Độc Chiếm Ánh Trăng

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tống Huỳnh em đứng lại đó cho tôi!”

Cô đứng lại theo bản năng, bóng lưng cứng đờ, không biết sao bản thân lại gặp xui xẻo với ông lớn này, không phải cô đã nói không cần chịu trách nhiệm rồi sao?

Tống Huỳnh chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm sàn nhà nói: “Còn có việc à?”

Giọng nói của người đàn ông lộ ra sự áp bức: “Ngẩng đầu, nhìn tôi mà nói.”

… Sáng sớm tinh mơ, đây là đang tổ chức cuộc họp báo cáo nghiêm túc và căng thẳng ư?

Tóc Tống Huỳnh rối bời, đầu óc cũng rối, chưa rửa mặt chưa trang điểm, trên mặt còn có dấu vết mới ngủ dậy, cô ngại ngùng ngẩng mặt lên, vội vàng nhìn lướt qua.

Người đàn ông tựa lưng vào khung cửa, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, đường nét vai, cổ, eo và bụng hoàn hảo, chân dài thẳng tắp mạnh mẽ.

Hai chữ: Cực phẩm.

Vốn dĩ cô còn cảm thấy buồn bã vì bản thân mình mất đi đêm đầu tiên một cách khó hiểu, liếc nhìn anh, chút buồn bã này lại vơi đi một phần.

Cũng không biết mình được xem là lỗ hay lãi.

“Muốn tôi nói cái gì?” Tống Huỳnh nhỏ giọng hỏi.

Lục Thiệu Tu: “Lặp lại câu nói vừa rồi của em một lần nữa đi.”

Tống Huỳnh nghĩ ngợi: “Đoạn không cần chịu trách nhiệm kia hả? Sếp Lục, tôi nghiêm túc, anh không cần sợ tôi đổi ý, không phải lạt mềm buộc chặt đâu.”

“Thật sao?” Khóe môi anh khẽ nhếch, hiện lên nụ cười khẩy, dáng vẻ khiến cho người ta áp lực hơn vẻ mặt vô cảm mọi ngày.

Tống Huỳnh lập tức tỏ rõ thái độ: “Thật, đương nhiên là thật, nếu không tin thì tôi viết cam kết cũng được...”

Lục Thiệu Tu gật đầu: “Rất tốt, hy vọng em nói được thì làm được.”

“Được.” Tống Huỳnh ngoan ngoãn đồng ý.

“Không có việc gì thì đừng tìm tôi.” Anh nhấn mạnh

“Tôi biết rồi.”

Im lặng một lúc, sắc mặt anh càng thêm u ám, lại mở miệng: “Có việc cũng đừng tìm tôi.”

Trong lòng Tống Huỳnh bỗng hơi phiền muộn, giống như cảm nhận được chút ấm áp nào đó đang nhanh chóng hạ nhiệt độ, cô vẫn gật đầu, động tác chậm chạp mà lại máy móc.

Từ đó trở đi, có một khoảng thời gian rất dài không gặp lại anh.

Tất nhiên, ý cô nói chính là mặt đối mặt, còn trên mạng và truyền thông thì vẫn thường xuyên nhìn thấy, ví dụ như anh lấy danh nghĩa cá nhân thành lập quỹ tài trợ, ví dụ như anh đại diện tập đoàn Lục Thành cùng công ty khoa học kỹ thuật nào đó hợp tác nghiên cứu phát minh ra ô tô kiểu mới...

Cũng có không ít tin đồn rằng tập đoàn Lục Thành dưới sự dẫn dắt của anh chính thức đặt chân vào giới bất động sản.

Tên và hình ảnh của anh như sấm rền bên tai, chỉ là càng ngày càng cách xa cô.

Trước mặt mọi người, Lục Thiệu Tu luôn sáng bừng sức sống, cao quý lại xa cách, thỉnh thoảng Tống Huỳnh sẽ tự hỏi rằng liệu cô có thật sự từng được anh dịu dàng hôn lên gò má dưới ánh ban mai.

Cô biết mình không xuất hiện ảo giác, càng không phải di chứng say rượu.

Chỉ là không cách nào khớp được hai hình ảnh này với nhau.

Cô luôn cảm thấy Lục Thiệu Tu ngoài tầm với trên truyền thông là thật, hoàn toàn trùng khớp với anh thời học sinh.

