Lục Thiệu Tu tránh còn không kịp, coi bát bún đó như bom nguyên tử, không chỉ bản thân không ăn, cũng không cho Tống Huỳnh ăn, cuối cùng hai người đi ra ngoài ăn cơm.
Lên xe, sắc mặt Lục Thiệu Tu vẫn không tốt: “Bình thường cô ăn thứ này?”
Cái gì gọi là “thứ này”, như thể đồ cô ăn đều là rác, tuy vừa rồi ánh mắt Lục Thiệu Tu nhìn bát bún kia... Quả thực không khác nhìn rác rưởi lắm.
Tống Huỳnh thắt dây an toàn xong: “Không phải đâu, thường thì cũng sẽ đặt cơm hộp.”
Lục Thiệu Tu bảo tài xế đi trước, tự mình lái xe, anh ngồi dựa về sau, tay dài chân dài có thể duỗi thẳng ở ghế lái rộng rãi: “Con người cô, sống khá tùy tiện.”
“Qua loa một chút tương đối dễ nuôi.” Tống Huỳnh nghe hiểu ý của anh.
Lục Thiệu Tu liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần muốn nuôi, có thế nào cũng nuôi được.”
Trong xe bật nhạc, tựa như giao hưởng cổ điển, Tống Huỳnh cảm thấy quen tai, loa ô tô bao quanh mọi phía, âm sắc tốt không gì sánh bằng, còn tốt hơn cái loa mà anh bán lại cho Đỗ Thịnh An.
Tiếc là, đặt ở chỗ Đỗ Thịnh An nghe hip-hop rock and roll, có hơi phí phạm của trời.
Nhớ tới buổi tối hôm đó giải tán trong sự buồn bực, trong lòng Tống Huỳnh hơi mất tự nhiên.
Tính ra, đây coi như là lần thứ tư ở chung một mình với Lục Thiệu Tu, lần đầu tiên ở phòng khách sạn, lần thứ hai ở nhà cô, lần thứ ba ở trong xe nhỏ tồi tàn của cô.
Nhưng bất cứ lần nào cũng không sánh bằng bầu không khí căng thẳng hiện tại.
“Muốn ăn gì?” Anh hỏi với vẻ thoải mái.
Tống Huỳnh: “Tôi ăn gì cũng được.”
Lục Thiệu Tu gật đầu, đánh vô lăng sang bên phải đường: “Vậy tôi quyết định.”
Cô không biết nói gì, Lục Thiệu Tu cũng không cố tình tìm chủ đề, lái thẳng đến một vùng tĩnh mịch, xuống xe thì nhìn thấy một nhà hàng tư nhân, không gian hết sức trang nhã.
Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc rất bắt kịp trào lưu, tóc nhuộm thành màu bạc, trông có vẻ là con người không chịu gò bó, biết anh ấy là ông chủ, Tống Huỳnh hơi ngạc nhiên.
Anh ấy còn ngạc nhiên hơn Tống Huỳnh.
“Ôi khách quý, sếp Lục đại giá quang lâm, còn dẫn theo vị này...” Anh ấy cười hì hì đưa tay về phía Tống Huỳnh: “Xưng hô như thế nào?”
“Tôi họ Tống.”
Vừa định đưa tay ra, Lục Thiệu Tu đã dứt khoát hất tay người nọ, rất không khách sáo mà nói: “Bớt làm phiền cô ấy, đi sắp xếp một phòng riêng yên tĩnh, đừng hỏi nhiều.”
Người nọ nhún vai: “Thật là không khách sáo nhỉ, coi chỗ này của tôi như sân sau của cậu.”
Anh ấy gọi nhân viên phục vụ tới dặn dò hai câu, quay đầu lại nhìn Tống Huỳnh, trên mặt nổi lên ý cười: “Thằng cha họ Lục này nổi tiếng khó hầu hạ, bình thường bắt nạt cô không ít đâu nhỉ?”
Tống Huỳnh lập tức cảm thấy tâm đầu ý hợp với người này, cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong: “Không sao, con người tôi dễ tính.”
“Làm khó cô rồi.”
“Còn ổn, còn ổn.”
