CHƯƠNG
Lý Toàn cứ cách ngày lại tiến cung, nhưng hắn vẫn chưa có cách nào gặp được Phượng Lăng, bởi vì tình hình chiến sự khẩn trương, hoàng thượng triệu tập các vị trọng thần tới ngự thư phòng thương thảo đối sách, cả hắn cũng phải đi theo, những chuyện riêng tư thế là đơn giản bị hắn bỏ qua không quản.
Buổi sáng ngày hôm đó, hắn vẫn tiến cung như thông lệ, thẳng đến khuya mới rời khỏi ngự thư phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đến chỉ có mỗi ánh trăng mờ mờ ảo ảo, khắp bầu trời tuyết bay lất phất, nghĩ đến giờ này có lẽ Phượng Lăng đã lên giường ngủ nên hắn cũng không muốn quấy rầy, một mạch đi thẳng về phủ.
Liên tiếp mấy ngày sau, chiến sự đã đến thời khắc mấu chốt, Lý Toàn canh giữ ở bên người Phượng Vũ một tấc cũng không rời, mỗi khi có tin tức truyền tới, bất luận xấu hay tốt, vẻ mặt ngưng trọng của Phượng Vũ cũng chưa từng giảm bớt nửa phần.
Chiến sự đã kéo dài đến ngày thứ hai mươi chín, gần một tháng rồi, Phượng Vũ đã thức trắng mấy ngày nay, nóng lòng chờ tin tức từ tiền phương chuyển về, nhìn vẻ mặt của Phượng Vũ, cũng có thể đoán được y đang rất mệt mỏi, có lẽ đã đến cực hạn, Vương công công nhiều lần cầu xin hoàng thượng về cung nghỉ ngơi nhưng y vẫn cố chấp chờ đợi.
Cuối cùng, bọn họ cũng đợi được đến ngày tin chiến thắng kích động nhân tâm về tới kinh thành, nhưng mà Lý Toàn còn chưa kịp chúc mừng, thì tin dữ từ trời giáng xuống, trong trận chiến cuối cùng, đại hoàng tử rơi xuống vực sâu, đến nay sinh tử chưa rõ.
Phượng Vũ lảo đảo ngã ngồi trên long ỷ, Lý Toàn nhanh chóng đưa tay muốn đỡ y dậy, nhưng Phượng Vũ lại khoát tay ý nói không cần.
“Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.” Quân chủ của bọn họ giằng co nhiều ngày như thế cũng không lộ ra một chút mệt mỏi, giờ đây lại như diều đứt dây, có cảm giác như không thể duy trì được nữa.
Lý Toàn ra khỏi ngự thư phòng, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, dương quang chiếu sáng khắp nơi, bầu trời xanh biếc một mảnh, thuần khiết vô cùng, thế nhưng trong lòng hắn giờ đây lại tràn đầy tiếc hận cùng thống khổ.
Tướng sĩ chiến thắng trở về, theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc ban thưởng chúc mừng. Ngày hôm đó, Lý Toàn vừa vào cung đã gặp được Phượng Lăng, lúc này mới phát giác bản thân còn chưa đến bồi tội với y.
“Lý Toàn tham kiến tam hoàng tử.”
Lý Toàn chậm rãi hành lễ với Phượng Lăng, thế nhưng đối phương lại dường như không thấy, ngạo mạn bước ngang qua người hắn, ngay cả một câu ‘miễn lễ’ cũng không thèm nói.
Xem ra lần này tam hoàng tử quyết tâm không tha thứ cho hắn rồi, Lý Toàn không khỏi cười khổ.
Đợi Phượng Lăng đi được một đoạn, lúc này hắn mới đứng dậy theo sau Phượng Lăng đến nơi tổ chức tiệc.
Khi đi ngang qua ngự hoa viên, Lý Toàn nhìn thấy Phượng Vũ, hoàng thượng một thân hồng y chói lọi một mình đứng giữa tuyết trắng, mỹ lệ lới mức không thứ gì có thể sánh được.
Lý Toàn để ý thấy hoàng thượng đang chăm chú nhìn gốc mai thanh tịch bên hồ.
Nghe thấy tiếng Phượng Lăng gọi lớn, Phượng Vũ thu hồi ánh mắt, cho tới lúc này, khuôn mặt nghiêm nghị của quân vương lại lộ ra một vẻ mệt mỏi tiều tụy không che giấu được.
