"Tiểu Tịch..." Tập Bác Niên sợ hãi gào lên, muốn bước tới đón lấy cô, nhưng anh đang ôm Hàn Hàn, vốn dĩ không thể đưa tay ra đón.
Theo tiếng súng vang lên, tất cả cảnh sát đều bắt đầu hành động, chế phục Ninh Ngữ Yên và tiểu Vân, đỡ lấy Mặc Tiểu Tịch, trực tiếp ôm cô lên xe, Tập Bác Niên cũng ôm Hàn Hàn đi theo.
"Mau đưa đến bệnh viện..." Đội trưởng Hoàng nói với thuộc hạ lái xe bên cạnh, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột.
Tập Bác Niên một tay ôm Hàn Hàn đang hôn mê, một tay ôm Mặc Tiểu Tịch, trên cổ cô có máu nhỏ xuống, nhìn rất đáng sợ.
Hơi thở của Mặc Tiểu Tịch vô cùng mong manh, cô đau đớn nói không ra lời, cũng mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Tiểu Tịch, không sao rồi, không sao rồi, em đã an toàn, em đừng chết, em mở mắt ra nhìn anh đi, là anh, anh luôn ở bên em, em không sao rồi, chúng ta đi bệnh viện, đừng sợ, không ai có thể làm hại em đâu." Tập Bác Niên liên tục hôn lên mặt cô, khuôn mặt bị thương khiến anh đau lòng đến không thở được, mắt cũng ướt.
Mặc Tiểu Tịch cảm nhận được đôi môi mềm mại của anh trên mặt cô, miệng vết thương giống như không đau nữa, bây giờ có anh bên cạnh cô, lo lắng cho cô, khổ sở vì cô, một chút vậy thôi, đã đủ làm cô cảm thấy hạnh phúc!
Tập Bác Niên cứ như vậy, duy trì một động tác, mãi tới khi đến bệnh viện.
Sau hai tuần, Mặc Tiểu Tịch lại vào phòng cấp cứu một lần nữa, lần này cũng liên quan đến Hàn Hàn.
Tay của Ninh Ngữ Yên bị bắn trúng, lấy viên đạn ra, băng bó kỹ, được đưa đến sở cảnh sát cùng với tiểu Vân, nhốt ở trại tạm giam.
Hàn Hàn bị đánh thuốc mê, sau khi bác sĩ đều trị cho thằng bé, mới tỉnh lại, nếu kéo dài mấy ngày nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vết thương trên cổ Mặc Tiểu Tịch cắt không sâu, không tổn thương đến động mạch, nhưng trên cánh tay bị tra tấn đầy thương tích, lớn nhỏ, sâu cạn không giống nhau, có nhiều vết bầm, đó đều là bị Ninh Ngữ Yên và tiểu Vân đánh.
Tập Bác Niên ngày đêm ở trong bệnh viện chăm sóc cô, sợ Hàn Hàn thấy cô bị thương, thằng bé sẽ sợ hãi, cho nên anh tạm thời dẫn theo người giúp việc trong nhà đến.
Lần sự kiện bắt cóc này, từ lúc xảy ra kết lúc kết thúc, tổng cộng ba ngày, bên ngoài không ai biết, Tập Bác Niên xử lý vô cùng bí mật, anh sợ sau khi đưa đến sự chú ý của truyền thông, chỉ làm sự việc càng hư thêm.
Thiên Dã và Tô Lộ Di đều cho rằng, Mặc Tiểu Tịch bận rộn chăm sóc Hàn Hàn, nên không nhấc điện thoại , không ai nghĩ tới , trong này sẽ xãy ra chuyện đáng sợ như vậy .
Đến bây giờ , bọn họ vẫn không biết , Mặc Tiểu Tịch cũng không muốn khiến người khác lo lắng cho cô , nên kêu Tập Bác Viễn đừng thông báo cho bọn họ .
“ Hôm nay có tốt lên chút nào không ?” Tập Bác Niên đút cháo cho cô , cẩn thận thổi nguội , mới đưa đến miệng cô .
“ Tốt hơn nhiều rồi , miệng vết thương vẫn hơi đau , lần này có thể thoát chết , thật sự là may mắn lớn .” Mặc Tiểu Tịch ăn hết cháo , nở nụ cười nhạt với anh .
“ Ninh Ngữ Yên , sẽ bị khởi tố tội có ý định giết người , đoán chừng phải ngồi tù năm , em yên tâm đi , cô ta sẽ không thể làm chuyện ác nữa .” Sáng sớm Tập Bác Niên nhận được điện thoại của sở cảnh sát , đã lập án.
Mặc Tiểu Tịch nghe anh nói vậy , trong lòng không cảm thấy vui vẻ , mà cảm thấy nặng trĩu : “ Không ngờ, cuối cùng cô ta lại rơi vào kết cục này , thực ra cô ta có rất nhiều lựa chọn .”
“ Ăn đi , đừng suy nghĩ nhiều .” Tập Bác Niên đưa cháo đến bên miệng cô , thực ra Ninh Ngữ Yên biến thành như vậy , anh không ngờ ,anh biết cô ta ác độc , sau năm ba lần tổn thương đến Hàn Hàn , mới hạ quyết tâm ly hôn với cô ta , sau khi chia tay , cô ta vẫn có thể sống cuộc sống của mình , anh cũng không nghĩ cạn tàu ráo máng .