Lục Thiệu Tu: “...”Hai người mới gặp đã thân, còn muốn nói chuyện thêm, Lục Thiệu Tu kéo Tống Huỳnh đi vào phòng, chặn ông chủ ở ngoài cửa, không hề nể mặt.
Trong phòng được thiết kế theo kiểu Trung Hoa, cổ xưa đơn giản nhưng không mất đi sự phong nhã, cửa sổ mở một nửa, ngoài cửa sổ có trăng sáng ngời, kèm với hương thơm hoa quế thoang thoảng, phong cách thanh tao.
“Đây là bạn tôi, nghĩ gì nói đó, điên điên khùng khùng, cô đừng để ý đến cậu ta.” Anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, mở thực đơn.
Tống Huỳnh cũng ngồi xuống, chớp mắt, nói: “Không đâu, anh ấy trông khá đẹp trai.”
Lục Thiệu Tu dừng lại: “Chỉ mới nói mấy câu đã để ý người khác đẹp hay không đẹp, nông cạn.”
Anh không nói lời này còn tốt, nếu đã nhắc đến, Tống Huỳnh cũng có chuyện muốn nói: “Con người vốn dĩ là động vật sống với các giác quan, chú ý vẻ bề ngoài có gì lạ? Đàn ông có thể nhìn gái đẹp, phụ nữ cũng có thể tiêu dùng nam sắc.”
“Tiêu dùng nam sắc?” Lúc này anh hoàn toàn dừng lại, nhướng mày hỏi: “Cách tiêu dùng là gì? Hay là nói cô từng dùng rồi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tống Huỳnh tự cảm thấy lỡ miệng, ấp úng nói: “Ý tôi chính là nhìn… Đại loại như tiêu tiền nghe buổi concert.”
Anh cười nhạt một tiếng.
Nhân viên phục vụ bước vào rót trà, Chính Sơn Tiểu Chủng(*), hương vị tinh khiết và thơm, dư vị ngọt.
(*)Chính Sơn Tiểu Chủng: một loại hồng trà.
Tống Huỳnh cầm lên nhấp một ngụm, nghe thấy Lục Thiệu Tu rầm rì: “Uống thêm trà để giảm nhiệt, đừng lúc nào cũng nghĩ đến tiêu dùng nam sắc.”
“Khụ…” Suýt chút nữa thì cô bị sặc, lập tức trả đũa lại: “Anh yên tâm, con người tôi yêu cầu rất cao, không phải mặt hàng bình thường nào cũng có thể.”
Anh không nói gì, gọi vài món, trong lúc chờ đồ ăn, hai người đều im lặng, điện thoại Tống Huỳnh có thông báo đề xuất, cô nhấn vào xem.
Là ảnh Instagram của Đỗ Thịnh An, bờ cát ngập nắng, người đẹp mặc bikini, sung sướng biết bao.
Bình luận đầu tiên ở bên dưới là của Trác Nhất Thiến: mặt hotgirl, diêm dúa lòe loẹt, đánh giá thấp khiếu thẩm mỹ.
Tống Huỳnh thấy rất buồn cười.
“Cười gì vậy?” Tay trái Lục Thiệu Tu thưởng thức tách trà, như có như không mà nhìn cô.
Cô đưa điện thoại cho anh xem: “Sếp tôi đi nghỉ dưỡng, tôi cho anh ta một like.”
Lục Thiệu Tu chợt ngừng lại: “Hứng thú của anh ta ngược lại không tệ.”
Tống Huỳnh nói: “Không thì làm sao bây giờ, đã bị anh từ chối, chẳng lẽ tìm sợi dây thừng thắt cổ sao?”
Anh hừ nhẹ một tiếng, khóe môi treo lên nụ cười nhạt: “Cô lại nhanh mồm nhanh miệng, lúc nào cũng rất mạnh miệng với tôi, ngày đó ở trên xe nếu đổi thành người khác...”
“Thì thế nào?” Có lẽ là hôm nay Lục Thiệu Tu quá ôn tồn, Tống Huỳnh to gan hơn bình thường.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu lắng: “Lần sau cô thử lại một lần nữa xem.”
“Không dám.” Cũng không muốn.
