Đa Nhĩ Cổn coi tôi như một a hoàn sai bảo, lúc hắn và Đa Đạc ăn sáng để tôi đứng bên hầu hạ. Thực ra tôi đã vừa mệt lại vừa đói, hôm qua trước khi lên máy bay tôi chưa bỏ bụng thứ gì, qua một đêm giày vò tới lui, cái bụng đã sắp dính chặt vào lưng mất rồi.
Thế nhưng...
Tôi nuốt ực nước miếng, trong lòng không nhịn được nguyền rủa tên Đa Nhĩ Cổn bỉ ổi đó lần thứ một trăm.
"Ca". Dường như Đa Đạc rất không ưa tôi nên chê tôi chướng mắt, ăn được một nửa cuối cùng không nhịn nổi liền bực mình nói, "Huynh có thể bảo người phụ nữ này cút đi được không?".
Đây là câu mà tôi chỉ ước được nghe thấy, đáng tiếc tên Đa Nhĩ Cổn đó chỉ thản nhiên quay đầu lại liếc tôi một cái, cũng không nói là có đồng ý hay không. Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá một cước cho hắn lăn xuống đất.
"Ca, trong quân doanh không thể chơi gái. Nếu Đại Hãn biết huynh giấu riêng nhiều nữ nô như vậy nhất định sẽ trách cứ nặng nề cho xem. Trước kia khi tấn công Đại Lăng Hà huynh liều lĩnh đánh úp đã làm Đại Hãn không vui rồi, hiện giờ còn muốn gây ra loại chuyện này... dù gì huynh cũng đã nếm trải mới mẻ rồi, không bằng sớm giải quyết cho thật tốt, tránh lưu lại hậu hoạn về sau bị người ta nắm thóp".
Đa Nhĩ Cổn dùng giọng mũi "Ừ" nhẹ một tiếng, nét mặt Đa Đạc trở nên mừng rỡ, đứng dậy nói: "Tốt lắm, ta đây sẽ giúp huynh xử lý...".
"Không vội, ăn xong nói sau". Phất tay ý bảo Đa Đạc ngồi xuống. Đa Đạc do dự ngồi xuống, ánh mắt cố ý lườm tôi một cái, tôi nhất thời kinh hãi đến tay chân lạnh băng, đầu gối tựa như đã nhũn ra.
Mới tới quá khứ được bảy tám tiếng mà tôi chỉ toàn đần độn, không sao bình tĩnh để cân nhắc kỹ lưỡng về tình cảnh của mình, trong lòng chỉ tràn đầy sự mong chờ muốn gặp Hoàng Thái Cực, thật sự là phấn chấn quá khiến đầu óc bị kích thích.
Ngay lúc này nghĩ kỹ lại, thực ra trước khi gặp được Hoàng Thái Cực, bất luận tôi có rơi vào tay Đa Nhĩ Cổn hay không, tôi cũng đều ở trong bờ vực nhìn như an toàn nhưng thực ra nguy hiểm... không cẩn thận một cái là lúc nào cũng có thể giao ra cái mạng nhỏ này của mình.
Nhớ lại thái độ hô to gọi nhỏ đối với Đa Nhĩ Cổn trước đó, trên ót không khỏi đầm đìa mồ hôi lạnh. Sự tự tin không ngại việc gì của trước đó rốt cuộc lấy được từ nơi nào thế? Trông Đa Nhĩ Cổn như luôn cười đùa cợt nhã, không tim không phổi, thực ra hắn cũng là một người vui buồn thất thường. Giao tiếp với một người như vậy, nếu không chú ý cẩn thận một tí, nhất mực làm liều, chỉ sợ là chết thế nào còn không biết.
Tôi không tự chủ cấu vào mu bàn tay mình, thân thể này... là của mình, không phải của Đông Ca, không phải mượn xác hoàn hồn mà là của Bộ Du Nhiên thật sự. Ngộ nhỡ có gì đó xảy ra, đó thật sự chính là vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không siêu sinh!
Trong lúc đầu óc đang miên man suy nghĩ không chủ trương, đột nhiên lại kinh ngạc phát hiện nơi hai cổ tay mình trống trơn, không thấy chuỗi hạt Phỉ thúy đó đâu!
Đã không còn thấy vào lúc nào nhỉ? Tôi hoàn toàn hồ đồ chẳng biết gì.
Là rơi mất trên đường, hay là... ở lại hiện đại rồi?
"Cô gái, nàng đang sợ gì thế?". Giọng nói giễu cợt của Đa Nhĩ Cổn đột ngột vang bên tai tôi, tôi bị dọa sợ, mù tịt ngẩng đầu lên. Hắn đã đứng sát trước trước người tôi, ngó xem trong lều, chẳng biết Đa Đạc đã đi đâu.