Là đang lo lắng cho đại hoàng tử sao? Lý Toàn âm thầm suy đoán rồi tiến lên hành lễ.
Phượng Vũ thấy hắn, lặng lẽ giấu đi vẻ trầm ngâm của mình: “Lý Toàn, trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ mới.”
“Vi thân xin tuân theo sự phân phó của hoàng thượng.”
“Thay trẫm tìm Phượng Quân.” Y dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Tuân chỉ.” Lý Toàn không nén được kích động, hắn chờ đợi hoàng thượng giao phó nhiệm vụ này đã lâu, lần này hắn thập phần nguyện ý, hắn không tin Phượng Quân đã chết, nếu như vẫn còn một tia hy vọng, hắn đương nhiên sẽ không thoái thác.
Ngay từ lúc yến hội bắt đầu, Lý Toàn lần lượt kính rượu các vị tướng sỹ trở về từ tiền tuyến, sau khi tiếng nhạc vang lên, hắn cũng không còn lòng dạ nào để thưởng thức, trong lòng tính toán việc xuất phát tìm kiếm hoàng tử Phượng Quân.
“Lý tướng quân.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lý Toàn ngẩng đầu lên, nhất thời có chút kinh hãi nhìn người đang đứng trước mặt.
Phượng Lăng ung dung ngồi xuống bên cạnh Lý Toàn, điều này càng làm Lý Toàn cảm thấy kinh ngạc vô cùng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lăng cư nhiên lại tràn ngập tiếu ý.
“Tam hoàng tử…” Lý Toàn vội vã đứng lên.
“Ngồi xuống, ngồi xuống.” Phượng Lăng vỗ vỗ vai hắn, quỷ dị lên tiếng, “Không cần hành lễ.”
“…Tuân chỉ.” Lý Toàn cẩn thận ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Phượng Lăng.
Phượng Lăng tự rót cho mình một chén rượu, “Phụ hoàng phái ngươi đi tìm hoàng huynh, đây cũng là tâm nguyện trong lòng ngươi đúng không?”
Giọng điệu Phượng Lăng hoàn toàn khẳng định, phương thức lại có vẻ là câu hỏi, Lý Toàn không biết nên làm thế nào đành lựa chọn im lặng.
“Ta vẫn ở bên kia nhìn ngươi, ngươi không phát hiện ra sao?” Phượng Lăng chỉ chỉ về phía đối diện.
“Là thần sơ ý.” Lý Toàn cẩn thận đáp lời.
Phượng Lăng cười cười một chút, cũng không giống là đang cười nhạt, “Ngươi vốn không phải là vô ý, chỉ là đang quá… vui mừng mà thôi.”
“Thần có thể phân ưu cho hoàng thượng, dĩ nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Ta lại thấy không chỉ đơn giản như thế.” Phượng Lăng nhấp một ngụm rượu rồi nói, “Nếu ngươi có thể tìm được hoàng huynh, về sau ngươi chính là một đại công thần của hoàng huynh rồi.”
“Thần chưa từng có ý niệm này trong đầu.” Lý Toàn có chút buồn bực, hắn thật không cam lòng, hắn không rõ vì sao Phượng Lăng lại dùng những lời lẽ ác ý như vậy phỏng đoán tâm tư của hắn, nếu lúc trước bản thân hắn từng đắc tội với Phượng Lăng, thân là hoàng tử, Phượng Lăng hoàn toàn có thể trách phạt hắn, thế nhưng kiểu nói chuyện khiêu khích châm chọc này khiến hắn thực không thể thích ứng được.
Phượng Lăng hừ lạnh một tiếng, châm chọc lại, “Nếu như ngươi không suy nghĩ như thế, vậy thì ngươi đi tìm hắn trở về làm gì?”
“Đại hoàng tử cho đến nay sinh tử chưa rõ, thần là thần tử, cũng nên thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm người.”
“Ta thật ra muốn hắn vĩnh viễn không thể quay lại.”
