Lục Thiệu Tu lên tiếng, giải quyết dứt khoát.
“Thư ký Tống mánh khóe quá.”
Nét mặt mỹ miều đẹp đẽ của Trần An Ni thoáng chốc méo mó, liếc cả người Tống Huỳnh một cái, giẫm đôi cao gót bảy centimet cộc cộc rời đi.
“Mời vào.” Trong lòng trợ lý Từ kinh ngạc, có hơi không rõ tình huống, vẫn giữ tu dưỡng chuyên nghiệp, lịch sự lùi sang một bên, mở cửa ra một chút.
Sếp không hành động theo lẽ thường, nhưng anh ấy phải làm theo chỉ thị.
Khách sạn Phỉ Lệ là khách sạn 5 sao xa hoa nhất ở thành phố Lạc, chỉ riêng phòng khách của phòng tổng thống đã lớn hơn một căn phòng của khách sạn bình thường. Dẫm lên thảm Nepal in họa tiết kỷ hà(*) yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng từ đèn thủy tỉnh trên đầu êm dịu sáng tỏ, Tống Huỳnh hơi bất an đi vào, ngửi được mùi thơm như có như không trong phòng.
(*) Họa tiết kỷ hà là những hình đơn giản như nét thẳng hay dạng hình học (vuông / hình chữ nhật, tròn, tam giác), các hình biến thể (hình thang, hình bán nguyệt, hình thoi,…)
Quá tam ba bận, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Thiệu Tu đang ngồi ở trên sofa giữa phòng khách, trước mặt đang bày một cái laptop, dáng vẻ anh nghiêm túc, chẳng thèm nhìn Tống Huỳnh dù chỉ là liếc mắt.
Anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, cổ áo mở ra, có vẻ rất tùy ý, đang họp video.
Trợ lý Từ theo vào, trong tay còn cầm bộ vest, động tác anh ấy rất nhẹ, nhấc chân phải đi qua, Lục Thiệu Tu chợt liếc anh ấy một cái, ánh mắt thờ ơ: “Cậu đi ra ngoài trước.”
Trợ lý Từ dừng lại, bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó.
Ánh mắt rất phức tạp quét qua người Tống Huỳnh, anh ấy gật đầu, hận không thể lập tức rời khỏi căn phòng này.
“Làm phiến cô Tống rồi.” Trợ lý Từ giống như một cơn gió, đưa quần áo cho Tống Huỳnh, như để tránh hiểu lầm, khi đi ra còn không quên đóng cửa lại.
Bộ vest lại một lần nữa về tay, Tống Huỳnh chớp mắt, có chút bối rối.
Thế mà đã đi rồi? Chỉ còn hai người bọn họ?
Da đầu cô đột nhiên tê dại.
Lại nhìn Lục Thiệu Tu, anh hoàn toàn không có ý nói chuyện cùng cô, vẫn tiếp tục họp.
Cô đã vào được, tuyệt đối không thể đi ra ngoài.
Sẽ luôn có lúc họp xong phải không? Nếu Lục Thiệu Tu không đuổi, tương đương với việc cho cô cơ hội.
Tống Huỳnh siết chặt móc treo quần áo trong tay, nhìn khắp nơi, không tìm được chỗ treo.
Trong phòng ngủ chắc chắn có tủ quần áo, nhưng chưa có sự cho phép, cô cũng không dám tùy tiện đi vào treo quần áo, đành phải đến ngồi tạm trên một chiếc sofa đơn nhỏ cạnh cửa sổ sát đất.
Nói thật, cô có hơi xấu hổ.
Lục Thiệu Tu vẫn cứ họp video ở phòng khách, mà Tống Huỳnh không thể ở lại nơi nào ngoại trừ phòng khách, loại cuộc họp này khó tránh khỏi việc đề cập đến một số quyết sách nội bộ và việc riêng tư ngành nghề, cô không muốn nghe, đành phải tránh nhìn chằm chằm vào Lục Thiệu Tu.
Lúc này, lấy điện thoại để giết thời gian có vẻ quá không chuyên nghiệp, Tống Huỳnh buộc mình ngồi thẳng dậy, làm phẳng bộ vest rồi nhấc trong tay.
Thời gian dài, tay hơi mỏi, lại không thể tùy tiện đặt xuống.