Tống Huỳnh không biết tại sao đêm ấy Lục Thiệu Tu lại xuất hiện ở nơi đó, cũng không có cơ hội hỏi lại anh.

Mà Lục Thiệu Tu đêm ấy, chắc chắn là rượu lên đầu, hoặc là cái gì đó lên não, hormone cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa biến mất, sẽ làm ra rất nhiều hành vi khác thường.

Ví dụ như bản thân cô.

Sau đêm đó, ảnh hưởng hormone liên tục lên men, dường như càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng.

Lục Thiệu Tu trong mơ, vẻ mặt đầy nam tính cởi cúc áo, miệng lưỡi lạnh lùng ra mệnh lệnh: “Tôi cởi một cái, hỏi một vấn đề, em thành thật trả lời.”

Tống Huỳnh liên tục gật đầu, ước gì anh hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Lục Thiêu Tu một tay giữ cúc áo sơ mi, một tay nhéo cằm cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Bạn học Tống Huỳnh, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”

...

Giấc mơ này, cô đã mơ biết bao lần, Tống Huỳnh nghe thấy tên Lục Thiêu Tu thì luôn có chút chột dạ.

Nói thế nào nhỉ, giống như đang lén lút mơ tưởng một người phân rõ giới hạn với bạn, chung quy không phải một chuyện đáng để tự hào.

Đặc biệt là bên cạnh Tống Huỳnh còn có một ông chủ ngu ngốc không đàng hoàng, gần như mỗi ngày cô đều phải trải qua những giây phút chột dạ.

“Nói đi, người đàn ông bên cạnh cô buổi sáng hôm đó là ai thế?” Đỗ Thịnh An nghe được giọng đàn ông trong điện thoại, truy hỏi hết ngày này qua ngày khác.

Tống Huỳnh: “Không có đàn ông.”

“Rõ ràng có tiếng đàn ông nói chuyện, lừa đảo là chó con.”

Tống Huỳnh nhìn anh ta nói: “Anh nói đúng, chính là chó con đang kêu.”

Đỗ Thịnh An đột ngột hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, ý cô nói anh ta là một thằng chó má?”

“...”

Cũng không cần hiểu như vậy.

“Lấy kinh nghiệm người từng trải của tôi nói cho cô biết, mười thằng đàn ông thì chín thằng tồi, có phải anh ta ăn sạch xong rồi phủi mông chạy lấy người không? Điện thoại không nhận, Wechat giả chết, từ đó biến mất trong biển người?”

Anh ta nói nghe rất quen thuộc, hiển nhiên là kinh nghiệm phong phú.

Tống Huỳnh không phản bác.

Tuy quá trình suy luận này của Đỗ Thịnh An không đúng logic, có chút đảo lộn nhân quả, nhưng kết quả cũng gần đúng, quả thực lâu lắm rồi bọn họ không liên lạc.

Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Tống Huỳnh lại bắt đầu gửi ảnh chụp chó cho trợ lý Từ, Thiếu Tá tăng ba cân, tai vểnh lên như tai thỏ, đáng yêu lại dũng mãnh, nhưng chủ nhân của nó không tới gặp nó một lần nào.

Quạt lông hoa lệ, đồng hồ tourbillon, chiếc xe vô cùng chói mắt đỗ ở trong khu dân cư, còn có chiếc cà vạt mà hôm đó mèo ngậm cho cô.

Lục Thiệu Tu rời xa cuộc sống của cô, nhưng lại ở khắp mọi nơi.

Tống Huỳnh từng thử trả lại cho Lục Thiệu Tu, hôm đó nói sẽ không lạt mềm buộc chặt, đương nhiên sẽ không trực tiếp tìm anh, cô trực tiếp hỏi trợ lý Từ, hỏi rất uyển chuyển.

“Sếp Lục có một ít đồ ở chỗ tôi, làm sao để chuyển cho anh ấy?”

“Sếp Lục nhờ cô tự mình xử lý.” Anh ấy trả lời cũng uyển chuyển không kém, làm cho người ta khó hiểu.

Xử lý thế nào? Vứt đi? Cái khác còn dễ nói, chiếc xe lớn như vậy phải vứt thế nào?

Chuyện này không từ mà biệt, Tống Huỳnh cũng không hỏi lại, mấy thứ kia có lẽ không đáng để nhắc tới đối với Lục Thiệu Tu.

