Đoạt Tử

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cherish Wang

Beta: Rika

Lúc Lâm Diễm từ bên ngoài gấp gáp trở về, trong lòng ít nhiều còn có chút dự cảm. Trước lúc về cô điện thoại hỏi Nhan Thư Đông là ai tới, Nhan Thư Đông một mực trả lời: “Là vài người rất đáng ghét.”

Lâm Diễm trở lại công ty, đẩy cửa thủy tinh của văn phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy bên trong đang ngồi trên sô pha là người nhà họ Giang, Giang Vũ, Ngu Cảnh Trưởng, Giang Nham. Lúc cô đi vào, ba đôi mắt đồng loạt nhìn thẳng về phía cô.

Lâm Diễm cảm giác ánh mắt như vậy thật nặng nề, quay đầu nhìn về phía trên ghế xoay là Nhan Thư Đông, tiểu tử kia hất cằm chỉ tay một cái sau đó nâng nâng cằm nói với Lâm Diễm: “Mẹ, là mấy người bọn họ đấy, một người xưng là cậu, còn người kia…”

Lâm Diễm theo tay Nhan Thư Đông chỉ nhìn về phía Giang Nham, Giang Nham đứng lên: “Lâm… chị…”

Lâm Diễm giật giật khóe miệng, một mực chào hỏi: “Giang thiếu, Ngu Cảnh Trưởng, Giang tiên sinh.”

Ngu Cảnh Trưởng vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Diễm, tay phải gắt gao nắm lấy tay chồng, gian nan mở miệng nói: “Tiểu Diễm, đợi lát nữa cùng đi ăn bữa cơm, được không?”

Lâm Diễm lấy từ trong ngăn kéo ra một ít lá trà, sau đó bày ba ly trà: “Ngài có chuyện gì sao?”

“Xem ra là bọn họ tới muốn gây chuyện.” Nhan Thư Đông phán một câu, sau đó hai tay ôm ngực mở miệng nói “Có phải thiếu nợ bọn họ không, nếu thiếu thì nhanh chóng trả để cho bọn họ đi, con không thích bọn họ.”

Lâm Diễm giả vờ tức giận, nhẹ giọng trách cứ Nhan Thư Đông một câu: “Đông Đông không cho phép vô lễ như vậy.”

Nhan Thư Đông bị Lâm Diễm phê bình rất khó chịu, nâng cằm nhìn người nhà họ Giang, tức giận nói với Lâm Diễm: “Chẳng lẽ là đến vay tiền , nhưng mẹ nghèo như vậy …”

Lâm Diễm nghĩ nghĩ: “Đông Đông, con đi ra ngoài trước đi, mẹ và các chú các dì nói chuyện.”

Nhan Thư Đông cau mày nhìn Lâm Diễm, lúc sau vẫn đành nhảy từ ghế trên nhảy xuống, trước khi nói với cô: “Đừng để bị bọn họ lừa, bọn họ là người bên phía Trương Mộ Mộ.”

Thật sự là một tên tiểu yêu.

Nhan Thư Đông đi ra khỏi văn phòng, Lâm Diễm đóng cửa lại, xoay người xin lỗi: “Lời Đông Đông là lời trẻ con nói, ngài đừng để ý.”

Sau khi Nhan Thư Đông rời đi, Ngu Cảnh Trưởng thân thể lay động từ sô pha đứng lên, Giang Nham đứng lên đỡ lấy mẹ mình, nói với Lâm Diễm: “Diễm Diễm, còn nhớ lần trước em từng nói với chị em có một người chị gái không?”

Lâm Diễm đem trà ngon đưa cho bọn họ, mở miệng: “Nhớ.”

“Hẳn chính là chị rồi…” Giang Nham đột nhiên nghẹn ngào thốt lên, “Không, không phải hẳn là, là nhất định.”

“Mọi người chắc là tìm lầm rồi , cha mẹ tôi họ Lâm, chỉ là đều đã qua đời.” Lâm Diễm nói.

“Còn người thân nào không?” Giang Vũ đột nhiên hỏi.

Lâm Diễm lắc đầu: “Trên còn có bà nội, nhưng đã sớm qua đời lúc tôi mười tuổi rồi.”

