Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

chương 92: chúc mừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiện giờ mọi việc trong Nha Môn sẽ do Tứ đại Bối lặc thay phiên nhau quản lý, mỗi Bối lặc thay nhau giúp đỡ Đại Hãn xử lý chính vụ trong một tháng, tháng này vừa đến lượt Hoàng Thái Cực, cho nên thời gian chàng ở nhà càng rút ngắn lại, cho dù có về nhà cũng sẽ ở trong phòng phê duyệt hồ sơ không ngừng nghỉ.

Hôm đó trời chưa sáng mà chàng đã ra ngoài, tôi buồn chán kinh khủng, vội thay quần dài Mã Quái, bảo Ca Linh Trạch đến chuồng dắt Tiểu Bạch, tôi dự định ra ngoài thành dắt ngựa dạo chơi, thuận tiện luyện thêm đao pháp.

Mới vừa đeo thắt lưng mà Tát Nhĩ Mã đưa cho, chưa kịp ra khỏi phòng, Ca Linh Trạch đã đầy buồn bực trở lại.

"Sao thế? Tiểu Bạch chọc tức em à?". Tôi trêu chọc hỏi, "Không phải nó lại đá em nữa chứ?".

"Nào có ạ...". Ca Linh Trạch bĩu môi, "Chủ tử, người bảo nô tài đi dẫn ngựa, nhưng Tiểu Bạch đã sớm không còn ở trong chuồng. Nô tài hỏi người nuôi ngựa, hắn ta nói Tiểu Bạch đã sớm bị Tiểu cách cách nói chuyện không trôi chảy cưỡi đi rồi".

Tôi đang lau thân đao, nghe xong lời này không khỏi sửng sốt: "Tiểu cách cách nào vậy?".

"Nô tài cũng không rõ ạ, Tiểu Bạch vốn không phục tùng người lạ, người thường đừng hòng tiếp cận được nó... vả lại, trong phủ có ai mà không biết Tiểu Bạch là thú cưỡi của chủ tử, nên cũng không ai dám tùy tiện cưỡi".

Tôi gật đầu, trầm ngâm một lát, nhẹ đút đao về vỏ rồi đứng dậy: "Đi xem một cái nào".

Ra khỏi cửa viện, vừa mới đến vườn hoa đã không nô bộc không ngừng tới lui trên lối đi, vô cùng vội vã.

"Trong nhà có khách tới ư?". Tôi hoang mang không thôi.

Ca Linh Trạch lanh lợi ngăn lại một tiểu a hoàn đang bưng hộp thức ăn bằng gỗ lim, trực tiếp hỏi: "Cái này tặng ai vậy?".

Tiểu a hoàn giương mắt nhìn thấy tôi, bị dọa đến mặt mày trắng bệch, vội vã quỳ xuống nói: "Bẩm Phúc tấn, đây là của ma ma phòng lớn, hôm nay là sinh nhật của Đại Phúc tấn ạ".

Sinh nhật Triết Triết? Đúng rồi! Hôm nay đã là mười chín tháng tư! Sao tôi có thể quên mất chuyện này chứ?

Vừa nghĩ ra, vội phất tay bảo a hoàn đó đi tiếp: "Ca Linh Trạch, giúp ta dành riêng một phần quà, lát nữa tặng cho Đại Phúc tấn". Đang nói, chợt nghe ngoài viện vang lên tiếng ngựa hí, tôi cảm thấy quen tai, không nhịn được dừng bước.

"Chủ tử, đó là Tiểu Bạch...".

Ngay cả Ca Linh Trạch cũng nghe ra, vậy đương nhiên là không sai.

Nghĩ đến có người không hề xin phép tôi đã tự tiện cưỡi ngựa ra ngoài, lòng tôi rất khó chịu, bèn bước nhanh trực tiếp lao ra cổng lớn.

Trên đường phố không mấy người qua lại ấy, đưa mắt trông sang, liếc qua đã thấy được ngay.

Từ khúc ngoặt phía Tây có hai con ngựa đang phóng đến, một xám một trắng, con ngựa trắng ấy đúng thật là Tiểu Bạch. Người cưỡi ngựa là hai tiểu cô nương chừng mười tuổi, quần áo và trang sức đều có chút quái dị, như cách ăn mặc của người Nữ Chân, vừa lại như cách ăn mặc của người Mông Cổ. Trong số các bộ lạc Mông Cổ, bộ lạc có trang phục giống với tộc Nữ Chân, trừ Khoa Nhĩ Thấm bộ ra thì không còn ai khác.