Gần đây Tống Huỳnh hết sức bận rộn chuyện công ty. Đỗ Thịnh An bỗng nhiên thay đổi thái độ hời hợt, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, không còn đổi bạn gái như thay áo, chỉ lên hot search một lần, vẫn là bởi vì Trần An Ni.

#Ban đêm Trần An Ni gặp một người đàn ông thần bí#

#Chuyện tình bí mật của Trần An Ni trồi lên mặt nước#Cư dân mạng ngày nay đều là Bao Công(*) sống, tự điều tra từng li từng tí và kỹ năng tưởng tưởng vô tận.

(*)Bao Công: Ông nổi tiếng vì sự chính trực, liêm khiết và tài xử án công chính được dân gian lưu truyền qua nhiều giai thoại.

Bên truyền thông chỉ đăng một tấm ảnh có độ mờ cao, bọn họ lại có thể nhận ra Trần An Ni bằng lễ phục, có thể nhận ra Lục Thiệu Tu bằng chiếc Bentley biển số liên tiếp kia, lại có người nặc danh công bố trong buổi tiệc từ thiện buổi tối hôm đó, có người phục vụ tận mắt nhìn thấy Trần An Ni ra vào phòng tổng thống mà Lục Thiệu Tu thuê.

Sự tình thật thật giả giả, có thật có giả, thiếu bằng chứng có tính quyết định, nhưng lại tràn ngập không gian cho trí tưởng tượng.

Tất nhiên sẽ không có ai cho rằng cô nàng thật sự là bạn gái của Lục Thiệu Tu.

Suy cho cùng từ đầu đến cuối, nam chính cũng không hề nói một lời nào.

Loại quan hệ này bị phủ thêm một lớp màu sắc không thể miêu tả, thậm chí là dơ bẩn xấu xí...

Tống Huỳnh làm trong ngành này, cô biết rất rõ những quy tắc ngầm trong đó.

Một là Trần An Ni mua độ thảo luận cho hot search để lăng xê, hai là bị đối thủ hoặc người có ý hãm hại, cái tính tình kia của cô nàng, đắc tội với người khác cũng là chuyện bình thường.

Tống Huỳnh không có quan hệ đặc biệt gì với Trần An Ni, lúc trước cô nàng hẹn hò với Đỗ Thịnh An nên từng tiếp xúc trong thời gian ngắn, tặng quà mua túi, Trần An Ni cho cô cảm giác chính là một người kiêu ngạo xinh đẹp, một ngôi sao lớn thích lấy sắc đẹp của mình để càn quét.

Kỹ thuật diễn rất tốt, chuyện xấu cũng nhiều, cảm giác tồn tại rất mạnh, người ghét cô nàng cũng nhiều như người thích cô ấy.

Xuất phát từ sau sự kiện nhà vệ sinh lần trước, quan điểm của Tống Huỳnh về Trần An Ni trở nên phức tạp.

Ít nhất là nhìn Trần An Ni bị treo lên hot search, cô không có tâm tư hóng hớt của quần chúng ăn dưa như trước đây nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Khi có một tài khoản tiếp thị vô lương tâm nào đó thêm mắm thêm muối vào tình sử trong quá khứ của Trần An Ni, ngôn từ đáng khinh, miệt thị phụ nữ chẳng kiêng nể gì, Trần An Ni lập tức phản kích, chia sẻ cái Weibo kia,mắng một trận lên bờ xuống ruộng, tỏ vẻ chắc chắn sẽ kiện cho đến khi họ tán gia bại sản.

Phía dưới toàn là lời chửi bới.

“Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người ta nói? Chỉ có cô được mua kịch bản càn quét bằng nhan sắc, không cho phép người khác cởi quần cô à?”

“Cơm tối tôi ăn đều nôn ra rồi, sợ bị người ta cởi thì mặc quần áo kỹ một chút đi!”

“Là vì đại ngôn của Lục Thành nhỉ? Chẳng lẽ là để cho Lục Thiệu Tu người ta ăn khuya ư?”

“Lầu trên, cái này nói thì không chắc lắm, mọi người đã thấy mặt của nam chính chưa? Ngủ một giấc cũng không lỗ đâu...”

Tống Huỳnh làm người biết nội tình, nhìn không nổi, không khỏi nói hai câu công bằng giúp Trần An Ni, rất nhanh đã bị bao phủ bởi những lời ác ý lăng mạ, trực tiếp coi cô thành thủy quân lấy tiền làm việc.