Cuộc họp này mãi chưa xong...
Tối hôm qua Tống Huỳnh không ngủ ngon, cứ giữ tư thế bất động như vậy, mí mắt dần bắt đầu đánh nhau, giọng người đàn ông trầm thấp, không nhanh không chậm, càng giống như một loại thôi miên vô hình.
Trong phòng mở điều hòa quá nhiều, còn lãng phí hơn cả tàu điện ngầm Hồng Kông, lớp vải phẳng phiu của bộ vest dán ở trên bắp chân trần, mang đến một chút ấm áp, trong cơn mơ màng, cô gần như ôm bộ vest vào lòng để sưởi ấm.
Lục Thiệu Tu vẫn chưa kết thúc cuộc họp.
Hạng mục mới của chi nhánh công ty và công xưởng phụ tùng ô tô của nước Đức có vấn đề về lắp ghép, hai người phụ trách cứ đổ lỗi cho nhau, chẳng ai chịu gánh trách nhiệm, Lục Thiệu Tu nghe mà thấy phiền, anh cau mày, đôi tay bắt chéo đặt trên đầu gối, lơ đãng nhìn về phía cửa sổ.
Cô gái ngủ thiếp đi rồi.
Cô dựa đầu vào sofa, vẫn giữ tư thế gò bó, vài sợi tóc ngang vai màu hạt dẻ rũ xuống trên đôi má trắng hồng, hàng mi dài cụp xuống, hai chân thẳng tắp trắng nõn khép lại dựa qua một bên, có vẻ hơi co quắp, lại toát lên vẻ mềm mại ngoan ngoãn.
Trong tay giữ chặt móc áo, bộ vest màu đen gần như khó che được cơ thể cô, không có mấy tác dụng giữ ấm, tay chân cô đều co lại, ấn đường hơi nhăn, trông gầy yếu mà mỹ lệ.
Ánh mắt trầm tĩnh của người đàn ông nhẹ nhàng liếc qua một cái.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi không muốn nghe mấy người trốn tránh trách nhiệm, trước ngày mai tôi muốn xem phương án mới của mọi người.”
Anh đóng laptop lại, đứng lên tăng nhiệt độ điều hòa lên 25 độ, nhẹ nhàng bước đến chỗ Tống Huỳnh.Sau một lát do dự, Lục Thiệu Tu duỗi tay móc lấy vạt áo ngoài của bộ vest, động tác vừa nhẹ vừa nhanh, tháo móc áo đặt sang một bên, một lần nữa đắp lại cho cô.
Có lẽ cảm nhận được một chút ấm áp chạm vào, cô gái đang ngủ say khẽ giật giật ngón tay.
Mở mắt ra, Tống Huỳnh đột nhiên không báo trước mà đối diện với người đàn ông im lặng lạnh lùng trước mặt.
Nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu rõ tình huống, vươn tay, nhẹ nhàng chọc lên mặt người đàn ông một cái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Tại sao anh lại đến nữa?” Tống Huỳnh buồn phiền hỏi.
Một ngày mơ thấy hai lần à?
Xúc cảm ở ngón tay hơi lạnh nhưng rất mềm mại, rõ ràng cảm giác chạm đến thực thể chân thực, ánh mắt người đàn ông trước mặt thay đổi, mím môi mỏng, nhìn không ra cảm xúc trong mắt.
Ấy? Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Anh dựa vào gần vô cùng, lồng ngực khẽ rung lên, một chiếc cúc áo ở vạt trước được tháo mở, yết hầu khẽ dao động theo nhịp thở, một khuôn mặt đã rút đi nét non nớt ngây thơ của niên thiếu, có loại thành thục lắng đọng, ánh mắt sâu hun hút, dáng vẻ càng thêm anh tuấn so với trong trí nhớ của cô.
Hình ảnh tĩnh này, thật là một bức tranh hoạt sắc sinh hương(*) về mỹ nam...
(*) hoạt sắc sinh hương: hình dung văn thơ, tranh vẽ rất đẹp giống thật.
Lục Thiệu Tu bình tĩnh nhẹ nhàng nắm ngón tay cô, khẽ hỏi: “Lại đến gì cơ?”
Không phải nằm mơ?