Khó trách nô tài nuôi ngựa lại bảo là nói không trôi chảy.

"Ai dô! Không được rồi, con ngựa này tính bướng quá! Ta thấy thôi vậy, đổi con khác cũng thế thôi...". Cưỡi trên lưng ngựa xám là một cô bé mặc quần áo màu đỏ thẫm, một miệng tiếng Mông vô cùng ồn ào.

"Không được rồi! Ta không trị được nó!". Trên lưng Tiểu Bạch là một đứa bé cũng mặc quần áo đỏ thẫm, đang mải miết lặc cương phân tranh với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị con bé kéo đến lắc đầu liên miên, liên tục đảo quanh tại chỗ, nhưng trước sau không chịu tiến về phía trước một bước.

"Cứ lề mề như vậy thì khi nào muội mới ra khỏi thành được đây? Cô cô bảo chúng ta ngoan ngoãn ở nhà đừng đi đâu, lát nữa nếu như không thấy người...".

"Ai dô! Tỷ à, đừng nói nữa, mau qua giúp ta một phen đi!". Cô bé áo đỏ giơ roi ngựa lên quất hai roi, Tiểu Bạch hí lên một tiếng lớn.

Roi da đó dường như đang quất lên người tôi, lòng tôi đau đến nhe răng hít thở.

Mắt nhìn thấy cô bé áo đỏ đã nhảy xuống đi đến kéo lấy dây cương của Tiểu Bạch, hai tỷ muội luống cuống tay chân đọ sức với Tiểu Bạch, ai cũng không chịu thua ai, tôi lập tức dúm môi huýt sáo vang.

Lỗ tai Tiểu Bạch nhúc nhích mấy cái, đầu lắc lắc, đột nhiên giơ móng trước, hai cô bé áo đỏ kia lập tức hô lên một tiếng, suýt chút nữa ngã xuống bên hông ngựa.

Tôi lại huýt một tiếng, Tiểu Bạch hạ móng trước, chờ cho cô bé áo đỏ vững vàng tóm được dây cương, nó hất sự ràng buộc của cô bé áo đỏ ấy, nhanh chóng chạy về phía tôi.

Rộc rộc rộc, Tiểu Bạch dừng lại trước mặt tôi, tôi mỉm cười vươn tay ra, nhìn nó vô cùng thân thiết liếm ngón tay mình.

Tiểu cô nương ngồi trên ngựa kia vẫn còn hoảng hồn, dư quang tôi trộm liếc nó, bất giác sửng sốt.

Xiêm y đỏ chót chiếu lên làn da trắng hơn tuyết, khuôn mặt tựa tranh vẽ, mỹ lệ động lòng người, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ hồi hộp sợ hãi, nhưng đảo mắt đã nghe cô bé bật cười khanh khách, thanh âm tựa chuông bạc, trong trẻo và êm tai: "Cô làm thế nào được vậy? Sao nó lại nghe lời cô như thế nhỉ?".

Tôi cười nhạt, cũng không ừ hử gì cả.

Ca Linh Trạch trách mắng: "Còn không xuống! Đây là ngựa của chủ tử nhà ta, há lại để cho ngươi tùy tiện cưỡi bừa đánh bừa hả?".

Cũng không biết tiểu cô nương ấy có nghe hiểu tiếng Nữ Chân của Ca Linh Trạch hay không, cô bé ấy không thèm để ý, đôi mắt đảo quanh, ánh mắt rơi vào thắt lưng tôi, thấy tôi đeo yêu đao, không khỏi lộ ra vẻ thèm thuồng kinh ngạc: "Ngựa này là của cô sao?".

Cô bé áo đỏ còn lại cũng chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vỗ ngực không ngừng ầm ĩ: "Sau này không nghe muội nữa đâu, dắt ngựa dạo trong thành này thế nào cũng không vui bằng ở thảo nguyên...". Nói đến đây, liếc mắt nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, nhất thời khép miệng.

Cô bé áo đỏ đã ngoan ngoãn xuống khỏi lưng ngựa, tôi thờ ơ gộp cương ngựa lại, ra vẻ như không nghe hiểu cô bé đó nói gì, chỉ đưa dây cương cho Ca Linh Trạch: "Dắt vô chuồng đi... ngoài ra nói với quản sự, nô tài nuôi ngựa làm việc chưa hiệu quả, hỏi y ngày thường dạy dỗ người hầu thế nào vậy?".

