Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

chương 66: vĩnh biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi chậm rãi đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng móc lấy ngón trỏ tay hắn. Độ ấm đầu ngón tay vẫn muốn thấp hơn so với người thường, cực kỳ thấm lạnh trong những ngày hè này.

Tôi mỉm cười, chăm chú nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc đến nỗi ngây ngốc của hắn, cười nói: "Ta đã trở lại."

Đại Thiện hoảng hốt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, qua hồi lâu, bỗng hô nhỏ một tiếng, một phen kéo tôi vào trong lòng: "Không phải ta đang mơ đúng không? Là nàng thật đúng không? Đông Ca......thật sự là......"

Tôi rầu rĩ cười khẽ, gạt đi bóng ma bi thương dưới đáy lòng, chỉ cười nói: "Không phải ta thì còn ai?"

"Xin lỗi, xin lỗi, lúc nàng bị mang đi, ta căn bản không hề biết, đến khi ta rõ ràng thì đã......"

"Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần phải nói nữa."

"Sao nàng lại trở về? A mã......không, không ai nhắc tới việc nàng sẽ trở về cả. Nàng ở Diệp Hách có khỏe không, khỏe không?"

"Suỵt!" Ngón trỏ đặt tại môi, tôi nói, "Ta lén tới đây, không ở lâu được, trời tối sẽ phải đi."

"Trở về đó?" Hắn khó hiểu.

"Đúng vậy, về Diệp Hách......" Tôi thản nhiên cười, cố sức bày ra bộ dáng hời hợt, "Tháng sau ta thành thân rồi, gả đi Khách Nhĩ Khách."

"Cái gì?" Hắn kinh hô, bàn tay nắm lấy bả vai tôi run lên, không dám tin mà nhìn tôi.

Tôi không thể giải thích nhiều với hắn, sở dĩ muốn đến Kiến Châu, là vì muốn nói lời từ biệt với hắn. Bắt đầu từ đây thì hãy từ đây mà kết thúc nó vậy! Hắn và Chử Anh là người mà tôi quen biết nhất khi đến cổ đại, cho nên, bắt đầu từ hắn vậy......

"Đông Ca, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì......" Lòng dạ tôi ngơ ngẩn nhìn hắn, xa xôi nhớ về cái năm đầu gặp gỡ, đứa nhỏ non nớt thuần khiết, hiện giờ đã lớn như thế rồi......quả thật là thương hải tang điền, phong vân chớp mắt, tuổi tác cũng nhẹ trôi. Tôi kìm lòng không đậu nâng tay sờ mặt hắn, đường nét ngũ quan quen thuộc mà lại như xa lạ, nhất thời có muôn vàn cảm khái, suýt chút rơi lệ. Vội rút tay lại, ấp úng nói: "À......ta muốn gặp Chử Anh......"

"Đại ca huynh ấy......" Ánh mắt Đại Thiện bỗng ảm đạm.

"Ta biết, huynh ấy bị giam rồi, không dễ gì gặp được nữa, cho nên, có thể nghĩ cách, để ta gặp huynh ấy, chỉ là để......nói lời từ biệt."

Hắn do dự không quyết định, tôi lẳng lặng chờ câu trả lời thuyết phục từ hắn. Qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đại ca chịu quản lý của Chính Bạch kỳ, người phụ trách trông giữ huynh ấy đều thuộc Chính Bạch kỳ......hiện giờ Bạch kỳ do lão bát quản, nếu không có thủ dụ của a mã, muốn vào địa lao thăm đại ca, trước tiên phải qua chỗ lão bát."

Lòng tôi co thắt, run lên: "Hoàng Thái Cực đã nhận lệnh ra ngoài rồi, hiện không có ở Hách Đồ A Lạp." Nếu Hoàng Thái Cực ở nhà, tôi nào dám đặt chân vào Hách Đồ A Lạp.

Đột nhiên Đại Thiện túm lấy vai tôi, truy hỏi: "Vừa rồi nàng nói nàng thành thân, rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Tôi nhếch miệng cười, cố giấu đi nỗi chua xót: "Thì là lấy chồng thôi mà, ngươi coi ta đã hơn ba mươi rồi, mà ngươi bất quá nhỏ hơn ta có một tuổi, cũng đã làm ông nội rồi."

Vai chợt căng thẳng, tôi bị hắn nắm đến đau, người lùi về sau, hắn đột nhiên lại ôm tôi vào lòng, siết chặt không buông.

"Đại Thiện, van xin ngươi......đây có lẽ......là lần cuối cầu xin ngươi, xin cho ta được gặp Chử Anh."