Tống Huỳnh giật mình lập tức tách ra, cuống quýt rút ngón tay về, đứng dậy xin lỗi anh: “Sếp Lục, tôi… ngủ thiếp đi mất, xin lỗi.”
Cô đứng dậy quá nhanh, bộ vest rơi xuống mặt đất, cô đang định cúi đầu nhặt thì Lục Thiệu Tu đã nhặt quần áo lên trước cô một bước.
“Xin lỗi cái gì?” Lục Thiệu Tu liếc nhìn cô một cái.
Xin lỗi vì quấy rầy anh họp?
Xin lỗi vì ngủ quên?
Còn có... Xin lỗi vì sờ soạng mặt anh.
Tống Huỳnh xấu hổ đến mức nổ tung, vội vàng lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Lục Thiệu Tu: “Sếp Lục, thật ra tôi vẫn đến đây cầu xin anh vì bộ loa kia…”
“Phải không? Tôi còn tưởng rằng cô đến giúp tôi thử quần áo.” Vẻ mặt Lục Thiệu Tu cười như không cười: “Nói dối?”
“Đó không phải là...”
“Vậy đến đây đi, tôi tranh thủ thời gian.” Lục Thiệu Tu đột nhiên tới gần Tống Huỳnh, đối mặt với cô, cánh tay thon dài hơi nâng lên.
Tống Huỳnh chớp mắt.
Đây là muốn cô giúp mặc quần áo?
Được rồi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Tống Huỳnh lấy bộ vest mở rộng ra, vòng đến phía sau người đàn ông, giúp anh mặc.
Anh vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, bộ vest màu đen rất thích hợp với anh, giống như đặt thợ may cao cấp, mỗi tấc đều phù hợp.
“Sếp Đỗ của chúng tôi thật sự rất có thành ý, không thể mua được từ những kênh khác...”
Lục Thiệu Tu ngắt lời cô: “Cà vạt.”
Trên ghế sofa treo chiếc cà vạt màu xanh lam đậm, Tống Huỳnh ổn định tâm trạng, đi tới cầm lên, căng da đầu đeo cà vạt cho anh.
Thời cấp 3, Lục Thiệu Tu đã cao 185cm, hiện tại hình như lại cao thêm một chút, Tống Huỳnh không thể không kiễng chân.
Thấy cô khó xử, Lục Thiệu Tu chủ động hơi cúi người, thuận theo chiều cao của cô.
Ngón tay cô cầm một bên cà vạt, khẽ cọ vào vai anh, Tống Huỳnh dùng cả hai tay, tất cả đều dựa vào ký ức thao tác ngón tay, vài lần suýt chút nữa buộc nhầm.
Hơi thở người đàn ông tràn đầy tính xâm chiếm khiến cô bất giác đỏ tai, bản thân cũng chưa phát hiện.
“Cô rất nóng à? Mặt đỏ rồi.” Lục Thiệu Tu bỗng mở miệng.
Cô sửng sốt một giây, cũng dựa theo lời anh: “Đúng vậy, nhiệt độ trong phòng hơi cao...”
“Thấy vừa rồi cô lạnh, tôi mới chỉnh lên cao, bây giờ lại chê nóng.” Giọng điệu của anh có một tia khó lường: “Lúc nóng lúc lạnh, thư ký Tống thật đúng là thất thường.”
?
Là cô nghe nhầm ư? Sao cô lại cảm thấy người này đang ám chỉ điều gì đó?
Trong bầu không khí lộ rõ sự kỳ lạ, cuối cùng cà vạt cũng buộc xong.
Tống Huỳnh thở dài một hơi, thử thăm dò lần nữa: “Nếu là vấn đề về giá cả, anh có thể nói...”
“Tôi là người thiếu chút tiền ấy sao?” Lục Thiệu Tu lạnh lùng cắt ngang cô.
Tống Huỳnh từng tra, cái loa kia lúc đầu giá bán ba triệu tệ(*), vốn chính là bản giới hạn có chữ ký của bậc thầy, bây giờ chỉ có tăng giá, không có phần giảm.
(*) Ba triệu tệ: ~ VNĐ
Ba triệu tệ, với anh mà nói, có thể thực sự là món tiền nhỏ.
Cô đành phải hỏi: “Vậy anh yêu cầu cái gì?”