Weibo của Trần An Ni rất nhanh đã bị xóa.

Cô tức giận vô cùng, nằm mơ còn mơ thấy chuyện này.

Ở trong mơ khẩu chiến ba trăm hiệp với cư dân mạng, ngày hôm sau đã đến muộn như dự kiến.

Điều đáng sợ hơn trừ tiền lương chính là, cô đụng phải nam chính tai tiếng ở công ty.

Tống Huỳnh vội vàng bước nhanh vào tòa nhà, gấp gáp ấn mở một lần nữa trước khi thang máy khép lại, tóc cô hơi lộn xộn vì mới dậy, miệng thì thở hổn hển, trông hơi mất hình tượng.

Trong thang máy, Lục Thiệu Tu mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt vô cảm trước sau như một, lạnh lùng lại giỏi giang, khí thế nổi bật.

Anh xuất hiện ở chỗ này, khiến cho người ta nghi ngờ có phải anh đến để thu mua tòa nhà này hay không.

… Nếu thời gian có thể quay lại, Tống Huỳnh tình nguyện chờ thang máy tiếp theo.

Cô sửng sốt trong chốc lát, ngập ngừng không dứt khoát, Lục Thiệu Tu liếc nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Không vào thì chờ thang máy sau đi.”

Nói rồi, anh duỗi tay ấn thang máy.

Ngay trước khi cửa sắp đóng lại, Tống Huỳnh như tỉnh lại từ trong giấc mộng, bước vào thang máy, đứng song song với Lục Thiệu Tu.

Thư ký đứng bên cạnh anh, không phải trợ lý Từ, là một cô gái trẻ, diện mạo trẻ trung xinh đẹp, dáng người cân đối, gần đây thường xuyên đi theo anh đến các nơi, nghe nói lý lịch rất tốt, gia thế cũng tốt.

Cô gái ngửa đầu nói chuyện với Lục Thiệu Tu, anh hơi cúi đầu, trên mặt mang theo vẻ suy tư, khung cảnh khá là cảnh đẹp ý vui.

Tống Huỳnh cảm thấy cô không nên ở chỗ này, hẳn là cô nên ở gầm xe.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ.

Lục Thiệu Tu cũng nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Anh Tiểu Lục, ngày mai là sinh nhật em, xin nghỉ một ngày.” Giọng cô gái hoạt bát, nghiêng đầu cười ngọt ngào nhìn Lục Thiệu Tu.

Lục Thiệu Tu mở miệng định nói gì đó, dừng một chút, thờ ơ nói: “Làm việc đừng nói chuyện riêng.”

Tống Huỳnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ bản thân không tồn tại, vì tránh cho xấu hổ, cô thậm chí còn lấy điện thoại ra nhấn loạn một hồi, cố gắng lắng lại cảm giác khó chịu trong lòng.

Lần trước còn nói cái gì mà công tư phân minh, ôi, đàn ông, quả nhiên là ra vẻ đạo mạo…

Làm việc không thể nói chuyện riêng, vậy là khi riêng tư chắc chắn nói rất nhiều việc riêng.

Tống Huỳnh đứng trước, cửa thang máy mở ra, cô gấp không chờ nổi mà bước ra ngoài, đứng lâu thêm một chút cũng sợ bản thân không kiềm chế được mà trợn trắng mắt.

Đương nhiên cô không thể.

Ở trong thang máy, cô và Lục Thiệu Tu không hề có bất cứ giao tiếp ánh mắt nào, liếc anh thêm một cái cũng sợ anh nghĩ nhiều, cho rằng cô có ý đồ gì đó.

Nói không có việc gì thì đừng liên lạc, có việc cũng không thể liên lạc, cô cũng không có việc gì, quan tâm anh làm chi.

Cửa thang máy khép lại, Lục Thiệu Tu thu hồi tầm mắt.

“Sau này ở bên ngoài đừng gọi anh như vậy.” Anh nói với Lục Minh Nghiên.

Lục Minh Nghiên bĩu môi: “Gọi từ nhỏ nên thành thói quen rồi, chẳng phải Âm Âm cũng gọi anh như thế à?”

“Em ấy không phải thư ký của anh, thái độ làm việc của em còn không nghiêm chỉnh thì quay về công ty chú Hai làm việc cho anh.”