Cảnh tượng ngại ngùng như vậy, thử một lần là đủ rồi, nếu không phải đã uống rượu, cô cũng sẽ không buột miệng, phát ngôn bừa bãi với Lục Thiệu Tu.
Thức ăn lần lượt được đưa lên, mùi vị đều rất ngon miệng, nhưng Tống Huỳnh lại ăn uống mất tập trung.
“Không hợp khẩu vị?” Lục Thiệu Tu buông đũa, nhíu mày nhìn cô: “Chúng ta đổi nơi khác?”
Cô giật mình, vội lắc đầu nói: “Không, đồ ăn rất ngon.”
Vì để thể hiện thành ý, cô vội nhét một miếng thịt bò vào trong miệng, hai ba lần nuốt xuống, lại tự khiến mình bị nghẹn, Lục Thiệu Tu vừa bực mình vừa buồn cười rót trà cho cô.
Tống Huỳnh uống xong, nhìn vẻ mặt anh bình thường, hết sức cẩn thận hỏi một câu: “Đỗ Thịnh An, anh ta... Thật sự không có chút cơ hội nào à?”
Lục Thiệu Tu uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Người này tôi biết, phương diện sinh hoạt cá nhân tôi sẽ không đánh giá, cùng một dòng máu với bố mình, lại không thừa hưởng được sự thông minh nhanh trí đó.” Anh liếc nhìn Tống Huỳnh, lại nói: “Cô cho rằng Đỗ Gia Bang chỉ có một đứa con riêng kia à? Vì sao lại chỉ nhận Đỗ Thịnh Lâm về?”
“Ý anh là...”
“Bọn họ là bố con, tôi hiểu biết về Đỗ Gia Bang hơn cô, đến cả ông ta cũng cảm thấy con trai ruột của mình khó mà dùng được.”
Tống Huỳnh cụp mắt xuống, không tìm được lời nào để nói.
“Hơn nữa, tôi không thích nói chuyện tình cảm cá nhân khi làm việc.” Sau cùng Lục Thiệu Tu đưa ra kết luận.
Tống Huỳnh khó hiểu: “Tình cảm cá nhân gì cơ?”
Anh giương mắt liếc cô, ánh mắt thâm trầm: “Nghe không hiểu coi như tôi chưa nói.”
“...”
Lục Thiệu Tu uống chút rượu, lúc về Tống Huỳnh lái xe, đưa anh về nhà trước, sau đó Tống Huỳnh lái xe về nhà, Lục Thiệu Tu chỉ nói lần sau lại đến lấy.
Tống Huỳnh loáng thoáng cảm thấy, mỗi lần anh đến nhà cô, dường như luôn mượn cớ.
Năm ngày sau, tại khách sạn quốc tế Minh Châu.
Tiền thân nơi đây là quán rượu Minh Châu, cửa hiệu lâu đời ở thành Phố Lạc, sau này chuyển đổi thành khách sạn, hôm nay bà nội Tống Huỳnh mừng thọ 70, cô đến chỗ này biếu quà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tình cảm của cô và bà nội không tệ, khi cô còn nhỏ, sức khỏe mẹ không tốt, bà nội từng chăm sóc cô vài năm.
Lẽ ra phải là một ngày vui. Nếu không cần phải gặp mặt người nhà họ Tống thì càng tốt hơn.
Hôm nay cô ăn mặc rất sành điệu, áo da nhỏ, váy hai dây màu hồng khói, tối hôm qua làm kiểu tóc mới, móng tay cũng sơn màu sắc, bà nội thích cô ăn mặc xinh đẹp, như vậy mới cảm thấy cô sống tốt.
Tống Huỳnh cố tình đến sớm, muốn tránh những người đó, tặng quà cho bà nội, nói vài lời tốt lành rồi tìm lý do để rời đi.
“Con đấy, bướng bỉnh giống y như bố con.” Bà cụ thông minh sáng suốt, làm sao không nhận ra, đành lắc đầu thở dài.
Tống Huỳnh vội vàng rời đi, trước khi đi đã ghé vào nhà vệ sinh.
Không ngờ như vậy cũng có thể đụng mặt Tống Miểu, thật là nghiệt duyên.