Người đàn ông hướng về phía gương sửa lại cà vạt, nghiêng người nhìn cô, toàn thân chìm trong ánh sáng êm dịu như sương mù, dù bận vẫn ung dung nói: “Tự mình từ từ suy nghĩ.”
Đuôi mắt anh hẹp dài, khí chất sống ở vị trí cao đã át đi sự phô trương thời niên thiếu, nhưng khi giương mắt nhìn người khác, khí chất vẫn không giấu được sự sắc bén.
Tuy nhiên anh gần như không cho Tống Huỳnh thời gian suy nghĩ, xoay người mở cửa phòng ra, trợ lý Từ đã chờ ở bên ngoài.
“Sếp Lục, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Người đàn ông trầm giọng “Ừ” một tiếng, tiếng bước chân trên thảm phát ra âm thanh ma sát, Tống Huỳnh vội đi theo.
Trợ lý Từ thấp giọng báo cáo chi tiết công việc với Lục Thiệu Tu, khóe mắt liếc đến cô gái dáng đi dè dặt phía sau, thâm tâm tiếc nuối.
Tám phần là đàm phán thất bại, cũng đúng, Lục Thiệu Tu là người đam mê HIFI cấp 10, bộ Kinoshita Shozo còn là bộ anh yêu thích trong lòng, nào dễ dàng từ bỏ những thứ yêu thích như vậy?
Huống chi đối phương còn là cậu út nhà họ Đỗ, quần là áo lượt, bất tài, thậm chí Lục Thiệu Tu còn không để anh ta vào mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trợ lý Tống này, ba lần đến mời(*), không ngại tự mình tìm tới khách sạn Lục Thiệu Tu dừng chân, dũng khí đáng khen, vừa rồi Lục Thiệu Tu để cô đi vào, anh ấy còn tưởng rằng có hi vọng…
(*) Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
Xem ra vẫn chỉ có thể bất lực trở về.
Người đàn ông nhịp chân lớn, rất nhanh đi đến cửa thang máy.
Vì để tránh fans, đêm nay khách bình thường đều đi lối dành cho nhân viên, mà Lục Thiệu Tu là khách quý, có thể trực tiếp đi lối bên trong thẳng đến thang máy, không cần lo gặp phải bất cứ ai.
Tống Huỳnh nheo mắt.
Bây giờ nếu để Lục Thiệu Tu đi, cơ hội lần này lại mất giá trị.
Mặc dù vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc Lục Thiệu Tu cần cái gì, cô vẫn cứ kiên trì theo sau.
… Sau đó rất nhanh đã bị trợ lý Từ ngăn lại.
“Thư ký Tống, xin có chừng mực.”
Tống Huỳnh không nhịn được mà nhướng mày.
Đương nhiên cô muốn có chừng mực, tiếc là giá nhà ở thành phố Lạc không biết chừng mực. Nếu có thể đứng thẳng kiếm tiền thì ai muốn ba lần bốn lượt cong lưng cầu người?
Nhìn thấy cửa thang máy sắp khép lại, Tống Huỳnh bắt lấy cánh tay trợ lý Từ, hạ giọng: “Mọi người đều là nô lệ tư bản, việc gì phải làm nhau khó xử?”
Khóe miệng Từ Lỗi hơi giật giật, nếu đều là nô lệ tư bản, hà cớ gì phải đâm vào tim nhau như vậy?
Anh ấy bị phân tâm trong khoảnh khắc, không chú ý tới ánh mắt người đàn ông bên cạnh thờ ơ rơi lên cánh tay anh ấy.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian.” Lục Thiệu Tu lên tiếng.
Từ Lỗi nhạy bén nhận ra sự không hài lòng khó đoán trong giọng nói của ông chủ nhà mình, trong lòng anh ấy dâng lên một cảm giác nghi hoặc, không dám hỏi nhiều, cũng không thể tiếp tục ngăn cản Tống Huỳnh.
Thời gian trong thang máy không ai nói chuyện.
“Ting” một tiếng, đến phòng tiệc tầng 3, đâu đâu cũng thấy các nhân vật nổi tiếng mặc quần áo lộng lẫy, trong đó có rất nhiều ngôi sao màn ảnh.
