CHƯƠNG
Sáng sớm hôm sau, trong thành đổ một trận tuyết lớn, trước khi ra ngoài, Lý Toàn dặn dò tiểu nhị mang cho Phượng Lăng thêm một cái lò sưởi. Khi quay về, đập vào mắt hắn là vị tam hoàng tử đang quấn một cái chăn bông, cả người co lại thành một cục bông tròn vo, ngồi bên cạnh lò sưởi nhàn nhã ăn cháo.
Phượng Lăng nhìn thấy Lý Toàn tiến đến, mi mắt không buồn động, vốn dĩ y là kẻ cực kỳ quan tâm đến hình tượng bản thân khi đối diện với người khác, nếu là trước đây, bộ dạng này tuyệt đối sẽ không cho bất cứ ai nhìn thấy, bất quá lúc này, tên Lý Toàn đó đã nhìn thấy cả cái bộ dạng mất mặt đến cực điểm của y rồi, nên chẳng cần thiết phải tốn công sức kiêng kỵ làm gì nữa.
“Tam công tử, ta nghe được một tin tức mới.” Lý Toàn bước đến bên cạnh y, vừa cúi đầu, liền trông thấy một đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra từ trong chăn, trong đầu bất chợt dâng lên ý niệm muốn đi giày vào giúp y. {Sao mà anh này lúa thế không biết ^^~}
“Nói đi.” Phượng Lăng miễn cưỡng lên tiếng, bộ dạng không chút hào hứng.
Chẳng hiểu tại sao Lý Toàn nhìn bộ dạng này của y lại cảm thấy rất vừa mắt, hắn thậm chí còn muốn vươn tay ra xoa nhẹ đầu y một cái như lúc ở sơn động, bất quá, suy xét lại thì những người thông minh đều biết Phượng Lăng này không phải là Phượng Lăng ở trong sơn động ngày đó, Phượng Lăng lúc đó giống một con mèo nhỏ đáng yêu, nhưng Phượng Lăng của hiện tại lại chính là một tiểu lang, nếu động đến y không chừng còn bị y cắn cho một phát.
Lý Toàn nhất thời kịp kìm cương bên bờ vực thẳm, phục mệnh nói: “Theo thuộc hạ dò xét được, lão gia có vẻ như đang lâm trọng bệnh, gia sự lúc này điều do đại công tử định đoạt.”
“Ghê tởm, ta biết mà.” Phượng Lăng phẫn hận cắn môi dưới.
Kỳ thực hai người bọn họ đã sớm hình dung được tình hình trong cung, chỉ là một người thì muốn việc này không phải là sự thật, một người khác thì chỉ mong tất cả mọi việc chỉ là một sự hiểu lầm, chính vì thế mới đi tra xét lại tình hình một lần nữa, bây giờ thì việc đại hoàng tử dấy binh làm phản gần như đã xác thực.
Lý Toàn không khỏi ngẩn ngơ, xưa nay hắn vốn rất kính trọng Phượng Quân, hắn hy vọng một ngày nào đó có thể cùng Phượng Quân kề vai cùng chiến đấu, thật không ngờ Phượng Quân lại làm hắn thất vọng như vậy.
Lúc trước theo Phượng Quân đi hòa thân, hắn đã tìm mọi cách bắt chuyện với y, chí hướng của Phượng Quân lúc đó thật sự khiến Lý Toàn bội phục, hắn thực sự tiếc nuối khi người kia không có cơ hội trở thành quân chủ, ngày hôm nay việc ngoài ý muốn lại xảy ra, một người luôn tuân thủ trung hiếu nghĩa lễ như hắn không thể nào chấp nhận loại chuyện đại nghịch bất đạo của Phượng Quân được, tuy vậy trong thâm tâm hắn đến giờ vẫn còn hảo cảm với Phượng Quân, chính vì thế rất thường xuyên rơi vào mâu thuẫn.
Bất quá vào lúc này, việc Phượng Quân làm phản đã không thể nào thay đổi được nữa, việc duy nhất hắn làm được là bảo vệ thật tốt cho tam hoàng tử, cho dù việc này sẽ khiến hắn trở thành địch nhân của Phượng Quân, nhưng hắn tuyệt không hối hận.