“Em không muốn bị bố em quản lý đâu! Được rồi, được rồi, sếp Lục, ngài giơ cao đánh khẽ đi.” Cô ấy căm giận bất bình mà nghĩ anh họ hung dữ như vậy, chẳng trách vẫn luôn không có bạn gái!

Lục Thiệu Tu không nói chuyện.

Lục Minh Nghiên là người nói nhiều, yên lặng không được bao lâu, nhỏ giọng nói thầm: “Chị gái nhỏ vừa rồi xinh đẹp thật, muốn biết số màu son môi của chị ấy quá đi.”

“Sao lúc nãy không hỏi?” Lục Thiệu Tu lần đầu tiên tiếp lời.

?

Lục Minh Nghiên khó hiểu nhăn mày lại.

Sao anh lại cảm thấy hứng thú với loại đề tài này?

Không bình thường.

Vừa rồi Lục Minh Nghiên định hỏi, nhưng sắc mặt chị gái nhỏ kia không tốt, nhìn mặt khá lạnh lùng, có một vẻ đẹp xa cách nên cô ấy không dám tùy tiện bắt chuyện.

Vẻ mặt Lục Thiệu Tu cũng rất tệ, tuy mấy ngày nay vẻ mặt của anh đều tệ, nhưng hôm nay triệu chứng hết sức nghiêm trọng...

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ...

Sau một hồi động não, ánh mắt Lục Minh Nghiên sáng lên, phấn khích vỗ cánh tay của Lục Thiệu Tu: “Em biết rồi! Hai người quen nhau! Hai người có mờ ám!”

Thang máy đã đến.

Ban quản lý của công ty con đang chờ đón Lục Thiệu Tu ở cửa thang máy, anh cúi đầu liếc Lục Minh Nghiên cảnh cáo, đi ra ngoài.

Suốt buổi họp, Lục Minh Nghiên luôn trong trạng thái không yên.

Tất cả tế bào trong người cô ấy đều đang kêu gào, linh hồn buôn chuyện không ngừng nhảy nhót.

Ruột gan cồn cào chờ đến lúc họp xong, lấy cớ đi vệ sinh, rốt cuộc thiếu nữ buôn chuyện Lục Minh Nghiên cũng có thời gian nói chuyện phiếm với bạn tốt.

Một con nai con: Vãi chưởng, tớ phát hiện được gian tình của anh họ tớ này! Cuối cùng anh ấy cũng có phụ nữ!

Não cá vàng:??? Cậu nói Lục Thiệu Tu?

Một con nai con: Chính! Là! Anh ấy!

Bạn cô ấy gọi điện thoại qua: “Nhanh lên, nhanh lên! Trong vòng ba phút tớ phải biết toàn bộ câu chuyện!”

Lục Minh Nghiên có ba luận cứ.

Thứ nhất, ở thang máy, chị gái nhỏ không chào hỏi Lục Thiệu Tu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Điều này rất bất thường.

Trong giới làm ăn ở Thành phố Lạc, ai mà không biết Lục Thiệu Tu? Huống hồ thẻ công tác được đeo trước người cô ấy là Vạn Thịnh Entertainment, chẳng lẽ lại không nhạy tin tức như vậy?

Giả sử chị gái nhỏ mới vừa nhậm chức nên không biết. Nhưng cô ấy vẫn không có lý do gì để phớt lờ Lục Thiệu Tu mà!

Trừ khi cô ấy cận nặng, ngoài ba mét không phân biệt được người hay vật.

Tiếp theo, ở trong thang máy, Lục Minh Nghiên nhớ được một chi tiết nhỏ.

Chị gái nhỏ liếc nhìn đồng hồ, anh họ của cô lập tức nhìn đồng hồ theo...

Dựa theo tâm lý học, nếu bạn phát hiện có người nhìn chằm chằm bạn, lúc này hãy cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu đối phương cũng nhìn đồng hồ theo, chứng tỏ người đó đang để ý đến bạn.

Lục Thiệu Tu đã được trời định sẽ cô đơn cả đời lại để ý đến một cô gái kìa!

Điều này còn bùng nổ hơn những tin đồn vô căn cứ trên mạng nhiều, xứng đáng bước lên top 1 danh sách chủ đề trong bữa ăn liên hoan của gia đình nhà họ Lục!

Người bạn nghe xong rất là cạn lời: “Chỉ có thế thôi? Cũng gượng ép quá rồi đó?”

