Đoạt Thế Tranh Thiên

chương 92: 92: xin một ít tài nguyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy Tộc lão phía sau tụ khí hoá kiếm phóng đến, đem hai vị tiểu thư tránh qua một bên.

Hồng Kinh Lân bộ dáng trung niên, thân mặc bán giáp, khí độ uy nghiêm bộc phát lực lượng Nhập Đạo Cảnh cửu tầng đỉnh chóp, vung tay dứt khoát một trảo trảm đến đầu Ngưu phu.

Ngưu phu hiểu rõ cách làm này, không kháng cự tránh né, trực tiếp hứng công kích kia, tám phần thương phế.

Hồng Kinh Lân đáp xuống Đình Lầu, dõng dạc nói lớn:

- Ngưu Thống mưu phản, bắt ép nhi nữ ta.

Tự ý thêu dệt, mọi chuyện hắn nói không liên quan đến Hồng Gia.

- Người đâu, đưa tiểu thư về.

Giải Ngưu Thống tới Chấp Pháp Đường.

Mấy lão già đang ẩn nấp lẩm bẩm:

- Ngươi không một chưởng đánh chết hắn cho xong, còn giải đến chỗ bọn ta làm gì!

Thị phi đổi hướng:

- Ra là vậy, ta nói sao Hồng Gia ngu ngốc dám làm xằng tạo phản, đều một tay Ngưu Thống sinh hận Tộc thị, gì đó, bày ra.

Hồng Nguyệt Quế nhìn Ngưu Thống thoi thóp, nước mắt lăn dài:

“Ngưu thúc, là ta đã hại ngươi.”

Hồng Kinh Lân ngoài mặt nhìn như vô cảm, trong dạ nhói đau cực kì:

“Chết tiệt, Ngưu Thống vì sao ngươi không chống đỡ.

Đừng trách ta, hậu bối của ngươi, ta sẽ chăm sóc như con ruột.”

Thiết lão thấp thỏm:

“Sự tình này, về sau đối địch trực diện với lão sư không phải Hồng Kinh Lân sao.”

Hàn Phi chép miệng:

“Kịch còn chưa xem đủ, các ngươi ra tay cũng dứt khoát quá rồi.”

Hồng Kinh Lân mắt lạnh nhìn Hàn Phi, trầm giọng:

- Tiểu tử, khi nãy đều là hiểu lầm.

Không khiến ngươi hoảng sợ chứ!

Hàn Phi kín đáo cười mỉm, ưỡn ngực nói lớn:

- Hồng Gia Tộc Trưởng đại nhân quá lời, chỉ là một tên phản đồ trong Tộc, đâu phải là chuyện hiếm gặp.

Những người đứng gần nhăn mặt tựa nghe có gì đó sai sai.

Mấy lão già ẩn nấp cười hắc hắc:

- Nọc độc chỗ tên tiểu tử này hẵn còn.

Cao tầng Hồng Gia có mặt, ai nấy tâm tư loạn lược.

Hồng Kinh Lân trán rịn mồ hôi, bày ra bộ mặt hiền lương:

- Tiểu tử, ngươi hiểu lầm rồi.

Tộc Trưởng Hồng Gia là phụ thân ta, Tộc ta từ trước đến giờ cũng chỉ mới một mình Ngưu Thống tạo phản, yên tâm ta sẽ xử lý nghiêm, không phiền đến tiểu tử ngươi nữa.

Hồng Kinh Lân khô môi, quay lưng đi.

Một hai lời nói chệch hướng gạt đi là được, sự tình lúc này lại khác, mười mấy vạn người đang chăm chú.

Dứt khoát khổ nhục kế trảm xuống một cánh tay đã quá vốn, hoàn cảnh này thiếu kiểm soát cảm xúc một chút là không hay.

Ra lệnh thuộc hạ rời đi, trong miệng nghiến răng lẩm bẩm:

“Tiểu tử hết bầm, chờ đó cho ta.”

Hàn Phi hô to vọng lời với theo:

- Hồng Gia thanh liêm thần võ, ta lỡ liên quan đến Ngưu Thống, mong được cao tầng Hồng thị đứng ra làm chủ công đạo.

Đám đông mịt mờ, chưa rõ sự tình nhưng cũng tiện miệng a dua:

- Mong Hồng Gia thanh liêm làm chủ!

Nhóm Tộc lão theo sau đắng mặt, một người thì thào:

- Kinh Lân, cứ vậy mà bỏ qua cho tiểu tử kia sao? Hay là để ta ở lại, kín đáo trảm chết hắn!

Hồng Kinh Lân nhăn mặt, gằn giọng:

- Chưa đủ thảm sao! Tạm thời gác lại, xem như không có gì, một hai hôm còn sợ tiểu tử đó trốn được ư.

Bây giờ động thủ, khó tránh tin đồn chúng ta có tật giật mình giết người diệt khẩu.

Sau một màn kia không ai còn tâm trí ứng chiến nữa, bọn hắn cũng không giải tán, chia năm tụ bảy phân tích sự tình vừa xảy ra.

Hàn Phi thu lại Ngọc Bài tên hắn đã nằm trong tốp mười vạn, xếp trước vài chục kẻ.

Cùng với Thiết lão rời khỏi, trên xe ngựa lão cất lời nhắc nhở:

- Hồng Gia kia không dễ chọc, ngươi nên cẩn trọng chút.

Hàn Phi gật gù, cử tay thoăn thoắt lấy giấy bút viết viết gì đó đưa qua:

- Nước đến đất chặn, ta tự cân nhắc.

Đây là phương thức rèn đúc Phàm Khí, Phàm Giáp cực phẩm.