"Thập... Thập Ngũ gia đâu rồi?".
"Ra ngoài làm việc rồi". Hắn cười khẽ, ngón tay tùy ý đùa nghịch mấy sợi tóc rối trên vai tôi. Hành động này quá mức mờ ám, lòng tôi có hơi căng thẳng, tựa như lúc ăn cơm nhai phải cát, nuốt không được, mà phun cũng không xong.
"Vẫn chưa chịu nói với ta lai lịch của nàng sao?". Hắn bình thản nói như mây thưa gió khẽ, chỉ là tôi không dám xem đó là lời đùa cợt. Cằm bị hắn nâng lên, tôi hoảng sợ nhìn vào đáy mắt hắn, nhưng nơi đó sâu không thấy đáy, không hề mang theo chút tình cảm. "Lát nữa Đa Đạc có thể sẽ trở lại...".
Lòng tôi run lên, trong lúc hoảng loạn không chút suy nghĩ buộc miệng nói: "Ta... ta là người Mông Cổ!".
"Hử? Người Mông Cổ à?". Đa Nhĩ Cổn hơi nheo mắt, tựa như một con báo đang mai phục con mồi của nó, đột nhiên tôi phát hiện bản thân mình dường như đã trêu chọc vào sợi dây thần kinh nhạy cảm nào đó của hắn, mùi nguy hiểm đang ập tới trước mặt, "Lâm Đan sai nàng tới đây làm gì?".
Tôi ngớ người, hơn nửa ngày mới ngộ ra điều gì đó!
Lâm Đan Khả Hãn...
Thì ra, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Đa Nhĩ Cổn dễ dàng tha thứ cho tôi! Ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ thân phận của tôi, nên đã thử vui cười giận mắng nương theo tôi nhằm để tôi buông lỏng cảnh giác, sau đó moi tin từ miệng tôi? Mà tôi vẫn cứ liên tục xông đến lều Hãn của Hoàng Thái Cực trước mặt hắn... hành động đó rơi vào mắt hắn, chỉ sợ đã phô ra ý đồ gây rối.
Cũng khó trách hắn lại không chút e dè nói về thủ đoạn cứng rắn ngửa tay làm mây, lật làm gió đó của Hoàng Thái Cực cho một kẻ lai lịch không rõ ràng là tôi nghe, thực ra là hắn đang tiến thêm một bước ám chỉ và thăm dò tôi, phải không?
Thật là choáng, dáng vẻ trong lúc hồ đồ của tôi lại thành một tên "thích khách" trong mắt hắn cơ đấy!
"Không... không phải đâu!". Đối mặt với ánh mắt dần hiện lên vẻ đánh giết tàn nhẫn, tôi lắc đầu la to, "Ta, ta là Trát Lỗ Đặc... ta là người của Trát Lỗ Đặc bộ!".
Tay hắn chậm chạp lướt qua cổ tôi, ngón tay lạnh lẽo như một lưỡi đao sắc mơn trớn qua lại, loại cảm giác ấy khiến người tôi run lẩy bẩy, trên da lập tức nổi lên một tầng da gà.
"Lời nói dối này không đủ cao minh rồi. Thực ra nàng là một cô gái rất thú vị, cứ vậy mà chết đi thì thật là tiếc quá".
"Ta không có...". Hô hấp tôi nghẹn lại, ngón tay hắn bắt đầu dùng sức, hơi siết chặt lấy cổ tôi, "Ta thật sự là người của Trát Lỗ Đặc... không tin ngươi có thể đi hỏi Đại Hãn...".
Lực đạo trên cổ lại tăng thêm, Đa Nhĩ Cổn cười lạnh.
Tôi bị siết đến mặt mày đỏ bừng, khi cảm thấy hai con mắt sắp nổ tung thì đột nhiên lực tay hắn buông lỏng, tôi mãnh liệt hít thở, từng hơi nghẹn lại trong phổi, trước mắt một mảng tối sầm.
"Đại Hãn? Nàng bảo ta đi hỏi Đại Hãn? Ha ha cái cô này...".
Tôi không ngừng ra sức hít vào một hơi, thật đúng là có loại cảm giác sống không bằng chết: "Ta... ta không lừa ngươi, Trát Lỗ Đặc... Trát Lỗ Đặc của Khách Nhĩ Khách, ta có một người tỷ tỷ, nghe nói nhiều năm trước đã gả tới Đại Kim, gả cho Tứ Bối lặc, là... Tiểu Phúc tấn của Đại Hãn, sau khi a mã và ngạch niết qua đời, ta đến Thẩm Dương để... nhờ vả tỷ ấy...".
