Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

quyển 2 chương 9: bảo trọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc rời đi không hề báo trước, ngay cả một tiểu nha đầu tôi cũng không mang theo, chỉ tùy ý nhặt theo vài bộ quần áo để thay mặc, cuộn thành một bao vải nhỏ, sau đó vào một ngày nọ, trời đêm đầy sao, lặng yên ngồi xe ngựa rời khỏi Hách Đồ A Lạp.

Về nguyên nhân tại sao phải thần bí, lén lút tranh thủ đi vào nửa đêm như vậy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích không có nói với tôi, nhưng trong lòng tôi cũng biết mà không cần hỏi rõ làm gì.

Ngồi trên xe ngựa xốc nảy, lắc lư thẳng một đường rời khỏi cổng thành rào mộc, cổng nội thành, cổng ngoại thành, sau đó đi thẳng ra đường núi. Tôi vén màn lên nhìn bầu trời thăm thẳm đầy sao, chết lặng đến tim tôi đau đớn.

Sau khi xe ngựa nhanh chóng ra khỏi Hách Đồ A Lạp, lại không đi thẳng hướng về Diệp Hách, ngược lại chuyển hướng về tòa thành Phí A Lạp khi xưa.

Tôi muốn trước khi đi được nhìn Phí A Lạp lần cuối——Chẳng qua khi đưa ra yêu cầu này là do tôi thuận miệng mà thôi, thậm chí lúc ấy đã từng hoài nghi là Nỗ Nhĩ Cáp Xích căn bản không nghe thấy, có điều nhìn vào lịch trình này, suy cho cùng hắn đã để ý đến.

Từ Phí A Lạp quay trở lại, đã là cuối giờ Sửu, xa phu đánh xe thúc ngựa chạy rất vội, tôi trong xe bị xốc đến thất điên bát đảo, một bụng bi thương trước đó đã bị xốc bay hết, chỉ cảm thấy có một cơn tức đang dâng lên, đột nhiên có một lại xúc động muốn chửi ầm lên.

Giờ Sửu: từ giờ sáng đến giờ sáng.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân gắt gao chống vào toa xe, lúc này mới tránh cho bản thân bị xốc đến lăn qua lăn lại trong xe. Loại chuyển động bão tố điên cuồng của xe ngựa này, quả thực còn khủng khiếp hơn cả giết người, vào lúc tôi cuối cùng không thể chịu được, trước khi bật thốt Tam tự kinh, con ngựa hí lên một tiếng, bánh xe đột ngột dừng lại. Theo quán tính, tôi chúi nhủi ngã đến cửa toa xe.

Ngoài xe có tiếng bước chân đang đến gần, tôi chống người chật vật bò dậy, tôi buồn bực nói thầm, chỉ nghe được một giọng nam tử cung kính hỏi: "Xin hỏi bên trong xe là có phải là Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách?"

Tôi hơi kinh hãi, xoay người vén màn trực tiếp thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy ở đường núi đen kịt phía trước là một đoàn đuốc sáng ngời, tôi tức khắc sợ đến hoa mắt, chậm rãi thu lại tầm mắt, sau cùng trước mặt là một nam tử người mặc mã quái bằng gấm xanh nhạt, trên thêu hoa vạn sự như ý.

Khuôn mặt trẻ tuổi nho nhã, nụ cười hàm súc, tinh thần sảng khoái......tôi kêu to một tiếng, hưng phấn cười nói: "Ô Khắc Á! Sao lại là ngươi? Ngươi ở nơi này làm gì thế?"

"Phụng mệnh Thục Lặc bối lặc gia, giờ Dần tại nơi đây cung kính chờ Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách, hộ tống người về Diệp Hách."

Tôi sửng sốt, tâm tình đang dâng cao đột nhiên hạ xuống: "Ngươi cần phải dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với ta sao?" Hắn hết sức lễ phép cùng xa cách với tôi, khiến lòng tôi lại buồn bực. Tôi buông màn, lui vào trong xe.

