Qua loa vài lời cho có lệ, Hàn Phi ngẫm nghĩ đám người này còn cho rằng hắn về sau tại Học Viện thân là Học Viên buộc phải cung phụng cao tầng, nên ra oai trang bức tư tưởng trước.
Hắn càng không để tâm, lúc này cần thiết nhất là tranh thủ.
Hắn bày ra bộ mặt vui tươi, mềm lời chào biệt:
- Đa tạ các vị cho cơ hội, ta còn vội về khoe với trưởng bối, mạn phép đi trước!
Dứt câu, quay lưng rời khỏi, một mạch đi thẳng tới Nhiệm Vụ Đường.
Còn lại mấy lão giả đầy ắp tâm tư, một lão nói:
- Lâm Trưởng Lão, ta thấy tiểu tử kia còn nhiều điều giấu diếm.
Hoàng Hách Nghiên khí độ suy tư, lời ra cửa miệng:
- Thợ Rèn tên Hoành Lĩnh, ta dường như từng nghe ở đâu đó.
Nhất thời chưa nhớ nổi!
Lâm Trưởng Lão trước đó còn muốn cất nhắc Hàn Phi, hiện tại thấy gốc tích hắn không chút địa vị, về sau trong mối quan hệ chẳng phát triển được gì, một thoáng bỏ xuống ngẫu hứng.
Nghe đến đồng nghiệp hình thành bàn tán, chép miệng dập tắt:
- Hắn chẳng qua có chút thủ đoạn, là Hạc Sâm sơ ý thôi, bộ dạng như vậy có thể xuất tích từ thân phận gì chứ!
Lão khảo sinh khác nói:
- Không phải Thư Giới Thiệu của hắn đến từ Đan Các sao! Chúng ta chăm chỉ điều tra một chút lo gì thiếu tường tận.
Lâm Trưởng Lão tựa quyết tâm chôn vùi sự tình hôm nay, chức vị Hạc Sâm tồn tại cũng không hoàn toàn dựa từ thực lực đi lên, bản thân lão đảm nhiệm chức vị chủ khảo ngoại tài chật tay, đã không có ăn liền tính đường đạp đổ, kẻ khác muốn thu hộ đừng mơ có cơ may.
Nghĩ vậy, lão phản bác kịch liệt:
- Thư Giới Thiệu? Không phải trước đây từng rò rỉ nguồn tin vật này có đường mua được sao! Không cần bận lòng nữa, chuyện mất mặt hôm nay, chúng ta tự nuốt vào là xong.
Một bọn tuy nói cùng ghế Khảo Sinh ngoài mặt là ngang vị, lại thua một nhịp khí danh.
Chút tình huống nho nhỏ này cấp trên đã nhiều lượt chặn đứng bọn hắn cũng không tiện bơi móc.
Cả thảy đều gật gù cẩn tuân.
Hoàng Hách Nghiên lo được lo mất:
“Tiểu tử, trước đó nếu thật là ngươi gạt ta.
Ta sẽ không tha cho ngươi.”
Sự tình nguồn gốc do Hoàng Hách Nghiên dắt đến, chung quy là mơ mộng tương lai trong lời của đối phương.
Lúc này khó tránh đắng mặt với đồng nghiệp, lão sao vô tư ăn ngon ngủ yên được.
Nhiệm Vụ Đường, lão giả tuổi ngoài mươi, râu tóc sáu phần điểm bạc, da mặt nhăn nheo dày cộm hồng trần, mà đồng tử tinh sáng thâm sâu.
Hàn Phi đến lễ độ chào hỏi, tỏ ý nhận nhiệm vụ Linh Hồ, lão giả ngữ khí khuyên can:
- Tiểu tử, ngươi có chắc muốn nhận hai nhiệm vụ cùng lúc không, ta cản ngươi vì lo Tân Sinh chưa hiểu chuyện, ta nói loại nhiệm vụ này đều giới hạn thời gian bắt buộc tham gia, lỡ ngươi bị thương tại Tinh Anh Bảng không kịp đến Địa Bảng, thất thủ nhiệm vụ hình phạt sẽ không nhẹ đâu.
Hàn Phi vờ như khó chịu, một lời đả kích thúc đẩy quá trình:
- Trưởng Lão, ngươi vòng vo nói kiểu này kiểu nọ, là muốn gì! Thẻ Học Viên của ta giả ư?
Lão giả ngữ điệu mất hứng, bĩu môi khinh khỉnh:
- Ngươi đã chán sống thì thôi vậy, viết ra thông tin đi.
Hàn Phi đọc qua hai tờ khế ước có nội dung “bắt buộc tham gia trong thời hạn ba ngày, kể từ khi nhận nhiệm vụ”.
Y dứt khoát ghi chú vào phần thông tin “Hàn Phi, Học Viên Ngoại Viện”.
“Thật gặp phải cao thủ, đánh không nổi, ta chạy còn không được sao.
Nhiệm vụ Địa Bảng chỉ khảo dũng khí học viên, có đến liền được.
Tinh Anh kia thì phải ác đấu một chút.”
Lão giả trề môi càng dài:
“Tiểu tử không biết trời cao đất dày.”
