Từ sofa đến trên giường, từ lúc bầu trời mờ nhạt đến đen kịt, cuối cùng cũng kết thúc, hai bạn nhỏ đã đói đến mức kêu oang oang ở bên ngoài, không ngừng cào cửa.
Tống Huỳnh tức giận hung hăng đá Lục Thiệu Tu: “Cửa sắp bị cào hỏng rồi.”
Lục Thiệu Tu cười hôn lên thùy tai cô: “Anh cũng sắp bị em cào hỏng rồi đấy biết chưa?”
“Đáng đời anh!” Cô hừ một tiếng.
Lục Thiệu Tu đứng dậy tựa vào đầu giường, tự mình châm một điếu thuốc: “Điều nên nói không phải đã nói với em rồi sao? Còn hung dữ với anh như thế.”
Không nói đến chuyện này còn tốt, nói đến lại cô càng tức hơn, nào có ai vừa làm loại chuyện này vừa nói chuyện quan trọng?
Cô không dám rên la tiếng nào, sợ bị người ta nghe được, mặc cho anh nói xong trong sự lên xuống ngắt quãng.
Người đàn ông mang gương mặt cấm dục, giống như trình bày tại hội nghị, nói một đoạn, còn cố ý dừng lại với ý xấu, hỏi cảm giác của cô thế nào.
Tức đến độ hận không thể cào chết anh mới vừa lòng.
Tống Huỳnh vừa định mở miệng, bị sặc thuốc lá tới mức ho khan hai tiếng, tóc dài màu hạt dẻ xõa ở đầu vai trơn bóng.
Người đàn ông liếc nhìn cô, lấy tay xoa nhẹ bả vai cô, một cái tay khác dập thuốc: “Ở chỗ này của em, anh gần như phải cai thuốc rồi.”
“Cai thuốc còn không tốt sao, hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Tống Huỳnh vùi đầu vào trong chăn.
Anh gật đầu phối hợp: “Có lý, nếu thời cấp ba em nói lời này với anh, có lẽ anh sẽ không bị nghiện thuốc lá.”
Đang yên đang lành nhắc chuyện cấp ba làm gì...
Tống Huỳnh chậm rãi nhích đến bên cạnh anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Bí mật lớn như thế, anh cứ vậy mà nói với em hả?”
“Không phải em hỏi à?”
“Vậy anh không sợ em sang tay nói cho người khác?” Tống Huỳnh cố tình vạch ngón tay ra đếm: “Bí mật kinh doanh lớn thế này, chắc chắn có rất nhiều người muốn biết, em tùy tiện ra giá, có thể kiếm rất nhiều tiền ấy nhỉ?”
Lục Thiệu Tu xoa bóp mặt cô: “Dám nói với em thì sẽ không sợ em nói ra.”
Đúng vậy, anh đã giấu được kín như vậy, bày mưu lập kế từ đầu đến cuối, khiến mọi người gần như đều chẳng hay biết gì, Tống Huỳnh ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Tu vi này của anh, đã đến tầng khí quyển nhỉ?
Đấu không lại, đấu không lại.
Lục Thiệu Tu đứng dậy nấu cơm, để con lợn lười Tống Huỳnh tiếp tục ăn vạ trên giường.
Bụng cô chứa đầy tâm sự, không biết nên nói thế nào.
Theo những gì Lục Thiệu Tu vừa nói, hạng mục này nước quá sâu, xây dựng ít nhất cần năm năm, việc chọn địa điểm rất khó khăn, khu vực gần thành phố đã có một khu phức hợp quy mô lớn, rất khó thu hút được tài nguyên, ngay cả nhà phát triển sớm nhất của hạng mục cũng đã lặng lẽ rút vốn bỏ chạy.
Giai đoạn trước Lục Thiệu Tu bàn bạc hạng mục này thì đã biết được mâm này ai nhận, tiền vốn của ai sẽ bị kẹt, công ty lớn còn ổn, công ty nhỏ cơ bản sẽ xong đời.