Trong lòng Phượng Lăng thực sự rất khó chịu, hiện nay Phượng Quân còn chưa trở về, tâm mọi người lại điều dành hết cho hắn, nếu sau này Phượng Quân thật sự trở về rồi, y không hiểu bản thân còn một chút địa vị nào nữa hay không, mà điều khiến y để tâm nhất lại là cái nhìn của Lý Toàn, người này nhiều ngày nay chưa đến thỉnh tội với y, chuyện đó cũng không đáng nói đi, ngày hôm nay gặp mặt còn dám dùng vẻ mặt đó để nhìn y, cho rằng y không phát hiện người nào đó vừa đi theo sau lại vừa len lén thở dài sao? Cho tới khi gặp phụ hoàng, nhận được mệnh lệnh, vẻ mặt của y cư nhiên lại vô cùng vui vẻ, lại càng không hề quan tâm đến sự tồn tại của y nữa, những hành vi bất kính như vậy, y tuyệt đối không thể tha thứ được.
“Ngài…” Lý Toàn vì sự tùy hứng của Phượng Lăng mà toát mồ hôi lạnh, rất sợ người khác nghe thấy sẽ nảy sinh ý đồ xấu với Phượng Lăng.
Phượng Lăng cũng biết rõ những lời này tuyệt không thể để người thứ ba nghe thấy, cũng không biết vì sao, thấy Lý Toàn coi y như người ngoài, y thật sự chịu không nổi, thầm nghĩ phải tìm cách nào chế nhạo đối phương một phen để trút hết oán giận trong lòng.
Lặng yên chốc lát, Phượng Lăng lúc này mới mở miệng, thấp giọng nói, “Ta hỏi ngươi một việc, ngươi phải thành thật trả lời ta.”
“Thần tuyệt đối không dám lừa dối ngài.” Tuy rằng không biết Phượng Lăng muốn hỏi điều gì, nhưng Lý Toàn vẫn không do dự mà cam đoan.
“Ngươi thực sự không đi không được sao?” Phượng Lăng nhìn thẳng vào Lý Toàn hỏi.
Dưới ánh mắt của y, Lý Toàn thật sự không cách nào mở miệng, bởi vì ánh mắt của y giờ đây tràn ngập mong đợi, hy vọng cùng một vẻ mặt phức tạp chờ nghe đáp án.
Vì sao Lý Toàn lại có cảm giác nếu nói thẳng ra sẽ xúc phạm đến Phượng Lăng vậy nhỉ?
Ý nghĩ đó chợt thoáng qua trong đầu Lý Toàn, nhưng hắn lại cảm thấy việc đó rất hoang đường, một tiểu tốt nhỏ như hắn làm sao lại có sức ảnh hưởng đến tam hoàng tử cao cao tại thượng kia được, thực sự là bị lú lẫn rồi.
Cố gắng quên đi cảm giác cổ quái trong lòng, Lý Toàn quyết định thú thật, “Thần đã nhận lệnh, dĩ nhiên không thể không đi.”
Phượng Lăng biến sắc, vẻ mặt ôn hòa giả tạo biến mất không dấu vết, đôi mắt to trừng Lý Toàn, một chữ cũng không nói.
Lý Toàn muốn giải thích để trấn an y, lại không biết mình rốt cuộc nên giải thích thế nào, ngây ngốc nửa ngày trời, chỉ tới khi Phượng Lăng đứng dậy định rời đi thì hắn mới hoàn hồn kêu lên: “Tam hoàng tử…”
Phượng Lăng bỗng nhiên rời khỏi bữa tiệc, tay áo dài rộng vô tình quét qua ly rượu, khiến cho ly rượu đổ hết vào người Lý Toàn, thế nhưng y không quay đầu lại, cứ ngẩng đầu mà trở về chỗ ngồi.
Lúc này, Lý Toàn không kìm được mà nhớ lại lúc Phượng Lăng khóc trong lòng hắn, hai người họ dựa sát vào nhau, rõ ràng mới xảy ra cách đây không lâu, Lý Toàn vô cùng hoài niệm khoảnh khắc đó, có điều, hắn biết những cơ hội như vậy sẽ không còn nữa.
Nâng ly rượu lên uống một ngụm, Lý Toàn chợt phát hiện trong rượu có thêm một vị sầu khổ không nói được nên lời.
Việc tìm kiếm bất quá cũng không thể chậm trễ, hai ngày sau, Lý Toàn dẫn theo vài người bắt đầu xuất phát, trước khi lên đường, hoàng thượng triệu kiến hắn, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi tới trước mặt hắn, chậm rãi vỗ vỗ bờ vai hắn.
Đây là tín nhiệm, cũng là giao phó.
Lý Toàn ôm quyền nói, “Hoàng thượng, thần nhất định sẽ mang tin tốt lành trở về.”