Ca Linh Trạch vội đáp lời, dắt Tiểu Bạch vào phủ. Tôi lạnh nhạt nhìn thẳng vào hai tiểu nha đầu đó, luận về dung mạo đều thuộc loại mỹ nhân hàng đầu, thậm chí có thể tranh cao thấp với A Ba Hợi năm xưa.

Sinh nhật à... tôi hừ lạnh, Triết Triết có chủ ý gì, cuối cùng xem như tôi đã rõ ràng.

Tối đến bên phía phòng lớn lại bắt đầu múa hát, vô cùng náo nhiệt.

Triết Triết sai người đến mời tôi hai lần, tôi cẩn thận hỏi thăm thấy Hoàng Thái Cực vẫn đang xử lý công việc trong Bát kỳ Nha Môn, không có ở nhà nên cũng liền thoái thác không đi. Chờ đến cuối giờ Tuất, bỗng nhiên Đôn Đạt Lý vội vã đến tìm tôi, đứng ngoài cửa bẩm báo nói Bối lặc gia vừa về đến nhà, đã bị một tiểu cô nương áo đỏ kiên quyết kéo đến phòng lớn.

Giờ Tuất: từ giờ tối đến giờ tối.

Lúc này tôi đã cởi xong áo ngoài, gỡ tóc chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, nghe xong lời này không khỏi bật dậy khỏi giường.

Tiểu cô nương áo đỏ – Lại là con bé đó!

"Ca Linh Trạch!". Tôi gượng gạo gọi Ca Linh Trạch, vội vã quấn lại tóc, bởi vì búi bả đầu rất mất thời gian, vì thế chỉ tết hai bím tóc ở sau rồi qua loa vòng lên đầu, cũng không thèm thoa phấn trang điểm, chỉ khoác áo bào rồi bước ra ngoài.

Đôn Đạt Lý đang chờ ở ngoài, Tát Nhĩ Mã trông thấy vẻ mặt muốn đi ăn thịt người của tôi liền bị dọa cho sợ hãi. Sau khi thấy em ấy ngây người hơn nửa ngày trời, tôi mới trừng mắt với em ấy: "Làm gì đó? Cũng không phải em chưa bao giờ trông thấy bộ dạng không chỉnh chu của ta".

Tát Nhĩ Mã lo sợ không yên hỏi: "Người muốn đến phòng lớn ạ?".

"Đúng rồi". Tôi lạnh lùng cười, "Đại Phúc tấn đã thành tâm thành ý muốn ta đến, nói cho cùng ta cũng không thể phụ lòng tốt của cô ta được".

Tát Nhĩ Mã không được tự nhiên cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn Ca Linh Trạch, Ca Linh Trạch nháy mắt ra hiệu, khẽ lắc đầu.

"Không phải ta đến đó để bắt lỗi, chỉ là đi chúc sinh nhật Đại Phúc tấn thôi mà". Tôi thầm thấy buồn cười, nhìn biểu tình của bọn họ cứ như thể tôi đã xắn tay áo chuẩn bị ra trận vậy.

Thực ra Khoa Nhĩ Thấm đưa hai tiểu cô nương đó đến đây, về tình về lý cũng không phải là khó lý giải. Ngẫm lại Triết Triết gả cho Hoàng Thái Cực cũng đã mười năm nhưng lại không sinh con, Khoa Nhĩ Thấm chỉ là một bộ lạc nhỏ của Mông Cổ, sỡ dĩ Nỗ Nhĩ Cáp Xích coi trọng như vậy, chẳng qua là vì để làm gương dẫn đường nhằm lôi kéo các bộ lạc Mông Cổ khác, sau này tập kết được nhiều thế lực Mông Cổ hơn, ngoài việc cùng nhau đối phó với bộ lạc lớn nhất và khó đối phó nhất của Mông Cổ là Sát Cáp Nhĩ ra, thì chủ yếu còn có tác dụng làm lá chắn an toàn để đối phó với Đại Minh sau này.

Những người lớn trong tộc chờ cái cộc hôn nhân chính trị này đơm hoa kết quả e là sắp phát điên hết rồi, Triết Triết cũng không quá xấu hổ khi tiết lộ ra ngoài chuyện mình không được sủng trong nhà, nhưng chuyện nàng không sinh được con đấy là sự thật.

Nói cách khác, trong lòng cô ta lúc này là vừa mừng vừa chua xót. Khoa Nhĩ Thấm tìm cách đưa hai cô bé đó đến đây, tuy rằng một bên cô ta có thể mượn việc này để áp chế sự độc sủng của tôi, nhưng một bên khác cô ta lại không thể đối mặt với nỗi bi ai, đó là khi cô cháu đều cùng gả chung một chồng.

