CHƯƠNG
Âm thanh đột ngột vang lên khiến Lý Toàn và Phượng Lăng chết đứng tại chỗ.
Âm thầm đưa Phượng Lăng bảo hộ phía sau, Lý Toàn xoay người lại trả lời, “Chúng ta là người của ngự thiện phòng…”
Khi thấy rõ đối phương là ai, những lời kế tiếp không cách nào thoát ra khỏi miệng.
“Lý tướng quân?” Thanh âm lanh lảnh tiếp tục vang lên.
Phượng Lăng nhận ra âm thanh này, vừa quan sát một chút, quả nhiên là lão thái giám hầu hạ bên cạnh phụ hoàng – Vương công công.
Vương công công cũng đồng thời nhận ra vị thiếu niên tuấn tú đứng sau lưng Lý Toàn, kinh hỷ hô lên, “Tam điện hạ, ngài đã trở về!”
Lời vừa dứt, Vương công công chạy về phía Phượng Lăng, Lý Toàn phút chốc cản lại.
Nếu thân phận đã bại lộ, Phượng Lăng cũng không còn gì phải ngần ngại nữa, y thản nhiên tháo mũ xuống, ngẩng cao đầu nhìn, đôi môi nhếch lên vẽ một nụ cười nhạt, tiếng nói âm trầm, “Không sai, ta đã trở về, Vương công công ngươi có muốn đem chuyện này nói với phụ hoàng ta, hay là gọi cấm vệ quân đến đây bắt ta đi lĩnh thưởng?”
Vương công công kinh hãi vội quỳ sụp xuống, “Tam hoàng tử minh giám, nô tài dù có mười cái mạng cũng không dám mạo phạm ngài.”
“Hừ, không cần phải giả bộ trước mặt ta, nếu ngươi không phải người của hoàng huynh ta, sao hắn còn lưu lại ngươi?” Phượng Lăng lạnh lùng lên tiếng hỏi.
“Nô tài thực sự không phản bội hoàng thượng, đại hoàng tử lưu lại nô tài vì cần người để hầu hạ hoàng thượng, cũng không phải nô tài…”
“Vậy ngươi mau đưa ta đến gặp phụ hoàng!” Phượng Lăng lạnh lùng ra lệnh.
“Cái này…” Vương công công do dự không dám lên tiếng.
“Sao vậy? Từ lúc nào mà ta muốn gặp phụ hoàng cũng phải cần sự đồng ý của ngươi?” Phượng Lăng trầm mặt, “Còn dám nói ngươi không phải người của đại hoàng huynh?”
Vương công công vội vàng giải thích: “Tam hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi, thật sự hoàng thượng long thể bất an, hiện tại không tiện tiếp kiến bất cứ ai.”
“Ngươi nói nghe thật dễ dàng, ngươi không cho ta gặp phụ hoàng, làm sao ta có thể tin ngươi sẽ không đi mật báo cho hoàng huynh biết là ta đang trốn trong cấm cung?” Phượng Lăng nghi ngờ đáp lời.
“Nô tài tuyệt đối không dám, tam hoàng tử, xin người quay về tẩm cung chờ đợi, nô tài đảm bảo sẽ không ai cản trở ngài, chờ thêm vài ngày nữa, tinh thần hoàng thượng tốt lên, lúc đó người đến gặp cũng không muộn.”
Những điều Vương công công nói khiến Phượng Lăng vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, “Những lời ngươi nói là có ý gì, cái gì là không có người ngăn cản ta? Hiện tại không phải ta đang nằm trong tay hoàng huynh hay sao? Nếu như thị vệ phát hiện hành tung của ta, chẳng phải sẽ lập tức thông báo với hắn sau, sau đó lập tức có lệnh bắt ta hay sao?”
Vương công công thở dài, “Tam hoàng tử, có một số việc nô tài không thể nói rõ cho ngài được, nếu ngài muốn biết, ngài có thể tự mình hỏi hoàng thượng, nô tài chỉ có thể đảm bảo đại hoàng tử không lưu lại bất cứ ám vệ hay mệnh lệnh nào trong cung, ngài sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả.”