Trong những bữa tiệc tối đó, Tống Huỳnh chỉ nhìn ra thái độ mập mờ của anh, không cho người khác một lời chắc chắn, khiến người ta không đoán ra ý đồ đầu tư của anh.
Hóa ra chỉ là để ném bom khói cho các công ty cạnh tranh, tạo ra ảo tưởng rằng anh cũng có ý với hạng mục này, dụ dỗ người ta vào cuộc.
Nếu đối phương rơi vào bẫy thì tốt, cho dù đối phương thông minh, tránh được rủi ro như anh thì cũng không có tổn thất gì.
Khó trách hôm đó Từ Lỗi đến nhà, cố ý nhắc đến chuyện nhà họ Tống dựa thế tập đoàn Sở Hoàn để tham gia hạng mục này.
Nếu Tống Huỳnh nhớ không lầm, tập đoàn Sở Hoàn cũng lập nghiệp trong lĩnh vực xe hơi, đã từng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của tập đoàn Lục Thành, mấy năm nay hao tổn máy móc nghiêm trọng, việc kinh doanh thụt lùi, đã không còn huy hoàng như trước.
Khu thương mại tổng hợp lớn như vậy cần đầu tư rất nhiều vốn, Lục Thành không tham dự, có lẽ tập đoàn Sở Hoàn sẽ đấu thầu thành công.
Nếu nhà họ Tống và Sở Hoàn đã lén đạt được hiệp nghị, vậy e rằng kết quả đáng lo ngại...Một khi đến ngày đấu thầu, tin tức tập đoàn Lục Thành không tham dự hạng mục truyền ra, Sở Hoàn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng đã có vấn đề...
Cho nên trước khi đấu thầu kết thúc phải bảo mật tuyệt đối tin tức này.
Bỗng nhiên Tống Huỳnh rất hối hận, vì sao lòng hiếu kỳ của cô lại phải nặng như vậy? Làm người nhà họ Tống, dù rằng đã cắt đứt quan hệ với người nhà họ Tống, vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Cô lại ngủ một lát, ngửi được mùi thơm, đoán chừng đồ ăn đã sắp xong, cô mặc quần áo vào, ngồi dậy từ trên giường.
Điện thoại chợt reo lên.
Vừa rồi khi vào nhà, cả quần áo và túi đều ném xuống đất, vất vả lắm mới lấy túi xách từ dưới gầm giường ra, nhìn thấy người gọi đến, Tổng Huỳnh sửng sốt một lát.
Dãy số này không có tên ghi chú, nhưng cô liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Do dự một lát, Tống Huỳnh nhận điện thoại, lại không lên tiếng.
Vẫn là bên kia thiếu kiên nhẫn trước: “Sao không nói lời nào? Ngay cả số điện thoại của tôi cũng không nhận ra à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tống Huỳnh lạnh lùng mở miệng: “Có việc gì sao?”
“Có việc gì sao? Tống Huỳnh, em cô bị cô hại thành cái dạng này, cô không hề hổ thẹn chút nào sao? Con bé đã bị những người trên mạng mắng đến nỗi sắp suy sụp rồi, vai diễn mất, hợp đồng quảng cáo không còn, còn phải đền tiền, có chị gái nào hành xử như cô không?”
Tống Huỳnh nghe ông ta nói xong, hừ một tiếng: “Không phải ông rất có tiền ư, giúp con gái ngoan của ông đền đi chứ, chuyện này còn phải đến tìm tôi hỏi tội à, có ông bố trên trời rơi xuống nào lại làm như ông không?”
Mũi của Tống Thanh Tùng suýt nữa cong lên vì tức: “Tống Huỳnh! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Rốt cuộc cô có còn nhận người bố này hay không!”
Dừng một chút, cô thờ ơ: “Sai rồi, là ông không nhận tôi trước.”
“À đúng, tuy ông gọi điện thoại đến mắng chửi người ta rất không lịch sự, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ông, chuyện trong nhà ông lẩm cẩm là chuyện nhỏ, chuyện khác tốt nhất đừng lú lẫn.”