Tuy biết đây là đang làm khó cho hắn, trong thời gian ngắn ngủi như thế, vừa để Nỗ Nhĩ Cáp Xích không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, vừa muốn trái lệnh vào địa lao gặp Chử Anh.

Nhưng, không phải bây giờ hắn là kỳ chủ hai Hồng kỳ sao? Mặc kệ như thế nào, lúc này tại Kiến Châu hắn cũng đã dưới một người trên vạn người, đã không còn là nhị a ca của năm xưa chuyện gì cũng đều không can thiệp.

Tôi biết mấy năm nay hắn rất cố gắng, tính hắn vốn không hợp tranh đòi, chỉ là vì bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích đẩy đến tình trạng như thế này.

Đại Thiện......

"Đông Ca, ta......"

Tôi lùi về sau hai bước, ngẩn ngơ nhìn hai mắt hắn, xoay người đi. Hắn ở phía sau kêu to, xông qua ôm lấy tay tôi: "Đông Ca! Nàng......muốn đi đâu?"

"Đi cầu xin Thục Lặc bối lặc gia, đổi lấy thủ dụ của ông ta."

"Đông Ca!" Hắn run giọng, "Không được kích động......"

"Dùng một mạng này của ta mà đổi, chung quy có thể đổi được mà đúng không?" Tôi hít một hơi, kiên quyết lấy cái chết ra để ép buộc.

"Đông Ca!" Hắn kéo tôi trở lại, ôm chặt tôi, "Để ta nghĩ cách, để ta nghĩ cách......ta đưa nàng đi gặp đại ca......"

Mặt tôi kề ngực hắn, vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy hắn khóc nức nở, thấp giọng nói: "Đại Thiện, ta xin lỗi."

"Không, là ta......là ta có lỗi với nàng. Là ta......" Giọng hắn run rẩy, phảng phất như đang khóc.

"Đại Thiện, sao ngươi có lỗi với ta được? Ngươi vẫn luôn ôn nhu như thế, Đại Thiện, đời này có thể quen ngươi, ta không hối hận. Chỉ mong, sau này ngươi có thể sống cuộc đời mà ngươi hướng tới, không cần......không cần phải vì tình thế ép buộc, bị quyền lực làm cho mỏi mệt."

Thân mình Đại Thiện hơi run rẩy, hắn lúc này ôm tôi, phảng phất như lại nhớ đến cậu thiếu niên ôn nhu như ngọc, không tranh với đời của năm xưa.

Xin lỗi......Đại Thiện.

Xin ngươi quên ta đi! Sau này......hãy sống theo mong muốn của chính ngươi!

Hành lang có chút u ám, dưới chân tuy đang bước trên đất, nhưng vẫn cứ cảm thấy không vững, Đại Thiện đưa tôi đến cửa ngục thì liền không bước vào, không biết là do hắn muốn canh giữ bên ngoài để quan sát động tĩnh, hay là do không dám đối mặt với vị ca ca ruột bên trong nhà lao của mình.

Lão canh ngục cầm nến ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa lải nhải oán giận, nói gì mà phạm nhân gần đây tính tình thật khó đoán, khó hầu hạ......đang nói, chợt nghe cuối đường truyền đến tiếng rống to, tôi bất ngờ không kịp phòng bị, đâm ra sợ đến run cả người.

Lão canh ngục thấy vậy cũng không bất ngờ, hiển nhiên đã tập mãi thành quen, cúi lưng cười nói: "Tiểu phúc tấn chớ sợ, phạm nhân đều bị khóa bằng xích sắt cả!"

Người tôi phát lạnh, giữ vững tinh thần đi đến cuối, một con đường ngăn cách trong ngoài cửa sắt. Trên dưới cửa chỉ để lại hai cái lỗ nhỏ, trên tấm thớt đặt một chậu cơm, bên trong là một ít canh thừa cơm cặn, lão canh ngục thuận tay thu lấy cái chậu, sau đó đá đá vào cửa dưới, quát hỏi: "Chậu bài tiết đâu? Té ra ngươi không có hậu môn à? Hay là đi trong quần rồi?"

Hai tay tôi phát run, không dám tin vào tai mình, ngẩn ngơ, mới khàn giọng nói: "Mở cửa!"

"Hả? Cái gì?" Lão canh ngục hoang mang quay đầu lại liếc tôi.

"Ta nói——mở cửa!"

"Vậy không được!" Lão quả quyết từ khước từ, "Hắn ta là trọng phạm......"

