Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

quyển 2 chương 20: sinh tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Oa------Canon EOS D!

Tôi nuốt nguyên họng nước dãi, mắt khẽ chuyển động, tiếp tục liếc đến cái quầy nằm cách một thước bên trái. A, canon EF – mm viền ống đỏ!

Hai kiểu dáng tôi yêu đây mà! Tiếc là......

"A Bộ! Xem đủ chưa? Đi thôi! Chúng ta đến khu hàng quần áo nữ đi." Cánh tay phải bị người ta mạnh mẽ kéo lấy, tôi đau đớn lảo đảo một cái, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời quầy canon.

Bạch Trú Nguyệt từ ánh mắt tôi tà tà lướt qua, cười ha ha: "Cậu chết tâm đi! Đồ keo kiệt như cậu, làm gì có thể cầm nhân dân tệ để đi mua thứ đồ xa xỉ đó được! Hai vạn bảy đó! Ha......một vạn ba! Hai cái cộng lại cũng phải bốn vạn đó cậu à! Cậu trông chờ y giúp cậu sắp xếp, chi bằng chờ máy ảnh giảm giá vậy. Đi thôi nào------"

"Không phải muốn mượn tiền mặt của y." Tôi bất mãn nói thầm, đưa tay bóp mặt Bạch Trú Nguyệt bên cạnh, "Cái miệng quạ của cậu, có lẽ y sẽ đồng ý giúp tớ báo cáo."

"Không thể đâu." Cậu ta cười né tránh, "Có ai mà không biết Sam của ngành cậu là một kẻ tiết kiệm đến dọa chết người đâu. Ha ha......"

Tôi xụ mặt, bĩu môi thở dài: "Thôi vậy......"

"Được rồi, đừng lo nghĩ về máy ảnh nữa, thay vào đó sao không nghĩ tới việc ép giá."

Tuy là ngày lễ, nhưng khu điện tử trên lầu sáu vẫn có chút quạnh quẽ. Chắc là vì đang giữa trưa? Tôi buồn chán bước đến khu trưng bày Tivi, mấy chục cái LCD lớn nhỏ đang được trưng trên màn, đồng loạt phát phim Thanh cung, từ trong truyền đến từng tiếng kêu khẩn thiết vang trời:

"Đại ca------"

"Tỷ tỷ------"

Khóe mắt lơ đãng liếc qua, lập tức tôi liền thấy ngay khuôn mặt quen thuộc, đồng chí Mã Cảnh Đào thân yêu trong màn hình đang ra sức rống giận, tôi khẽ run lên hốt hoảng, bước nhanh chạy lấy người.

"Đông Ca------" Sau lưng vang lên một tiếng gọi thê lương, cả người tôi chấn động, ngực như bị một thứ gì đó mạnh mẽ nện vào, không tự chủ được liền dừng bước.

"Sao có thể vậy được?" Bạch Trú Nguyệt kỳ quái nhìn tôi, "Cậu cũng xem 《Thái tổ bí sử》á? Không phải cậu không thích xem phim bím tóc à?" Tôi tùy ý gật đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

Bạch Trú Nguyệt thấy tôi hứng thú, nhịn không được bắt đầu hăng hái lên: "Có điều, mấy bộ phim Mã Cảnh Đào diễn không tồi chút nào, trong phòng tớ còn có album ảnh, trọn bộ đầy đủ, cho cậu mượn xem nhe......thật sự không tồi, cậu nhìn trang sức kỳ bào kìa, xinh đẹp biết bao mà, tớ đến nằm mơ cũng muốn được mặc nó."

"Đều là giả hết, sao có thể hoa lệ quá sức tưởng tượng như vậy......trước khi nhà Thanh kiến quốc, quan ngoại thật sự rất nghèo khổ......"

"Sao cậu biết được?" Bạch Trú Nguyệt kỳ quái hỏi.