Đưa ta quay lại Học Viện, bản thân ngươi chăm chỉ rèn luyện, đúc trước cho ta mười bộ phòng hộ, vũ khí càng nhiều càng tốt.

Thiết lão mừng rỡ, quên cả nỗi lo nọ, cung kính đa tạ.

Ghé trả nhiệm vụ, Trưởng Lão kia ngưỡng mộ tán dương.

Tin tức tân sinh xông qua hai Bảng trong ngày cũng thành ra tài nguyên để bàn tán mỗi khi Học Viên nhàn rỗi.

Phần thưởng nhiệm vụ Tinh Anh Bảng là một tháng được ba ngày tu luyện trong Thác Luyện Thể, Địa Bảng là một tháng được vào Linh Hồ một ngày.

Mỗi thứ đều có Ngọc Bài để chứng minh thời hạn.

Y đến Thác Luyện Thể trước, nơi này là một thác nước lớn ba tầng cao một trăm năm mươi trượng, nhìn tổng thể hình dáng vách đá tựa hai cánh tay khổng lồ chắp lại, dưới chống trỏ trên nâng đỡ nguồn nước.

Nơi này có khoản hai ngàn bóng ảnh, dưới mỗi tầng vô số phiến thạch bằng phẳng, bên trên từng nhóm võ giả định thân tu luyện.

Y đến ngồi tại tầng một, áp lực quá yếu nên đi lên tầng hai, được khoảng một canh giờ lại nhảy lên tầng ba.

Tầng này người thưa thớt chưa đến hai trăm.

Bọn hắn đều nghiêm chỉnh vận lực chống trả sức ép của thác nước đằng từ trên xuống, cách một lát lại có kẻ chịu đựng không nổi, nhảy ra uống vào Linh Dược.

Sau mỗi lần như vậy, lực lượng bọn hắn nhỉnh lên một nhịp.

Hàn Phi thả lỏng cơ thể, rèn luyện trong hai canh giờ cấp bậc bên trong cũng tăng đến Luyện Thể Cảnh cửu tầng hậu kì, áp lực nước cũng loãng đi, hắn tranh thủ đi đến Ngũ Hành Linh Hồ.

Vừa tới gần cửa vào, bắt gặp Hán Tương đang thập thò dường như muốn tránh Y, Y gọi lại.

Hán Tương chép miệng khó xử, lời lẽ lại chân thành chào đón:

- Đa tạ các hạ trước đó đã nương tay, không biết có gì chỉ bảo?

Hàn Phi thoáng lược:

“Tên này bị thương cũng không nhẹ, chắc là đang muốn vào Linh Hồ chữa trị.

Nhân phẩm hắn đối đãi hậu đệ tân sinh cũng không tệ, trước đó còn muốn cho ta cơ hội quay đầu.

Ài..

cho hắn một ít Linh Dược bồi thường vậy.”

Đưa tới bình Thần Dược cấp hai, nhẹ lời nhắc nhở:

- Trưởng bối nhà ta tranh đấu tại Tụ Bảo Các may mắn có được ngươi lấy mà dùng, có điều phải kín đáo chút.

Hán Tương không nghĩ nhiều, nhận lấy một hơi uống sạch, ôm quyền đa tạ.

Hàn Phi nhàn nhạt:

- Không cần vào trong, ở nơi này đột phá luôn đi.

Hán Tương ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, nhưng chỉ sau hai nhịp hô hấp, khoé mi ươn ướt như thấu tỏ sự tình trong lời kia.

Định toạ điều phối tiến cấp, trong lòng dấy lên mừng rỡ:

“Linh Dược thật cường đại, tiểu tử kia sao lại cho ta đồ tốt bậc này.

Ài..

không nghĩ nhiều, phần ân tình này ghi khắc để đó, lần khác sẽ trả.

Nếu đem tài phú hồi đáp, xem chừng không đủ nghĩa.”

Ngũ Hành Linh Hồ ngang sáu ki lô mét dài hai mươi dặm.

Thủy thể bên trong đặc sệt hơn so với nước hồ thông thường.

Cấu trúc lòng hồ hình cái chảo, có hơn vạn người đang ngâm mình bên trong, số đông chủ yếu định toạ ngoài rìa.

Hàn Phi chọn một chỗ vắng cách bờ mấy trăm thước có phiến thạch đệm bên dưới.

Linh Thủy nồng đậm đè nén lẫn nhau điên cuồng chui rúc vào cơ thể qua các lỗ chân lông dưỡng hoá bắp thịt, cảm giác thoải mái tựa tiếp xúc thợ xoa bóp chuyên nghiệp.

Hàn Phi thư thả hưởng thụ, chợt một tia gian ý thoáng qua:

“Linh Thuỷ thật tốt, số lượng thật nhiều có nên tiện tay xin một ít không.”

Một canh giờ sau, Linh Thủy chỗ hắn ngồi đã loãng dần.

Mắt khẽ mở ra, động thân lặn xuống sâu hơn.

Liên tiếp mấy lần thay đổi, hắn lặng lặng đã ngồi dưới đáy.

Linh Nhãn mở ra, quét một vòng lòng hồ, tấm tắc thán:

“Đúng như ta dự đoán Linh Thủy nơi này không tự nhiên mà có, một số cường giả thu thập Tiểu Nguyên Mạch ngũ hệ, đem kết thành Trận phong ấn dưới đáy, dùng nước thường lâu ngày tác động tích tụ ra.”

“Kín đáo hút một chút, chắc không ai chú ý đến khác biệt nhỏ này”.

Truyện Chữ Hay