi trôi dạt, trên người còn lạnh, trong lòng cân nhắc đợi lát nữa vào cửa nói gì với Lục Thiệu Tu, có muốn hỏi chuyện anh bị tai nạn xe hay không.
Chờ tới khi đứng trước cửa nhà mình, cô bỗng nhiên bị một suy nghĩ giáng đòn mạnh: Trong nhà cô bây giờ chắc chắn rất lộn xộn!
Tạm thời không đề cập đến linh kiện kệ để giày chất ở góc tường kia, vừa rồi ra ngoài quá vội, ngay cả cơm hộp ăn thừa trên bàn trà phòng khách cũng chưa dọn.
Tống Huỳnh che mặt lại, thở dài một tiếng.
Đêm nay thực sự sơ suất rồi.
Không biết tai nạn xe có thể làm người ta tạm thời bị mù hay không?
Ôm một trái tim thấp thỏm, Tống Huỳnh mở cửa nhà mình ra.
Kẽo kẹt một tiếng, ánh sáng ấm áp tỏa ra, đầu tiên ngửi được một mùi hương cà phê thoang thoảng, cửa mở to hơn chút, cô mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa.
Linh kiện kệ để giày được sắp xếp trật tự trên mặt đất, ngăn tầng là ngăn tầng, cái giá là cái giá, sách hướng dẫn lắp đặt đang gọn gàng trên bàn trà, hộp đồ ăn nằm trong thùng rác với một loại thái độ điềm tĩnh bình thản, Lục Thiệu Tu thì đang thong thả ghép các linh kiện vào với nhau.
Trước khi vào cửa, Tống Huỳnh tuyệt đối không ngờ được sẽ là cảnh tượng như vậy.
Từ trước đến nay cô đều một mình về nhà, một mình ra ngoài, lần đầu tiên sau khi đi vào, chào đón cô là ánh đèn ấm áp, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Còn có một người đàn ông ở nhà làm việc...
“Vào đi, đứng ngây người ở đó làm gì?” Lục Thiệu Tu giương mắt liếc nhìn cô một cái, khẽ phàn nàn: “Gió đã ùa vào rồi.”
Tống Huỳnh bất ngờ hắt xì một cái.
Anh dừng lại nhìn cô: “Trên người ướt hết rồi, tối muộn còn chạy ra ngoài làm gì?”
“Tôi...”
“Uống cà phê đi, đi tắm rửa thay quần áo, kẻo bị cảm.” Lục Thiệu Tu ngừng lại, thêm một câu: “Lây bệnh cho chó của tôi, cô chịu trách nhiệm ư?”
Tống Huỳnh ngơ ngác bị chỉ huy đi vào phòng tắm, chợt nhận ra không đúng.
Rốt cuộc đây là nhà ai? Sao anh lại đảo khách thành chủ vậy?
Còn nữa cái người này, sao hở ra là nói đi nói lại muốn cô chịu trách nhiệm, cô có vẻ giống người tiêu tiền như nước đến vậy sao?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lục nào đó: Người ngốc, dễ lừa, mau lừa tới làm cô vợ nhỏ.
Huỳnh nào đó: Hắt xì! Ai đang mắng tôi?