Tân Dậu, Thiên Mệnh năm thứ sáu, Minh Thiên Khải nguyên niên.
Ngày mười một tháng hai, mấy vạn đại quân của Đại Kim chia làm tám tuyến tấn công vào pháo đài Phụng Tập, vén màn cho trận Liêu Thẩm.
Ngày mười bốn tháng hai, tiếp tục xâm chiếm trạm Hổ Bì; mười tám tháng hai tiếp tục xâm chiếm thôn Vương Đại Nhân tại Phụng Tập.
Mồng mười tháng ba, thiết kỵ Đại Kim dưới sự chỉ huy của Hãn vương Nỗ Nhĩ Cáp Xích, với sự dẫn bộ của chư vị bối lặc đã chậm rãi đi từ Đông sang Tây, xuôi theo Hồn Hà, hướng về thủy bộ Liêu Thẩm mà xông lên. Đi gấp trong đêm tối, sớm ngày mười hai tháng ba đến ngoài thành Thẩm Dương, rồi sau đó dựng trại đóng quân tại bắc ngạn sông Hồn Hà, cách bảy dặm về phía Đông thành.
"Du Nhiên, một khi hai quân giao chiến, ta sợ sẽ không chăm sóc được nàng......"
"Em biết, chàng đã nói lời này không dưới trăm lần rồi." Từ khi rời nhà cho đến nay vẫn không ngừng nói mãi, thật ra trước kia tôi chọn xuất chinh cùng chàng bởi tôi biết đấy là kết quả tất nhiên, "Chàng cứ yên tâm mà tập trung chiến đấu, không cần lo cho em......chàng chỉ cần biết là, bất luận thế nào em đều sẽ luôn ở bên chàng, em sẽ ở tại nơi gần nhất chờ chàng, cho nên chàng nhất định phải bình an trở về."
Hoàng Thái Cực không khỏi cảm động, chăm chú nhìn tôi, sau đó hôn lên trán tôi một cái: "Nàng yên tâm, ta nhất định trở về!"
Tôi mỉm cười, không để chàng nhìn ra sự lo lắng trong lòng. Trừ việc thấp thỏm cho an nguy của chàng ra, tôi còn nghĩ đến Cát Đái, kỳ hạn sinh đẻ của nàng chính là mấy ngày này, không biết......
Bỗng nhiên cảm thấy bất an nhưng tôi nhanh chóng khôi phục tinh thần, hiện tại không phải lúc tự hỏi mấy chuyện này, trước mắt tôi chỉ có thể để ý một mình Hoàng Thái Cực.
"Tổng binh Liêu Đông Hạ Thế Hiền trấn thủ Thẩm Dương nghe nói là một người dũng mãnh thiện chiến, chàng phải cẩn thận, chớ nên khinh địch."
Hoàng Thái Cực hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ cười lạnh đầy bí hiểm: "Hạ Thế Hiền à——Đánh trận không phải chỉ dựa vào dũng mãnh là đủ, kẻ này tuy có thừa dũng mãnh, nhưng mưu lược không đủ, lại mê rượu......Du Nhiên, nàng hãy chờ xem......" Vừa nói đến đây, bỗng ngoài màn nổi trống, sắc mặt chàng thu lại, vội nói, "Hãn a mã điểm binh, ta đi đây!" Dứt lời, lòng như lửa đốt lao ra khỏi doanh trướng.
Ngày đó Đại Kim chỉ phái ra một số lính tinh nhuệ để đoạt lấy vùng phía Nam Hồn Hà, về phía bắc ngạn, quân Minh phái binh ra thành, nhưng hai bên chưa kịp giao chiến, quân Kim đã rút về mộc trại, một đêm ấy trôi qua mà cả hai bên đều yên ổn vô sự.
Ngày thứ hai vẫn như thế, tôi dần nhìn ra được cách thức, đấy là quân Kim đang cố tình làm ra vẻ huyền bí, chọn dùng khinh binh dụ địch kế để dẫn Hạ Thế Hiền ra khỏi thành.
Khinh binh: là binh lính được trang bị vũ nhẹ nhàng, có khả năng di chuyển hoặc tấn công chớp nhoáng. Ở trên ý là sử dụng quân ít để quân địch tin và chủ quan..
Sau buổi trưa, tôi đang lo liệu Hạ Thế Hiền có trúng kế hay không, bỗng nghe thấy Hà Thế Hiền đã ra khỏi thành, hơn nữa đúng là chỉ mang theo một nghìn binh lính.