Xe chậm rãi bắt đầu khởi hành, tôi nhàm chán khó chịu. Sắc trời dần sáng lên, tia sáng từng tia từng tia xuyên qua khe màn tiến vào toa xe, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, vén màn lên.

Ô Khắc Á thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt đạm bạc tự nhiên, nhìn không chớp mắt.

"A Đan Châu khỏe chứ?" Tôi mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, cứ nhỏ giọng hỏi.

Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Khỏe." Dừng một chút, thở dài: "Muội ấy lấy chồng rồi."

"Lấy chồng? Gả cho ai? Là Chử Anh sao?" Tôi ngồi thẳng người, đầu gần như thò ra ngoài cửa sổ.

"Không phải." Ô Khắc Á bên cạnh nhìn lại, sắc mặt dường như có chút u sầu, "A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn......không muốn muội ấy! A Đan Châu luôn tâm niệm muốn gả cho hắn, nhưng hắn nhất định không chịu cưới. Cứ kéo dài vài năm như thế, A Đan Châu đã lớn, cuối cùng chỉ đành nghe theo ý a mã, gả cho một viên thuộc cấp trong tộc......"

Thì ra......A Đan Châu luôn làm theo ý mình cuối cùng không không thể được thỏa mãn tâm nguyện. Một A Đan Châu được cha anh yêu thương, một A Đan Châu chưa từng chịu uất ức, một A Đan Châu tự tin rực rỡ......A Đan Châu còn như thế, thì tôi sẽ như thế nào đây? So với nàng, tôi càng mất mác sứt mẻ nhiều hơn——Bố Dương Cổ......A, Bố Dương Cổ! Người thân Diệp Hách đối với tôi mà nói, quả thực còn đáng sợ hơn cả kẻ thù.

"Cách cách đang nghĩ gì thế?"

Tôi ngẩng đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại giận tái mặt oán hận nói: "Ô Khắc Á, nếu ngươi vẫn còn nói chuyện kiểu này với ta, từ nay về sau, ta coi như không quen biết ngươi."

Dứt lời, làm ra vẻ muốn buông màn xuống, hắn đột nhiên quay đầu, xúc động thở dài: "Thôi vậy. A Bộ, xem như cô thắng."

Tôi hì hì cười, đang muốn chế nhạo hắn hai câu, bỗng nhiên sau xe vang đến từng trận vó ngựa, từ phía xa dồn dập truyền đến đây. Sắc mặt Ô Khắc Á khẽ biến, giương giọng hô to: "Toàn đội phòng bị."

Đội quân Ô Khắc Á mang đến ước chừng hai mươi ba mươi người, toàn bộ ngựa dưới sự điều động của hắn đã thu sát lại, vây quanh xe ngựa.

Lòng tôi trở nên hiếu kỳ, đang muốn thăm dò kỹ càng, Ô Khắc Á đã trách mắng: "A Bộ, quay lại ngồi đàng hoàng! Bất kể bên ngoài có xảy ra chuyện gì, cô cũng không được đi ra!" Hắn đã lên tiếng, tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục tìm tòi, dù sao loại chuyện này không phải chuyện đáng để đùa giỡn. Hiện giờ thời cuộc hỗn loạn, lưu dân các tộc cùng thổ phỉ có ai là người ăn chay đây, nếu thật sự hỗn loạn, nhỡ xảy ra chuyện hiểm nguy gì đó, không biết khí thế một lão mỹ nhân tôi đây còn có thể nở ra một nụ cười mị lực khuynh địch hay không?

"Đứng lại!"

"Kẻ nào?"

Sau một trận ồn ào vang dội, chỉ nghe thấy một tiếng lớn, dường như là tiếng binh khí giao kích. Lập tức có một tiếng rống giận quen thuộc gào lên: "Cẩu nô tài to gan! Mở to hai mắt nhìn kỹ xem gia là ai!"

