Tháng hai năm Thiên Mệnh thứ bảy, Đại Kim quốc dời đô kinh đô mới là Liêu Dương, cạnh Thái Tử hà.
Mồng ba tháng ba, Đại Kim Hãn Nỗ Nhĩ Cáp Xích đề ra "Bát Hòa Thạc Bối lặc cộng lý Quốc chính", tỏ rõ cho tất cả mọi người thấy quan điểm về vấn đề kế vị của sau khi ông ta qua đời. Ông ta không dự định lập bất cứ ai làm Thái tử, mà quyết định giao quốc gia đại sự kỳ chủ Bát kỳ cùng quản lý sau khi hắn qua đời.
Tám vị Hòa Thạc Bối lặc cùng quản lý triều chính quốc gia.
Lúc này đây, thế lực Bát kỳ đã dần xảy ra biến đổi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chia ba mươi Ngưu lục do chính mình sở hữu ra làm hai phần, một phần giao cho Thập Nhị a ca A Tế Cách, phần còn lại giao cho Thập Tứ a ca Đa Nhĩ Cổn, lại giao mười lăm Ngưu lục của Tương Hoàng kỳ cho Thập Ngũ a ca Đa Đạc, giữ lại cho bản thân mười lăm Ngưu lục; Lại vì hai người con trai của Đại Thiện là Nhạc Thác và Thạc Thác nay đã lớn khôn tách ra ở riêng, liền ra lệnh cho Đại Thiện đem Tương Hồng kỳ chia cho Nhạc Thác và Thạc Thác, chức kỳ chủ sẽ do Nhạc Thác nắm giữ; Ngoài ra Tương Bạch kỳ ban đầu vốn do A Tế Cách thống lĩnh nay thuộc về trưởng tử của Chử Anh là Đỗ Độ.
Từ lúc đó, thế lực Bát kỳ đã phân chia đồng đều, các thế lực ngang nhau, kiềm chế lẫn nhau.
Khi phương án này được đề ra, Hoàng Thái Cực ước chừng đã buồn bực ở nhà cả tháng trời. Tôi biết trong lòng chàng hiện đang cân nhắc xem nên ứng đối thế nào, Hãn vị đã là thứ buộc phải dành cho bằng được của chàng, mấu chốt vẫn phải xem sẽ nghĩ ra được những cách gì?
Trong tứ tiểu Bối lặc hiện giờ, chỉ có Nhạc Thác và Đỗ Độ là qua lại thân thiết với chàng, nhưng dù cho không tính đến những sự cố bên trong, thì sự kết hợp sơ sài này chẳng qua cũng chỉ là một nửa binh lực của hai kỳ mà thôi, không thể chiếm được ưu thế lớn trong thế lực Bát kỳ được.
Huống chi, từ khi Đại Phúc tấn A Ba Hợi là một lần nữa nắm giữ Hãn cung hậu, ba đứa con của cô ta mỗi người lại được chia cho một nửa binh lực của một kỳ, thêm nữa lại là hai kỳ quan trọng nhất trong Bát kỳ. Thậm chí Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn có ý định sau khi qua đời sẽ giao lại mười lăm Ngưu lục cho Đa Đạc tiếp quản.
Hết thẩy những việc ấy... tưởng chừng như là một ván cờ hỗn chiến, mà Hoàng Thái Cực lại đang rơi vào ván cờ ấy, sốt ruột chuẩn bị chiến. Mặc dù tôi không đoán được tâm tư chàng, nhưng cũng biết rõ chàng sẽ không như vậy mà dễ dàng từ bỏ mục tiêu.
Dù cho... kẻ cản trở trước mặt chàng, là người thân thương đi nữa!
Mồng sáu tháng tư năm nay, Tôn Đái cách cách mang thai lân nhi, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay tin, vô cùng mừng rỡ liền tự mình ban tên cho đứa bé là "Ngạch Nhĩ Khắc Đại Thanh ".
Hiểu nôm na là trẻ con nhà quý tộc.
Đến mùa thu tháng bảy, Nhất đẳng đại thần An Phí Dương Cổ đột nhiên bệnh nặng qua đời.
Sau đó, vào mùa đông tháng mười năm tiếp theo, Nhất đẳng đại thần Hỗ Nhĩ Hán qua đời...
Năm đại thần từng người một lần lượt rời đi, chỉ còn lại Hà Hòa Lễ nhưng nghe nói thân thể cũng không còn nhanh nhẹn như trước kể từ sau khi vào đông. Nhìn thấy những cố nhân năm xưa từng tranh quyền đoạt thế từng người một rời đi, không biết trong lòng Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ nghĩ như thế.
Nói cho cùng... ông ta cũng đã già rồi!
Tháng hai năm Thiên Mệnh thứ chín, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sai đám người Khố Nhĩ Triền, Hi Phúc đi đến Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm bộ, ký kết minh ước với thủ lĩnh Áo Ba.
Áo Ba vì muốn thoát khỏi sự thống trị của Lâm Đan Hãn Sát Cáp Nhĩ bộ, muốn mượn lực lượng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích; Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn là vì để giải trừ nỗi lo đánh Minh về sau, lợi dụng Khoa Nhĩ Thấm đối phó Sát Cáp Nhĩ bộ.
Hai bên kết thành đồng minh, hầu như đều có mục đích riêng, có nhu cầu riêng.