Đôi mắt Đa Nhĩ Cổn trở nên sắc bén: "Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Bộ Du Nhiên?".
Tôi bị ánh mắt hắn dọa cho sợ: "Phải...".
"Chứng minh? Nàng lấy gì để chứng minh mình không phải là mật thám của Sát Cáp Nhĩ, mà là muội muội của Bộ Du Nhiên?".
Tôi run rẩy nói: "Tỷ của ta năm nay bốn mươi chín, tỷ ấy đến Đại Kim lúc ta tám tuổi, nên ta nhớ rõ lắm... trên mặt tỷ ấy có một vết sẹo, hình như là bị bỏng lửa, kể từ đó tỷ ấy ngại mình tướng mạo xấu xí nên suốt ngày chỉ ở nhà ít khi giao du với bên ngoài, không thích lộ diện trước mặt người khác...".
Tôi thấy ánh mắt Đa Nhĩ Cổn càng lúc càng khủng bố, sợ đến mức liều mạng lùi về sau, đang muốn chạy trốn đột nhiên hắn đứng phía sau cười lớn: "Hóa ra cũng có ngày nàng rơi vào tay ta!". Lưng tôi chợt căng ra, tay hắn ôm lấy eo khiến tôi hẫng cả chân, sau đó cảnh vật trước mặt bỗng ngả nghiêng chao đảo, đến khi tôi lấy lại được tiêu cự thì đã bị hắn đặt lên trên giường thô.
"Ta... ta...".
"Thật không ngờ tới, cô ta thật sự có muội muội". Hắn tươi cười cúi đầu nhìn tôi, đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt tôi, "Trông dáng vẻ của nàng cũng không còn nhỏ, ừ, để ta tính xem, hai mươi ba à? Lấy chồng chưa?".
Tôi đỏ mặt nhẫn nhịn, lòng la hét thầm bảo hắn cút đi, nhưng trước tình trạng bất lợi địch mạnh ta yếu của hiện tại, tôi chỉ có thể ấp úng nhỏ nhẹ nói: "Ta... ta có trượng phu rồi...".
"Nam nhân mà cha mẹ chết rồi lại để nàng chạy tới nhờ vả tỷ tỷ thì là trượng phu cái gì chứ, không có cũng được!". Đột nhiên hắn quát lên, bàn tay to đầy năng lực vung lên một cái, ý cười trong mắt không tự giác lan ra, "Khó trách từ lúc gặp nàng lại cảm thấy rất quen, tính tình nàng giống y đúc tỷ của nàng". Thấy tôi không nói gì, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc, "Tỷ của nàng đã mất hồi bốn năm trước rồi, nàng không cần suy nghĩ phải đến nhờ vả cô ta nữa đâu, gia thấy nàng cũng đáng thương nên gắng gượng thu nhận nàng đấy. Ta nói nàng biết, tỷ của nàng nợ ta một mạng, nàng lấy mạng của mình đến trả đi!".
Tôi cãi lại: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta... tỷ của ta nợ ngươi hồi nào...".
"Hừ, nàng không cần hiểu làm gì, chỉ là ta nói nàng biết, sau này tránh Đa Đạc một tí, đừng để nó biết được thân phận của nàng, nó không thương hoa tiếc ngọc như ta đâu. Nếu như nó biết nàng có quan hệ với Tiểu Phúc tấn trước kia của Bát ca, hừ, có giết nàng mười lần cũng không giải được nỗi oán hận của nó!".
Tôi đột nhiên lạnh run, giật mình nghĩ tới A Ba Hợi...
"Ngoan, nghe lời". Hắn tít mắt nhìn tôi, đột nhiên nhếch miệng cười lớn, hai tay ôm lấy mặt tôi, nhanh chóng cúi đầu hôn xuống miệng tôi.
Tôi kinh hãi nhảy dựng lên, hắn duỗi tay đưa qua đàn áp tôi, tôi hét lên: "Nếu ngươi còn dám cợt nhả ta, ta lập tức cắn lưỡi cho ngươi xem!".
Hắn sửng sốt, giây lát sau lại cười, cơ thể rời khỏi giường như tôi muốn: "Nàng cứ yên tâm, gia có tính nhẫn nại lắm, tính nàng càng cứng rắn, càng xấu xa, gia càng thích. Ha ha!".