Rầm một tiếng, liên tiếp vang lên tiếng binh khí rơi xuống đất, sau đó là tiếng phẩy tay áo cúi chào: "Thỉnh an gia......"

Tôi ở trong toa xe, lo lắng gặm ngón tay, trong lòng đánh lên từng hồi chuông cảnh báo. Quả nhiên vài giây sau, một bàn tay to vén màn lên, nhưng chưa kịp vén lên hoàn toàn, đã nghe thấy Ô Khắc Á lên tiếng ngăn cản: "Đại......"

"Cút ngay!" Tính tình cực nỏng nảy của hắn giờ phút này đã trở nên phẫn nộ cùng không kiên nhẫn.

Màn xe rốt cuộc bị vén lên, tôi ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt anh khí tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng ấy, hơi nhíu mày.

"Đi xuống!" Chử Anh trừng mắt nhìn tôi, trong mắt đầy tơ máu.

Tôi quay đầu sang chỗ khác.

"Đi xuống!" Hắn vươn tay, vào lúc đưa đến trước mặt tôi, thanh âm cực kỳ mềm mỏng, dường như là đang cầu xin tôi, "Đi xuống được không? Cùng ta trở về......"

Lòng tôi đau xót? Trở về? Về đâu đây? Tôi nên về nơi nào đây? Tôi không thuộc về nơi này, nơi tôi muốn về cũng không phải là Hách Đồ A Lạp.

"Chử Anh......" Tôi nghiêng đầu, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình, "Ngươi không nên đến."

"Vì sao ta không nên đến?" Hắn bi thương, cánh tay hạ thấp xuống, ôm lấy bả vai tôi, "Ta không nên đến, vậy ai mới nên đến đây? Ta mặc kệ bọn họ muốn thế nào? Nhưng......nếu muốn ta trơ mắt nhìn nàng rời đi, ta không làm được!" Hắn gào thét, một tay kéo tôi qua.

Cánh tay tôi run lên, đau đến hít một hơi, hắn hoàn toàn không để ý, nài ép kéo tôi vào lòng, mạnh mẽ ôm ra khỏi xe.

"Chử Anh!" Tôi kinh hô, cảm giác không ngừng bay lên trong lòng hắn khiến tôi có chút quáng mắt.

"A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn!" Ô Khắc Á chặn trước người hắn.

"Cản ta thì chết!" Chử Anh nghiến răng, sắc mặt xanh mét.

Lòng tôi sợ hãi, kinh ngạc nhìn hắn. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt như lửa, khóe miệng hiện lên phẫn nộ cùng sát khí——Hắn thật sự nghiêm túc! Nếu như Ô Khắc Á tiếp tục thi hành chức trách, kiên trì đến cuối, cứ thế thì hôm nay sợ là Chử Anh sẽ thật sự đại khai sát giới!

Hắn muốn tạo phản đấy ư? Lại dám làm trái mệnh lệnh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích!

Tay tôi chống ngực hắn khẽ run rẩy. Sở dĩ rời đi vào nửa đêm, là vì để phong tỏa tin tức, nhưng......giờ phút này Chử Anh lại tức giận tìm đến đây, vậy......Đại Thiện đâu? Hoàng Thái Cực đâu? Không phải bọn họ đều đã hay biết rồi sao?

"Chử Anh! Chử Anh——" Tôi nghẹn một hơi kêu to, "Xin ngươi về đi!" Nước mắt không kìm được mà tràn ra khỏi mi.

Vì sao phải đến đây? Vì sao phải đến chứ? Tôi thà tin rằng lúc này trong Hách Đồ A Lạp thành, ai cũng đều chưa hề biết tôi đã rời đi! Không ai biết......

"Đông Ca——" Hắn ôm chặt tôi, môi nóng bỏng hôn lên trán tôi, run rẩy, "Không được! Ta không thể, ta không thể......"