Nói xong, nhân lúc Tống Thanh Tùng đang kinh ngạc, Tống Huỳnh quyết đoán cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại ngẩn ngơ như mất hồn, đã không nhớ nổi lần gần nhất nói chuyện điện thoại với Tống Thanh Tùng là khi nào, lần gần nhất lấy thân phận con gái bảo bối của ông ta mà làm nũng là khi nào.
Một bóng dáng loáng thoáng đứng trước cửa.
Tống Huỳnh hoảng loạn ngẩng đầu, mới chú ý đến sự tồn tại của Lục Thiệu Tu, anh đứng ở chỗ đó không biết bao lâu, nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
“Dậy ăn cơm nào!”
Tim cô kẹt lại ở cổ họng, nhưng anh chẳng hỏi gì.
Mùi thơm của thức ăn mê người làm cả căn nhà tăng thêm độ ấm, mèo và chó một lớn một nhỏ lạch bà lạch bạch chạy đến cọ vào cô, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vẻ mặt dịu dàng.
Tất cả đều tốt đẹp biết bao.
Khiến cô cảm thấy, thực ra mình không hề cô đơn.
“Tốt quá, em sắp chết đói rồi.” Tống Huỳnh nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Lúc ăn cơm, Tống Huỳnh có vẻ yên lặng hơn ngày thường, Lục Thiệu Tu ngồi đối diện quan sát cô, nhìn cô liên tục duỗi đũa về phía đĩa rau xào trước mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng: “Không ngon hả?”
Tống Huỳnh lắc đầu: “Đều rất ngon, do hôm nay khẩu vị của em không tốt.”
“Vậy đừng gắng gượng ăn.” Lục Thiệu Tu cũng dừng lại theo.
Bàn ăn không lớn, Tống Huỳnh nhấc chân lên, vừa khéo có thể đặt lên đùi người đàn ông, cô ôm mặt, nghiêng đầu nhìn anh: “Lục Thiệu Tu, nhà anh có mấy người?”
“Đã bắt đầu điều tra hộ khẩu rồi à?” Anh cười: “Bố mẹ anh, anh và em trai anh, còn có một em gái gửi nuôi ở nhà, tính là năm người đi.”
“Còn có em gái? Là cô bé lần trước sao?”
“Không phải, Lục Minh Nghiên là em họ anh, người trong nhà tên là Thẩm Âm Âm, còn đang học cấp ba, bởi vì một ít nguyên nhân trong nhà mà sống nhờ nhà anh.” Lục Thiệu Tu kiên nhẫn giải thích.
Tống Huỳnh bỗng phát ra một tiếng hâm mộ: “Wow, em gái nhỏ cấp ba, chắc chắn rất ngoan, rất đáng yêu.”
“Luôn cùng bà Trịnh bắt chẹt anh, sau này em sẽ thấy.”
Tống Huỳnh không khỏi vui vẻ, cắn chiếc đũa cười một lát, lại hỏi: “Vậy quan hệ nhà anh… tốt không?”
Lục Thiệu Tu ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng ổn, bình thường thôi, bố anh khá ít nói, chỉ nghe lời mẹ anh, về cơ bản từ nhỏ đến lớn anh không để họ phải nhọc lòng, nhưng mà em trai anh...”
Anh lắc đầu.
Tống Huỳnh cắn môi, thì ra là thế, trong nhà anh cũng có chuyện không vui.
Có lẽ gia đình mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít, đều có chút chuyện không như ý nhỉ.
Lục Thiệu Tu thản nhiên liếc nhìn cô: “Hỏi xong rồi? Còn cái gì muốn biết không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy bây giờ có phải đến lượt anh hỏi không?” Lục Thiệu Tu duỗi tay nắm lấy mắt cá chân cô, ánh mắt như thể thợ săn bắt con mồi.
Vẻ mặt Tống Huỳnh cứng đờ một lát, ngay sau đó khôi phục dáng vẻ tươi cười, vừa mở miệng giọng điệu lại mất tự nhiên: “Được mà, muốn hỏi gì, chuyện nhà em sao?”
Lục Thiệu Tu: “Anh biết hết rồi.”