Hắn thong thả dạo hai vòng trong doanh trướng, miệng huýt sáo, vẻ mặt đầy vui sướng, không có lấy chút gì gọi là tức giận, xoay lại chỉ vào tôi nói: "Đi thay thành đồ nam đi, mấy ngày này ngoan ngoãn ở trong quân trướng, trừ nơi đóng doanh của Chính Bạch kỳ với Tương Bạch kỳ ra thì không được chạy loạn đi chỗ nào hết... nếu còn dám liều lĩnh xông vào Lều hãn, gia cũng không giữ nổi mạng nhỏ của nàng đâu".
Tôi không đoán ra suy nghĩ thật sự của hắn là gì, nhưng nghe khẩu khí đó thì dường như chưa muốn giết tôi, dù Đa Đạc có động sát khi giết sạch nữ nhân trong doanh đi nữa.
Ít ra thì tôi tạm thời an toàn.
Cố hết sức kìm lại trái tim đang đập dữ dội, trước khi gặp được Hoàng Thái Cực, tôi yêu quý cái mạng nhỏ này hơn ai hết. Tôi không chút thay đổi sắc mặt gật đầu với hắn.
"Chờ khi về Thẩm Dương rồi, gia sẽ tiếp tục tính toán rõ ràng nợ nầng với nàng". Dừng một lát, lại hỏi, "Nàng tên gì thế?".
Tôi ổn định lại hô hấp: "A Bộ! Ta tên A Bộ!".
Đa Nhĩ Cổn sửng sốt, khuôn mặt mang theo sự hoang mang: "Thật không?".
"Làm sao?".
"Không... hiện tại ta chỉ đang xác định nàng không phải người Sát Cáp Nhĩ".
Vẻ mặt hắn thâm sâu khó dò, thật khiến người ta không thể nào nắm bắt.
Hôm nay là mồng một tháng mười một, toàn bộ quân dân ở Đại Lăng Hà dưới sự dẫn dắt của Tổ Đại Thọ đều đã quy hàng, trận chiến Đại Lăng Hà cũng sắp đến hồi kết, đổi lại có thể nói là đại quân không lâu nữa sẽ nhổ trại trở về Thẩm Dương. Sau khi trở về, nếu tôi muốn gặp mặt Hoàng Thái Cực, e rằng sẽ khó hơn bây giờ rất nhiều.
Buổi chiều trong Lều hãn đãi tiệc chiêu đãi Tổ Đại Thọ và mấy tướng Minh đầu hàng khác, Hoàng Thái Cực hạ lệnh triệu Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc cùng đến tiếp đãi, tôi quan sát thấy không ai chú ý bèn lén chuồn khỏi doanh trướng Tương Bạch kỳ.
Mới chuồn ra không xa, đã thấy một hàng ngũ tựa như một con rồng dài đang quanh co đi, tiếng khóc liên miên không dứt, hơn một vạn người Hán chẳng phân biệt được đâu là nam nữ già trẻ đang nối đuôi từ trong thành Đại Lăng Hà đi ra, mỗi một người đều bù xù tóc tai, mặt mày lắm lem, xanh xao vàng gọt khiến người khác không đành lòng nhìn.
Tôi ngẩn người đứng một bên nhìn binh lính Bát kỳ đang không ngừng hô quát áp giải những người dân quy hàng đó, cảm thấy chán nản lạc lõng.
Trong cơn chiến loạn, muốn sống nào dễ dàng chi?
Chỉ làm khổ dân chúng mà thôi...
Trong lòng nhất thời cảm thấy xúc động, bi thương chán nản quay trở về, nghĩ đến Hoàng Thái Cực ở gần trong gang tấc mà chẳng có duyên gặp lại, trong lòng lại quặn đau một cơn, ngơ ngác rơi lệ.
Đại Hãn đang ở trong lều gấm cách không quá mười trượng, giống như chỉ cần va tay vào là đã có thể chạm, chỉ là khoảng cách nhỏ bé ấy lại tựa như ngân hà xa xôi tàn nhẫn cách trở đôi ta.
Tôi trốn trong một góc, nhìn đăm đăm vào căn lều vàng hơn cả tiếng trời. Cũng trông thấy sắc trời đang dần dần tối xuống, tôi đứng đến chân tê dại đi nhưng trong lòng không khỏi bắt đầu thấy vui mừng. Thị vệ phía trước đã đổi thành một nhóm, canh phòng dường như không còn nghiêm ngặt như trước đó, tôi đang suy nghĩ làm sao để thừa dịp bóng tối để đi tới gần doanh trướng, bỗng từ nơi im phăng phắc ở phía sau truyền đến tiếng người đang thì thầm. . truyện kiếm hiệp hay
"Suy cho cùng nghĩa phụ nghĩ thế nào, Trạch Nhuận cũng không dám suy đoán xằng bậy. Có điều chỉ cần là quyết định của nghĩa phụ, Trạch Nhuận tất nên vâng theo, tuyệt không có ý kiến gì khác".