Tôi ngẩn ra, chẳng qua là thuận miệng nói, hỏi tôi làm sao biết được, cũng chẳng rõ, giống như là có một hệ thống ngôn ngữ tự động sinh ra trong đầu. Tôi không trả lời được câu hỏi của cậu ta, vì thế đành ngượng ngùng ngắt lời, chỉ vào cô nàng đang khóc sướt mướt trong TV thuận miệng hỏi: "Người đó là ai vậy?"

"Trần Đức Dung!" Hiếm thấy được Bạch Trú Nguyệt lại nói ra một lèo tiếng phổ thông chuẩn như vậy, cậu ta ở văn phòng cũng rập khuôn từ đầu tới cuối toàn là nói tiếng người Thượng Hải bất chấp kỷ luật công ty.

Tôi liếc một cái, cậu ta giật mình, nhất thời toét miệng cười: "À không, trong phim đó Trần Đức Dung diễn vai mỹ nữ Đông Ca......còn người kia, là em gái Đông Ca, tên Mạnh Cổ. Cuối cùng Mạnh Cổ thay chị gái mình gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, luôn gây ác nghiệp......"

Chân tôi trượt một cái, suýt nữa ngã chỏng vó, ngay sau đó không thể nào nhịn cười nổi, liền ôm bụng cong lưng, "Trời ạ! Có lố bịch quá không vậy! Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mà là em gái Đông Ca? Cái này......Ha ha......ha ha ha! Người ta căn bản là không cùng vai lứa, không phải sao? Đến mức là chị em thì thật hài hước, chưa kể Hoàng Thái Cực là do tớ trông nom từ nhỏ tới lớn cơ!"

Ong! Trong lòng như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung.

Đau quá, tôi cong lưng tiếp tục cười đến cả người phát run, thế mà, nước mắt trong hốc mắt lại không khống chế được mà tí tách rơi xuống mặt đất.

"A Bộ!"

Tôi ngẩng đầu, bóng dáng Bạch Trú Nguyệt trong hai mắt đẫm lệ dần đi xa khỏi tôi: "A Bộ......A Bộ......" Tiếng gọi của cậu ấy ngày càng thấp, trái lại, âm thanh trong Tivi ngày càng lớn: "Đông Ca------Đông Ca------ Đông Ca------" Một tiếng rồi lại một tiếng liên tiếp nhau như sóng biển trong chốc lát nuốt chửng lấy tôi.

"Đông Ca......nàng lừa ta! Nàng lừa ta------"

Ngực tôi đau nhức, người khẽ run lên, thị lực mơ hồ dần rõ ràng------trong tầm mắt là một gương mặt tiều tụy cách tôi chừng nửa thước. Tôi mờ mịt thất thần, có chút hồ đồ, có chút mơ màng......

"Tỉnh rồi------A! Trời cao phù hộ, chủ tử có thể tỉnh rồi!" Chẳng biết từ nơi nào đánh lại một trận hoan hô, tiếp đó tôi nhìn đến đôi mắt đen sẫm tuyệt vọng trước mặt, dần dần có xúc động, có kinh hỉ, như tro tàn trong nháy mắt lại lần nữa được dấy lên mồi lửa hy vọng.

Lòng tôi khẽ thắt lại đau đớn, cố sức đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve quai hàm gầy guộc kiên nghị của chàng, râu đen nơi đó đã mọc dài ra đâm vào tay tôi đau rát. Loại xúc cảm chân thực này, khiến lòng tôi tràn ngập vui mừng, rốt cuộc không nhịn được mà khàn giọng gọi: "Hoàng Thái Cực......Khụ, khụ khụ......"

Tiếng ho khan bất ngờ đã đánh thức thần trí tôi! Tôi cuống quít lùi về sau, lưng đụng vào cột giường.

"Đông Ca......"

"Đừng qua đây------" Tôi thét chói tai, cúi đầu đẩy chàng ra, "Đừng nhìn ta......xin chàng đấy......"

"Suỵt, bình tĩnh chút nào! Không sao đâu......" Chàng ôn nhu dỗ dành tôi, tay trái cố chấp mà kiên định ấn chặt hai tay tôi, tay phải nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

Nhìn vào đôi mắt thương tiếc của chàng, cả người tôi run rẩy, nước mắt không chút tiếng động liền chảy xuống.