“Biết hết cái gì?”
“Cái gì cũng biết, em muốn cho anh biết, không muốn cho anh biết, anh đều biết.” Bàn tay hơi thô ráp của Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng vuốt ve, dường như đang vỗ về một con thú nhỏ bất an.
Tống Huỳnh kìm lại xúc động muốn rút chân về, đảo mắt: “Thế anh muốn hỏi gì?”
“Anh muốn hỏi.” Anh khẽ cười một tiếng: “Ở bên anh có vui không?”
Tống Huỳnh kinh ngạc nhìn anh, không nhịn được cười: “Ai ở bên anh cơ?”
Ngoài miệng không bỏ qua cho người ta, vành tai lại lặng lẽ đỏ bừng, cả ngón chân cũng xấu hộ cuộn lên, mỗi một biểu cảm nhỏ đều rơi vào trong mắt của người đàn ông, khiến anh hết sức vui vẻ.
“Em thừa nhận hay không cũng được, là của anh thì sẽ luôn là của anh.” Ánh mắt Lục Thiệu Tu sắc bén nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lại giống như xuyên qua cô nhìn về phía nơi khác.
Cô thích lúc anh thể hiện tham vọng giống mình, tràn ngập dục vọng chiếm hữu và tính công kích của nam giới, vô cùng trực tiếp, khiến cô có loại cảm giác ỷ lại muốn lập tức đầu hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Anh lại nói: “Là của em, em cũng không trốn được.”
Kết quả đấu thầu của hạng mục khu phức hợp phía Nam thành phố khiến người ta chú ý rất nhanh đã được xác định, vài tin tức bất ngờ liên tục tuôn ra.
Tập đoàn Lục Thành trước đây được coi trọng lại không tham dự, tập đoàn Sở Hoàn dễ dàng đấu thầu thành công.
Vốn dĩ là chuyện đáng chúc mừng nhưng không biết vì sao, nội bộ tập đoàn Sở Hoàn lại xảy ra chấn động lớn trong vòng một tuần, quản lí cấp cao thay đổi, tiếp đó lại tuyên bố bỏ thầu, dẫn tới náo động, tổn thất một phần tiền đặt cọc còn xem như chuyện nhỏ, tin tức vừa ra giá cổ phiếu đã lao dốc, khó đảm bảo không vội đến sứt đầu mẻ trán, bộ phận quan hệ công chúng cũng không đè được ảnh hưởng xấu.
Dù sao đi nữa, tập đoàn Sở Hoàn là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo(*), xây dựng nhà họ Tống trước đó đã ký hợp đồng cùng họ, đầu tư số tiền lớn qua khoản vay ngân hàng.
(*)lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo: tục ngữ TQ, ý nói gia đình giàu có tuy sa sút nhưng vẫn còn một ít của cải; người tài giỏi tuy gặp khó khăn vẫn hơn người thường.
Nếu có thể trả lại số tiền này cho ngân hàng, kết quả cũng không đến mức quá xấu...
Nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt này phát hiện Tống Lỗi biển thủ một số tiền lớn của công quỹ để trả nợ cờ bạc, còn liên hợp tài vụ làm hóa đơn giả, bên cục thuế nhanh chóng tham gia điều tra, có khả năng của hành vi trốn thuế...
Những việc này đã không còn là bí mật trong giới, sau khi Tống Huỳnh biết tin chỉ cảm thấy thổn thức.
Tống Thanh Tùng xem những đứa con mà Diêu Uyển Vân dẫn đến như con mình sinh ra, ngay cả công ty cũng yên tâm giao cho Tống Lỗi xử lý, không ngờ lại đi đến nông nỗi này.
Vui vẻ nhất đương nhiên thuộc về Đỗ Thịnh An.
Có thể xem là anh ta đã xoay mình, nở mặt nở mặt ở tập đoàn, Phó tổng ngày xưa vênh váo tự đắc hiện giờ thấy anh ta và Tống Huỳnh cũng phải cúi đầu.