"Mở cửa!" Tôi không đợi lão nói xong, tay trái liền túm chặt lấy vạt áo ông ta, tay phải cứng rắn rút cây trâm trên búi tóc xuống, đặt tại cổ họng lão, "Ta bảo là......mở cửa, bộ ông điếc sao?" Tay kịch liệt run rẩy, cuối cùng xước qua một đường máu trên cổ lão, tôi cũng không quan tâm đến nó làm gì, nổi điên the thé quát lớn, "Không phải ông bảo hắn ta bị xích sắt khóa sao? Ông sợ gì chứ, một xích sắt khóa trên cổ như vậy, tại sao ông phải sợ hắn chạy trốn? Mở cửa ra——ta muốn vào trong!"

Lão canh ngục sợ đến mức hai chân như nhũn ra, run rẩy lui về sau cầu xin tha thứ: "Tiểu phúc tấn bớt giận......trên nô tài còn có vợ, chết trong tay phúc tấn không sao hết, nhưng nếu để phạm nhân chạy thoát, cả nhà nô tài đều sẽ gặp họa. Tiểu phúc tấn......"

Tôi thở phì phò, leng keng một tiếng, trâm cài tóc rơi xuống đất.

Điên rồi! Tôi thật là......

"Đa tạ tiểu phúc tấn......đa tạ tiểu phúc tấn......"

"Mở cửa đi......xin ông đấy......" Tôi ảm đạm bi thương, "Ta chỉ muốn gặp huynh ấy, nói với huynh ấy mấy câu mà thôi......"

"Tiểu phúc tấn......cô, là nội quyến trong nhà hắn đúng không? Ôi......suốt hai năm nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà hắn tới đây thăm." Lão bỗng hạ thấp giọng, như thương hại nói, "Thôi được, ta thành toàn cho cô lần này vậy. Chỉ là khi ra ngoài cô ngàn vạn lần đừng nói với người khác, cái người dẫn cô tới......"

"Ta biết, ta sẽ không nói với bất cứ ai. Ra khỏi đây, ta sẽ lập tức quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong này."

Lão canh ngục than thở hai tiếng, sờ soạng bên hông lấy ra chìa khóa đồng, vừa tra vào ổ khóa vừa nhỏ giọng nói: "Cô tự mình nắm chắc cơ hội đi......nói với cô chuyện này, người đó sống không lâu đâu......nghe nói bên trên đã có ý rồi, sớm muộn cũng không qua nổi một năm......có điều, hắn không bị người khác giết, chỉ sợ cũng sống không lâu, loại người tự khinh rẻ mình như hắn, ta vẫn là......"

"Két——" Cửa sắt chậm rãi mở ra.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong những lời bàn luận khi nãy, thì đã nghe thấy lão canh ngục thở dài: "Đi đi, chỉ cần nói vài câu thân thiết là được rồi......"

Gian tù chật chội không đến mười mét vuông, tôi mờ mịt bước vào, cửa lao sau lưng tôi nhanh chóng đóng lại.

Trong phòng ngập một mùi gay mũi khó ngửi, góc tường có một bóng người đen tuyền đang ngồi xổm, thấy tôi đến gần, đột nhiên kéo dây xích nhảy dựng lên: "Cút——cút ra ngoài! Đừng có tháng nào cũng giả mù sa mưa tới thăm ta, ta chỉ có một câu đó, ta không sai! Ta không làm sai——"

Tôi che miệng, cổ họng nghẹn thắt, ngực như bị chèn ép một khối đá đồ sộ nghìn cân, làm cách nào cũng không thở được. Chử Anh trước mặt......quần áo tả tơi, cả đầu tóc dài tán loạn, ngũ quan ẩn dưới bóng mờ tối đen, không thể trông rõ, nhưng cảm giác gầy trơ xương như thế thật khiến người khác chấn động.

Leng keng......

Dây xích khẽ vang, tiếng hít thở thật lớn dội lại, bỗng nhiên hắn hối hả xoay người, nện thật mạnh một quyền vào tường đất phía đối diện, bụi tường lã chã rơi xuống.

"Chử Anh......" Tôi nghẹn ngào, "Là ta......"

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài——" Hắn gào lên, lắc đầu thở dốc, "Ta không quen ngươi......không quen ngươi......ngươi......"

"Chử Anh——" Tôi bổ nhào qua, mở hai tay từ phía sau ôm lấy hắn, cảm giác xương xẩu giữa khuỷu tay thiếu chút nữa bức điên tôi, nước mắt rốt cuộc không kìm được mà ào ạt chảy xuống.