Mắt nhìn thấy Phượng Lăng lúc này đang tức giận đến mức muốn đập vỡ tất cả đồ đạc, Lý Toàn trấn an nói: “Tam công tử, đợi một chút, đừng sốt ruột.”
“Cái gì mà đợi một chút, đừng sốt ruột, ngay cả phụ hoàng còn không có cách nào, ta còn có thể làm được gì đây? Ta có thể làm cái gì đây?” Phượng Lăng căm hận cắn môi, lớn tiếng hỏi.
Không nghe được câu trả lời, Phượng Lăng càng thêm lửa giận công tâm, như muốn trút toàn bộ oán giận lên con người trước mặt, y lớn tiếng quát: “Đều tại ngươi vô dụng, hại ta gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, một đại tướng quân như ngươi chẳng lẽ chưa từng nhận ra chuyện này hay sao? Phụ hoàng dưỡng ngươi có ích lợi gì? Ta còn lưu lại thứ vô dụng như ngươi làm gì chứ?”
“Là thần sơ suất.” Lý Toàn vội vàng quỳ xuống nhận tội.
Nếu không phải trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của bát cháo vừa rồi bị mình hất đổ, y thật sự muốn nhảy dựng lên đánh Lý Toàn một cái.
Cái loại người nói không đến nơi đến chốn này khiến y không thể không tức giận.
“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Phượng Lăng chỉ ra cửa lớn tiếng nói.
“…Vâng!”
Thở dài, Lý Toàn yên lặng rời khỏi gian phòng, vừa mới đóng cửa lại, tiếng đổ vỡ rất lớn từ trong phòng ngay lập tức truyền ra, tiểu nhị nghe thấy liền lên nói với Lý Toàn là những khách nhân ở bên dưới đang rất tức giận.
Nhìn cửa phòng một hồi, Lý Toàn hoàn toàn bất lực với tình huống này, tiểu nhị nghe thấy người bên trong có lẽ đang phát tiết dữ dội cũng không dám vào quấy rầy. Nhìn tiểu nhị cũng biết là hắn đang rất khó xử, dúi tay đưa cho hắn một thỏi ngân lượng, tên tiểu nhị nhất thời ủ rũ rời đi.
Phượng Lăng cáu kỉnh cả một buổi sáng, nếu không phải y bất cẩn làm vỡ lò sưởi, lạnh đến không chịu đựng nổi, thì y cũng chưa lên tiếng gọi Lý Toàn đang canh giữ bên ngoài vào đâu.
Lý Toàn chuẩn bị tốt tâm lý mới dám mở cửa phòng bước vào, bên trong là một đống hỗn độn không biết diễn tả thế nào, gọi tiểu nhị đến thu dọn gian phòng, tiểu nhị nhìn cảnh vật cũng bị dọa một trận choáng váng.
“Công tử, ngài đây là…?”
Tiểu nhị nhìn xung quanh một hồi rồi mở miệng nói, Phượng Lăng nhíu mày cũng không nói gì, Lý Toàn lại sợ y giận chó đánh mèo, vội vàng bảo tiểu nhị mang một cái lò sưởi mới lên.
Phượng Lăng trên người chỉ choàng một cái áo khoát đơn bạc, nhất thời lạnh run lên vì không khí bên ngoài, chiếc chăn bông ấm áp lúc đầu giờ dính đầy cháo bẩn nằm trên mặt đất, không có khả năng nhặt lên khoát tạm. Thật ra trên giường còn một chiếc chăn nữa, nhưng y sợ lạnh, lại không muốn đi chân trần, vừa lúc Lý Toàn đi đến trước mặt, y ra lệnh. “Ta muốn lên giường ngồi.”
Lý Toàn khom lưng ôm lấy Phượng Lăng, đi ba bước bế y lên giường.
Vừa ngồi xuống giường, Phượng Lăng lập tức lấy chăn quấn lên người thành một cục tròn vo, thế nhưng chiếc chăn quá ngắn, không thể nào quấn hết toàn thân, nếu không lộ đầu thì sẽ lộ chân.
Lý Toàn không thể đứng nhìn nữa, nhẹ nhàng nói: “Ta mang tất vào cho ngài được không?”