“Sếp Lục… ”
Mới vừa ra khỏi thang máy, Lục Thiệu Tu đã bị khách mời vây quanh nghênh đón, anh thản nhiên đối đáp, thành thạo, rất nhanh để người vây quanh rời đi.
Tống Huỳnh còn chưa phản ứng lại, người đã không thấy tăm hơi.
Thế thôi hả???
Lục Thiệu Tu là Nhân Dân Tệ biết đi sao? Từng người từng người một đều đổ xô vào như vậy...
Nghĩ lại, hình như cô không có tư cách gì để nói người khác.
Dù sao thì mấy ngày nay cô đều y như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh.
Từ Lỗi đúng lúc mà cho Tống Huỳnh một ánh mắt thương mà không giúp gì được, rụt rè nói: “Từ bỏ đi, sếp Lục không bao giờ để bản thân bị quay vòng vòng.”
Mấy năm nay anh ấy đi theo bên cạnh Lục Thiệu Tu, thấy rất nhiều ong bướm bổ nhào lên người anh, Trần An Ni chủ động dán lên vài lần, còn không phải vì để trở thành người phát ngôn cho quý tiếp theo của xe hơi Lục Thành?
Phán đoán với tư cách là trợ lý cá nhân và sở thích bẩm sinh của đàn ông, Từ Lỗi cho rằng, Lục Thiệu Tu căn bản không thích người phụ nữ quá chủ động, mục đích quá rõ ràng.
Tống Huỳnh ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế trơ mặt đi theo Từ Lỗi về phía phòng tiệc.
Ở bên ngoài phòng tiệc, Từ Lỗi quay đầu lại, thở dài ngăn cản cô.
“Cô cũng nói rồi, mọi người đều là nô lệ tư bản, việc gì phải làm khó tôi?” Anh ấy rất tán tưởng tinh thần bất khuất của Tống Huỳnh, thái độ không khỏi hòa nhã: “Tôi chỉ cho cô một con đường, cậu chủ thứ hai của nhà họ Đỗ cũng có thứ cô muốn, cô có thể đi tìm anh ta.”
Cậu chủ thứ hai của nhà họ Đỗ?
Đỗ Thịnh Lâm?
Chưa nói đến việc rốt cuộc anh ta thực sự có hay không, cho dù có, Đỗ Thịnh Lâm này cũng là anh trai từ trên trời rớt xuống của Đỗ Thịnh An, con riêng chủ tịch Đỗ dẫn về. Hai người như nước với lửa, dù Đỗ Thịnh An có phải nghe chiếc tai nghe giá mười tệ thì cũng sẽ không muốn loa của người anh trai kia.
Từ Lỗi nói xong dường như ngay lập tức chạy nước rút, lòng bàn chân bôi dầu chuồn vào phòng tiệc, cô nhìn đến mức mắt chữ A mồm chữ O.
Tống Huỳnh nôn nóng nhìn xa vào trong.
“Cô là bộ phận nào? Nơi này không thể vào, đừng chắn đường của khách khứa.” Nam nhân viên bảo vệ tóc húi cua đeo mắt kính không kiên nhẫn vung tay.
Ngón tay còn chọc đi chọc lại, suýt chút nữa chọc đến vai cô.
Tống Huỳnh chậm rãi tháo thẻ công tác xuống, ném sang một bên, lạnh lùng nói: “Ai nói với anh là tôi đến làm việc, mắt mù à?”
Nam tóc húi cua ngờ vực lườm cô: “Vậy cô là ai? Thư mời đâu?”
“Ở chỗ bạn.”
“Lừa ai đây? Bạn cô là ai?”
Vừa nói, anh ta vừa nghiêng mặt đi, tay đặt trên bộ đàm, sẵn sàng gọi bảo vệ qua đây bất cứ lúc nào.
Nói cũng khéo.
Tống Huỳnh vốn dĩ đã định rời đi khi ném xong thẻ công tác để trút giận, Lục Thiệu Tu bị mọi người vây quanh lúc này lại cố ý quay đầu nhìn cô.
Anh hơi nheo mắt lại, như thể đang thưởng thức màn trình diễn vụng về của cô.
Tống Huỳnh rất bất chấp, giả vờ giả vịt nháy mắt với anh, nói từng chữ một: “Lục, Thiệu, Tu!”