Cô ta nhỏ hơn Tống Huỳnh một tuổi, khí chất giống hệt người mẹ Diêu Uyển Vân của cô ta, mặt mày thanh tú, nói chuyện dịu dàng, lớn tiếng với cô ta một chút cũng giống như là bắt nạt cô ta.
Tống Miểu là con của Diêu Uyển Vân và chồng trước, sau khi mẹ Tống Huỳnh đi một tháng, bà ta gả vào trong nhà, để Tống Miểu sửa lại họ, sau đó không lâu Diêu Uyển Vân sinh một đứa con trai, càng như là người một nhà máu mủ tình thâm.
Mà Diêu Uyển Vân là bạn của mẹ cô lúc sinh thời, khi còn nhỏ thường dẫn Tống Miểu đến nhà chơi.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mẹ, Diêu Uyển Vân đỡ tay Tống Thanh Tùng, hai mắt đẫm lệ khuyên ông ta: “Thanh Tùng, từ bỏ đi, anh đã làm đủ nhiều vì Tiểu Vân rồi...”
Rành rành ngay trước mắt.
Trước bồn rửa tay, Tống Miểu nhẹ nhàng gọi cô: “Chị, lâu rồi không gặp.”
Tống Huỳnh chẳng muốn trả lời cô ta, xoay người định đi.
“Chị, hôm nay là sinh nhật bà nội, không ở lại cùng ăn một bữa cơm hả?” Tống Miểu đuổi kịp, ánh mắt dịu dàng: “Cả năm chị không về nhà, mọi người đều rất nhớ chị, đặc biệt là bố.”
Ha ha, gọi rất thân mật.
Tống Huỳnh lạnh lùng nói: “Chính cô không có bố à, thích nhận bố của người khác như vậy.”
Ánh mắt Tống Miểu lóe lên, nhỏ giọng nói: “Em biết đó là bố chị, không có ý muốn cướp, chỉ là bố đối xử với em quá tốt, coi như con ruột, lo lắng cho sự nghiệp của em, còn giao hạng mục lớn phía Nam thành phố cho Lỗi Lỗi quản lý, đối xử với em còn tốt hơn bố ruột của em...”
“Cô nói cái này với tôi làm gì? Khoe khoang?” Tống Huỳnh chậm rãi gật đầu: “Cúng đúng, không phải ai làm người thứ ba cũng có thể công đức viên mãn, thay tôi chúc mừng mẹ cô.”
Tống Miểu thấy bốn phía không có người, bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt yếu ớt, hơi tò mò đến gần:
“Chị ghen tị à? Chị ơi, em chưa bao giờ nghĩ tới, chị cũng sẽ có một ngày ghen tị với em.”
Tống Huỳnh luôn cảm thấy chán ghét cô ta, đang định duỗi tay đẩy ra, đột nhiên có người từ bên cạnh đẩy cửa ra, rầm một tiếng.
“Đúng là một vở kịch sen trắng, cuộc sống quả nhiên còn thú vị hơn phim truyền hình.”
Lại là Trần An Ni, bạn gái cũ của Đỗ Thịnh An, người lần trước cô thấy trước cửa phòng Lục Thiệu Tu.
Hôm nay cô nàng ăn mặc khiêm tốn, còn đeo kính râm, nhưng người biết cô nàng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lần trước Trần An Ni có chút không vừa lòng với Tống Huỳnh, cô còn tưởng rằng lời này là nói về cô, ai ngờ giây tiếp theo, Trần An Ni khinh thường nhìn Tống Miểu nói: “Cô diễn phim vườn trường làm gì, diễn phim cung đấu ấy, giả vờ giỏi thật đấy!”
“...” Sắc mặt Tống Miểu tái nhợt.
“Còn cô.” Trần An Ni lại nhắm họng súng vào Tống Huỳnh, giọng điệu thoáng dịu đi: “Ngay cả cửa phòng của sếp lớn kia cũng có thể gõ mở, còn không đối phó được mặt hàng hạng ba kiểu này?”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp lớn nào đó: Tôi không mở cửa cho cô ấy thì phải làm sao, cô ấy còn mắng tôi ở trong xe QAQ
Huỳnh nào đó: Siêu hung dữ!