Ngữ khí Lâm Diễm bình thường thản nhiên, thần sắc trên mặt cô càng có vẻ nhạt nhẽo, chỉ nói mấy câu ít ỏi lại khiến cho người nhà họ Giang biểu tình ngưng trọng.

“Sau đó thì sao?” Ngu Cảnh Trưởng run giọng hỏi.

“Nguời thân đều không còn, được hai vị phụ mẫu Nhan gia nuôi dưỡng , sau đó họ cũng gặp chuyện không may, tôi cũng học đại học , sau rồi đi làm…” Lâm Diễm không tiếp tục nói nữa, bởi vì có một số việc không cần phải nói nữa.

Đầu hạ sau giữa trưa bắt đầu trở nên nóng bức, tuy rằng văn phòng Lâm Diễm có rèm cửa sổ che nắng che vẫn không ngăn được ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài, không khí ở đây có một luồng như là khí nóng từ nhà xưởng cuồn cuộn bốc lên.

Ngu Cảnh Trưởng đã sắp không ổn, nói không nên lời, kinh ngạc nhìn Lâm Diễm, Giang Nham mang tài liệu đưa cho Lâm Diễm: “Có một người đột nhiên gửi nó tới đây cho nhà họ Giang, sau đó mọi người theo tài liệu được cung cấp tra xét lại tài liệu năm đó, năm đó thật sự như chị nói là được cha mẹ Lâm gia cha đưa đi rồi.”

Lâm Diễm từ khi có trí nhớ tới nay vẫn bị nói là nhặt được, nghe đến quen tai lắm rồi, sau này trưởng thành lớn lên, vấn đề này càng ngày càng không quan trọng nữa, ngược lại tuổi càng lớn sự tình liền càng cụ thể , cho dù cô thật sự là do nhặt được , nhưng chuyện này cũng không phải một chuyện đáng để suy đi nghĩ lại, bởi vì việc này chứng tỏ rằng cô sinh ra đã bị vứt bỏ, chuyện phiền chán đã nhiều như vậy , làm gì còn muốn nghĩ thêm vấn đề này?

“Vậy sao? Chuyện đó thật sự là là ngoài ý muốn.” Lâm Diễm nói: “Nhưng mà đã cảm thấy có thể là một chuyện ngoài ý muốn, trên thế giới này sao mà có chuyện khéo thế.”

“Chị!” Giang Nham nóng nảy, thốt ra một tiếng chị, “Xem phần tư liệu ở mặt sau, mặt trên có kết quả xét nghiệm ADN, chúng ta là trăm phần trăm là chị em ruột…”

Lâm Diễm mở tư liệu, bên trong quả nhiên có một tờ giấy xét nghiệm, cô đột nhiên nhớ ra đã lâu trước kia Nhan Tầm Châu lấy trên đầu cô một sợi tóc bạc, có một số việc chân tướng đã rõ ràng , còn sót lại một chút dịu dàng cũng biến mất hầu như không còn nữa.

“Chính là con gái, Thanh Uyển…” Ngu Cảnh Trưởng thấp giọng khóc nức, Giang Vũ bên cạnh ôm vợ vào trong lòng, vỗ vỗ phía sau lưng để cho bà khống chế cảm xúc.

Lâm Diễm vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, khả năng tối hôm qua làm tiêu hao của cô quá nhiều cảm xúc, hôm nay đối mặt với người nhà họ Giang, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cuộc sống luôn luôn tồn tại rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, không lâu trước kia cô còn cùng Nghiêm Kha thảo luận cái gọi là xuất thân khác biệt, nhưng xuất thân tốt không đảm bảo được cả đời an khang, nếu bởi vì cô là con gái nhà họ Giang, ngược lại cô phải gặp nhiều tai hoạ, đối với cô vận mệnh an bài như vậy nào có phải niềm vui sướng bất ngờ gì?

Tựa như Nghiêm Kha nói , có người vừa ra sinh đã phải chịu oan trái, cô có thiếu nợ ai đâu, vì sao nhiều người như vậy đều tìm cô gây oán.