"Còn đau không?" Chàng đau lòng vuốt ve vết sẹo trên mặt trái, tôi run rẩy co rút lại, quay đầu đi, lòng đầy sợ hãi. Tôi không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng chật vật xấu xí lúc này của tôi, nếu có thể, tôi tình nguyện đời này kiếp này khắc ghi vĩnh viễn bộ dạng Đông Ca lúc hai mươi sáu tuổi ấy.

Thân trên đột nhiên bị kéo về phía trước, rơi vào trong lồng ngực chàng, chàng run rẩy nói: "Ta tưởng rằng......ta tưởng rằng mình đã vĩnh viễn mất đi nàng......"

"Chủ tử......" Bên cạnh có một giọng nữ nghẹn ngào khóc ròng nói, "Bối lặc gia nhận được tin chủ tử bệnh nặng, suốt mấy đêm liền chạy tới Khách Nhĩ Khách......người không biết đâu, khi tìm thấy người dưới đám sỏi đá trong thung lũng, gia đã phát điên lên......người hãy nhìn tay ngài ấy xem, đào đá vụn đến nỗi móng tay đều......"

Hoàng Thái Cực lặng lẽ liếc xéo bên cạnh một cái, nhất thời phía đầu giường liền yên tĩnh.

Tầm mắt tôi dừng lại trên ngón tay chàng, thấy móng tay đã nứt nẻ, đầy miệng vết thương đang kết vẩy. Tôi khó kìm lòng nổi vươn tay sang, nhưng vào lúc sắp vươn tới thì dừng lại, cứng đờ treo giữa không trung.

Tôi không có chết------là Hoàng Thái Cực đã đưa cái thân tàn đang bên bờ cái chết này trở lại? Như vậy, tất cả những việc mà tôi trải qua vừa nãy, lẽ nào chính là cảnh trong mơ của tôi? Tôi vẫn chưa trở về hiện đại sao?

Vì sao?!

Vì sao lại không thể trở về? Vận mệnh của Bố Hỉ Á Mã Lạp không phải đã chấm dứt ở năm đấy sao? Không phải nên chấm dứt tại thảo nguyên Khách Nhĩ Khách đấy sao?

Vì sao chứ......

Đỉnh đầu có một trận gió lạnh xoáy qua, tôi liên tục ho dữ dội, hai mắt đảo một cái, cả người vô lực ngã về phía sau.

"Đông Ca......"

"Chủ tử......"

Màn lụa xanh lơ không mới không cũ, cạnh giường đặt một cái ghế đẩu, trên cái giường phía đối diện cửa sổ kê một cái bàn, sách vở chất chồng cao đến cả thước.

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng bước chân hết sức chậm rãi đến gần giường tôi, tôi thoáng quay đầu lại, ngoài ý muốn chạm vào một đôi mắt to ngập nước. Đó là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, tư sắc tuy là không đẹp như hoa, nhưng áo quần mỹ lệ sáng chói, trên đầu lại quấn hai búi tóc nhỏ......Lòng tôi nhất thời lộp bộp hai cái, cảnh giác trừng mắt với nàng.

Trước tiên là nàng sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười ngời sáng như ánh dương: "Phúc tấn tỉnh rồi?" Diện mạo của nàng tuy rằng bình thường, nhưng khi cười lên, hai bên khóe môi lại lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, vô cùng ngọt ngào, làm tôn lên đôi con ngươi đen sẫm hết sức hấp dẫn kia.

Trong lòng lập tức đánh hồi chuông cảnh báo, cả người bủn rủn ra sức chống dậy, trực tiếp cáu giận dò hỏi: "Ngươi là ai?" Vừa mới thốt lên lại phát hiện ra giọng mình khàn khàn chướng tai như vậy, cứ như là máy cưa điện đang xẻ củi.