Người thật sự đuổi tận giết tuyệt cô ta , hoàn toàn chính là cô ta .
“ Sau khi xuất hiện , đến nhà họ Tập ở đi , anh và nhà họ Ninh đang chiến tranh, sau này có lẽ còn dữ dội hơn , anh sợ em và Hàn Hàn lại xảy ra chuyện nữa , ở nhà họ Tập anh yên tâm hơn .” Tập Bác Niên nhân cơ hội này đề nghị cô đến nhà họ Tập , anh thật sự rất lo lắng cho bọn họ , thứ hai , anh cũng muốn mượn cơ hội này thuyết phục cô .
Mặc Tiểu Tịch im lặng , đột nhiên không biết nói gì cho phải .
Tập Bác Niên mỉm cười , thái độ này của cô , cũng xem như nhà ngầm đồng ý .
Mấy ngày sau , Mặc Tiểu Tịch có thể xuất viện , Tập Bác Niên không hỏi cô , trực tiếp đưa cô đến nhà họ Tập .
Sau hai năm trở về chỗ này , khiến cho Mặc Tiểu Tịch có cảm giác giống như đang nằm mơ , cô không biết tại sao mình đồng ý đến đây , có lẽ bởi vì Hàn Hàn , có lẽ bởi vì lúc cô bị thương , anh đối xử chân thành làm cho lòng cô có chút dao động , cô không biết , thật sự không biết .
Đến nhà họ Tập , Hàn Hàn đang chơi trên thảm cỏ .
Chuyện này mấy ngày trước , đối với thằng bé , thật sự giống như một giấc ngủ dài .
Nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đến , Hàn Hàn vô cùng vui vẻ : “ Mẹ …khi nào chúng ta đi siêu thị nữa ạ , ba nói hôm đó Hàn Hàn ngủ quên trên ngựa gỗ , vì thế mẹ ôm Hàn Hàn về có phải vậy không ?”
“ Đúng vậy !” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười , nói theo ý của Hàn Hàn : “ Con nha , có lẽ là hôm đó chơi mệt quá , nên mới ngủ thiếp đi .”
“ Lần sau đi , con không bao giờ ngủ nữa , con muốn đi với ba mẹ .” Hàn Hàn thân thiết dựa vào người cô .
Mặc Tiểu Tịch ôm lấy thằng bé : “ Tốt ! Vậy con phải ngoan ngoãn mới có thể , bây giờ mẹ chơi chung với con được không ?” Hàn Hàn không bị ảnh hưởng gì ở vụ bắt cóc , vậy còn gì tốt hơn .
Cuối cùng Hàn Hàn cũng chỉ là một đứa bé hai tuổi , không suy nghĩ nhiều , nghe Mặc Tiểu Tịch muốn chơi với nó , kéo cô lên thảm cỏ chơi tiếp .
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt , không khí cũng rất mát mẻ , đẹp giống như sau sau cơn mưa trời lại sáng .
Ninh Hải Thành biết tin con gái ngồi tù , huyết áp lên cao , trong phút chốc đã sụp đổ , ông ta không ngờ con gái mình sẽ làm như vậy , nếu ông ta biết , ông ta sẽ không đồng ý .
Cô còn trẻ như vậy , sao có thể ngồi tù .
Ông ta tạm thời buông việc chiến tranh với Tập Bác Niên xuống , toàn tâm toàn ý vùi vào chuyện cứu Ninh Ngữ Yên , mời luật sư tốt nhất thưa kiện cho cô ta .
Cho tới bây giờ , sự kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết rõ .
Cho tới bây giờ , sự kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết rõ .
Công việc quay phim của Thiên Dã cũng sắp kết thucs , sau khi nghe tin này , lập tức chạy về , anh thật sự không thể tin , xảy ra chuyện lớn như thế , Mặc Tiểu Tịch lại giữ bí mật .
Anh chạy thẳng từ sân bay đến nhà họ Tập .
Mặc Tiểu Tịch thấy anh đến , trong lòng có chút áy náy , đã từng nói là sẽ chờ anh quay phim trở về : “ Công việc quay phim bên kia đã kết thúc rồi sao ?”
“ Mặc Tiểu Tịch , rốt cuộc em muốn giữ bí mật đến bây giờ ?”
“ Hàn Hàn muốn trở về , cho nên em mới về ở chung với thằng bé một thời gian, em sẽ không ở lại đây luôn .” Mặc Tiểu Tịch tưởng là anh nói chuyện cô đột nhiên chuyển chỗ .
“ Anh đang nói chuyện bị Ninh Ngữ Yên bắt cóc , đã qua một tuần em vẫn không nói với anh , rốt cuộc em có xem anh là bạn trai của em không ?” Thiên Dã rất tức giận , lúc cô sống chết không rõ , anh còn đang yên ổn ngủ ở khách sạn .
Tập Bác Niên đứng ở cửa , nghe bọn họ nói chuyện .