Hắn ở trong lòng tôi run lên, trực giác liền muốn giãy ra, tôi cố chấp ôm chặt hắn, mặt dán vào tấm lưng gầy trơ xương ấy, nhỏ giọng khóc nức nở.

Cứ như thế giằng co thật lâu thật lâu......Chử Anh phía trước bỗng run rẩy cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay lạnh lẽo bao lấy mu bàn tay tôi, khàn giọng nghẹn ngào: "Là nàng sao? Là nàng thật sao?"

"Phải......là ta." Tôi rơi lệ, vì nỗi bất hạnh của hắn, vì nỗi thống khổ của hắn, vì tương lai ngắn ngủi của hắn......bọn họ sao có thể đối xử với hắn như thế? Sao có thể......

"Nàng đang khóc vì ta?" Hắn chậm rãi xoay người, ngón tay thô rạp lướt qua hai gò má tôi, lau sạch đi nước mắt. Trong ánh mờ tối không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng đôi mắt rực rỡ ngời sáng đó tựa như một ngọn lửa trong đêm, cực nóng thiêu đốt tôi, "May mắn biết bao, Đông Ca......" Hắn thoáng kéo, đầu tôi đã lao vào lồng ngực hắn, ôm lấy tôi thở dài thỏa mãn.

"Chử Anh, xin lỗi......xin lỗi......" Là tôi nợ hắn, đời này đã định là nợ hắn! Thứ hắn nợ tôi, hắn đã dùng ơn cứu mạng hoàn trả, nhưng còn thứ tôi nợ hắn? Một mạng mà tôi nợ hắn, phải dùng cái gì để chuộc đây?

"Đừng......không cần phải nói xin lỗi." Hơi nóng phả trên mặt tôi, hắn áp trán mình vào trán tôi, "Vô luận vì nàng làm gì......ta cũng không hề hối hận."

"Chử Anh!" Rốt cuộc tôi không chịu nổi nữa, lớn tiếng gào khóc lên.

"Đừng khóc......đừng khóc!" Hắn bắt đầu có chút hoảng hốt, luống cuống tay chân giúp tôi lau nước mắt, cố ý ra vẻ thoải mái cười nói, "Không sao......chẳng qua là một cái mạng thôi mà."

"Cái gì mà chẳng qua là một cái mạng!" Tôi tức tối vì hắn tự ruồng bỏ mình, nâng tay đấm lên vai hắn một cái, không dám dùng sức lớn, thân thể hắn giờ gầy yếu như chỉ cần một cơn gió liền có thể bị thổi bay.

Chử Anh thuận thế bắt lấy tay tôi, gắt gao bao vào lòng bàn tay, qua một lát, tay cầm tay tôi mới bắt đầu vuốt nhẹ chùm râu dài trên mặt, thì thào nói nhỏ, "Mạng này từ hai mươi ba năm trước đã giao cho nàng rồi, bắt đầu từ khoảnh khắc đó đã không còn là của ta nữa......"

Lòng tôi run lên, thống khổ nhắm mắt lại.

Hà tất phải làm khổ mình......Chử Anh! Hà tất phải như vậy......

Lẳng lặng tựa vào lòng hắn yên tĩnh đếm từng giây tích tắc, cuối cùng tâm trạng cũng khôi phục lại sự an ổn yên bình. Phía sau vang lên tiếng cửa lao, tiếng lão canh ngục cúi đầu gọi: "Tiểu phúc tấn......"

Chử Anh trước mặt bỗng cứng đờ, khi ra vẻ như muốn đứng dậy, tôi vội vàng đè lại hắn, chậm rãi lắc đầu. Hắn lo lắng nhìn tôi, hai tay gắt gao nắm chặt cánh tay tôi. Tôi trấn an vỗ nhẹ mu bàn tay hắn: "Không sao, để ta giải thích vài câu với ông ấy."

Chử Anh chần chừ buông ra, tôi đi đến trước mặt lão canh ngục, thấp giọng phân phó vài câu, nguyên là lão lắc đầu, tôi tháo chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, nhét vào trong tay ông ta, lúc này lão mới do dự gật đầu.

Sau đó tôi lại lần nữa trở lại ngồi bên cạnh hắn, tức khắc hắn mừng rỡ như điên. Chốc lát, lão canh ngục đã trở lại, đưa tôi một ly đèn, lại chuyển thùng nước và hộp hóa trang cho tôi, thuận miệng nhắc nhở: "Vị gia ở ngoài kia dặn tiểu phúc tấn, nhiều nhất chỉ còn nửa canh giờ, chớ tùy hứng kéo dài thêm......"