Hiển nhiên nàng cũng đã bị tôi dọa, sững sờ nói không ra lời, vắn chiếc khăn trong tay, lo lắng bất an.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa nhẹ nhàng truyền vào, tôi lập tức nghe ra được đây là giọng của a hoàn truyền lời bên cạnh Hoàng Thái Cực lúc tôi hôn mê trước đó. Quả nhiên bóng người chợt lóe lên một cái, đã có một tiểu nha đầu bước nhanh vào, "Tát Nhĩ Mã, sao cô lại chọc chủ tử nổi giận rồi?"

"Không phải......ta không có......" Nàng ta ủy khuất cúi đầu.

Trước mắt ngời sáng, vải lụa tím cao cấp được cắt may khéo léo, nha đầu ấy có dáng vóc vô cùng tốt, khuôn mặt nhỏ gọn, lông mày đặc biệt thanh tú, tôn lên nét mặt nhã nhặn nho nhã. Trong tay nàng đang bưng chậu đồng, khi đi qua người Tát Nhĩ Mã, nàng tiện tay đưa chậu đấy cho nàng ta, khẽ ra hiệu ý bảo nàng ta cầm chậu để lên giá. Sau đó bước nhanh đến trước mặt tôi, tươi cười nói: "Chủ tử, người đừng trách nhé! Tát Nhĩ Mã tuy tay chân vụng về, nhưng tâm không xấu, nếu như nàng ta có chọc người nổi giận, nô tài thay nàng ta nhận lỗi với người. Người có muốn đánh muốn phạt, thì chờ khi người khỏe lên rồi, thế nào cũng được cả."

Tôi thấy nàng ta bất quá cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lại nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói, hơn nữa mới vừa rồi có thể đơn giản giúp Tát Nhĩ Mã giải vây, quả nhiên là một nha đầu thông minh nhanh nhẹn. Nếu như là trước kia, thì tôi sẽ không để ở trong lòng, nhưng bây giờ khác xưa, tuy cơ thể này vẫn là Đông Ca, nhưng sợi dây vận mệnh này đã thoát khỏi tưởng tượng của tôi, bắt đầu trở nên biến hóa dị thường. Sống chết của tôi đã không còn như những gì được khắc trên mộ......hết thẩy, đều đã thoát khỏi quỹ đạo của nó!

Hai mươi bốn năm qua, vô luận là tôi có chịu nhiều ủy khuất đi nữa, tôi vẫn có thể kiên cường chống đỡ, đơn giản là vì từ dưới đáy lòng tôi đã cho rằng, cuối cùng rồi bản thân cũng sẽ có thể trở về thời hiện đại. Vô luận tôi có chịu nhiều thương tích, chịu nhiều bi thảm, thì cuối cùng tôi cũng sẽ bái bai thời đại này, cho nên, tất cả mọi đau đớn, tất cả mọi thống khổ đều không cần thiết để trong lòng.

Thế nhưng hiện giờ, gì cũng không còn đúng nữa! Hi vọng gì đó cũng không có nữa......có lẽ là từ lúc tôi đến nơi này, vốn đã định trước là sẽ không thể trở về được nữa. Hết thẩy đều do tôi suy đoán chủ quan mà thôi, ông trời cho đến giờ cũng chưa từng cam đoan với tôi, rằng tôi có thể trở về cơ mà!

Đáy lòng toát ra từng cơn lạnh lẽo! Bây giờ tôi không thể không thừa nhận sự thật tàn nhẫn này, có lẽ là tôi......sẽ phải cố thủ trong cái thể xác tàn tạ này, cho đến khi chết già.

Nghi hoặc quét mắt sang Tát Nhĩ Mã bên cạnh, trông tuổi tác cùng cách ăn diện của nàng không giống như nô tài bình thường, lòng liền thình thịch nhảy dựng lên, khàn giọng lên tiếng: "Bối lặc gia đối đãi ngươi tốt nhỉ?"