Sau khi nghe thấy tiếng người, ý nghĩ đầu tiên nổi dậy trong đầu tôi đó là nhanh chóng trốn xa một chút, ít rước thêm phiền phức. Nhưng nãy giờ chỉ toàn đứng suốt, đùi đã hoàn toàn tê dại, chỉ mới hơi nhấc chân lên đã bị chuột rút kịch liệt. Tôi nghiến răng nhịn đau ngồi xổm xuống, lo lắng xoa bóp cơ thịt.
Ánh sao u ám, tôi không nhúc nhích ngồi trốn, trong đêm tối như mực có thể láng máng phân rõ ba bóng đen trùng điệp đang lay động đan xen vào một chỗ, mơ hồ lẫn lộn.
Có người thở dài, vừa trĩu nặng lại bi ai: "Khả Pháp, con nói thế nào?".
Một âm thanh lại hơi non nớt lập tức đáp: "Con giống với ca ca, toàn bộ đều do phụ thân làm chủ! Phụ thân nói hàng thì sẽ hàng, nói đi thì sẽ đi...".
Người tôi hơi run lên, ba người này đều nói tiếng Hán, có thể thấy bọn họ không phải người Mãn. Người Hán có thể tự do đi lại trong quân doanh, rốt cuộc cha con bọn họ có thân phận gì nhỉ?
"Đêm qua hiến kế sẽ đánh chiếm bất ngờ Cẩm Châu, đúng lúc gặp phải trận sương mù lớn, cải trang thành lính Thát Đát đồng hành rời đi. Ta vốn muốn thừa lúc hỗn loạn sẽ chạy về Cẩm Châu. Chỉ là nghĩ tới huynh đệ hai con... lòng ta không nỡ nhẫn tâm".
Tôi sửng sốt, lập tức hiểu ra, trách không được giọng nói ấy có chút quen tai, gã này không phải chính là tướng Đại Minh quy hàng Tổ Đại Thọ mới gặp hồi sáng đấy sao?
"Từ xưa trung hiếu khó thể vẹn toàn cả hai! Phụ thân, hãy vì đại nghĩa trước, không cần phải lo âu". Tổ Khả Pháp tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lời nói ra lại khiến người khác có chút kính nể.
"Khả Pháp nói không sai! Xin phụ thân hãy yên tâm rời đi! Đại Hãn Thát Đát đó xem ra là một người thông minh, nếu muốn biểu hiện được lòng dạ anh minh khoan dung để xoa diệu lòng bất an của đám người Hán hàng Kim, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà trút giận sang chúng con...".
"Trung hiếu vẹn toàn cả hai!". Tổ Đại Thọ than vãn một tiếng, đau đớn kêu lên: "Nhưng ta... đã thề bảo vệ Đại Lăng Hà đến cùng, để rồi vẫn phải hàng! Tổ Đại Thần ta đã là kẻ có tội trong mắt Đại Minh rồi...".
"Nghĩa phụ! Chuyện này sao có thể trách người được? Đại Lăng Hà bị vây khốn, viện binh lại khó tới, nạn đói trong thành không điểm dừng, dân chúng ăn người để lấp bụng, đốt giày để sưởi ấm... nghĩa phụ, người lo nghĩ vì dân chúng, không thể không ra khỏi thành đầu hàng, chuyện này sao có thể trách người chứ?".
Tôi nghe thấy mà bạt vía kinh hồn, không dám tiếp tục thăm dò, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, nhưng lúc này Tổ Đại Thọ vẫn khăng khăng xoay người cách chỗ tôi trốn có mấy bước, đấm một quyền lên thân cây già trăm tuổi, vô cùng đau đớn nói: "Hàng chính là hàng, lấy mấy nguyên do đó ra có thể biện bạch được cho bản thân sao? Huống chi... huống chi đương kim thánh thượng... thánh thượng không phân rõ trung hay gian, phải hay trái, chuyện đó còn ít sao?".
Tôi không dám cử động dù chỉ một chút, bóng dáng Tổ Đại Thọ chỉ cách tôi cỡ chừng mười thước, tôi làm sao có thể tùy tiện di chuyển?
"Phụ thân vẫn còn đang oán giận vì chuyện của Viên Đốc sư sao?".