Cô cháu cùng gả...

Không rõ vì sao, tôi chợt nhớ đến Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, nhớ đến cảnh hứa hôn với Nỗ Nhĩ Cáp Xích năm đó... nếu khi đó tôi thật sự gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, liệu tôi cũng có thể hiểu được nỗi bi ai của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ chăng? Không biết khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ cân nhắc để Hải Chân làm a hoàn thông phòng, trong lòng cô ấy rốt cuộc cảm thấy như thế nào?

Ở mảnh đất trống trước nhà lớn có đốt một đống lửa trại, một bóng dáng đỏ chót đang nhảy múa trong ánh lửa hừng hực. Vừa múa vừa hát đầy linh hoạt, khiến tôi có hơi hốt hoảng, phảng phất nhớ lại khi còn ở thảo nguyên Trát Lỗ Đặc.

Đúng rồi, đây là hương vị đặc trưng của người Mông Cổ mà!

Nhiệt tình, phóng khoáng... thậm chí không hề che dấu niềm yêu thích của mình, để tất cả chảy theo tiếng Mã Đầu cầm du dương mà đi ra.

Mã Đầu cầm: hay Đàn đầu ngựa, loại nhạc cụ hai dây của người Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa).

Triết Triết ngồi im bên cạnh Hoàng Thái Cực, vẻ cười nụ mơ hồ hiện ra trên mặt, Hoàng Thái Cực nhìn vào điệu múa trên sân, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Cô bé áo đỏ đang ngồi đối diện hai người họ, xúc động thổi Ac-mo-ni-ca đệm theo...

Mọi thứ thoạt nhìn trông vui mừng náo nhiệt đến thế.

"Chủ tử". Ca Linh Trạch thấy tôi dừng bước, cẩn thận gọi một tiếng.

Tôi nhẹ thở dài: "Em qua đó thông báo đi".

Lúc này Ca Linh Trạch mới nhón chân băng qua hành lang dài.

Ngay sau khi chạm phải ánh mắt gấp gáp tìm kiếm ngoài cửa của Hoàng Thái Cực, tôi mỉm cười, ngẩng đầu đi qua.

"Ta đã đến chúc mừng Đại Phúc tấn rồi đây".

Triết Triết kinh ngạc đến đờ ra, nhưng giây lát đã mỉm cười đứng dậy tiếp đón. Trong chốc lát hàn huyên khách sáo, tôi trông thấy hai tiểu cô nương nọ đang mở to đôi mắt đen láy tò mò đánh giá tôi, tôi không khỏi cười nói: "Hồi sáng có gặp qua hai vị cách cách, thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm quả là mảnh đất sinh ra toàn mỹ nhân. Trông dáng vẻ của mấy cô nàng ấy tươi đẹp biết bao...". Tôi thu lại ánh mắt, liếc về phía Triết Triết, nhếch miệng mỉm cười, "Nói thật, Đại Phúc tấn đừng giận ta, tướng mạo cùng nhan sắc của hai vị cách cách này tương lai có khi vượt qua cả Đại Phúc tấn đấy, tương lai ai mà cưới được hai cô bé này, người đó thật là có phúc mà".

Sắc mặt Triết Triết cứng đờ, gượng gạo nở nụ cười, chỉ vào cô bé áo đỏ kia nói: "Đây là Ô Vân San Đan, là con gái của đường huynh Tang A Nhĩ Trại của ta". Lại chỉ vào cô bé áo đỏ còn lại, giọng nói không khỏi dịu dàng, tràn đầy yêu thương nói, "Còn con bé nha đầu lỗ mãng này... Là Bố Mộc Bố Thái, con gái của huynh trưởng Trại Tang của ta...".

"Ơ kìa, cô cô!". Bố Mộc Bố Thái hờn dỗi giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng vì mới vừa nhảy xong, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, càng hiện lên một vẻ xinh đẹp động lòng người, "Rốt cuộc người nói gì với cô ấy vậy, vẫn luôn khi dễ người ta nghe không hiểu".

Triết Triết lại dùng tiếng Mông qua loa thuật lại lần nữa, cuối cùng nói: "Đừng có mà "cô ấy" "cô ấy" vô lễ, Tiểu Phúc tấn đến từ Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc, cô ấy là con gái Mông Cổ chúng ta đấy".