“Bây giờ làm giả gì đó nhiều lắm, đừng nói là một tờ ADN .” Lâm Diễm ngồi xuống trước mặt bọn họ, ly trà xanh mới tỏa hương thanh nhã, cô mở miệng tiếp tục nói: “Bởi vì sự việc trọng đại, tôi cảm thấy mọi người chắc hẳn vẫn nên điều tra cẩn thận một chút, bây giờ mọi người vội vàng nhận con gái, cuối cùng lại phát hiện căn bản không phải là con gái mình thì khác gì bị kẻ có tâm lợi dụng, đến lúc đó việc này tính lên đầu ai?”

“Uyển Uyển, con oán mẹ đúng không…” Ngu Cảnh khóc ròng, không thể kiềm chế bản thân, vội vàng giải thích với Lâm Diễm: “Uyển Uyển, nếu không tin mẹ nói, mẹ hỏi, ngực con có phải có một vết bớt màu đỏ hay không?”

Lâm Diễm trở nên trầm mặc.

Giang Nham nhịn không được mở miệng: “Chuyện này cần gì phải hỏi, chẳng lẽ mọi người không thấy là chị bề ngoài rất giống con sao? Lúc không rõ như thế nào lại thấy hợp ý như vậy, nguyên lai cô ấy chính là chị, chuyện này còn có thể không hợp lý sao?”

Giang Nham quay đầu tiếp tục nói: “Chị, cả nhà hôm nay đến đây kỳ thật không phải xác nhận chị có phải người nhà họ Giang hay không, mà là tới đón chị về nhà.”

“Đúng vậy.” Giang Vũ phản ứng lại: “Uyển Uyển, cùng chúng ta về nhà đi, mấy năm nay chịu khổ , về sau ba mẹ sẽ bồi thường gấp bội cho con.”

Lâm Diễm lắc đầu: “Vô cùng xin lỗi, tôi sẽ không theo mọi người về …”

“Uyển Uyển…” Ngu Cảnh Trưởng nắm lấy tay Lâm Diễm: “Mẹ rất xin lỗi, là mẹ không chăm sóc con tốt mới bị phần tử phạm tội đưa đi mất.. Nhưng nhiều năm như vậy… Mẹ vẫn nhớ, đứa nhỏ đầu tiên, không biết rằng lúc sinh ra rất ngoan, mới hai tuần đã nở nụ cười…”

Giống như bầu không khí bị bà cảm hóa, trong lòng Lâm Diễm nổi lên từng đợt sóng, giống như có một bàn tay nắm lấy trái tim cô, chậm rãi thu lại.

Nhưng cuối cùng Lâm Diễm cũng không cùng bọn họ trở về, sau khi bọn họ rời đi, Nhan Thư Đông chậm rãi từ bên ngoài đi vào: “Hóa ra là bọn họ là tới nhận người thân?”

Lâm Diễm ngẩng đầu hỏi Nhan Thư Đông: “Nghe lén à?”

“Là bọn họ nói quá to.” Nhan Thư Đông nói, “Chẳng qua con không hề biết mẹ cũng không có mẹ …”

“Chuyện con không biết con rất nhiều.” Ngữ khí Lâm Diễm ngữ ra vẻ thoải mái, nhưng thật ra Nhan Thư Đông lại trở nên thâm trầm, nghĩ nghĩ nói, “Rất kỳ quái, hóa ra họ thật sự là ông ngoại bà ngoại, còn cái người hơi trẻ kia thật sự là cậu.”

Lâm Diễm không đáp lại câu nói của Nhan Thư Đông.

Suy nghĩ của nhóc con này luôn lập tức đổi tới đổi lui, một giây trước vì bọn họ là người theo phe Trương Mộ Mộ mà chán ghét, một giây sau lại bởi vì Lâm Diễm không chán ghét nữa.

“Vậy về sau mẹ sẽ đi theo bọn họ sống cùng nhau phải không?” Nhan Thư Đông chớp chớp mắt: “Theo sống cùng bọn họ, có phải sẽ không cần con nữa không?”

“Làm sao có thể?” Lâm Diễm sờ sờ đầu con, “Mặc kệ về sau thế nào, mẹ cũng sẽ không bao giờ không cần Đông Đông, cho nên Đông Đông cũng không được bỏ mặc mẹ, biết không?”