Cùng với việc kết đồng minh giữa Kim quốc và Khoa Nhĩ Thấm, dáng điệu chủ mẫu của Triết Triết nom cũng bắt đầu đoan chính hơn, càng giống với trước kia, gần đây trên khuôn mặt luôn nở nụ cười khiến tim người khác loạn nhịp.
"Gia, mấy ngày nữa là sinh nhật của thiếp, vừa khéo có người từ Khoa Nhĩ Thấm đến, có thể đồng ý cho thiếp đãi tiệc trong phủ để chiêu đãi một chút được chứ?".
Hoàng Thái Cực buông bút, ngẩng đầu nhìn Triết Triết, cô ta đứng cạnh án, kính cẩn lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói dịu dàng khiêm tốn, hoàn toàn không lôi ra được chút khuyết điểm nào.
"Vậy cũng được, chuyện trong nhà nàng làm chủ là được, huống chi đó là người thân của nàng...". Đơn giản trả lời lại một câu, xem như là đồng ý.
Triết Triết cung kính, má lúm tựa như hoa: "Đa tạ gia".
Tôi vốn ngồi trên đệm giường trong phòng, từ trong khe hở rình xem hai người họ nói chuyện, chờ đến khi cô ta dường như mỉm cười rạng rỡ lui ra, không khỏi buông xuống quyển Thủy hử bản chữ Mãn đang đọc dở, bước mấy bước đi ra.
Hoàng Thái Cực nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, cười với tôi: "Sách đó thế nào?".
Tôi chun mũi: "Bình thường, cái người Ba Khắc Thập tên Đạt Hải đó có dịch sai mấy chỗ".
"Điều đó có thể nói ra rằng trình độ tiếng Nữ Chân của nàng lại nâng cao thêm rồi". Chàng mỉm cười ném bút lông trong tay xuống, đưa tay kéo tôi qua ngồi lên đầu gối chàng. "Rốt cuộc nàng đã đọc qua nguyên vă Thủy hử viết bằng chữ Hán từ lúc nào vậy? Ta nhớ trong nhà không phải vẫn chưa lấy cuốn đó sao?".
Đôi mắt chàng rực rỡ, con ngươi đen sẫm trở nên lóng lánh, tôi có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đôi đồng tử ấy.
"Sau này sẽ nói cho chàng biết". Tôi cười khẽ, mấy năm nay tôi đã trả lời lấy lệ như thế không biết bao nhiêu lần rồi.
"Sau này? Sau này là khi nào nhỉ?". Tay trái chàng đỡ lấy thắt lưng tôi, tay phải trừng phạt thăm dò dưới cánh tay tôi, ra vẻ như muốn cù lét.
Không chờ chàng ra tay, tôi đã bật cười trở người, nếu không phải chàng đã sớm có chuẩn bị, tôi khó tránh khỏi ngã lăn xuống đất: "Sau này... sau này chính là... Ha ha... thời điểm mà chàng hết yêu ta...".
Sắc mặt Hoàng Thái Cực trầm xuống, rút tay lại: "Vậy thôi đi, xem ra cả đời này ta cũng không cách nào biết được đáp án rồi".
Tôi cười lấy hơi, mắt liếc chàng: "Thật sự rất muốn biết sao?".
Biểu tình chàng trở nên cổ quái, nhìn chằm chằm tôi: "Không phải rất muốn, chỉ là tò mò, nàng rõ ràng biết sự hiếu kỳ của ta đối với nàng không phải ngày một ngày hai".
"Không phải ngày một ngày hai, vậy thì là năm một năm hai phải không?". Tôi lải nhải nói leo.
Chàng hít vào một hơi: "Không phải, là suốt hai mươi sáu năm... đến bây giờ nàng vẫn chưa nói ta biết, rốt cuộc từ "Mãn" trong "Mãn Hán một nhà" có nghĩa gì? "Mãn Thanh" lại có nghĩa gì?".
Lòng tôi cả kinh, bật dậy khỏi người chàng.
Trời ạ, Mãn Hán một nhà!
Hai mươi sáu năm trước... chuyện đã lâu đến vậy, chàng lại còn có thể nhớ rõ như thế? Còn người biết rõ đầu đuôi như tôi lại quên sạch boong!
Hoàng Thái Cực túm lấy tôi vây lại, thở dài: "Được rồi, được rồi... không muốn nói thì thôi vậy. Đừng cứ động một chút là trợn tròn mắt nhảy nhót, nhảy nữa hai chân ta sẽ bị nàng đè đứt mất!".
"Ha!". Tôi trợn mắt, không phục mà nhảy thêm mấy lần nữa, "Có thế mà đã đè đứt chân chàng à? Ta nặng như thế à? Đây là ta đang huấn luyện chàng không được sao? Tránh để cho chàng không bị té khi đánh giặc cưỡi ngựa đấy".
"Ai dui...". Chàng cố ý la lên, "Đây là đạo lý gì thế này, thiên hạ còn có người không phân rõ phải trái như nàng sao?".
"Sao mà không có được?". Tôi lé mắt ngắm chàng, thấy chàng cười đến quỷ dị, vội sửa lời, "Không đúng! Ai nói ta không phân rõ phải trái chứ? Chàng quanh đi ngoảnh lại cũng chỉ là để mỉa mai ta...".
Chàng không phản bác, chỉ mỉm cười, cuối đầu ôn nhu áp cánh môi che lấy, niêm phong lại toàn bộ cơn tức giận của tôi...
Tình nồng quyến luyến khắp cả phòng.