Bố Mộc Bố Thái mở to mắt: "Ai da, hóa ra cô biết nói tiếng Mông á!". Dừng một chút, đột nhiên nhớ đến lời vừa rồi của Triết Triết, liền sẵng giọng, "Sao cô cô lại nói ta như thế trước mặt Tứ Bối lặc, ta là nha đầu lỗ mãng chỗ nào chứ?".

Ô Vân San Đan để xuống Ac-mo-ni-ca, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy tò mò: "Tiểu Phúc tấn là người của bộ lạc Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc sao? Thuộc dưới trướng vị Bối lặc nào thế?".

Tôi lười biếng chớp chớp mắt, dùng tiếng Mông tránh nặng tìm nhẹ trả lời cô bé đó: "Trát Lỗ Đặc không có khí hậu tốt, không như Khoa Nhĩ Thấm, toàn sinh ra mỹ nhân".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Vân Đan San chợt đỏ bừng lên, thẹn thùng cúi đầu.

Tôi kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, ôn nhu hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?".

"Mười ba".

Ồ, mười ba rồi, tôi không khỏi liếc xéo Hoàng Thái Cực một cái. Khuôn mặt chàng vô cảm, dường như đang vô ý đùa bỡn chén rượu trong tay, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt của tôi.

Lúc này tôi tò mò muốn chết, đối với một đứa bé gái còn nhỏ hơn con trai mình hai tuổi, không biết trong lòng Hoàng Thái Cực đang nghĩ như thế nào.

"Tiểu Phúc tấn, Tiểu Phúc tấn, ta mười một!". Bố Mộc Bố Thái tươi cười kéo lấy cánh tay tôi, một bộ dáng hồn nhiên hoạt bát, thật sự khiến người khác thấy yêu thương.

Ồ, mười một tuổi, qua một năm nữa, Lan Khoát Nhĩ của tôi cũng lớn như vậy.

Đột nhiên, trong lòng tôi sinh ra một nỗi bùi ngùi, có một loại xúc động tang thương cùng mất mát.

Những lứa trẻ đang ngày một lớn lên, nhưng tôi... lại ngày một già đi.

"Tiểu Phúc tấn, nghe cô cô nói cô từng theo Tứ Bối lặc đi chinh chiến...". Bố Mộc Bố Thái nũng nịu kéo ống tay áo tôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng vểnh lên cong cong, oán giận nhìn về Hoàng Thái Cực, "Ta đã hỏi Tứ Bối lặc tận mấy lần, huynh ấy trước sau vẫn không chịu kể chuyện đánh trận cho ta nghe gì cả. Tiểu Phúc tấn, cô kể một chút cho ta nghe đi... ta tò mò muốn chết, lúc ở Khoa Nhĩ Thấm ta nghe người ta nói Tứ Bối lặc đánh trận rất lợi hại...".

Đang lúc bị cô bé quấy rầu đến đau đầu nhức óc, Hoàng Thái Cực vô cùng chậm rãi đứng dậy: "Du Nhiên, về thôi". Vừa nói vừa ngáp dài một cái.

Tôi nhân cơ hội này thoát khỏi sự dây dưa của Bố Mộc Bố Thái, đưa tay vờ làm ra vẻ đỡ Hoàng Thái Cực dậy, nín thở nói: "Gia đã uống rượu sao? Vậy lát nữa ta bảo Ca Linh Trạch nấu cho chàng chén canh giải rượu nhé".

Hoàng Thái Cực ngầm cấu một phen vào mu bàn tay tôi, tôi cố nhịn mới không bật cười ra tiếng tại nơi này.

"Không cần đâu, cả ngày xét duyệt công việc mệt rồi, muốn ngủ sớm". Dừng một chút, lại hướng về Triết Triết nói, "Hôm nay sinh nhật nàng, cứ thoải mái chơi đùa cùng cháu gái mình đi, không cần phải gò bó thời gian... sáng mai ta vẫn còn phải vội đi Nha Môn..."

Triết Triết bất đắc dĩ quỳ gối hành lễ: "Cung tiễn gia".

Ô Vân Đan San cũng cung kính theo, chỉ có Bố Mộc Bố Thái không cam lòng đuổi theo gọi to, "Tứ Bối lặc! Tứ Bối lặc! Ngày mai huynh có ra ngoài thành săn bắn cùng chúng ta không?".

"Bố Mộc Bố Thái, đừng quậy nữa. Cô phụ của cháu mệt rồi...".

Tôi lười quan tâm vở hài của bọn họ, việc của tôi là ôm lấy Hoàng Thái Cực, bước đi không quay đầu lại.

Truyện Chữ Hay