“Không biết.” Nhan Thư Đông cười tủm tỉm, ánh mắt dài nhỏ biến thành một vòng trăng cong cong, “Nếu luôn ép bức con học hành, con cũng sẽ kháng nghị …”

“Vậy à, vậy tối nay mẹ sẽ kiểm tra hai bài thơ của con”. Lâm Diễm cười tủm tỉm nói.

Nhan Thư Đông tấm tựa sô pha: “Trời ạ, đúng là mẹ kế!”

Lâm Diễm cười, vì đợi lát nữa còn muốn đưa Đông Đông đến nhà trọ mới thuê, cô bắt tay vào làm việc cho xong rồi đứng lên, “Đi thôi, mẹ sắp tan tầm.”

“Sớm vậy.” Nhan Thư Đông tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn vô cùng vui vẻ vội tới lấy túi cho Lâm Diễm, “Buổi tối còn muốn ăn lẩu cá.”

Lẩu cá là Nhan Tầm Châu từng dẫn nó đi ăn một lần, sau đó Nhan Thư Đông thấy rất thích, Lâm Diễm gật gật: “Đồng ý !”

Ngay lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Giang Nham đi vào gấp đến phát điên: “Chị, mẹ trên đường trở về ngất xỉu …”

Con người chứ không phải cây cỏ, những chuyện đã qua, chỉ có thể đổ thừa tại ý trời.

——

Lúc Lâm Diễm đuổi theo tới bệnh viện, Ngu Cảnh Trưởng đang ngủ, Giang Vũ đi ra bên ngoài giải thích cho cô: “Mẹ vẫn thường bị tụt huyết áp, hôm nay cảm xúc không khống chế được liền ngất xỉu , vừa mới tiêm thuốc để cho bà ấy trước ngủ một giấc.”

Lâm Diễm ôm Nhan Thư Đông ngồi trên ghế dài bệnh viện không biết phải nói điểm cái gì, sau đó Giang Vũngồi xuống bên cạnh Lâm Diễm: “Thanh Uyển, chẳng lẽ con thật sự không muốn nhận ba mẹ sao?”

“Chính là cảm thấy quá bất ngờ…” Lâm Diễm nhẹ giọng nói.

“Đúng, đúng, đúng, là bất ngờ quá… Nhưng mà không sao cả, chậm rãi thích ứng là được rồi, buổi sáng mẹ đã đem phòng chuẩn bị tốt …” Giang Vũ nói đến đây, mắt nhìn Nhan Thư Đông đang dựa vào trên người Lâm Diễm, “Phòng của Đông Đông cũng đều chuẩn bị xong , mọi người cái gì cũng chuẩn bị xong, sẽ chờ con về nhà .”

Chờ về nhà…

Buổi tối sau khi Ngu Cảnh Trưởng tỉnh lại, Lâm Diễm cùng với Đông Đông vẫn lên xe của bọn họ, nhà họ Giang ở thành phố S nằm trong Giang gia viên, trước đây là một biệt thự độc lập, bên trong sửa so với bên ngoài thoạt nhìn mới hơn, hẳn là vài năm nay mới làm lại.

Vào nhà, Ngu Cảnh Trưởng liền rời khỏi cánh tay đang vịn đỡ bà của Giang Nham, đi đến trước mặt Lâm Diễm: “Chắc đều chưa ăn cơm, ăn cơm trước được không?” Nói xong hỏi Nhan Thư Đông, “Có phải cháu đói bụng không, Đông Đông à?”

“Cũng được, nhà mọi người có cái gì ăn?” Nhan Thư Đông mở miệng.

Giang gia cả nhà đều thích ăn cay, dì giúp việc Giang gia vì quan tâm đến khẩu vị Lâm Diễm và bạn nhỏ này, một nửa đồ ăn bỏ ớt, một nửa đồ ăn không thêm ớt, chẳng qua Nhan Thư Đông rõ ràng rất thích ăn ớt, cho nên đồ ăn Lâm Diễm gắp cho nó đều đồ cay.

“Uyển Uyển, bình thường con thích ăn cái gì ?” Ngu Cảnh Trưởng hỏi.

Lâm Diễm lắc đầu: “Không có gì đặc biệt thích .”

Ngu Cảnh Trường thở dài: “Ăn trước đi… Sau khi ăn xong mẹ đưa đi xem phòng.”