Tát Nhĩ Mã sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, trái lại tiểu nha đầu thông minh kia, trong giây lát lại hiểu ra được, khúc khích cười nói: "Chủ tử hiểu lầm rồi! Tát Nhĩ Mã không phải là tiểu phúc tấn của bối lặc gia đâu, trượng phu của nàng là thị vệ làm việc bên cạnh gia, tên Đôn Đạt Lý......" Lời nói ra rất khẽ, nhưng rốt cuộc Tát Nhĩ Mã có lẽ vẫn nghe thấy, vẻ mặt nhất thời đỏ bừng, lúng túng xấu hổ đứng tại chỗ, cười không được, khóc không xong.

Trên mặt tôi cũng hơi hơi nóng lên, lòng cảm thấy ngượng ngùng, cũng không giải thích cho rõ ràng, chỉ có thể làm ra vẻ ngu ngơ nói: "Vì sao vừa tiến vào đã gọi ta là phúc tấn?"

Tiểu nha đầu lại mím môi cười: "Chủ tử mê man nhiều ngày nên hẳn là đã ngủ đến hồ đồ rồi. Người là phúc tấn do gia cưới về từ Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc, có điều gia nói người thân thể không được khỏe, trước tiên khoan về thành ở, mà tịnh dưỡng ở thôn trang ngoài thành......người mới tới Kiến Châu, chốc lát nhóm phúc tấn trong thành có lẽ đã nghe được tin tức, chỉ là gia đã lập quy củ, bảo các nàng đừng đến thôn trang quấy rầy người dưỡng bệnh......"

"Cái gì?" Tôi lắp bắp kinh hãi, dùng khăn che miệng ho ra hai tiếng, hổn hển thở, "Cưới......"

"Dạ!" Đại khái tiểu nha đầu đó vốn cho là tôi sẽ vui mừng vô hạn, lại không ngờ rằng tôi sẽ có phản ứng kinh sợ như thế, vì vậy ngược lại không biết nên ứng đối ra sao, tròng mắt đen nhánh khẽ đảo sang, cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của tôi.

Tôi ha hả cười lạnh, ra sức vỗ vào ván giường, lớn tiếng quát lên: "Gọi Hoàng Thái Cực đến đây!"

Thanh âm vốn đang khàn khàn khó nghe, lúc này đột nhiên rống lên, nhất thời đồng loạt khiếp sợ.

"Gia......đang ở thư phòng cùng hai vị y quan Hãn cung......"

Giống như đại phu.

"Gọi hắn tới đây gặp ta!" Tôi trừng mắt nhìn, cả người hơi run rẩy.

Phúc tấn! Thôn trang ngoài thành......phúc tấn! Những từ chói tai ấy, tựa như một con dao đâm vào tim tôi, xoáy lên xoáy xuống.

Tiểu nha đầu đưa mắt ra hiệu, Tát Nhĩ Mã lập tức hiểu ý, nhanh chân chạy ra ngoài. Không qua lâu sau, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến vào, tôi vẫn đang dùng khăn che miệng không ngừng ho, phổi đau không chịu nổi.

"Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế?" Vừa trông thấy tôi, Hoàng Thái Cực liền giận tím mặt, "Cút ra ngoài hết cho ta!"

Tiểu nha đầu cùng Tát Nhĩ Mã sợ đến mức câm như hến, ngay cả một tiếng cãi lại cũng không dám, ngượng ngùng rời khỏi. Tôi lạnh mắt trừng chàng, thấy phía sau chàng còn có hai người đàn ông trung niên đi theo trông vẻ là y quan, ngại có người ngoài ở đây, nhất thời tôi cũng không phát cáu, chỉ hung hăng trừng chàng.

"Sao lại ho đến nỗi này?" Chàng sốt ruột, tự tay mình đổ nước vào chén, đưa đến cho tôi.

"Đừng qua đây!" Tôi khàn giọng thét chói tai, đáng tiếc sức lực chẳng đủ, phải nói là chẳng có tí uy hiếp nào, Hoàng Thái Cực chỉ thoáng ngừng lại một chút, rồi nghiêng người ngồi xuống mép giường.

Tôi liên tục xua tay: "Đi ra------cách ta xa một chút......khụ khụ......" Tay phải không chút nới lỏng bụm chặt khăn, "Bệnh......bệnh này sẽ lây......khụ khụ......khụ khụ khụ khụ......"