Lục Minh Nghiên nhướng mày, vẫn khăng khăng: “Điều quan trọng nhất chính là, trực giác của thiếu nữ xinh đẹp tớ đây.”

“...”

-

Dưới lầu Vạn Thịnh Entertainment.

Tống Huỳnh cũng không biết mình bị người ta âm thầm ship CP, sau khi bận việc xong, khi đến phòng trà nước nghỉ ngơi, cô bị bắt nghe một rổ buôn chuyện.

Hóa ra hôm nay Lục Thiệu Tu tới đây là đến chi nhánh công ty của Lục Thành ở tầng trên để họp, cô gái kia thật sự là thư ký của anh.

Lương Nhan ở phòng kế hoạch ngồi vào bên cạnh Tống Huỳnh, rất có hứng thú hỏi: “Thế nào, hôm nay cô có gặp sếp Lục trong truyền thuyết không?”

Tống Huỳnh gật đầu: “Gặp được rồi, ở thang máy.”

“Tiếp xúc tầm gần! Cô còn bình tĩnh như vậy?” Cô ấy bỗng nhiên cười: “Cúng đúng, trước kia vì chuyện cái loa cô từng gặp anh ta, từng gặp không ít lần rồi phải không?”

Tống Huỳnh đáp trong lòng: Đừng nói tiếp xúc tầm gần, cự ly âm cũng từng tiếp xúc, những dấu vết trên người đó một tuần mới biến mất, hại cô không thể không đeo khăn lụa đi làm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Cô nói: “Đúng vậy, đã nhìn chán rồi, cũng chỉ có thế thôi.”

Lương Nhan bĩu môi: “Giọng điệu không nghe oách nhỉ, hâm mộ cô quá, vừa nãy tôi thoáng nhìn từ xa, chậc chậc chậc, đàn ông với đàn ông cũng không giống nhau.”

Thực tập sinh Tiểu Lưu đỏ mặt tham gia vào cuộc trò chuyện: “Em em em... Nãy giờ vẫn luôn đang đoán sếp Lục có mấy múi bụng... Em đoán ít nhất sáu múi!”

Mấy cô gái trẻ thời nay, não toàn là “phế liệu”, tiền đồ không thể giới hạn nha...

Tống Huỳnh tán thưởng liếc nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: “Em trả lời đúng rồi.”

Vài ánh mắt soàn soạt nhìn qua đây.

Lương Nhan: “Sao cô biết là sáu múi?”

Tống Huỳnh xấu hổ, yên lặng uống ngụm cà phê, cười nói: “Tôi đoán, nghiêm túc như thế làm gì?”

Phòng trà nước vĩnh viễn không thiếu chủ đề mới, rất nhanh các cô đã buôn đến chuyện khác.

Tống Huỳnh khẽ thở ra, vừa rồi suýt chút nữa nói lỡ lời.

Có điều, cô không hề nói bậy.

Sáng sớm hôm đó cô nhìn thấy sáu múi, đường cong còn lại bị khăn tắm che mất, khuất trong bóng mờ, còn có ánh mắt lạnh lùng cấm dục của người đàn ông, đúng là khiến người ta mơ tưởng.

Nói không chừng cũng có thể là tám múi.

Tống Huỳnh nghĩ đến nỗi tỏa nhiệt, mặt đỏ bừng, cố ý ra ngoài hứng gió lạnh hồi lâu để hạ nhiệt mới thoải mái hơn một chút.

Vì tránh mặt Lục Thiệu Tu, cô cố ý tan làm muộn, lại không ngờ vẫn gặp khách không mời mà đến ở cửa nhà.

Trần An Ni.

Cô nàng lái chiếc BMW khiêm tốn, đậu dưới chung cư nhà Tống Huỳnh. Nhìn thấy cô xuống xe, Trần An Ni ấn còi vài tiếng, kéo cửa kính xe xuống.

Một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chưa hề trang điểm, mặt mày như tranh vẽ, không có tính công kích như thường ngày ở trước ống kính.

“Trần An Ni?” Tống Huỳnh hoài nghi hỏi: “Đây là xe cô?”

“Trợ lý, tôi bị theo dõi không còn cách nào khác, phiền chết đi được.” Trần An Ni mở cửa ghế phụ: “Vào đây nói chuyện.”