Phòng Lâm Diễm cách vách phòng Giang Nham, phòng Nhan Thư Đông đối diện Lâm Diễm, Nhan Thư Đông gần đây hay đổi nhà nên đã đổi cả thói quen, cho nên đi vào Giang gia cũng vô cùng tự nhiên, có thể là ở bên cạnh Lâm Diễm, nơi có mẹ nó còn có nhà, cảm xác bài xích đối với Giang gia cũng chậm chậm giảm đi.

Buổi tối sau khi Đông Đông ngủ, Lâm Diễm từ phòng đi ra, bên ngoài thấy vợ chồng Giang gia đang chờ cô.

“Có mệt hay không?” Ngu Cảnh Trưởng hỏi Lâm Diễm.

Lâm Diễm nhìn người phụ nữ này nói chuyện rất cẩn thận, tâm không đành lòng: “Đi vào nói chuyện thôi.”

“Đúng vậy, mẹ con hai người trò chuyện đi, đàn ông như tôi sẽ không vô góp vui, nhưng mà bà nè, phải nhắc nhở bà, con gái cũng về nhà rồi, khống chế cảm xúc cho tốt biết không? Buổi tối nói một ít chuyện vui vẻ, đừng làm cho Thanh Uyển lại khổ sở .”

Nói chút chuyện vui vẻ , nhưng có cái gì vui vẻ có thể nói đây, Lâm Diễm nhìn thấy trong phòng mình là ảnh chụp ở đầu giường, xuất hiện là một đứa bé như trăng tròn.

“Đây là…” Ngu Cảnh Trưởng lôi kéo Lâm Diễm ngồi xuống mép giường, sau đó nghĩ đến cái gì, đứng lên từ một phòng khác lấy ra một quyển album, bên trong tất cả đều là ảnh chụp một đứa bé.

“Uyển Uyển, đây đều là ảnh chụp trước kia, mẹ vẫn không có bỏ đi, nhờ ông trời chiếu cố, cho nên lại đem con trở lại bên cạnh.” Ngu Cảnh Trưởng nói xong nói xong nước mắt lại dâng lên, Lâm Diễm đưa khăn tay cho bà, Ngu Cảnh Trưởng vừa khóc vửa cười kéo tay Lâm Diễm, “Là mẹ không tốt, nếu không có người kia gửi tài liệu, khả năng đời này mẹ cũng không nhận ra con.”

Lâm Diễm nhìn Ngu Cảnh Trưởng, qua một lúc, cô mở miệng: “Người kia là ai a?”

Ngu Cảnh Trưởng trầm mặc.

Đáp án này rất dễ dàng nghĩ tới, có thể lấy được tóc cô và tóc Giang Nham làm xét nghiệm DNA, không phải người bên cạnh thì là ai?

Sau khi Ngu Cảnh Trưởng rời đi, Lâm Diễm hoàn toàn không có ý đi ngủ, lúc sau di động vang lên, Nhan Tầm Châu gửi tin nhắn.

“Tiểu Diễm, người trong nhà sống cùng nhau, có tốt không?”

——

Nhan Tầm Châu ở nhà đang chiếu phim, anh đi ra ngoài nhắn tin cho Lâm Diễm, khi đi ra ngoài, ở đó đang cãi nhau ầm ĩ.

Ban đầu anh định gọi điện thoại cho Lâm Diễm, nhưng sau đó không kết nối được liền tắt điện thoại đi, dựa vào hành lang dài đèn điện sáng chói, từng chữ từng chữ một viết, sau đó gửi tin nhắn qua cho Lâm Diễm.

Gửi xong tin nhắn, Nhan Tầm Châu liền nhìn chằm chằm màn hình di động lấp lánh sững sờ, qua lúc lâu mới lấy lại tinh thần, người phụ nữ đứng phía sau nói: “Sao lại đi ra ngoài?”

“Bọn họ rót rượu cho em, en lén trốn ra.” Nghiêm Kha cười tủm tỉm, dừng lại nhìn Nhan Tầm Châu, “Hôm nay vài người đều nói với em, khả năng em đã tu thành chính quả … Nhưng mà Tầm Châu, em muốn biết đáp án của anh…”

Truyện Chữ Hay