Càng nghe, Phượng Lăng càng cảm thấy hồ đồ, vậy ra y có thể thuận lợi quay lại hoàng cung là do đại hoàng huynh hạ thủ lưu tình sao?
Không đúng, không có khả năng, nếu thật sự là như vậy thì hoàng huynh sao lại phải giết sứ giả hòa thân, còn giam giữ y với Lý Toàn lại, một mình lặng lẽ hồi cung để làm gì?
Lẽ nào, phụ hoàng cùng hoàng huynh có bí mật không cho y biết?
“Lý Toàn.” Phượng Lăng nhỏ giọng gọi.
“Có mạt tướng.”
Lý Toàn bước đến bên cạnh hắn, hai người thầm nói chuyện với nhau.
“Ngươi thấy những lời tên Vương Công Công kia có thể tin được không?”
“Thần cho rằng tạm thời ta có thể tin tưởng được hắn.”
Phượng Lăng không nghĩ rằng Lý Toàn cư nhiên có thể đưa ra một đáp án như thế, nhưng khoảng thời gian dài ở cùng nhau y đã dần tín nhiệm hắn, cho nên lần này y sẽ nghe theo hắn vậy.
………………….
Trở lại tẩm cung, Phượng Lăng thay một bộ hoa phục phù hợp với thân phận tôn quý của hmình, bạch ngọc quan buộc chặt mái tóc càng tôn thêm vẻ đẹp, thật khiến cho kẻ khác không thể không gật đầu tán thưởng.
Ngự thiện phòng đưa tới một bàn cao lương mỹ vị, nhớ đến lúc trốn trong xe thịt lợn, Phượng Lăng đâm ra ngán ngẩm, y gọi người nhanh chóng dọn thức ăn đi để lại mình nhàn nhã ngồi uống trà, rồi ra hiệu Lý Toàn ngồi xuống bên cạnh.
Cung nhân nhất loạt bị đuổi ra ngoài, như vậy hai người nói chuyện cũng thuận tiện hơn. Phượng Lăng nhấp một ngụm trà, thỏa mãn híp mắt một chút, rồi sau đó mới cùng Lý Toàn bàn chuyện chính sự.
“Ngươi cảm thấy trong này có điều gì dối trá không?”
Điều y đang nói đến, chính là động thái của hoàng huynh, đến bây giờ y vẫn không thể lý giải được, tuy nói tin tức hoàng huynh y làm phản đã bị phong tỏa, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, sau khi liều lĩnh gánh chịu tội danh phản thần tặc tử, vì cái gì đột nhiên bỏ lại tất cả, thân chinh đi Thanh Long quốc?
Hơn nữa, hoàng huynh chắc cũng đã biết y đang lẩn trốn, cũng biết rõ y đã trở về cung, nhưng lại không ngăn cản, làm sao có thể tin là không có ẩn tình trong chuyện này được? Thấy y đột nhiên xuất hiện trong cung, những người khác ngoài cặp mắt hiếu kỳ dò hỏi xem y trở về từ lúc nào thì cũng không có ai ngạc nhiên, hình như hoàng huynh y thực sự không có ý trục xuất y ra khỏi hoàng cung, ngược lại còn giống như lúc nào cũng hoan nghênh y trở về ấy.
Nghi vấn liên tiếp khiến Phượng Lăng bất giác nhíu chặt đôi chân mày.
Lý Toàn cũng như y, “Kỳ thực dọc đường đi thần cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ngoài đám truy binh lúc đầu theo chúng ta ra, về sau thần không phát hiện ai đuổi theo nữa, cho dù chúng có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không sơ xuất để lại dấu vết, thần nghĩ, hoàng tử căn bản muốn chúng ta quay trở lại hoàng cung, đương nhiên, thần cũng hoài nghi việc hoàng tử muốn ngài hồi cung là do có tính toán khác, thế nhưng, theo tình hình hiện tại, trong cung mọi thứ đều hoàn toàn bình thường, nhất thời thần thật sự không thể đoán được nguyên nhân do đâu.”