"A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn! Ta phụng theo chỉ lệnh của bối lặc, hộ tống cách cách trở về Diệp Hách, xin A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn đừng làm khó ta."

"Phụng chỉ lệnh ai cũng không được!" Chử Anh kích động kêu gào.

Tôi che miệng hắn lại.

Hắn điên rồi——-nhưng tôi không thể cùng hắn điên!

"Chử Anh! Huynh hãy nghe cho kỹ đây!" Tôi dùng sức hít vào một hơi, chắc như đinh đóng cột nói, "Ta rất vui khi huynh có thể đến tiễn ta, về Diệp Hách là do ta tự nguyện, không ai ép buộc ta, huynh nghe hiểu không? Ta muốn về nhà......lẽ nào cũng không được sao?" Nước mắt không kìm được mà chảy xuống, "Ta bị Kiến Châu các ngươi cưỡng ép ở lại nhiều năm như thế, lẽ nào một người phụ nữ già bị ruồng bỏ như ta, muốn về nhà an hưởng quãng đời còn lại cũng không được ư?"

"Không phải......"

"Huynh về đi! Đừng......ép ta hận huynh."

Hô hấp hắn dồn dập, ngực phập phồng bất định, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đầy đau xót: "Đông Ca! Đông Ca! Đông Ca......" Hắn dường như phát điên liên tục gọi tên tôi, sau đó ngửa mặt lên trời thét một tiếng, bất ngờ buông tôi ra.

Hắn đứng tại chỗ, hai tay buông lỏng hai bên hông, khớp xương nắm chặt trở nên trắng bệch: "Nàng chờ ta......không quá ba năm, ta nhất định đón nàng về! Ba năm......chỉ ba năm......được không?"

Nước mặt lặng lẽ chảy xuống, tôi không thích Chử Anh, thậm chí đã từng oán hận hắn, nhưng nói cho cùng, cũng có thể thấy rõ phần tình cảm chân thành mà hắn dành cho tôi.

"Được." Tôi nghẹn giọng trả lời.

Biết rõ một tiếng "Được" này, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, nhưng sau khi nhìn thấy trong sự bi thương của hắn lộ ra vẻ tươi cười trấn an, lòng tôi không khỏi run rẩy rơi lệ.

Nói dối, cũng phân chia thiện ác phải không? Có thể khiến hắn mang theo lời nói dối mỹ lệ đầy thiện chí này trở về.

"Thế thì......tạm biệt!" Tôi hít mũi, trước khi lệ chảy thành sông, liền thất tha thất thiểu chạy lên xe ngựa.

Khi màn xe buông xuống, bên tai nghe rõ một tiếng thở dài bất đắc dĩ của Ô Khắc Á, cùng giọng nói run rẩy của Chử Anh: "Bảo trọng!"

Tôi trốn trong xe, vùi mặt vào đầu gối, nức nở khóc rống lên. Rốt cuộc là loại cảm xúc gì đã ảnh hưởng đến tôi, tôi không nói rõ được, chỉ cảm thấy bi ai, chỉ......cảm thấy muốn khóc.

Tiếng vó ngựa vang lên, càng lúc càng xa, lệ đã làm mơ hồ hai mắt tôi......người tôi hơi nhoáng lên, xe ngựa đã lần nữa khởi động, tiếp tục bước trên con đường trở về Diệp Hách.

Nỗi thống khổ trong lòng tôi tựa hồ như cánh chim đến lúc giương mở, biết đâu......biết đâu......

Không, không có cái gọi là biết đâu!

Dù bọn họ đến thì có thể như thế nào đây? Tôi có thể đối mặt với lời nói của Chử Anh, không hẳn có thể đối mặt với lời của bọn họ. Nếu bọn họ đến đây, ngược lại chỉ càng tăng thêm vết thương cho nhau mà thôi.

Có lẽ......không đến vẫn hơn!

Nhưng, vì sao......tim, lại cảm thấy đau như thế?!

Truyện Chữ Hay