Hoàng Thái Cực mặt không chút thay đổi nhìn tôi, hai y quan trung niên tuổi tác hơi lớn từ phía sau bỗng chậm rãi mở miệng: "Phúc tấn nói rất đúng......phúc tấn có lẽ là người hiểu được vài phần y thuật, như vậy nô tài cũng không cần kiêng dè mà trực tiếp hỏi chẩn."

Tôi vô lực tựa đầu xuống gối, chỉ thấy cả người mỏi mệt, toàn thân phả từng cơn mồ hôi: "Ông có......gì đó......khụ khụ, thì cứ việc hỏi......"

"Phúc tấn mắc bệnh này đã bao lâu rồi?" Lão y quan thi lễ với Hoàng Thái Cực, sau đó lần lượt đạp chân quỳ một gối xuống, làm động tác bắt mạch.

Tôi vươn cổ tay cho ông ta, tỉ mỉ nhớ lại: "Tháng sáu năm Giáp Dần có một đêm bị cảm lạnh, bắt đầu sốt cao, sau đó thân thể liền khó chịu, nhưng lúc ấy lại không nghĩ nhiều như vậy......" Nói xong tôi lơ đãng đưa mắt nhìn Hoàng Thái Cực, thấy vẻ mặt chàng vẫn lạnh lùng, nhìn không ra chút cảm xúc nào dao động.

"Năm Giáp Dần......" Lão y quan lặng lẽ tính nhẩm, "Đó là hai năm trước mà......phúc tấn có khi nào nhớ nhầm chăng?"

Tôi lắc đầu, giọng buồn bực: "Không thể nhớ nhầm được!" Dừng một chút, lại liếc mắt nhìn Hoàng Thái Cực, vẫn là biểu tình thờ ơ, làm cho tôi có chút bốc hỏa, lại thêm nghĩ đến chuyện nạp phúc tấn vừa rồi, thật khó mà nguôi giận được, vì thế cố ý lạnh giọng nói, "Đêm đó là ngày đại hôn vui vẻ của bối lặc gia ở Hỗ Nhĩ Kỳ thành, ta làm sao có thể nhớ nhầm được?"

Tay Hoàng Thái Cực rốt cuộc cũng run lên, một chút nước tràn khỏi chén trà, lòng tôi đột nhiên dâng lên một cỗ khoái cảm đùa cợt. Nhưng giây lát, khi thấy trong mắt chàng hiện lên một tia hối hận cùng bi thương, tôi không khỏi ngẩn người, lại dâng lên chút hối hận đau lòng vì chàng.

"Phiền phúc tấn người đưa lưỡi ra."

Trung y tập trung tứ chuẩn, tôi không có tí gì rụt rè, nghe theo lời ông ta, mở miệng, đưa đầu lưỡi ra thật dài. Lão y quan trước hết là gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn y quan khác ở sau, người nọ cũng chậm rãi lắc đầu, bày ra dáng vẻ thương tiếc. Lão y quan lại gật đầu với người nọ, kế tiếp quay mặt về phía tôi, "Đa tạ phúc tấn."

Tứ chuẩn: bốn phương pháp khám bệnh của Đông y, đó là: vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (sờ).

Tôi cũng hiểu được đây xem như là xong rồi, đang định rút đầu lưỡi lại, nhưng khi quay đầu thì thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Hoàng Thái Cực, biểu tình sắt đá ngàn năm không đổi, vì thế le lưỡi lêu chàng, làm ra cái mặt quỷ.

Chàng vô cùng sửng sốt, dường như hoàn toàn ngây dại ra. Lúc này tôi mới đột nhiên ý thức được mình sớm đã không còn là Đông Ca trước kia, dáng vẻ xinh đẹp đã sớm bị phá hủy, hiện giờ le lưỡi nhát ma, không những không còn đẹp động lòng người như trước kia, mà chỉ sợ là sẽ thật sự dọa người.