“Lẽ nào ta lại giống con chuột bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay sao?” Phượng Lăng không hài lòng lên tiếng.
“Có thể… nói không chừng chúng ta có hiểu lầm gì đó.” Lý Toàn do dự nói.
“Hiểu lầm?” Phượng Lăng nghi hoặc nhìn chăm chăm Lý Toàn, “Ngươi muốn nói ta đang hiểu lầm hoàng huynh sao? Ngươi là đang nói, tất cả những gì hoàng huynh làm đều là hiểu lầm?”
Lý Toàn cúi đầu không nói, hắn cũng không biết bản thân mình có phải vì tư tâm mà xét đoán như vậy không? Hắn chỉ nghĩ là việc của đại hoàng tử không đơn giản như bề ngoài, hắn cũng chẳng muốn phản bác làm gì, trong lòng luôn mong muốn đại hoàng tử là vô tội.
“Ta đang nói với ngươi đấy, vì sao lại không trả lời?” Phượng Lăng tức giận gặng hỏi.
Lý Toàn cũng biết lo lắng trong lòng vốn không thể nói ra được, cũng không ngờ hành động nhỏ này lại có thể khiến Phượng Lăng tức giận như thế, hắn hướng Phượng Lăng biện giải, “Tam hoàng tử bớt giận, thần chỉ luận theo tình huống để suy xét sự việc thôi, xem trong chuyện của hoàng tử có điều gì nghi vấn hay không?”
Phượng Lăng vừa nghe, lòng không hiểu sao lại bừng bừng nổi giận, vỗ bàn một cái, “Ngươi đến tột cùng là theo ai hả? Ngươi là người của ta, cư nhiên lại trước mặt ta nói giúp cho nghịch thần tặc tử kia, có phải ngươi cho rằng đã cứu ta thì ta sẽ không chém đầu ngươi phải không?”
“Thần không dám!” Lý Toàn bối rối lui lại quỳ xuống tại chỗ.
Mỗi lần y nổi giận, Lý Toàn đều làm thế, Phượng Lăng cứ nhìn thấy là lại thấy phiền, tách trà đang cầm trên tay không kìm được mà hất văng ra ngoài, nước thấm ướt toàn bộ vạt áo Lý Toàn.
Lý Toàn quỳ gối tại chỗ, động cũng không động, nói cũng không nói, hắn như pho tượng gỗ hứng hết mọi phẫn nộ của Phượng Lăng.
Một cung nữ nghe thấy tiếng đổ vỡ, vội vã chạy vào, thấy khuôn mặt âm trầm của Phượng Lăng liền tự giác dừng chân lại.
“Ngươi lui ra ngoài đi.” Phượng Lăng đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Toàn rồi nói.
Lý Toàn vẫn cúi đầu, chậm rãi thối lui đến cửa, thở dài rồi bước ra ngoài.
Vài cung nữ thu dọn mảnh vỡ trước mặt Phượng Lăng, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Phượng Lăng tâm tình bất định, đi tới chỗ thay y phục lúc nãy, thấy bộ y phục vẫn còn chưa được mang đi, lòng không khỏi tức giận, “Sao còn để mấy thứ này ở đây? Mau ném đi cho ta.”
“Vâng.”
Một cung nữ vội vàng chạy tới lấy đi, đột nhiên một chiếc trâm cài tóc rơi ra từ bộ y phục, cung nữ không dám nhìn vội vội vàng vàng nhặt lên đặt phía trên bộ y phục.
Nàng vừa định ra ngoài lại chợt nghe tiếng Phượng Lăng gọi, “Đưa trâm cài tóc đó cho ta.”
Cung nữ hai tay trình lên chiếc trâm cài, Phượng Lăng cầm lấy rồi phất tay cho nàng lui xuống, bản thân thì cầm chiếc trâm, ngắm nhìn nửa ngày trời, cuối cùng cất vào trong tay áo.