Nghe nói Chủ tịch rất tò mò sao Đỗ Thịnh An có thể kéo gần quan hệ với Lục Thiệu Tu và lấy được tin tức, ngay cả Đỗ Thịnh Lâm mà ông ta luôn coi trọng cũng chưa thể làm được.
Đối với việc này, Đỗ Thịnh An chỉ thần bí đáp bốn chữ:
“Lì lợm la liếm.”
Tập đoàn đã ban hành điều lệnh, sau một tuần nữa Đỗ Thịnh An sẽ về tập đoàn đảm nhiệm chức Phó tổng.
Để lại cho Tống Huỳnh hai lựa chọn.
Một là đi theo Đỗ Thịnh An về tập đoàn, tiếp tục làm thư ký của anh ta, có thể tiếp xúc với công việc chủ chốt hơn của tập đoàn;
Hai là ở lại, tiếp nhận chức Tổng giám đốc của Đỗ Thịnh An, quản lý công ty giải trí này.
Tống Huỳnh đang ngồi trong văn phòng riêng, gọi video với người nào đó.
Từ khi hạng mục phía Nam thành phố đấu thầu xong, không cần phải tránh những con ruồi nhặng đó nữa, cuối cùng Lục Thiệu Tu cũng thoát khỏi thân phận cán bộ già về hưu, khôi phục bản tính cuồng công việc, lại bắt đầu tăng ca lẫn lộn ngày đêm, đi công tác khắp thế giới.
Hai bạn nhỏ trong nhà không được anh cho ăn, kén cá chọn canh với đồ ăn cho mèo và đồ ăn cho chó, đã tiến vào giai đoạn kén ăn.
Ngay cả bản thân cô cũng phát hiện, đồ ăn ngoài tẻ nhạt vô vị, dầu ăn tái chế đã không thể nào thỏa mãn được dạ dày bị chiều hư của cô nữa rồi.
Đã ba ngày Tống Huỳnh chưa gặp anh, nhưng mỗi ngày đều có thể nhận được cuộc gọi video anh gọi tới.
“Anh nói xem em nên chọn thế nào đây?” Cô lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
Lục Thiệu Tu cười: “Em đã chọn xong rồi, cứ làm theo điều con tim em mách bảo, anh biết, cho dù ở đâu bé cưng của anh cũng có thể làm tốt.”
Sao lại gọi cô là bé cưng...
Chẳng qua, anh thật sự rất hiểu cô.
“Thực ra về tập đoàn cũng không tệ, bệ đỡ cao hơn, chỉ là... Em nghĩ đến việc phải đi theo tên sếp ngốc kia, cảm thấy tương lai đáng lo ngại.” Cô làm lố mà thở dài.
Lục Thiệu Tu: “Vậy đi theo anh đi, anh cầm tay chỉ việc cho em, em đi theo Đỗ Thịnh An là thiệt thòi rồi.”
“Là ai cạy góc tường của tôi? Thư ký mà tôi vất vả bồi dưỡng ra có thể tặng không cho anh sao!”
Phía sau đột nhiên hô to một tiếng.
Mắt Tống Huỳnh bối rối, tên sếp ngu ngốc này vào lúc nào, vừa rồi cô mắng anh ta, anh ta có nghe thấy không...
Đỗ Thịnh An tiến lên vài bước, thở hồng hộc đoạt lấy điện thoại của Tống Huỳnh, miệng lẩm bẩm: “Để tôi xem ai càn rỡ như vậy... Ớ? Lục, sếp Lục?”
Tống Huỳnh cười “phụt” một tiếng.
“Sao cô lại nói chuyện với sếp Lục?” Vẻ mặt Đỗ Thịnh An đần thối.
Lục Thiệu Tu kéo cà vạt, có chút không kiên nhẫn: “Sếp Đỗ nhỏ, có thể nhờ anh trả lại điện thoại cho bạn gái tôi không?”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Quan niệm về cuộc sống của Đỗ Thịnh An đã bị chấn động cực lớn: Bạn gái của sếp lớn là thư ký của tôi, vậy là tôi đã lì lợm la liếm sự cô đơn?