Phượng Lăng chần chừ một lúc, sau đó lãnh đạm gật đầu.
Mang tất tới, Lý Toàn quỳ một gối xuống bên giường, hắn đặt chân Phượng Lăng lên đùi, nhẹ nhàng đi tất vào cho y, xong hắn đặt chân y xuống, không hề nghĩ tới y lại không chịu nhúc nhích.
“Để ta ủ chân một chút, ngươi cứ như vậy đừng nhúc nhích.”
“…..”
Không cách nào cự tuyệt, Lý Toàn cười khổ, tiếp tục đi tất vào chân kia cho Phượng Lăng.
Căn bản vốn không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, chỉ biết là khi Lý Toàn đứng lên, thì hai chân hắn đã tê đến đứng không vững, Phượng Lăng thấy thế cười mỉa, châm biếm y một hồi.
Chi phí ở đại khách này thật kinh người, ở đó được ba ngày, Lý Toàn cùng Phượng Lăng rời khỏi tiểu thành. Càng đi về phương bắc, tuyết lại càng lớn hơn, khí trời tự nhiên cũng lạnh hơn rất nhiều. Lý Toàn vốn tận lực tiết kiệm nhưng cũng bắt buộc phải mua cho Phượng Lăng một tấm áo khoác lông cừu, giúp cho y thoải mái vượt qua khỏi mùa đông này.
Hắn dự định đưa Phượng Lăng vào hoàng thành trước, sau đó tìm cơ hội lẻn vào trong cung, chỉ cần hoàng thượng bình an vô sự, như vậy mọi việc điều có hy vọng.
Điều này không chỉ là hy vọng của Lý Toàn, mà còn là động lực để chống đỡ của Phượng Lăng.
Lo lắng trên đường đi có mai phục, họ lựa chọn những con đường nhỏ để đi, đôi lúc không cách nào khác phải đi vào đường chính.
Chạng vạng ngày hôm đó, bởi vì không kịp vào trấn tá túc, họ đành nghỉ chân trong rừng, Lý Toàn bắt hai con thỏ, đơn giản xử lý rồi nướng lên.
Phượng Lăng không thích chờ đợi chút nào, y phân phó Lý Toàn sau khi nướng xong thì mang vào xe ngựa cho y ăn.
Hôm nay là ngày trăng tròn, rời nhà tính đến nay đã được một tháng, mà hắn một phong thư cũng chưa gửi về, chẳng biết mẫu thân lo lắng cho hắn đến mức nào, Lý Toàn thẫn thờ suy nghĩ. Trong triều xảy ra binh biến, không biết mẫu thân có bị liên lụy hay không, hắn không khỏi cảm thấy bất an.
Lý gia các đời đều là trung lương, là những người vì dân vì nước, hiện nay trong nhà ngoài hắn chỉ còn mẫu thân không hiểu gì về chính sự, hôm nay là ngày đại thọ của người, hắn là nhi tử mà đến một phong thư bình an cũng không gửi về, thật là hổ thẹn.
Ngọn lửa chợt bùng lên một chút, Lý Toàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn cầm xâu thịt thỏ đảo qua đảo lại vài lần, mãi đến khi cả con thỏ biến thành màu vàng kim mới thôi.
“Tam công tử, thịt thỏ có thể ăn được rồi.”
Phượng Lăng vén rèm lên, nhìn chằm chằm vào con thỏ trong tay Lý Toàn, khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét. “Lại thỏ, mấy ngày nay ngày nào ngươi cũng cho ta ăn thịt thỏ, ta thật không chịu nổi rồi, ăn nữa ta sẽ nôn mất!”
Lý Toàn bối rối: “Trong rừng chỉ có cái này là có thể ăn được, ngài cố ăn một chút đi.”
Phượng Lăng nhăn nhó cầm lấy cái đùi thỏ lên cắn một miếng, mặt chẳng chút biểu tình, nhai nuốt trệu trạo một lúc, y mới chủ động quay sang nói với Lý Toàn: “Ngươi vừa nhìn ánh trăng vừa suy nghĩ cái gì mà khuôn mặt ngây ngốc ra thế?”