Tổ Đại Thọ trầm ngâm một lúc, đột nhiên phẫn nộ nói: "Không sai! Viên Đốc sư tận tâm trung thành với triều đình như vậy, Thát Đát đi đường vòng từ Mông Cổ, binh tiến gần đến thành Bắc Kinh, sau khi y nghe được tin đã dẫn thiết kỵ Quan Ninh không ngại lặn lội đường xa, đêm tối chạy đến kinh đô cần vương buộc địch lui quân, y có lỗi gì kia chứ? Cớ sao lòng thánh thượng lại sinh nghi, gây khó dễ khắp nơi? Cớ sao chỉ nghe lời một chiều đã cho rằng y thông đồng với địch phản quốc, cuối cùng lại... lăng trì xử tử y...".
Cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
Đầu tôi nổ ầm một tiếng, suýt tí nữa ngã úp xuống đất.
Viên Sùng Hoán... chết rồi?
Lăng trì... hình phạt ngàn đao lóc thịt róc xương!
Một đao đó cắt xuống, thứ tách rời không chỉ có máu thịt của Viên Sùng Hoán, chỉ sợ còn có những huynh đệ cùng vào sinh ra tử với Viên Sùng Hoán, đó là những con tim nồng nhiệt của các tướng sĩ đã tắm máu chiến đấu anh dũng vì giang sơn Đại Minh!
Sùng Trinh quả là đủ tàn nhẫn! Đủ tuyệt tình! Cũng đủ ngu xuẩn... khiến lòng của những cựu tướng Quan Ninh lạnh đi, quả thực là hắn đang tự hủy đi trường thành của mình.
Khó trách Tổ Đại Thọ lại khó bề lựa chọn giữa đi và ở.
Trong bóng đêm yên tĩnh, gió lạnh tấp đến, một trận tiếng chân sột soạt kinh động đến ba cha con họ, ba người vội vàng thõng tay đứng một bên, trong đêm tối vang lên một tiếng cười ôn hòa: "Cha con Tổ đại nhân rời tiệc ra ngoài, chậm trễ chưa về, Đại Hãn ngóng trông Tổ đại nhân nên bảo chúng ta cùng ra tìm...".
"A, Phạm đại nhân, Ninh đại nhân... đã gây thêm phiền hà cho chư vị đại nhân rồi".
Khi những tiếng khách sáo của bọn họ đi xa dần, lúc này tôi mới dám đứng dậy. Có lẽ do ngồi xổm lâu quá nay đột ngột đứng thẳng, bỗng chốc cảm thấy hai mắt tối sầm, cảm giác chóng mặt phút chốc nuốt chửng tôi. Tôi vội nhắm mắt lại, chờ cho sự choáng váng đó qua đi.
Đột nhiên lúc này có một bàn tay to sờ vào trán tôi, tôi bị dọa giật nảy người, hoảng sợ lùi về sau một bước.
Khi mở mắt ra nhìn, một đôi mắt rực sáng trực tiếp đập vào mi, tôi vừa mới "A" lên thì sau eo bỗng chốc bị cánh tay hắn ôm đỡ.
"Phát sốt rồi lại còn dám chạy tới đây nữa?". Đa Nhĩ Cổn khẽ mắng, tôi nghe không ra trong lời của hắn có thật là quan tâm cho thân thể tôi không, hay là có ý gì khác.
Thế nhưng hắn có thể tìm được chính xác vị trí của tôi, tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Ở đây trúng gió tới phát ngốc thú vị lắm à?". Hắn ôm ngang tôi bế lên, đi nhanh về phía doanh trướng Tương Bạch kỳ.
Lòng tôi sợ hãi lập tức tỉnh ngộ, xem ra ngay lúc tôi rời khỏi lều đó, phía sau đã lặng lẽ may thêm một cái đuôi bám theo. Mọi nhất cử nhất động của tôi đã sớm lọt vào mắt người khác, sau đó thông qua con đường nào đó đến tai Đa Nhĩ Cổn đang ngồi tiệc trong lều Hãn không sót một tí gì.
Có phải là hắn vẫn còn lo ngại hoài nghi tôi, nên mới đề phòng khắp nơi chăng?
Chỉ là không biết... một hồi bàn luận của cha con Tổ Đại Thọ vừa rồi liệu có bị người khác nghe được hay không?
Hẳn là không thể đâu nhỉ? Dù có người trong lúc vô tình nghe thấy, cũng không hiểu tiếng Hán, cho nên, hẳn là không sao...
Tôi không ngừng an ủi bản thân trong lòng.
Đa Nhĩ Cổn vui buồn khó dò, vận mệnh của Tổ Đại Thọ cuối cùng ra sao, tôi không biết được. Nhìn vào tình hình trước mắt, thậm chí đến cả vận mệnh của chính mình, cũng đã hoàn toàn trở thành một ẩn số không giải được...