Tống Huỳnh nhìn quanh, quả thực không phải nơi để nói chuyện, cô ngồi vào, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Đương nhiên có chuyện, chỗ này của cô xa quá, tôi đã tìm rất lâu, Lục Thiệu Tu không bảo cô chuyển đi à?” Trần An Ni ăn nói bộc trực, trầm ngâm đánh giá Tống Huỳnh.

“Cô muốn tôi ra mặt giúp cô làm sáng tỏ sao?” Tống Huỳnh thấu hiểu, suy cho cùng cô cũng là một trong số những người biết chuyện ngày hôm đó.

“Không.” Trần An Ni cười tự giễu: “Cô làm sáng tỏ cũng vô ích.”

“Vậy là?”

“Cô cho rằng tôi sợ tài khoản tiếp thị và cư dân mạng? Trần An Ni tôi không phải dựa vào fans để kiếm sống.”

Tống Huỳnh khó hiểu: “Vậy cô tìm tôi làm gì?”

Vẻ mặt Trần An Ni nghiêm túc: “Rất đơn giản, tôi muốn cô giúp tôi nói với sếp Lục rằng chuyện này không liên quan đến tôi, hot search không phải tôi mua, mong anh ta giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho tôi một đường lui.”

Tại sao lại liên quan đến Lục Thiệu Tu rồi...

Cô hỏi: “Lục Thiệu Tu làm khó cô à?”

Trần An Ni châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ, sườn mặt có vẻ hơi tiều tụy.

“Người trong giới này luôn biết gió chiều nào theo chiều ấy, không cần Lục Thiệu Tu lên tiếng, một hợp đồng đại diện thương hiệu của tôi đàm phán xong bị hủy bỏ, một vai nữ chính phim điện ảnh cũng sắp tan thành mây khói, công ty không cho tôi nói chuyện với tài khoản tiếp thị, sợ động tĩnh quá lớn chọc giận Lục Thiệu Tu...” Vẻ mặt Trần An Ni bất lực: “Tôi có thể làm gì bây giờ, tôi đành phải đến tìm cô.”

Tống Huỳnh nhìn cô nàng nói: “Cô hy vọng tôi đi tìm anh ấy nói giúp, tôi hiểu, nhưng tôi với anh ta cũng không có...”

Vốn dĩ cô muốn nói hai người bọn cô không thân, lời đến bên miệng lại không nói nên lời.

Nói là không thân, nhưng lại từng thân mật như vậy, lời này đến bản thân cô nghe còn cảm thấy dối trá.

“Cô biết là ai đang hại cô không?” Tống Huỳnh hỏi.

Trần An Ni hời hợt lắc đầu: “Người tôi từng đắc tội thì nhiều lắm, nhớ không rõ.”

“...”

Gió đêm lành lạnh thổi vào cửa sổ xe, Tống Huỳnh hắt hơi một cái, Trần An Ni dập thuốc đóng cửa sổ xe lại.

Cô đưa giấy cho Tống Huỳnh: “Cô còn nhớ Bạch Nhiễm không?”

Tống Huỳnh lau mũi, gật đầu, trước kia Trác Nhất Thiến đã phổ cập cho cô, sao nữ tuyến ba này chính là vì ăn vạ Lục Thiệu Tu để chạy kịch bản lăng xê, phải chịu đựng tư bản cấm sóng, rất lâu rồi không có tin tức gì.

Ánh mắt Trần An Ni mệt mỏi, giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lẽo: “Tôi biết tính cách tôi khiến nhiều người không ưa, tôi cũng thừa nhận mục đích ban đầu tôi tiếp cận Lục Thiệu Tu không trong sạch, vậy thì làm sao? Trong giới này có ai là bông hoa trong trắng? Tôi muốn cố gắng bò về phía trước, kiếm nhiều tiền hơn, có địa vị hơn, tôi sai rồi ư? Tôi không muốn giống như Bạch Nhiễm...”

Điều này rất khó nói là đúng hay sai.

Nhưng Tống Huỳnh không nghĩ rằng Trần An Ni phải chịu đối xử như vậy.

Huống chi cô nàng vốn vô tội trong chuyện này.

“Nhưng mà, sao cô lại nghĩ đến việc tìm tôi?”

Trần An Ni đột nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút thân thiết của con gái, cô nàng lấy điện thoại ra, cười như không cười nhìn Tống Huỳnh: “Đến đây, thêm Wechat, cho cô xem một thứ hay ho, xem xong cô sẽ biết tại sao chuyện này không phải cô thì không thể.”