Khi mới đối mặt, quân Kim giả vờ không địch lại, quả nhiên Hạ Thế Hiền lập tức khinh địch lơ là, khi mang binh truy kích đi được đến nửa đường thì bị quân Kim đã sớm mai phục hai bên trái phải bao vây. Hạ Thế Hiền chống không lại, khi thối lui đến Tây Môn đã bị loạn tiễn bắn chết, ngã ngựa bỏ mình.
Cùng lúc ấy, đại quân Đại Kim toàn lực phóng ra, rất nhanh đã dồn ép đến dưới thành Thẩm Dương, xe chắn công thành, thang mây leo tường......trên thành quân Minh liên tiếp nả pháo, khiến mặt đất run chấn dữ dội.
Nguyên văn là "Thuẫn xa" 楯车 hay còn gọi là "xe khiên": vũ khí bí mật của Bát kỳ Mãn Châu trong cuộc xâm chiếm Trung Nguyên. Tấm chắn của xe được làm từ những tấm gỗ dày được phủ da bò, lá sắt. Được miêu tả là: Đá nhỏ tấn công không dịch chuyển, đá lớn tấn công chỉ lăn xuống, củi lửa ném vào không bốc cháy. Sức phòng thủ của nó là vô cùng lớn. (Nguồn: Zhihu.)
Tôi canh giữ ngoài doanh trướng, mắt không ngừng hoa lên, chỉ trong khoảnh khắc, cổng Đông thành đã bị phá, quân Kim lũ lượt kéo vào thành, Thẩm Dương đã thành vật trong tay Đại Kim.
Đêm đó Hoàng Thái Cực về doanh trướng tạm nghỉ, trông thấy gương mặt trước sau lạnh lùng nay mang theo ý cười rạo rực, tôi nhịn không được cũng cười theo: "Chàng bảo em chờ xem, quả nhiên em đã thấy được......" Dừng một chút, lại nói, "Không chỉ thấy được, mà còn mở mang thêm nhiều kiến thức."
Chàng cưng chiều nhéo nhéo mũi tôi, sau đó nhận lấy khăn ướt từ tay tôi đưa sang, tùy ý lau mặt: "Vẫn chưa xong đâu, pháo đài Phụng Tập, doanh trại Võ Tĩnh, cũng gần trong gang tấc, quân Minh đã không còn khả năng tới chi viện......lúc này, vẫn không nên thiếu cảnh giác."
Tôi ngắm chàng một cái thật kỹ, chỉ cảm thấy Hoàng Thái Cực người mặc chiến giáp lúc này thật anh tuấn mạnh mẽ, diện mạo hiên ngang, so với hình ảnh mặc đồ thường, trong vẻ lười nhác lộ ra vài phần tuấn dật, nhàn tản của ngày thường là hoàn toàn bất đồng. Tim tôi không khỏi đập thình thịch, nhịn không được thở dài: "Chàng đừng có bày ra bộ dạng này cho mấy nữ tử khác thấy, nếu không sẽ thật gây họa cho mai sau."
Chàng ngẩn người, bỗng bật cười ra tiếng: "Chẳng có nữ tử nào không muốn sống theo ta ra chiến trường như nàng cả! Đừng nói tới việc ra trận chém giết, chỉ mỗi việc hành quân khổ mệt, không ngủ không nghỉ mấy ngày liền, trừ cô nữ nhân ngốc này của ta ra, sẽ không có ai cam tâm tình nguyện vì ta chịu khổ như thế."
Mặt tôi hơi nóng, đang muốn nói chuyện, bỗng màn bị vén sang một bên, một thân ảnh mặc giáp trụ màu vàng chợt tiến vào, cao giọng gào lên: "Tên hèn nhát Nhã Tôn đó, ta không lột da hắn không được......"
Vẻ tươi cười của Hoàng Thái Cực chợt cứng đờ, lòng tôi lắp bắp kinh hãi, vội cúi thấp người, quỳ một gối xuống đất.
Trong lúc ấy thân ảnh đó đã đến gần, giận dữ trực tiếp quát: "Lão bát! Con nói không sai! Tổng binh pháo đài Phụng Tập Lý Bỉnh Thành, Tổng binh doanh Võ Tĩnh Chu Vạn Lương, Khương Bật quả nhiên đã dẫn ba ngàn binh mã tới chi viện cho thành Thẩm Dương, chỉ là cái tên tiểu tử Nhã Tôn đó lại bị điểu súng của quân Minh dọa tới mức sợ hãi trốn về, thật là tức chết ta......"