Tổ Đại Thọ giao hẹn bản thân sẽ về Cẩm Châu làm nội ứng, theo kế sách mà làm. Nếu mồng hai nghe thấy Cẩm Châu nã pháo, biết gã đã vào thành, nếu mồng ba mồng bốn nghe thấy tiếng pháo, biết chuyện đã thành. Vì thế sau khi buổi tiệc đêm đó qua đi đã tự dẫn theo hai mươi sáu người cuốc bộ về thành Cẩm Châu, toàn bộ huynh đệ cùng con cháu thì ở lại doanh.
Mấy ngày nay tôi bị trúng gió lạnh, nghẹt mũi sổ mũi, sốt nhẹ không lui. Tôi vốn là muốn chuyển ra khỏi lều lớn của Đa Nhĩ Cổn, thứ nhất là ngủ cùng với một tên cực kỳ háo sắc như hắn khiến tôi cảm thấy không đủ an toàn, thứ hai là tránh phải lây bệnh cho hắn... tôi bị bệnh là chuyện nhỏ, chứ nếu hắn bị bệnh, khẳng định Đa Đạc sẽ lấy đao băm tôi ra. Chỉ là ý nghĩ này vừa mới vọt lên mặt đã bị Đa Nhĩ Cổn hắn cự tuyệt thẳng thừng.
Lòng hiếu kỳ của hắn dành cho tôi đã sáng như ban ngày, hiện rõ trên khuôn mặt, cảm giác hắn cho tôi giống như mèo bắt chuột, không ăn, chỉ bỡn cợt cho vui. Hiện tại hắn giống như hận không thể trói tôi một ngày hai mươi bốn tiếng, sau đó giờ phút nào cũng chơi đùa tôi, có được niềm lạc thú vô hạn.
Cuộc sống bị người khác giam cầm không hề thoải mái chút nào, hơn nữa lại bị cảm sốt, tôi khó chịu muốn đập đầu xuống đất cho xong. Bị đau ốm nằm bảy tám ngày như thế, về phía Cẩm Châu trước sau đã hoàn toàn không có tin tức, quả nhiên Tổ Đại Thọ như một con diều đứt dây, vừa đi đã không trở về nữa.
Vào sáng tinh mơ ngày mồng chín đó, cuối cùng tôi đã có thể hoạt động tay chân rời khỏi ổ chăn, chưa kịp dạo vài vòng trong lều trại, âm thanh ồn ào đùng đùng nổi giận của Đa Đạc đã truyền từ ngoài lều vào: "Ta không hiểu nổi... ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi!".
Cuối cùng cậu ta nghĩ không hiểu cái gì đó tôi không rõ lắm, nhưng rõ ràng cái vị tiểu gia này khi tâm tình bắt đầu khó chịu thì cái kẻ đứng mũi chịu sào đó khẳng định là tôi.
Màn lều động đậy, Đa Đạc phẫn nộ bước vào, mới vừa chạm mặt, cậu ta hơi sửng sốt, đúng thật là nổ súng ngay với tôi: "Cút ra ngoài!".
Tôi vội vã cúi đầu, cực kỳ cẩn thận lách qua người cậu ta nhẹ nhàng tiến ra cửa, mới đi được hai ba bước, mũi đột nhiên đau xót, tôi vừa vặn đụng phải Đa Nhĩ Cổn tiến vào theo sau đó.
"Lại muốn chuồn đi đâu?".
Tôi ra vẻ hèn nhát bỉ ổi hành lễ, nhỏ giọng nói: "Thập Ngũ gia có lệnh, bảo ta cút đi, ta không dám không cút".
Đa Nhĩ Cổn ngây ra, bỗng cất tiếng cười to, ôm lấy vai tôi nói: "Không sao! Không sao... Thập Ngũ gia bảo nàng cút đi, vậy Thập Tứ gia ta bảo nàng lăn tới là được".
"Ca!". Đa Đạc tức giận kéo dài giọng tỏ vẻ bất mãn, "Rõ ràng cô ta chính là gian tế, vì sao huynh lại một mực che chở cô ta chứ? Chém cô ta một đao, mắt không thấy lòng không phiền, vừa đỡ lo vừa đỡ bớt việc!".
"Nàng ấy có chỗ nào phiền phức cho đệ đâu...". Đa Nhĩ Cổn thản nhiên nói, "Chẳng qua Đại Hãn chỉ nói đệ có hai câu, lại không làm gì đệ, đệ tới mức phải nổi giận như vậy sao?".