Tôi hờ hững gật đầu, tiện tay tiếp nhận đồ. Lão canh ngục chép miệng, quay đầu rời đi.

Tôi gạt tim đèn cho sáng nhất, Chử Anh theo bản năng lùi về sau, tôi kéo lấy tay áo hắn, mỉm cười trách hắn. Sắc mặt hắn vàng như nến, hốc mắt trũng sâu, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn là sự cương quyết bất kham. Không đợi tôi mở miệng, hắn bỗng cúi đầu than một tiếng: "Nàng gầy đi......cũng tiều tụy rất nhiều."

Tay tôi run lên, lược gỗ mới lấy từ hộp hóa trang liền rơi xuống. Tôi vội che dấu bi thương cùng đau đớn trong lòng, lại lần nữa cầm lấy lược lên, nhúng vào nước trong thùng, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc rối cho hắn.

Hắn chỉ bất động, tùy ý để tôi đùa nghịch, tinh thần tràn đầy hạnh phúc, mong muốn giản đơn dễ dàng thỏa mãn đó khiến lòng tôi đau không chịu nổi, nước mắt rơi trên tóc hắn, tôi tiện tay chải qua.

Cùng với từng giọt nước mắt, tôi giúp hắn chải suông tóc rối, cầm dao giúp hắn cạo tóc. Tay nghề tôi không tinh, hơn nữa còn không ngừng run, cuối cùng hắn cầm lấy tay tôi, kiên định hướng tôi cười: "Không sao, dù bị nàng cạo trầy da, gia cũng vui vẻ."

Tôi bị hắn kéo tay bắt đầu làm, chậm rãi cầm lấy tóc mai trên trán và râu cạo sạch. Cuối cùng cầm lấy tóc trên đỉnh đầu thắt thành một bím tóc, lại lấy khăn tay của chính mình vắt ướt, chậm rãi giúp hắn lau mặt. Mới đầu hắn còn né, muốn cầm lấy khăn tự mình làm, tôi im lặng nhìn hắn. Dưới sự kiên trì của tôi, rốt cuộc hắn cũng bất lực buông xuống, ngượng ngùng nở nụ cười, tùy ý để tôi tiếp tục chăm sóc.

Lau xong mặt và cổ, tôi chỉ thoáng dừng lại, tay phải tiếp tục trượt xuống dưới, gỡ cúc áo ngoài của hắn. Phút chốc hắn liền ra tay ngăn tôi, tôi yên lặng lắc đầu, cầm tay hắn gỡ ra, cố chấp cởi áo hắn ra. Trên cơ thể gầy trơ xương chồng chất đầy sẹo, tôi cắn môi không cho bản thân khóc ra tiếng, chỉ run rẩy từng cái một lau qua những vết sẹo ấy.

Đây là......bằng chứng tàn khốc hùng hồn đã để lại khi hắn giúp người a mã nhẫn tâm đó tranh đấu giành thiên hạ!

Cuối cùng ngón tay dừng trên đầu vai trái hắn, dấu răng rõ như thế, khiến lòng tôi run rẩy kịch liệt, rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, dựa vào đầu vai hắn thất thanh khóc thảm thiết.

"Đông Ca......" Hắn đỡ vai tôi, si ngốc hỏi, "Nếu có kiếp sau......nàng sẽ gả cho ta chứ?"

Tôi đờ đẫn trợn mắt, quên cả khóc.

"Sẽ chứ? Kiếp sau......" Hắn sốt ruột truy hỏi.

Phút chốc cúi người cúi đầu, tôi hung hăng cắn thêm một phát lên đầu vai phải của hắn, người hắn run lên, cơ thể theo bản năng trở nên căng thẳng, chỉ là thân mình không có di chuyển lấy nửa phần, yên lặng để mặc tôi cắn đến chảy máu. Tôi nhả miệng ra, dấu răng trên vai phải mang theo giọt máu đỏ tươi, hằn sâu vào da.

Tôi chậm rãi nhếch miệng cười, giọng nghẹn ngào: "Nhìn đi! Đây là......tín vật ta đưa huynh. Kiếp sau......huynh tới tìm ta......nhớ kỹ......"

Hắn bất ngờ nghênh người, đôi môi nóng bỏng run rẩy hôn lên cánh môi tôi. Tôi nhắm mắt lại, cực kỳ bi thương, rưng rưng nhận lấy sự si luyến cuối cùng của hắn.

Chử Anh! Xin lỗi......đời này, đã định trước ta phải phụ huynh mất rồi......

Truyện Chữ Hay