"Hãn a mã bớt giận!" Hoàng Thái Cực khom người cúi chào.
Tôi quỳ bên cạnh phát run, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Có trời mới biết, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao có thể đột nhiên xông vào lúc này?!
Tim không ngừng đập loạn, chợt nghe Hoàng Thái Cực nói: "Nhi tử nguyện lĩnh binh xuất chiến, rình giết bọn viện quân ấy!"
"Hử?" Nỗ Nhĩ Cáp Xích kéo dài giọng, có chút cao hứng, "Con tính mang theo bao nhiêu người?"
"Không cần nhiều lắm, chừng trăm kỵ binh là đủ!" Âm lượng của Hoàng Thái Cực không cao, lại không chút giấu nổi vẻ tự tin tràn đầy.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thỏa thích cười to, vui mừng nói: "Quả nhiên là con ta! Được! Ta chờ tin chiến thắng từ con!" Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Dưới chân tôi nhũn ra, chờ sau khi hắn rời khỏi, tôi rốt cuộc không chống nổi nữa mà đặt mông ngã ngồi trên đất.
Hoàng Thái Cực tức cười nhìn tôi: "Có như thế nàng đã sợ ông ấy rồi?" Vừa nói vừa đưa tay kéo tôi từ dưới đất lên.
Tôi thở ra một hơi, phủi bụi đất trên người, chỉnh lại mũ: "May là đang mặc khôi giáp......" Bỗng kinh ngạc, trợn mắt nhìn chàng, "Chàng không thấy sợ chút nào hả?"
Chàng nhéo má tôi, lắc đầu: "Hiện tại nàng đã khác xưa rất nhiều, nếu không dán mắt nhìn kỹ vào bộ dáng của nàng, hẳn là không vấn đề......" Đang nói thì bỗng chuyển, "Nàng đừng nghĩ nhiều, ta không phải có ý đó."
"Có ý gì?" Tôi nheo mắt nhìn, khóe miệng như đang nén giận, "Là có ý nói em lớn tuổi rồi, hay là, nói em đây lớn hơn chàng những mười tuổi hả......"
Bỗng nhiên chàng kéo tôi vào lòng, hung hăng hôn xuống. Nụ hôn này khiến tôi suýt nữa không thở nổi. Chàng cố ý hung tợn nói: "Thay vì nghĩ mấy chuyện lung tung vớ vẩn này, không bằng nghĩ về ta nhiều hơn đi......quân lệnh như núi, đêm nay sợ là ta không về được."
Tôi "Ừ" một tiếng, quả nhiên suy nghĩ đã bị chàng dắt đi rồi, vội lo lắng hỏi: "Một trăm kỵ binh thật sự đủ sao? Đối phương có nhiều người như thế kia!"
Chàng ha ha cười, hào khí ngất trời: "Có nhiều người thì sao lại phải sợ? Nàng vẫn không tin ta sao? Không nắm chắc mười phần, ta có thể dễ dàng nói ngoa như vậy à?"
Tôi gật gật đầu.
Thật ra thì, trước giờ chàng không bao giờ chiến nếu như không nắm chắc trận đánh. Với sự cơ trí dũng mãnh của chàng, thế gian này kẻ có thể địch nổi chàng đã ít lại càng ít hơn.
Màn đêm buông xuống, Hoàng Thái Cực dẫn trăm kỵ binh đuổi theo đánh giết tan tác, khiến quân Minh trốn Đông trốn Tây, sau khi liên tiếp đánh giết đến Bạch Tháp Phô thì mới thu binh về doanh. Cùng lúc đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mệnh cho chư bối lặc lĩnh quân tinh nhuệ đóng tại giáo trường ngoài cổng Đông Thẩm Dương, chúng quan tướng dẫn đại quân đóng trong thành. Hôm sau, Nhã Tôn bị định tội cách chức.
Sân huấn luyện quân lính thời cổ đại.
Quân Bát kỳ ở trong thành Thẩm Dương năm ngày, tu chỉnh lại binh mã khí giới, chuẩn bị tiến bước tấn công thành Liêu Dương. Tôi vốn đã chuẩn bị xong xuôi để theo quân chinh chiến Liêu Dương, ai ngờ lúc này trong quân bỗng nhận được tin, trong thư chỉ là vài con chữ ít ỏi: "Đại phúc tấn bệnh tình nguy kịch!"