Lão lấy ra một cái Ngọc Bài hắc sắc có hàng chữ “Tinh Anh Nhiệm Vụ”, một cái Ngân sắc có ghi “Lần đầu tham gia Địa Bảng.” Lão ra hiệu cho Y gieo vào ấn ký đạo niệm để nhận dạng, giải thích căn bản cách thi hành:
- Đến nơi khảm Ngọc Bài vào trong cơ quan Bia, tự động tên của ngươi sẽ hiện thị khiêu chiến, mọi người tự nhiên đều biết.
Xong nhiệm vụ, mang Ngọc Bài trở lại đây nhận thưởng.
Hàn Phi cầm lấy Ngọc Bài rời đi.
Lão giả nửa ý cổ vũ:
- Chúc ngươi còn mạng trở về.
Lại lắc đầu thở dài, kín đáo nhìn vết sẹo lớn trên tay trái bên trong lớp áo, lẩm bẩm:
- Hừ hừ, tuổi trẻ khí thịnh.
Rất giống ta khi xưa..
Tinh Anh chiến đài, phiến thạch nổi cao mười thước có bậc thang đi lên, kiến trúc đều bằng đá khối, diện tích rộng hai dặm vuông, nằm tại một vị trí thoáng đãng giữa sân Ngoại Viện, trên bề mặt loang lỗ nhiều dấu tích hư hại vừa được trám sửa.
Điểm đầu tiên của bậc thang có Thạch Bia đứng sừng sững chiều cao ước chừng cả trăm trượng, rộng hơn trăm thước, bên trên chi chít những cái tên.
Đứng tại bậc thềm thang thứ nhất nhìn qua ngang tầm đối diện một khoảnh trống kích cỡ vừa khớp với Ngọc Bài nhiệm vụ.
Hàn Phi làm theo lời căn dặn của Trưởng Lão nọ, vừa tra Ngọc Bài vào, Thạch Bia rực lên một tầng quang huyễn, cái tên bên trên cũng phát sáng.
Cùng lúc một loại năng lượng từ dưới đáy Bia chạy dọc hướng thượng bắn thẳng lên không trung cao đến trượng.
Ở độ cao trượng hiện lên một hàng chữ: “Hàn Phi, Học Viên Ngoại Viện khiêu chiến Tinh Anh Bảng.”
Từ khắp ngõ ngách bên trong Ngoại Viện, người người nhốn nháo ầm ĩ:
- Có người khiêu chiến Tinh Anh Bảng, mau đến xem!
Không kể “Dự Tuyển, Tân Sinh, Học Viên cũ, Đạo Sư, Trưởng Lão” phàm không bận việc đều ồ ạt chạy qua, thoáng chốc đã lên tới mấy vạn người.
Hàn Phi lạnh lẽo nhìn về xa xăm:
“Nếu ta đánh bại một tên cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sẽ có kẻ khác không phục liên tục giữ chân đối chiến.
Phải tìm cách dọa cho bọn hắn một trận, tự tưởng tượng ra nỗi sợ trong lòng, cách tốt nhất vẫn là bí hiểm.”
Đám đông không ngừng gia tăng vây kín bốn mặt chiến đài, bên trong vọng ra tiếng thứ hạng chót là Lý Bách:
- Tiểu tử, ngươi làm sao nhanh như vậy đã lên đó được? Ngươi đây là đang muốn uy hiệp thứ hạng của lão tử sao!
Hàn Phi nghiêng mắt chờ đối tượng, ngoảnh mặt nhìn qua nhận diện kẻ kia, lớn giọng khiêu khích trong lời lẽ còn có gươm đao sắc nhọn:
- A..
Đây không phải Lý Bách lão đại hay đi thu phí bảo kê khắp nơi đó sao?
- Ngươi đến tận đây thu gom à, ài..
có thúc thúc là Trưởng Lão thật tốt, thích làm càn bao nhiêu cũng có người dọn đường phía sau!
Đám đông xì xầm to nhỏ, có kẻ từng bị thu Linh Thạch cay đắng đã lâu, nhìn thấy cơ hội trả đũa không ngừng ngại dậm gấm thêm hoa.
Khiến ai nấy đồng dạng căm phẫn, ném ánh mắt trảm đầu chặt tay vào Y, kèm động thái chăm chăm tựa canh chừng không cho bỏ chạy.
Lý Bách nhột đến tận tuỷ, nóng mặt nhảy lên chiến đài, quát:
- Tiểu tử chớ có nói bậy, ta đến dạy dỗ ngươi!
Hàn Phi nhướng mày, động thân vờ tỏ hoảng hốt, giọng điệu lớn hơn khi nãy:
- Á..
á, đây là muốn diệt khẩu sao!
Lý Bách tu vi Luyện Thể Cảnh cửu tầng, không đáp trả mà toàn lực cuộn tròn hai quyền đánh tới, động tác khẩn trương, tựa muốn nhanh hạ thủ đối phương.
Hàn Phi né một đòn, tránh một đòn, khua môi liên hồi chọc tức.
Đợi khi Lý Bách sơ hở, một cước đạp hắn văng khỏi chiến đài, nhất cước tựa ăn may trong mắt người xem.
Lý Bách không bị thương nhưng đã bị loại, hắn rơi cắm đầu xuống thềm địa, mất tự chủ lộn mấy vòng, toàn thân lấm lem bụi bẩn, tức càng thêm tức sa sả mắng lên, nhục càng thêm nhục vì đối phương chỉ cười khinh không đáp, cũng chẳng nhìn thêm..