Đang cảm thấy hối hận vô cùng, chợt nghe xì một tiếng, Hoàng Thái Cực ấy mà lại nở nụ cười. Tuy vẻ tươi cười chỉ trong giây lát, thế nhưng đường nét cương nghị của chàng cũng đã mềm đi nhiều, khóe mắt mang ý cười ôn nhu, đưa tay lấy nước cho tôi, nhẹ giọng nói: "Uống chút nước cho nhuận họng."

Xem xét thấy y quan đang bàn bạc kê phương thuốc, tôi tiếp lấy chén trà, che miệng nhỏ giọng hỏi: "Chàng không sợ à?"

Chàng hời hợt "Ừ" một tiếng, sau đó trả lời: "Ta đã sớm biết, chẳng có gì đáng sợ......vậy tốt lắm, ta và nàng đồng cam cộng khổ."

Tay tôi run lên, chén trà vì thế run theo, nước tràn ra hơn phân nửa, khi ngẩng đầu lên, phát hiện Hoàng Thái Cực đã rời khỏi giường, đi về phía hai vị y quan kia: "Có cách nào không?"

Vẻ mặt hai vị y quan đầy lúng túng, qua một lúc lâu sau, mới mở miệng nhỏ giọng: "Bệnh của phúc tấn......" Thanh âm lão kéo dài.

Hoàng Thái Cực khẽ gật đầu: "Ra ngoài phòng kê phương thuốc đi. Có hiệu quả, tự nhiên sẽ có thưởng."

"Không dám nhận! Không dám nhận......"

"Không cần phải né tránh ta!" Tôi động đậy thân mình, giương giọng hô lớn, "Nói tại chỗ này đi! Thân thể này của ta có thể kéo dài được bao lâu, phiền đại phu nói rõ với ta, chớ giấu diếm ta."

"Cái này......" Lão úp mở, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Đúng là ho lao?" Thật ra lòng tôi đã trăm phần trăm xác định, nhưng chưa thấy thầy thuốc gật đầu khẳng định, thì chung quy vẫn còn mảy may chưa từ bỏ ý định.

Lão y quan có chút kinh ngạc, dường như bị sự bạo dạn cùng lớn mật của tôi làm cho có chút chấn động, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Xác thực là ho lao."

Lòng tôi phút chốc trầm đến cùng cực------Ho lao, theo cách gọi của Tây y thì nó là lao phổi. Lúc tôi còn nhỏ, Viện phúc lợi cũng từng thu nhận trẻ sơ sinh mắc bệnh lao bị vứt đi, sau lại bị biến chứng, nên cứu chữa không hiệu quả. Hơn nữa bệnh này sẽ lây lan, dù có trị tốt đi nữa, cũng sẽ để lại không ít di chứng------Đây là đang nói về điều kiện chữa bệnh thời hiện đại, chứ nếu ở thời bốn trăm năm trước khi mà vật chất hết sức khan hiếm như này, điều kiện chữa bệnh tại quan ngoại Kiến Châu lại lạc hậu, nên ho lao càng đáng sợ hơn cả ung thư, ít ra ung thư sẽ không lây bệnh.

Tôi cười lạnh, không ngờ rằng tôi ngược xuôi ngang dọc thế nào thì cũng đều quy về sắp chết. Chỉ là......lần này tôi không còn dũng khí lẫm liệt như lần chết trước, bởi vì tôi biết có lẽ mình sẽ không trở về được nữa......chết mà nói chính là thật sự chết đi.

Nhanh chóng liếc nhìn Hoàng Thái Cực, trong ánh mắt lơ đãng của chàng từ đầu đến cuối đều toát ra loại tình cảm quyến luyến nồng đậm, lòng tôi đột nhiên run rẩy------Tôi......tôi không muốn chết! Tôi vẫn chưa muốn chết!

"Có......cách nào chữa khỏi được không?" Tôi từng chút mở miệng hỏi, thật sự là thành tâm thành ý, không chút giả dối.

Lão y quan hướng tôi hành lễ, cho tôi một câu trả lời không rõ ràng: "Chúng nô tài nhất định dốc hết toàn lực."

Truyện Chữ Hay