"Ta nghĩ mãi không thể hiểu được!". Một tiếng ầm vang dội, Đa Đạc nện một quyền vào cột lều đến mức bụi từ trên trần rơi xuống một lớp, khí thế kinh người, "Người Hán có gì tốt hả? Chẳng qua là một đám tiểu nhân gian nịnh, nô tài thấp kém thôi... Đại Hãn coi trọng Hán thần cũng thôi, hiện giờ còn khen ngược, cả tin cái tên Tổ Đại Thọ rác rưởi đó, bị dăm ba câu của ông ta đã mụ mẫm thả người về. Mẹ nó bọn người Hán đều là đồ tiểu nhân nói năng không giữ lời gì cả, Tổ Đại Thọ nuốt lời, hôm nay còn mặt mũi sai người đưa một phong thư rác rưởi tới, nói cái gì mà hy vọng con cháu mình được chiếu cố thêm. Ta khinh, thật là tức chết người! Ta không hiểu nổi, giết hết mấy tên tiểu nhân lộn xộn để răn đe, làm vang cái oai của quân ta, có gì là không thể? Rõ ràng đối phương là kẻ nuốt lời trước, lật lọng xảo trá, vì sao Đại Hãn lại không cho giết chúng, trái lại quyết định phải nuôi dưỡng cả nhà họ Tổ? Ta không hiểu! Ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi!".
"Đa Đạc!". Đa Nhĩ Cổn quát một tiếng chói tai, ngăn lại hành vi quá khích của đệ đệ, "Đại Hãn làm như thế đương nhiên có lý lẽ của Đại Hãn".
"Huynh ấy thì có lý lẽ gì chứ?". Đa Đạc ra sức giãy khỏi cánh tay của ca ca, giọng đầy căm phẫn nói, "Huynh ấy một lòng thiên vị người Hán, học cái gì đó của người Hán, mở thi cử, còn thiết lập cái gì đó sáu bộ...".
"Mấy cái đó không hề xấu, cái gì tốt nên được tiếp thu...".
"Một mực coi trọng người Hán, khăng khăng tin người Hán, cuối cùng biến thành trò đùa bỡn của Tổ Đại Thọ, lẽ nào đó cũng là tốt ư?".
Đa Nhĩ Cổn nhíu chặt mày, lời lẽ sâu xa nói: "Sao đệ cứ luôn dễ kích động như thế nhỉ? Người không có lý trí nhất là đệ đó, tuyệt đối không phải Bát ca đâu. Huynh ấy là người nào? Sẽ không có chuyện không đoán được ý đồ của Tổ Đại Thọ, thực ra trong lòng huynh ấy đã sớm có tính toán cả rồi...".
"Vậy còn trơ mắt thả tên tiểu nhân đó về à?".
"Sau này chúng đánh trận sẽ càng nhiều, người Hán hàng phục cũng sẽ càng nhiều... dù người Nữ Chân ta có lợi hại đến đâu thì dân cư luôn có hạn, không bì nổi với người Hán, cho nên không thể một mực chèn ép được, phải học cách lấy Hán quản chế Hán. Sở dĩ Đại Hãn khoan dung với Tổ Đại Thọ như thế, còn không phải vì để cho đám thần dân quy hàng xem à? Qua đợt này, bọn họ sẽ bắt đầu so sánh tên Sùng Trinh Hoàng đế không rõ thị phi trung gian bên trong Tử Cấm thành đó với Đại Hãn khoan dung độ lượng này, xem ai đủ phong thái của một minh quân, trong lòng thần dân người Hán nhìn vào ắt sẽ rõ ngay". Đa Đạc nghe thấy mà trợn mắt há hốc, Đa Nhĩ Cổn vỗ nhẹ lên vai cậu ta, "Bát ca làm việc, đệ vẫn còn chưa tin theo được sao?".
Đa Đạc im lặng không lên tiếng.
"Cho nên, toàn bộ họ hàng con cháu của Tổ Đại Thọ không thể giết được! Không chỉ không được giết, mà ta còn phải cưu mang bọn họ thật tốt, để những người Hán hàng phục đó được yên lòng. Để sau này đánh với Đại Minh, vào lúc chiêu hàng sẽ có càng nhiều người nguyện ý chủ động thuần phục hơn chứ không còn ngoan cường chống cự nữa... đây chính là kế sách đánh vào tâm lý đấy".
Tôi đứng bên cạnh nghe Đa Nhĩ Cổn phân tích rõ ràng đâu ra đấy, lòng cảm thấy yên tâm và vui sướng.
Mãn Hán một nhà sao...
Hoàng Thái Cực của tôi.
Suy nghĩ bắt bồng bềnh, tôi thật muốn gặp được chàng ngay lập tức, thật muốn nhào vào lòng chàng để nói với chàng rằng thật nhớ chàng...