Thêm Wechat, cô nhận được một đoạn video ngắn mười ba giây.

Video rất rung, thoạt nhìn chính là quay lén, bối cảnh ánh sáng kỳ lạ, Lục Thiệu Tu ôm Tống Huỳnh vào trong lòng.

Tống Huỳnh uống đến mức say như chết, hai cẳng chân không nghe lời đạp đá lung tung, một tay nắm lấy cà vạt của người đàn ông, một tay sờ yết hầu của anh, giống như con thỏ con không nghe lời.

Mặc dù đã biết ngày đó xảy ra chuyện gì, nhưng không thể chấn động bằng tận mắt chứng kiến.

Cô giở thói ngang ngược như vậy, thế mà Lục Thiệu Tu lại không ném cô xuống?

Anh có lương thiện như vậy ư?

Mặt cô đờ đẫn hỏi Trần An Ni: “Cái này từ đâu ra vậy? Đây là tôi hả?”

Trần An Ni phụt cười một tiếng: “Bạn tôi lén quay được, cô thậm chí còn không nhận ra mình à?”

Trên đường từ dưới lầu đến cửa nhà, chân cô đều nhẹ bẫng.

Sau khi Tống Huỳnh vào cửa, xem đi xem lại đoạn video kia mười mấy lần, mỗi một chi tiết cũng không bỏ sót, cuối cùng đưa ra một kết luận.

Uống rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan hơn, cho cô một ly rượu, cô sẽ dám nhảy Disco trên đầu hổ.

Tống Huỳnh đắm chìm vào việc trải nghiệm “uống rượu hỏng việc”, bỗng nhiên phát hiện một điều đáng sợ hơn.

Cô điều chỉnh ánh mắt, hoang mang nhìn về phía camera giám sát ngay phía trước phòng khách.

Má ơi!!!!!

Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại quên mất?

Không lâu sau khi mang mèo về nhà, Tống Huỳnh đã gắn camera ở phòng khách và phòng ngủ trong nhà, bình thường đi làm có thể theo dõi mèo.

Chỉ cần Tống Huỳnh không ở nhà, cô sẽ mở ra theo dõi, về đến nhà sẽ đóng lại.

Đêm đó cô uống quá nhiều rượu, tất cả như bị quỷ ám, không thể nào nhớ nổi để tắt camera.

Điều này cũng có thể nói là...

Tất cả tình hình đêm đó đều bị ghi lại???

Mười một giờ đêm.

Bọn họ vào cửa, từ phòng khách, đoạn Lục Thiệu Tu ôm cô đến phòng ngủ, tất cả còn khá yên ổn.

Ngay khi Tống Huỳnh bắt đầu chờ mong, vào đêm đó có lẽ không có chuyện gì xảy ra, phong cách đột nhiên thay đổi.

Hả?

Vì sao người phụ nữ trong video này đột nhiên ôm cổ Lục Thiệu Tu?

Vì sao người phụ nữ này đột nhiên chủ động hôn anh?

Vì sao người phụ nữ này dùng giọng ngọt ngấy như vậy kêu anh đừng đi?

Ôi...

Vì sao người phụ nữ này lại chính là cô!

Mọi người đợi chút đừng thoát vội nhé... Ồ, quả nhiên là có tám múi, tui thật là một đứa bé thông minh... Sai trọng điểm! Tống Huỳnh cái đồ khờ khạo này, bây giờ là lúc chú đến cái này sao?!

Tâm thế của cô hoàn toàn sụp đổ rồi.

Lục Thiệu Tu là ai?

Sao nữ bám lấy anh để được chú ý, anh đều có thể khiến người ta cút khỏi giới.

Nếu để cho anh biết, cô không cẩn thận quay được video như vậy, có phải anh sẽ hủy diệt cô một cách vô nhân đạo, rồi gửi tro cốt ra ngoài vũ trụ không?

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Không ai biết.

Vào đêm khuya yên tĩnh đầu mùa đông này, Tống Huỳnh đặt một cốc trà sữa nóng, ôm tâm tình vô cùng đau xót, thưởng thức đoạn video này một lần.

Rồi lại một lần.

Trác Nhất Thiến giơ tay: Cho tớ xem!

Lục Minh Nghiên giơ chân: Em cũng muốn xem!

Truyện Chữ Hay