Khi Hoàng Thái Cực cất giọng đọc ra mấy từ đó, trong đầu tôi lập tức nghĩ đến Cát Đái, cái gọi là "bệnh tình nguy kịch", chỉ sợ là nàng khó sanh, cũng không biết rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào.
Hoàng Thái Cực thấy lòng tôi nóng vội như lửa đốt, bèn bảo Đôn Đạt Lý hộ tống tôi về. Trùng hợp là những người bị bắt tại Thẩm Dương cũng đang được thả về đô thành, vì thế hai chúng tôi đảm nhiệm vai trò là quan áp giải mở lá cờ Chính Bạch kỳ, ngựa không dừng vó liên tục chạy suốt đêm trở về Giới Phiên thành.
Sức chân của Tiểu Bạch tuy tốt, nhưng cũng không chịu nổi dày vò như thế, lúc về đến nhà đã là sáng ngày mười chín tháng ba, khi về tôi mặc một thân quân trang khôi giáp, a hoàn ma ma quét tước trong vườn bắt gặp tôi, cả đám liền sợ đến mức ngây ra như phỗng.
Tôi xem như không thấy gì, một đường lao thẳng vào phòng Cát Đái, mới vừa đến dưới hành lang, đã nghe bên trong truyền ra tiếng nức nở.
Lòng tôi lạnh đi một hơi, đẩy cửa bước vào, mới thấy Triết Triết từ phòng Cát Đái đi ra, đang cúi đầu lau nước mắt, vẻ mặt bi thương. Trong phòng ngưng tụ mùi thuốc Đông y chưa tiêu tan, tôi mờ mịt mở cửa tiến vào.
Triết Triết nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn tôi, chậm rãi xoay người lại: "Cô đã trở về? Lẽ nào......gia cũng......"
"Không, ta trở về một mình." Tôi cứng đờ hướng mắt vào bên trong phòng, màn tơ rủ xuống, không nhìn thấy đồ tang hay màn trắng. Tim tôi lập tức thả lỏng, không tồi, xem ra tình hình không gay go như tôi nghĩ. "Rốt cuộc sao lại như thế?"
Triết Triết bi thương nói: "Bối lặc gia vừa mới rời đi, Đại phúc tấn liền phát tác, đau đớn hai ngày hai đêm, ngay cả y quan của Hãn cung cũng đều được mời tới......cuối cùng vào hôm mười hai ấy cũng đã sinh hạ được đứa bé, chỉ là người mẹ......"
Tôi trợn mắt, cảm thấy tim mình như bị rút sạch khí: "Em ấy......"
"Y quan nói tim mạch nàng không được tốt, lần này mang thai, nhưng vị trí thai nhi không đúng, khi sinh đã hao hết nguyên khí của nàng. Cho nên......không còn chịu được mấy hôm nữa, chỉ là nàng luôn miệng gọi gia, gọi đến lòng người muốn nát đi......ta thấy không đành lòng, nên mới liều mạng mặc kệ tội bất kính mà viết thư......"
Tôi hơi lảo đảo, tim mạch ư......đó là năm nàng mười tuổi ấy, vì cứu tôi nên ngực trúng phải một cước của Mạnh Cách Bố Lộc, vì vậy đã dẫn đến nguyên nhân gây nên bệnh của nàng bây giờ.
Không ngờ rằng, lần này lại hại đến tính mạng nàng!
Nước mắt không kìm được dâng lên: "Ta......đi thăm......em ấy......"
Triết Triết gật đầu, bước chân như không còn cảm giác tiến vào phòng.
Trong phòng lạnh lẽo thê lương, hai tiểu a hoàn quỳ sát trước giường, Cát Đái lặng im nằm trên giường, mặt tái nhợt như trang giấy, hai mắt nhắm chặt, một nắm tóc đen quấn bên gối......
Nàng yếu ớt như một u hồn, thậm chí tôi không dám dùng sức thở, sợ nếu như thở mạnh quá, nàng sẽ đột nhiên biến mất trước mặt tôi.
"Cát Đái......Cát......" Nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của nàng, nghẹn ngào nói, "Là ta......em tỉnh đi......"
Lông mi khẽ nhúc nhích, nàng thống khổ rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh sáng trong con ngươi ảm đạm rời rạc: "A......cách cách......" Nàng ngây ngẩn nhìn tôi, bỗng đôi mắt mở to, mừng rỡ nhẹ nhàng gọi, "Cách cách của ta! Rốt cuộc người đã trở về......nô tài, nô tài chờ người......chờ người khổ quá......"
"Cát Đái......" Nước mắt xâu thành chuỗi liên tiếp rơi xuống, tôi không nén nổi bi thương, thất thanh khóc nức nở.
"Cách cách! Cách cách......" Nàng thấp giọng gọi từng tiếng, hai tay run rẩy áp vào hai má tôi, hoảng loạn giúp tôi lau nước mắt đã như cỏ dại tràn lan, "Đừng khóc......nô tài đã biết sai rồi. Nô tài......không nên giành lấy Bát a ca của người. Chàng......Ôi——" Người nàng chợt co rút từng cơn, tay chân run rẩy, miệng khổ sở bật ra từng tiếng rên rỉ.
Tôi sợ đến mức mù tịt không biết phải làm gì, hoảng loạn kêu to: "Em đau ở đâu? Cát Đái......em......"
"Cách cách......vì sao người phải lén rời đi? Gia chàng......lại sắp cưới vợ rồi, người có biết không? Nếu người ở đây, có phải chàng sẽ không đau lòng đến mức uống say? Cách cách, vì sao người vẫn chưa về? Có phải......người không cần nô tài nữa?"
"Cát Đái......Cát Đái......" Tôi thất thanh khóc rống lên.
Thần trí của nàng căn bản không tỉnh táo, nghe nàng nói năng lộn xộn, tựa hồ trí nhớ vẫn dừng tại thời điểm mười năm trước, khi tôi dứt khoát rời khỏi Hách Đồ A Lạp.
"Cách cách à......gia chàng sống khổ quá, chàng lại uống rượu nữa rồi, làm sao bây giờ? Cách cách, cách cách......nô tài đau quá đi! Cách cách......vì sao người lại nhẫn tâm như thế? Vì sao người lại muốn tổn thương trái tim gia? Gia yêu người như thế......vì sao người......vì sao......"
Tiếng la hét dần dần yếu đi, tôi ôm lấy gương mặt đang chìm vào hôn mê của nàng, sợ hãi kêu to: "Cát Đái! Em tỉnh lại! Em không thể có chuyện được!"
"Ưm——" Rên rỉ một tiếng, nàng đau không chịu nổi một lần nữa mở mắt ra, bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt bi thảm đau thương.
Lòng tôi đau như cắt, khóc không thành tiếng.
"Tỷ tỷ......là tỷ sao?"
"Phải, phải! Là ta! Cát Đái......là ta!"
"Ta......ta xin tỷ tỷ một chuyện......chỉ đến cuối đời, ta xin tỷ một chuyện, ngàn vạn lần tỷ phải đáp ứng ta!"
"Được......"
"Con của ta......xin tỷ......"
Không chờ nàng nói xong, tôi đã rưng rưng liều mạng gật đầu: "Ta nhất định sẽ xem nó như con mình, con của em chính là con của ta!"
Nàng mỉm cười, gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nhẹ nhàng thở dài, cánh tay chậm rãi nâng lên, đưa ra tìm tòi phía sau tôi. Tôi mờ mịt quay đầu nhìn, thấy trong phòng trống trơn thoáng đãng, nơi nàng chỉ cũng không có thứ gì.
"A......gia, chàng tới thăm em sao? Em rất vui......thật sự rất vui......"
Bỗng dưng, cánh tay trước mặt tôi đột ngột rơi xuống, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đánh vào mép giường, vòng ngọc nứt ra, vỡ thành hai đoạn rơi xuống mặt đất.
Đầu tôi ong đi, như cây đàn bị đứt dây phát ra một tiếng ngâm nga thê lương sau cuối.
"Chủ tử......"
"Phúc tấn......"
Tiếng khóc của hai tiểu a hoàn hòa vào nhau, Triết Triết nghe thấy vọt vào cửa, khi chạy vội đến trước giường thì khẽ "A" lên một tiếng, ngơ ngác đứng yên, che mặt rơi lệ.
Tôi run rẩy xoay người nhặt lấy hai đoạn ngọc vỡ, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay.
"Em yên tâm......em yên tâm......" Tôi thấp giọng nỉ non.
Cát Đái nằm trên giường đã không còn sự sống, hai mắt nhắm lại, thế nhưng khóe môi hơi hơi giương lên, nhàn nhạt chứa đựng vẻ tươi cười vừa an tường lại thỏa mãn.
Tôi bỗng chấn động, khó lòng kìm nén được bi thương, ngã vào cạnh giường lớn tiếng khóc thảm thiết.